← Ch.463 | Ch.465 → |
Hắn nói: "Cái này có thể là chuyện của mấy chục năm thậm chí mấy trăm năm sau."
Tiến Thực Lãng nói: "Cho dù là mấy ngàn năm thời gian, cũng là từ hiện tại giờ khắc này bắt đầu."
Ninh Khuyết thừa nhận những lời này rất có sức thuyết phục, chẳng qua vẫn không tính thay đổi cái nhìn của mình. Hắn từng đi hoang nguyên, biết vùng nguyên dã nhìn như hoang vu trên thực tế có chút dồi dào đó đủ để nuôi sống rất nhiều người, lúc trước Tiến Thực Lãng nhắc tới ngàn năm trước, chiến tranh tanh máu giữa Đại Đường cùng người Hoang, trên thực tế, trận chiến đó không phải bởi vì hai bên cân tranh đoạt không gian sinh sống, mà là đại lục cần một lần nữa xác lập một bá chủ, cho nên ở hắn xem ra, trừ phí phát sinh dị biến gì, như vậy người Hoang không có đạo lý tiếp tục nam hạ.
Hai chữ dị biến vừa mới xuất hiện ở trong đầu hắn, hắn liền bỗng nghĩ tới mình có những giấc mơ kia, cùng với từng cùng phu tử tiến hành hai lần nói chuyện với nhau, bỗng nhiên cảm thấy thân thể có chút rét lạnh.
Tiến Thực Lãng chú ý tới hắn khác thường.
Trong thuyền một mảng im lặng, chỉ mơ hồ có thể nghe được tiếng nước hồ vỗ mép thuyền.
Ninh Khuyết đột nhiên hỏi: "Ngươi tin tưởng minh giới xâm nhập không?"
Vẻ mặt Tiền Thực Lãng hơi run lên, chợt cười tự giễu, nói: "Tất nhiên là không tin."
Ninh Khuyết nhìn mắt hắn nói: "Hai năm qua thành Trường An đã trở nên lạnh hơn so với trước kia."
Tiến Thực Lãng nói: "Lúc còn nhỏ những ngày ta cho ngựa ăn kia còn lạnh hơn."
Ninh Khuyết nói: "Ngươi biết ta không phải ý tứ này." Tiến Thực Lãng nói: "Mấy năm nay ta luôn ở phía tây." Ninh Khuyết nói: "Vậy người hoang vì sao phải dời về phương
nam?"
Tiến Thực Lãng trầm mặc không nói, thời gian rất lâu sau bỗng nhiên cười lên, nói: "Truyền thuyết có lẽ vĩnh viễn chỉ là truyền thuyết, mặc dù biến thành chân thật, cũng nên là việc thư viện tầng hai các ngươi những nơi trong truyền thuyết đó cần lo lắng, chúng ta thân là quân nhân đế quốc, tương đối không cần tự hỏi quá nhiều, nếu thực có một ngày kia minh giới xâm nhập, chỉ cần bệ hạ ra lệnh một tiếng, Đại Đường thiết kỵ tất nhiên sẽ làm ra phản ứng nên có."
Đây là đáp án tiêu chuẩn của quân nhân Đại Đường, Ninh Khuyết không ngoài ý muốn chút nào, nhưng hắn là mấy người ít ỏi có thể đếm được trên đời, từng nghe phu tử chính miệng nói đêm tôi đến từ phương Bắc, cho nên nghĩ tất nhiên nhiều hơn một ít.
Nhất là liên tưởng đến đại hội chùa Lạn Kha lần này đề cập đến dụng binh với người Hoang, như vậy mấy năm sau này hoang nguyên phương Bắc tất nhiên máu chảy thành sống, càng ngày càng giống giấc mơ nọ hắn từng có, hàn ý lượn lờ thân thể hắn, mãi không thể bị xua tan không thể biến mất kia liền càng ngày càng mạnh.
Tiển Thực Lãng rõ ràng muốn tiến hành một phen nói chuyện dài với hắn, nhưng tâm tình Ninh Khuyết hiện tại có chút vấn đề, hơn nữa bởi vì cảnh giác không hiểu, rất trực tiếp bày tỏ từ chối, đi về phía ngoài khoang thuyền.
Tiến Thực Lãng đi đến bên cửa sổ, nhìn Ninh Khuyết đi xuống chiến thuyền, nhìn bóng dáng hắn dọc theo bờ hồ đi hướng một chiếc chiến thuyền khác, mày khẽ nhíu lại, trong ánh mắt toát ra cảm xúc rất phức tạp.
Đoàn ca múa Hồng Tụ Chiều chung đường với sứ đoàn chính phủ Đại Đường, tất nhiên có rất nhiều tiện lợi, nhất là theo Ninh Khuyết bày tỏ thái độ, đãi ngộ của các cô nương càng thêm không tệ, được an bài riêng một chiếc chiến thuyền.
Chỗ có cô nương thì có náo nhiệt, nhưng hôm nay trên chiếc thuyền này lại là yên tĩnh vô cùng, các cô nương xinh đẹp thành thành thật thật ngồi ở trên ghế, nhìn như mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trên thực tế lại là khó có thể ức chế tò mò trong lòng, không ngừng dùng ánh mắt liếc hại tiểu cô nương đang nói chuyện nọ.
Tiểu Thảo kéo tay Tang Tang, miệng bĩu lên cực cong, cực cao, cao như là con vật nhỏ trong có lau Đại Trạch tìm cá nhỏ, ủy khuất nói: "Ta lần đầu tiên rời thành Trường An, ngươi cũng không nói với ta, còn coi ta là bạn hay không?"
Tang Tang ở trong thành Trường An chỉ có ba người bạn, Đại Đường công chúa Lý Ngư, Ma Tông thiếu nữ Đường Tiểu Đường, còn có một vị đó là Tiểu Thảo, lại nói ba người bạn này của nàng thân phận địa vị chênh lệch cực lớn, nhưng nàng chưa từng cân nhắc việc này, đối với mỗi người đều là chân thành đối đãi, lúc này bị Tiểu Thảo oán giận, nàng cũng cảm thấy rất áy náy, bất đắc dĩ giải thích: "Thiếu gia thích thanh tĩnh, ta cũng không có cách nào."
"Các ngươi cũng đã đính hôn rồi, nào còn có thiếu gia cái gì?"
Tiểu Thảo nhìn nàng căm tức nói: "Ngươi phải hiểu thân phận ngươi bây giờ, cứ gọi thiếu gia thiếu gia như vậy, cẩn thận gia hỏa kia thật đúng là đem ngươi sai bảo như thị nữ."
Tang Tang thầm nghĩ tuy nói đã đính thân, nhưng cùng thời gian trước kia cũng không có gì khác nhau, mấy năm qua kêu thiếu gia cũng kêu quen rồi, sửa gọi tên nữa quả thật có chút không quen.
Các cô nương trong khoang thuyền lúc này rốt cuộc xác nhận phán đoán trong lòng, xác nhận thân phận Tang Tang, cũng đoán được trong miệng Tiểu Thảo nói gia hỏa kia là ai, ngoài khiếp sợ, cũng khó nén được hưng phấn hẳn lên.
Chính cái gọi là sóng sau xô sóng trước, đời có giai nhân, các cô nương Hồng Tụ Chiêu thu nhập rất nhiều, thoát tịch lại dễ dàng cho nêntốc độ đổi mới rất nhanh, Lục Tuyết đám người kia sớm đã lập gia đình, đi buôn bán, lần này các cô nương hướng tới chùa Lạn Kha đều rất trẻ tuổi.
Các nàng từng nghe nói những câu chuyện truyền kỳ của Hồng Tụ Chiều, nhưng chưa từng tận mắt thấy, thẳng đến lúc này nhìn thấy Tiểu Thảo cùng tiểu cô nương hơi đen kia thân thiết như thế, mới khiếp sợ xác nhận những lời đồn đó đều là thực.
Tang Tang sớm không phải tiêu thị nữ không bắt mắt kia trong Lão Bút Trai năm đó. Mọi người trong thành Trường An cho dù không biết nàng là người thừa kế Quang Minh thần tọa, cũng biết nàng cùng công chúa điện hạ quan hệ thân cận nhất, càng biết nàng là bé gái mồ côi Văn Uyên các đại học sĩ Tăng Tĩnh thất lạc, đương nhiên khiến thân phận Tang Tang nổi tiếng trên đời, vẫn là quan hệ của nàng cùng Ninh Khuyết.
Ninh Khuyết và Tang Tang đính thân, không hề nghi ngờ là một việc oanh động nhất thành Trường An nửa năm qua. Một vị là đệ tử thư viện tầng hai, thân truyền đệ tử của phu tử, còn là đại thư gia được bệ hạ yêu thích, một vị là con gái Tăng Tĩnh đại học sĩ, bạn tốt của công chúa điện hạ, còn có một cái thân phận người kế nhiệm thần tọa, tuy chỉ là đính thân đơn giản vẫn tạo ra động tĩnh cực lớn.
Hoàng đế bệ hạ ban thưởng vô số vàng bạc châu báu, vô số đại thần tự mình trình diện, đối với một số người không biết nội tình nào đó mà nói, hình ảnh chấn động nhất cùng ngày, phát sinh ở một khắc thần điện Tây Lăng đặc biệt phái ra thần quan cao cấp đạo hạ, hơn nữa như nhà mẹ đẻ trình lên vô số hộp đựng đồ.
Các sư huynh sư tỷ thư viện hậu sơn sư tất nhiên cũng có quà, chẳng qua ở Ninh Khuyết xem ra, những thứ nghèo kiết hủ lậu đến cực điểm đó không đề cập tới cũng thế, chẳng qua hắn không ngờ, bút tích của phu tử lại là keo kiệt nhất, ngay cả giai nhi giai phụ từ linh tinh cũng lười viết một cái, chỉ tặng hộp điểm tâm bơ ngọt!
*****
"Gia hỏa kia? Gia hỏa nào?"
Ninh Khuyết đi vào khoang nhìn Tiểu Thảo nói: "Dì Giản đối đãi ngươi không tệ, vậy mà cho ngươi làm dân đội, nhưng ngươi cũng đừng ỷ vào có bà chống lưng, đã muốn đi đến trên đầu ta."
Tiểu Thảo hừ một tiếng, không muốn để ý đến hắn, chỉ đem tay Tang Tang nắm chặt hơn.
Các cô nương trong khoang đã đoán được thân phận hắn, vội vàng đứng dậy, uyển chuyển hành lê, trong lúc nhất thời hoa cư khẽ nở, ám hương nổi lên, nghĩ thân phận địa vị người thanh niên này, nhất là thanh danh đại thư gia, trong con người người đẹp thu thủy dần loạn, tình ý nóng dần, rất có ý nóng lòng muốn thử.
Tiểu Thảo nhìn nơi đây có chút hỗn loạn, khẽ nhíu mày nói: "Các ngươi cũng đừng nghĩ quá nhiều nữa, trở về hỏi một chút các tỷ tỷ trong lầu, có ai có thể cùng Ninh Khuyết thật thân cận một phen? Cô nương toàn thành Trường An đều không cho phép tiếp đãi hắn, đây chính là thiết luật Giản đại gia định.
Thiết luật này đã sớm trở thành trò cười chuyện vui của Hồng Tụ Chiêu thậm chí trong nghề lầu xanh Trường An, các cô nương nào có đạo lý không biết, chẳng qua nghĩ lúc này đã rời Trường An, mình phải cùng thuyền với Ninh Khuyết nhiều ngày, ở trên Đại Trạch chơi thuyền đồng hành, nào nỡ bỏ qua cơ hội bực này, vì thế ánh mắt nóng cháy như trước.
Tiểu Thảo nhìn Ninh Khuyết, bất đắc dĩ nói: "Ngươi cũng là người có lão bà rồi, có thể thu mình hay không." "Cho nên phiền ngươi không nên kéo mãi tay lão bà của ta."
Ninh Khuyết cười đi lên trước, đem tay Tang Tang đoạt lấy, dắt nàng đi ra khỏi khoang.
Tiếng sóng hồ dần nhanh, ánh đèn trong khoang thuyền thoáng tối rồi lại sáng, trên bàn mực nước trong nghiên mực khẽ lay động, chiến thuyền rời bến tàu, chậm rãi chạy hướng trong một mảng Đại Trạch mờ mịt.
Ninh Khuyết nhìn phong thư mỏng manh kia trên bàn, không biết đang nghĩ cái gì.
Tang Tang nhìn thư trong tay hắn, nghiêm túc nói: "Đây là của chúng ta."
Lá thư này là mấy hôm trước ở quán trọ thành Dương Quan, Thôi Thực trước khi rời đi lưu lại.
Thư rất mỏng, bên trong chỉ có hai tờ giấy.
Trên một tờ giấy viết đơn giản mấy câu, một tờ khác lại là tấm ngân phiêu năm mươi vạn lượng.
Lần đầu gặp nhau, đã đưa lên năm mươi vạn lượng bạc trắng, Thôi gia thật sự là thủ bút cực lớn, thậm chí rất khó có thể tưởng tượng, số ngân lượng lớn như thế, đủ để làm ra quá nhiều chuyện trên thế gian.
Tang Tang không biết Thôi gia vì sao đưa tới nhiều bạc như vậy, nhưng rõ ràng nếu Ninh Khuyết nhận bạc, sẽ có thể rước lấy phiền toái rất lớn, nhưng nàng không hề nghĩ ngợi, liền cho rằng món bạc này nên thu.
Đây chính là năm mươi vạn lượng bạc trắng, nàng cả đời này cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.
Không thu? Chúng ta sẽ giống Kha tiên sinh bị trời diệt như vậy.
Ninh Khuyết xem qua tờ giấy thư kia, biết dụng ý của Thôi gia, giải thích: "Nguyên phối của phụ thân người chính là đường muội của Thôi Thực, nay bà ta ở quận Thanh Hà. Năm đó chính là người phụ nữ này đem ngươi mới sinh đưa ra khỏi Tằng phủ ý đồ giết chết, Thôi gia đưa món bạc này, đó là muốn bảo người tha thứ người phụ nữ kia, ít nhất không bởi vậy mà giận lẫy đến trên người Thôi gia, cho nên món bạc này không phải của chúng ta, mà là của ngươi.
Tang Tang hơi ngẩn ra, nói: "Như vậy đã đáng giá năm mươi vạn lượng bạc trắng?"
Ninh Khuyết nói: "Nếu ngươi chỉ là con gái Tằng Tĩnh đại học sĩ tìm về, năm mươi vạn lượng bạc trắng tất nhiên là có chút đắt, nhưng người nay chính là người kế nhiệm Quang Minh thần tọa, tương lại ngày nào đó nếu người nhớ tới những chuyện cũ, mặc dù là những môn phiệt này của quận Thanh Hà, cũng không muốn ngạnh kháng lửa giận của Tây Lăng đại thần quan."
Hiểu nguyên do tờ ngân phiếu mỏng manh này, Tang Tang ngược lại trở nên có chút do dự, nhìn Ninh Khuyết nghiêm túc hỏi: "Vậy ngươi nói ta nên thu hay không?"
Ninh Khuyết nói: "Chỉ xem người muốn tha thứ bọn họ hay không."
Tang Tang nói: "Tha thứ tất nhiên là sẽ không tha thứ, chẳng qua cũng không muốn đi tìm người phụ nữ kia báo thù."
Ninh Khuyết hơi cảm thấy kinh ngạc, hỏi: "Vì sao?"
Tang Tang nói: "Bởi vì không có người phụ nữ đó, ta cũng không thể bị người nhặt được."
Ninh Khuyết nở nụ cười, nói: "Một khi đã như vậy, vậy đem ngân phiếu thu lại, cũng để người Thôi gia an lòng một chút."
Tang Tang lo lắng nói: "Sẽ rước lấy phiền toái gì hay không?" Ninh Khuyết nói: "Có thể có phiền toái gì?"
Tang Tang nói: "Không phải nói nhận bạc của người sẽ ngắn tay?"
Ninh Khuyết nâng tay phải, nói: "Tay ta cũng sẽ không ngắn đi... Bạc này chỉ là mua ngươi nguôi giận, nếu những môn phiệt đó quận Thanh Hà thật muốn dùng cái này thu mua ta làm chuyện gì, chẳng lẽ ta sẽ phải ngoan ngoãn đi làm?
Tang Tang sầu lo nói: "Nhận bạc không làm việc không ổn nhi?"
Ninh Khuyết nhìn nàng hỏi: "Bạc quan trọng hay là danh dự quan trọng?"
Tang Tang nghĩ một chút sau đó nói: "Phải xem là bao nhiêu bạc."
Ninh Khuyết khẽ vung từ ngân phiếu mỏng manh kia trong tay.
Tang Tang nhìn ngân phiếu trong tay hắn, không chút do dự nói: "Cái này quan trọng hơn."
Sau đó nàng tỉnh táo lại, có chút xấu hổ nói: "Mê tiền như vậy, có phải một loại bệnh hay không?"
Ninh Khuyết nói: "Mê tiền không phải bệnh, bởi vì không có tiền sẽ mất mạng."
Thật ra căn bản không cần bất cứ lý do gì, vô luận là hắn hay là Tang Tang, đều không có khả năng đem năm mươi vạn lượng ngân phiếu tới tay trả về, cho dù liên lụy tới chuyện so với quận Thanh Hà càng phiền toái hơn, cho dù cần trả giá danh dự danh dự các loại giá đắt, bởi vì từ nhỏ đến lớn, bọn họ thật sự là chịu đủ khổ không có tiền, mê mẩn hoặc là nói tham lam đối với tiền bạc đã sớm trở thành bản năng không thể trái nghịch.
Nếu đây là một loại bệnh, như vậy bọn họ khẳng định không muốn đi chữa.
Từ nhỏ sinh sống vất vả, còn khiến Ninh Khuyết cùng Tang Tang có được một số thói quen sống khác gần như bản năng, trừ yêu tiền, mẫn cảm đối với nguy hiểm, biết trước phiền toái liền sẽ nhảy xa xa giống như con thỏ, tuyệt đối không chọc vào bất cứ phiền toái nào, coi như là mấy hạng rất tươi sáng trong đó.
Cho nên ở mấy ngày sau, chiến thuyền ở trên mặt nước Đại Trạch chậm rãi đi về phía nam, Ninh Khuyết chưa từng rời khoang thuyền, chiếc thuyền kia của Tiến Thực Lãng mời mấy lần, đều bị hắn ôn hòa mà kiên quyết từ chối hết.
Tiển Thực Lãng là người không đơn giản, cho nên mới sẽ ở trong lời nói ngày đó, đơn giản như thế hướng phía Ninh Khuyết làm rõ trận doanh cùng ý tưởng của mình, mà hắn càng không đơn giản, Ninh Khuyết càng không muốn cùng người này có nhiều trao đổi hơn, bởi vì hắn không muốn tham gia đến trong đại sự kế thừa ngôi vị hoàng đế Đại Đường.
Đại biểu thư viện nhập thế hắn có tư cách phát biểu cái nhìn của mình đối với kế thừa ngôi vị hoàng đế Đại Đường, chẳng qua hắn không có ý kiến gì, ý kiến duy nhất của hắn đó là: Nay hoàng đế bệ hạ anh minh rối tinh rối mù, như vậy tương lai hắn muốn cho ai kế vị thì để cho người đó kế vị là được.
← Ch. 463 | Ch. 465 → |