Vay nóng Tinvay

Truyện:Tướng Dạ - Chương 465

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 465: Đây là bệnh sao?
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Shopee


Về phần thư viện muốn ở trong đó phát huy tác dụng gì hay không, muốn từ trong đó đạt được ích lợi nào đó hay không thư viện thật sự không cần tương lại vô luận là ai làm hoàng đế Đại Đường, đều phải bảo trì tôn trọng đối với thư viện.

Hơn nữa Ninh Khuyết hiện tại thực không quan tâm tương lai vị hoàng tử nào có thể ngồi lên cái ngai vàng kia.

Các đệ tử thần truyền của phu tử, thân ở trên tầng hai, tất nhiên đứng cao hơn mọi người trên mặt đất, nhìn xa hơn, hoàn toàn không cần để ý tới tro bụi màu đỏ dần bị gió thổi lên kia.

Chuyện Ninh Khuyết hiện tại quan tâm đã dần dần vượt qua phạm trù hồng trần, tiến vào lĩnh vực thế ngoại, biến thành những chuyện không để người đời biết, lại sẽ ảnh hưởng toàn bộ thế giới.

Ví dụ như minh giới xâm nhập.

Ví dụ như lời đồn mình là con trai Minh vương.

Ví dụ như bệnh trên người Tang Tang.

Vào thu, gió thu vốn nên theo đó mà bớt nóng, bị thuỷ vực Đại Trạch không bờ bến hun, liền có thêm rất nhiều hương vị trơn bóng, xộc vào cửa sổ làm người ta nhất thời cảm thấy tươi mát.

Ninh Khuyết nhìn đường nét trên lá bùa như cỏ như rế kia chậm rãi ngưng hình, dùng thị lực sâu sắc xác nhận ô kim phấn trộn trong phù mực phân bố đủ đều trong những đường nét đó, cầm bút trong tay đặt tới trên nghiên mực, xoay người hướng trên mặt hồ ngoài cửa sổ nhìn lại, trầm mặc không biết nghĩ gì.

Đối với chuyện không biết tự hỏi càng nhiều, hắn liền càng thêm cảnh giác, luôn cảm thấy trong minh minh có một số việc đang xảy ra, hơn nữa những chuyện đó tựa như có liên quan với mình cùng thư viện.

Bởi vì ba chữ trong minh minh quá mức tiêu hồn, hắn lần nữa nghĩ đến truyền thuyết minh giới xâm nhập.

Phu tử cũng chưa ở trong chùa Lạn Kha tìm được thông đạo phật quang trấn áp minh giới, hắn cho rằng mình càng không thể tìm được nhưng nếu mình thật sự là con trai Minh vương thì làm sao?

Lời đồn về thân thế Ninh Khuyết đã truyền bá ra trên thế gian, hắn không biết những đại đức phật tổng từng muốn giết chết mình kia hiện tại sẽ làm thế nào, cũng không biết trong chùa Lạn Kha có cái gì đang chờ mình, theo hồ nước khẽ dao động cách chùa Lạn Kha càng ngày càng gần, hắn càng ngày càng trầm mặc.

Nếu dựa theo bản năng làm việc, bởi vì trong lòng sâu dần mảng cảnh giác hoặc là nói dị triệu này, Ninh Khuyết có lẽ sẽ không chút do dự mang theo Tang Tang gián đoạn lữ trình, lấy tốc độ nhanh nhất về Trường An.

Nhưng hắn chưa làm như vậy, trái lại, hắn bảo đội tàu đẩy nhanh tốc

độ.

Bởi vì bệnh tình của Tang Tang bỗng nhiên trở lại.

Lúc rời khỏi thành Trường An, hàn chứng trên người Tang Tang cũng dần khỏi, một đường đi về phía nam phơi nắng càng tựa như ngay cả gốc rễ bệnh cũng đã đi, sau đó sau khi lên thuyền, Ninh Khuyết lại cả kinh cảm giác được, đôi chân nhỏ đêm mỗi ngày ôm vào trong lòng kia trở nên càng ngày càng lạnh.

Càng làm hắn cảm thấy bất an là, vô luận phơi nắng hay là tu hành thần thuật, tựa như đối với âm hàn khí trong cơ thể Tang Tạng đều đã không thể làm được áp chế có hiệu quả.

Bản thân Tang Tang chưa cảm giác được thân thể biến hóa, hoặc là cảm giác được những lo Ninh Khuyết lo lắng, cho nên nàng cũng không nói gì, mỗi ngày vẫn như thường.

Ninh Khuyết lo lắng nàng lo lắng, cho nên cũng chưa nói với nàng, hắn bắt đầu chú ý túi rượu bên người có phải đầy hay không, ban đêm mỗi ngày yên lặng cởi bỏ vạt áo đem bàn chân nhỏ lạnh như băng của Tang Tang đặt ở chỗ ấm áp nhất của mình, sau đó bắt đầu không ngừng suy tư những lời phu tử nói trước khi đi.

Hắn hiện tại mới hiểu, vì sao phu tử muốn mình mang theo Tang Tang cùng đi chùa Lạn Kha, xem ra thực chỉ có những trưởng lão phật tông ân cư kia mới có thể chữa khỏi cho Tang Tang.

Bởi vì hiểu, cho nên không hiểu, ... Hắn nghĩ như thế nào cũng không rõ, vì sao ngay cả thần điện Tây Lăng thậm chí là thư viện cũng không thể chữa khỏi bệnh của Tang Tang.

Bệnh phu tử cũng không trị khỏi vậy còn là bệnh sao?

Nghĩ không hiểu, Ninh Khuyết liền không nghĩ nữa, dù sao vô luận quá trình chuyện này là gì, kết quả cuối cùng đã định sẵn hắn phải đem bệnh của Tang Tang chữa khỏi. Như vậy hắn liền phải đi chùa Lạn Kha, đối mặt phật tông từ bi hoặc là lôi đình, thậm chí có thể phải đối mặt một khắc thân phận con trai Minh vương của mình bị chứng thật.

Đi ở Đại Trạch, nghênh đón gió hồ, mặt nước bạch tinh điểm điểm sa Lâu ngẫu nhiên tới.

Ở dưới hai tầng áp lực cảnh giác đối với không biết cùng lo lắng đối với thân thể Tang Tang, Ninh Khuyết yên lặng tu hành. Hắn mỗi ngày không ngừng viết phù, không ngừng minh tưởng, không ngừng luyện dưỡng hao nhiên khí.

Giữa hồ quang thuy sắc, bậc cửa vốn loáng thoáng kia tựa như trở nên gần thêm chút, rõ ràng hơn chút.

Con người trên đời, việc không thể không làm, thường thường ý nghĩa cơ hội đột phá nào đó.

Đối với Ninh Khuyết mà nói, trên thế giới này chỉ có rất ít chuyện không thể không làm, ví dụ như an nguy của Tang Tang.

Lúc trước ở hoang nguyên bờ hồ Đại Minh, bởi vì Long Khánh dùng Tang Tang đến uy hiếp hắn, hắn phá cảnh vào Động Huyền, sau đó một mũi tên đem Long Khánh sắp vào Trí Mệnh bắn thành phế nhân. Nay ở trên Đại Trạch mùa thu, hắn lại một lần nữa gặp cơ hội phá cảnh vào Tri Mệnh, chẳng qua một lần này, chính hắn cũng chưa phát hiện.

Chính cái gọi là quốc loạn ra trung thần, bi phẫn ra thị nhân.

Tang Tang, có thể khiến Ninh Khuyết bước ra cảnh giới.

Sâu trong dãy núi Tây Lăng cách Đại Trạch rất xa, Long Khánh hoàng tử cũng đang chờ đợi cơ hội thuộc về mình. Hắn không biết cái cơ hội kia có thể xuất hiện hay không, khi nào xuất hiện, nhưng hắn tin tưởng quan chủ ở bờ Nam Hải đem mình từ trong trạng thái người chết biết đi cứu vớt ra, lại đem mình đưa đến Tri Thủ quan toàn bộ người tu hành trên đời đều coi như thánh địa tu hành, bản thân cái này đã là một lần cơ hội lớn của mình.

Tới Tri Thủ quan, khiến hắn nhìn thấy khả năng một lần nữa trở thành cường giả, khiến hắn mơ hồ tìm kiếm được cơ hội thành công, khiến hắn dấy lên dục vọng mới hừng hực như lửa, hắn cho rằng đây là cơ hội, bởi vì những cái này là suy nghĩ trong lòng hắn, mà toàn bộ tư tưởng trong lòng hắn, đều là ý chí của Hạo Thiên.

Chẳng qua giữa hiện thật cùng lý tưởng luôn có một khoảng cách, giống như lúc hắn ở cảng cá Nam Hải thu cá, nhìn thấy boong thuyền bằng gỗ giữa thuyền đánh cá cùng bến tàu, chỉ cần đi lên tựa như có thể thoải mái leo lên thuyền cá, nhưng trên thực tế trên khối boong thuyền đó tất cả là vẩy cá cùng nội tạng trơn dính, rất dễ trượt ngã, rơi vào trong biển.

Long Khánh lau máu khóe miệng, biết xương sườn mình lại bị đánh gãy một cái nhìn lão đạo khủng bố trước người trên giường tuyết chỉ còn lại nửa đoạn thân thể, đang gầm rú thê lương không ngừng, tựa như tùy thời có thể đem mình đánh chết trong mắt không khỏi toát ra cảm xúc thống khổ cùng ngơ ngẩn.

Kiếp sống tạp dịch của mình rốt cuộc còn phải tiếp tục bao lâu thời gian? Cái cơ hội kia rốt cuộc ở nơi nào?


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-981)