Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tướng Dạ - Chương 405

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 405: Chung quy, đã già
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Mấy chục năm qua, hắn tuyệt đại bộ phận thời gian đều thống lĩnh mấy vạn thiết kỵ dưới trướng đóng ở Bắc cương rét lạnh, thay đế quốc mở mang bờ cõi, uy chấn Yến quốc cùng kỵ binh tả trướng vương đình. Nay hắn rốt cuộc rời khỏi Bắc cương rét lạnh, mấy vạn thiết kỵ đều để lại phụ cận đại doanh đông bắc biến quân Thổ Dương thành, triều đình đã cắt cử Thư tướng quân đi tiếp nhận trước, hắn là không có vấn đề gì.

Trở về theo hắn chỉ có mười mấy thân binh, triều đình minh chỉ hủy hứa hắn mang nhiều thân binh hơn về Trường An, nhưng ở trước đêm nghỉ hưu hắn rất cẩn thận, không làm những cử động có thể sẽ dẫn tới văn thần ngờ vực vô căn cứ đó.

Vì để triều đình yên tâm, hai con trai của Hạ Hầu này còn ở trong thành Trường An, tự kiềm chế ở trong tướng quân phủ, mà chính thất phu nhân và thân quyến của hắn còn có những người hầu cũ trung thành và tận tâm, sớm ở mấy tháng trước đã sớm trở về nhà cũ, sửa ruộng cũ, từ trong hầm cũ lấy ra đồ ăn phơi, chuẩn bị nghênh đón hắn nghỉ hưu.

Đương nhiên đó cũng không phải nhà cũ thật sự của Hạ Hầu, nhà cũ thật sự của hắn ở cực bắc hàn vực, đó là một bộ lạc người Hoang lớn nhất. Theo người Hoang dời về phương nam, cái nhà cũ kia hắn cũng không về được nữa. Có lẽ từ ngày hắn lúc trước phản bội minh tông bắt đầu, hắn đã không trở về được.

"Cốc Khê đã chết, Lâm Linh đã chết, rất nhiều người năm đó theo mình đều đã chết..."

Theo ánh chiều tà hạ xuống, sắc trời trở nên càng lúc càng tối tăm, tường thành Trường An màu đồng đỏ dần dần phủ lên một tầng màu đỏ máu không hay, Hạ Hầu nheo mắt nhìn phía đó, nghĩ thân tín mấy năm nay dần dần chết trả giá rời khỏi mình, không khỏi cảm thấy có chút sầu não.

Mùa xuân, tin tức Hoàng Hưng và Vu Thủy Chủ chết, từ thành Trường An truyền tới trong quân doanh, tin tức này chưa làm hắn sầu não, lại khiến hắn trở nên có chút cảnh giác cẩn thận.

Sầu não cùng cảnh giác cẩn thận, đều không phải tình cảm cường giả nên có, Hạ Hầu luôn mạnh mẽ trấn áp những cảm xúc này, vì thế hắn bắt đầu cảm giác mỏi mệt, ở giữa trời chiều bắt đầu ho khan.

Quân đội Đại Đường là một nơi sùng bái cường giả. Nếu là tướng lĩnh bình thường, tuyệt không muốn ở trước mặt thủ hạ ho khan, lộ ra một mặt yếu ớt của bản thân. Nhưng Hạ Hầu không để ý, bởi vì hắn biết trong mắt thủ hạ, mình là cường đại thế nào, hơn nữa hắn biết bản thân vẫn cường đại như cũ.

Chính như trấn quốc đại tướng quân Hứa Thế đã ho khan mười mấy năm, nhưng hắn vẫn là người số một quân đội Đại Đường, vô luận là uy tín hay bệ hạ tin một bề, vĩnh viễn không người thay thế.

Hạ Hầu liên thanh ho khan, đại khái là nghĩ sau khi ngày mai vào thành Trường An, mình liền sẽ không giáp một thân nhẹ, ngay cả một tia kiêng kị cuối cùng cũng không còn, cho nên hắn ho rất là thoải mái thậm chí tỏ ra có chút làm càn.

Đứng ở cửa trạm dịch thần binh giáo úy nhìn tướng quân trước mắt bóng người dày rộng như núi, nghe tiếng ho khan, trên mặt toát ra lo lắng, trong mắt hắn tướng quân quả thật vẫn cường đại, nhưng ở trên hoang nguyên hắn từng tận mắt thấy mấy trận đấu giữa cường giả Ma Tông kia cùng tướng quân, cho nên hắn rất lo lắng.

Ngay tại lúc này, mặt đất ngoài tường sân dịch trạm bỗng nhiên khẽ run rẩy một tia, vô luận là quan lại nhỏ vẻ mặt kính cẩn trong trạm dịch, hay là tạp vệ của Hạ Hầu, đều chưa chú ý tới chút run rẩy đó.

Hạ Hầu tuy là cường giả võ đạo đỉnh phong, một trong những nam nhân khủng bố cường đại nhất trên đời, nhưng hắn không phải thiên thần thực, cho nên hắn ho khan không có khả năng khiến mặt đất cũng run lên.

Hắn lẳng lặng nhìn thành Trường An dưới ánh trời chiều, sau đó xoay người đi vào trạm dịch.

Có người ở trong phòng trạm dịch chờ hắn.

Đó là một nam nhân cực kỳ cao lớn khôi ngô, vậy mà so với Hạ Hầu còn cao hơn nửa cái đầu, vẻ mặt nghiêm nghị, thân hình thắng, giống như một ngọn núi khó có thể phá hủy.

Trên người nam nhân này mặc cái áo vải, dưới chất vải mỏng manh mơ hồ có thể thấy dấu vết khôi giáp, càng có khí tức phù văn nghiêm túc từ dưới áo vải thẩm thấu ra.

Lúc Hạ Hầu đứng ở trước người nam nhân như núi này, rõ ràng thấp hơn đối phương, nhưng cảm giác so với đối phương càng khôi ngô, càng cường đại hơn, cho nên hắn không cần ngẩng đầu.

"Nếu bị người ta thấy, Tây Lăng thần điện thần vệ thống lĩnh La Khắc Địch bỗng xuất hiện trong trạm dịch cách thành Trường An gần nhất, nhất định sẽ bị cho rằng đây là khiêu khích đối với Đại Đường."

Hắn lạnh lùng nhìn nam nhân này nói: "Ta biết ngươi là người kiêu ngạo, nhưng người thực cho rằng Thiên Xu Xử của Đại Đường ta không có cao thủ? Trong tòa thành Trường An này phía sau chúng ta, ít nhất có mười người có thể dễ dàng giết chết ngươi, ngươi lúc này xuất hiện ở trước mặt ta, hoàn toàn là đang tìm chết."

La Khắc Địch nói: "Ta đã dám đến, tất nhiên sẽ không sợ chết, mà theo ta thấy, Hạ Hầu tướng quân người về thành Trường An càng như là đang tìm chết, ngươi còn có thể sống sót đi ra sao?"

Vẻ mặt Hạ Hầu không thay đổi, lạnh nhạt nói: "Ở Nam Tấn Tống Việt những nước nhỏ đó, thân phận ngươi ở trong thần điện có thể làm ngươi đạt được vô hạn tôn sùng, nhưng nơi này là ngoài thành Trường An, ở trong mắt ta, ngươi chẳng qua là một con chó chưởng giáo nuôi, ngươi có tư cách gì dùng loại giọng này nói chuyện với ta?"

Sâu trong đôi mắt La Khắc Địch hiện lên một tia tức giận, lại mạnh mẽ đè xuống, cười lạnh nói: "Ta thừa nhận mình chỉ là một con chó chưởng giáo đại nhân nuôi, mà ngươi cho dù là một con hùng sư Hạo Thiên nuôi, nay mất nhuệ khí còn muốn về thành Trường An, chẳng lẽ ngươi thật muốn để cho kẻ địch của mình vui vẻ?..."

Hạ Hầu trầm giọng quát: "Đây là hiệp nghị đạt thành giữa bản tướng quân cùng thư viện, phóng mặt trên đời, ai dám từ trong đó cản trở? Cho dù là chủ tử kia của ngươi cũng không có năng lực này!"

"Thần điện rất thích nhìn thấy Hạ Hầu tướng quân có được một cái tuổi già tốt đẹp, nhưng ngài thực cam tâm sao?"

La Khắc Địch lấy ra một phong thu thêm phù văn in dấu lửa, đưa qua, nói: "Đây là thư chưởng giáo đại nhân tự tay viết, hắn mời tướng quân đi Tây Lăng... Không, là về Tây Lăng."

Hạ Hầu tiếp nhận phong thư đó, vẻ mặt vẫn chưa có bất cứ biến hóa nào.

La Khắc Địch nói: "Thần điện rất cần lực lượng của ngài, hơn nữa chưởng giáo đại nhân nói, nghỉ hưu cũng không đại biểu sẽ phải vĩnh viễn rúc ở quê, sẽ luôn có thời khắc trở về."

Hạ Hầu nhìn hắn, hai hàng lông mày cứng như sắt kia hơi nhướng lên, nói: "Các ngươi có thể cho ta cái gì?"

La Khắc Địch nói: "Nếu ngài nguyện trung thành là hoàng hậu nương nương, như vậy Tây Lăng thần điện hứa hẹn, ngày sau ở trên tranh đoạt ngôi vị hoàng đế Đại Đường thần điện sẽ dốc mọi lực lượng giúp vị hoàng tử kia dưới gốii hoàng hậu nương nương thành công."

Lấy thực lực khủng bố của Tây Lăng thần điện, trước thời gian rất lâu, tung một cái hứa hẹn không hề đường sống như vậy, đối với Hạ Hầu mà nói, không thể không nói là lời mời rất có thành ý.

*****

Nhưng ra ngoài La Khắc Địch dự kiến, đối mặt thành ý của chưởng giáo đại nhân, Hạ Hầu lại là căn bản chưa lộ ra cảm xúc phản ứng trong tưởng tượng, mà là nói thẳng: Không tiễn."

La Khắc Địch cưỡng chế tức giận, nói: "Thần điện cần một câu trả lời."

Hạ Hầu nói: "Ta rất cảm tạ, sau này sẽ nghiêm túc cân nhắc, đây là trả lời."

Mặt đất Công Huân dịch lại hơi rung lên. La Khắc Địch lặng yên không một tiếng động rời khỏi, quan viên cùng dân chúng trong thành Trường An đang chuẩn bị nghi thức hoan nghênh, đại khái vĩnh viễn sẽ không biết, Tây Lăng thần điện thần vệ đại thống lĩnh từng tới thành Trường An, hơn nữa ý đồ đem Hạ Hầu đại tướng quân dẫn hướng một con đường khác.

Nhìn phong thư Tây Lăng chưởng giáo tự tay viết nọ trong tay, trên mặt Hạ Hầu toát ra một tia cười nhạo lạnh lùng.

Hắn biết đây quả thật là thư chưởng giáo tự tay viết, bởi vì trong những năm qua, hắn đã từng nhận được bảy phong thư chưởng giáo tự tay viết, đối với chữ viết trên bìa thư phi thường quen thuộc.

Hắn trào phúng là Tây Lăng thần điện ý đồ giúp hoàng tử con đẻ hoàng hậu đi lên ngôi vị hoàng đế Đại Đường? Nếu để Tây Lăng thần điện biết hoàng hậu là muội muội Hạ Thiên mình thương yêu nhất, biết trên người hoàng tử kia chảy một nửa máu người Hoang, hơi thở Minh tông, các đại nhân vật trong thần điện còn dám làm như vậy sao?

Tươi cười trào phúng trên mặt Hạ Hầu thản nhiên chuyển thành tự giễu, ngón tay hơi dùng sức, chuẩn bị đem phong thư Tây Lăng chưởng giáo tự tay viết này nghiền thành phấn, nhưng không biết vì sao, hắn do dự một lát sau đó dừng động tác.

Hạ Hầu đại tướng quân thay Đại Đường đế quốc đóng ở Bắc cương mấy chục năm, chưa nói bất cứ điều kiện nào, đã đồng ý cởi giáp nghỉ hưu, chư công trong triều ngoài hơi thấy khác thường, nhất thời cảm thấy thoải mái rất nhiều, ở sau khi xin chỉ thị ý chỉ bệ hạ, triều đình cho đại tướng quân lễ ngộ vinh quang cực cao.

Sáng sớm, ở dưới quan viên Lễ hộ nhiệt tình dẫn dắt, ở dưới ánh mắt kính yêu nhìn chăm chú của Vũ Lâm quân, Hạ Hầu mặc vào một bộ khôi giáp mới tinh, mang theo mười mấy tên thân binh, cưỡi ngựa hướng thành Trường An.

Đường cái trước cửa đông thành Trường An sớm tẩy rửa sạch, trong tiếng nhạc trang nghiêm, Đại Đường thân vương điện hạ Lý Phái Ngôn mang theo văn võ bá quan ra khỏi thành chờ, càng có vô số nhân vật nổi tiếng trong thành kiễng chân chờ đợi.

Triều đình sớm nghĩ sẵn ý chỉ, chỉ chờ lúc Hạ Hầu vào cung yết kiến ban phát, lúc này dưới đạo ý chỉ đang im lặng đặt ở trong hoàng cung đó, có phong thưởng cùng tước lũ làm người ta hoa mắt, xa xa đám người hoan nghênh nhìn đông nghìn nghịt, Hạ Hầu không để ý quan viên Lễ bộ khuyên bảo, xoay người xuống ngựa trước, dắt cương ngựa hướng về bên đó bước đi.

Thân vương điện hạ nhìn hình ảnh này, mỉm cười lắc lắc đầu, phất tay đuổi đi thái giám khuyên can bên người, đồng thời hướng về hắn đi qua.

Ở trước li đình ngoài cửa đông, hai người gặp nhau.

Hạ Hầu vẻ mặt bình tĩnh hướng phía thân vương điện hạ hành lễ.

Lý Phái Ngôn lại có chút khó có thể bình tĩnh, nhìn khuôn mặt hắn ngăm đen như sắt, cảm khái nói: "Trở về thì tốt."

Triều thần Đại Đường cũng không thích Hạ Hầu tướng quân lấy kiêu căng bạo ngược nổi tiếng.

Bởi vì mấy chục năm qua, trên đời luôn đồn Hạ Hầu giết tù binh, lạm sát kẻ vô tội giả mạo chiến công, không biết trái với bao nhiêu Đường luật, nhưng mãi chưa có chứng cớ, hơn nữa mọi người đều biết, vị đại tướng quân này rất được hoàng hậu nương nương coi trọng, như vậy đã tương đương nói cũng cực được hoàng đế bệ hạ coi trọng.

Đại khái cũng bởi vì nguyên nhân này, dân chúng thành Trường An, đối với Hạ Hầu đại tướng quân cũng không giống đối với ba vị đại tướng quân còn lại của đế quốc phát ra kính yêu thật lòng như vậy, tuy Hạ Hầu lạm sát không phải người Đường, nhưng dân chúng Trường An tư duy đơn giản trực tiếp, luôn cảm thấy thô bạo không coi là bản lãnh thật.

Hạ Hầu chung quy thay đế quốc đóng ở Bắc cương nghèo khổ mấy chục năm, hắn hôm nay cởi giáp nghỉ hưu, vẫn được thành Trường An nhiệt liệt hoan nghênh, hai bên đường chật chội hàng người, thỉnh thoảng phát ra tiếng ủng hộ cùng vỗ tay.

Bên con phố dài có trà lâu, chưởng quầy cùng tiểu nhị trong trà lâu đều chạy đến trên đường đi hoan nghênh đại tướng quân trở về, căn bản không có ai để ý tới làm ăn, cũng may lúc này bản thân trà lâu cũng không có mấy người khách.

Ninh Khuyết và Tang Tang ngồi ở bên bàn cạnh cửa sổ.

Hắn nghe trên phố dài truyền đến tiếng ủng hộ cùng vỗ tay, nhìn bóng lưng Hạ Hầu hoa hoa cưỡi ngựa qua trà lâu, trầm mặc một lát sau đó nói: "Cùng lúc ở Thổ Dương thành so sánh, hắn thực già đi rất nhiều rồi."

Ninh Khuyết năm trước ở bờ Hồ Lan hải lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Hầu, sau đó ở trong Thổ Dương thành có gặp mặt khoảng cách gần, khi đó, Hạ Hầu tuy tranh đoạt quyển thiên thư chữ Minh thất bại, bị ép đạt thành hiệp nghị cởi giáp nghỉ hưu với thư viện, nhưng thần thái vẫn thong dong tự tin, thậm chí có khí phách ẩn mà không phát.

Nhưng hôm nay Hạ Hầu lại rõ ràng trở nên già nua đi vài phần, tuy mặc một bộ khôi giáp mới tinh, tuy khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng mà hờ hững như cũ, thân hình vẫn cao ngất như núi như cũ, nhưng Ninh Khuyết lại mơ hồ có thể ngửi được, từ trên người vị đại tướng quân này truyền đến một mùi phòng củi ẩm ướt nhiều năm.

Tin tức Hạ Hầu ở trên hoang nguyên liên tục gặp cường giả Ma tông ám sát, tuy bị Đại Đường quân nghiêm khắc giữ bí mật, lại vẫn dần dần truyền ra, tất nhiên truyền vào trong tại Ninh Khuyết.

"Thủ đoạn thanh lí phản đồ của Ma tông, so với trong tưởng tượng còn trực tiếp cường hãn hơn."

Ninh Khuyết nhìn xa xa bóng lưng Hạ Hầu bị biển người che khuất, thầm nghĩ nếu bộ khôi giáp kia trên người Hạ Hầu thực bị thanh cự đao nọ trong tay Đường chặt phế đi, hy vọng thành công vốn cực kỳ đáng thương đó của mình, có lẽ sẽ may mắn thêm một phần.

Hạ Hầu là đại tướng đế quốc, tước vị vinh quang, không phải người như Trương Di Kì ngự sử hoặc Hoàng Hưng, có thể bị người ta tùy ý ám sát, vấn đề mấu chốt nhất ở chỗ, Hạ Hầu từ từ già nua, vẫn là cường đại như vậy, Ninh Khuyết muốn ám sát thành công, hơn nữa không để lại bất cứ chứng cớ nào, trên cơ bản là việc không có khả năng.

Triều đình cùng thư viện ngầm đồng ý Hạ Hầu bình tĩnh nghỉ hưu, Tây Lăng không biết là ý gì, tóm lại nay, Ninh Khuyết nhìn như phía sau có vô số bối cảnh chỗ dựa, ở trước người Hạ Hầu, những bối cảnh chỗ dựa đó lại căn bản sẽ không ra sức, dưới tình huống như vậy, hắn như thế nào mới có thể giết chết Hạ Hầu?

Ngay tại trong những ngày năm Đại Đường Thiên Khải thứ mười lăm xuân đi hạ tới thu về, một kế hoạch ở trong lòng Ninh Khuyết dần dần thành hình, chẳng qua mỗi khi nhớ tới kế hoạch này ngay cả chính hắn cũng cảm thấy có chút hoang đường buồn cười, bởi vì vô luận thấy thế nào cũng không có bất cứ khả năng thành công nào, nếu để người khác biết nội dung chân thật kế hoạch của hắn, ví dụ như Lý Ngư, ví dụ như Diệp Hồng Ngư, ví dụ như Trần Bì Bì, đều sẽ cảm thấy đầu óc hắn khẳng định đã có vấn đề.

Toàn bộ thế giới, đại khái chỉ nhị sư huynh cùng Triều Tiểu Thụ hai gia hỏa này sẽ tỏ vẻ đồng ý.

Crypto.com Exchange

Chương (1-981)