Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tướng Dạ - Chương 483

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 483: Ai có thể tri mệnh
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trong ánh mắt Long Khánh toát ra vẻ hưng phấn, nói: "Ninh Khuyết ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng. Ngươi cả đời này may mắn đạt được quá nhiều thứ, khí tức thư viện, Ma Tông, thậm chí còn có Liễu Bạch, còn có phù đạo của Nhan Sắt sư thúc, ta tuy từng hút Trương thiên sư, nhưng nào có mỹ vị như di sản của Nhan Sắt sư thúc?"

Ninh Khuyết nhìn hắn mỏi mệt nói: "Làm một tên điên, thật khoái hoạt như vậy?"

Long Khánh căn bản chưa nghe được hắn đang nói những gì, ánh mắt sáng ngời, khó nén được hưng phấn mà run giọng nói: "Nếu ta cắn nuốt ngươi, lại đem tiểu thị nữ bao hàm thần huy kia của ngươi cắn nuốt, ngươi nói ta sẽ cường đại tới trình độ nào? Ta có thể trực tiếp tiến vào Tri Mệnh đỉnh phong, thậm chí trực tiếp vượt qua giới tuyến thiên nhân kia hay không?"

"Ngươi hiện tuy bộ dạng không đẹp thế nào, nhưng vẫn là không nên nghĩ đẹp như vậy."

Ninh Khuyết ngay cả sức vươn ngón tay cũng không có nữa, nhưng vẫn không quên đùa cợt hắn.

Nghe những lời này, Long Khánh rất tự nhiên nhớ tới tiệc rượu lần đó ở thành Trường An, nhớ lại lần đó là mình lần đầu tiên bị người này làm nhục, đạo tâm rét lạnh vậy mà có chút thất thủ, hít sâu một ngụm mới tỉnh táo lại, nói: "Lúc ngươi may mắn học được nhiều tuyệt học như vậy, có nghĩ tới hay không, cuối cùng đều sẽ kính dâng cho ta?"

Nói xong câu đó, đôi mắt sáng ngời của hắn dần ảm đạm.

Giới tuyến hắc bạch phân minh dần dần biến mất, biến thành màu xám nồng đậm, đen tối như mây mưa. Nhìn mắt Long Khánh biến hóa quỷ dị, Ninh Khuyết biết thời khắc cuối cùng lập tức sẽ đến.

Hắn thầm nghĩ mình vất vả tu hành cả đời, kết quả lại chết bởi tên điên này, không khỏi rất không cam lòng. Nghĩ mình cùng Tang Tang ở trên giường lăn lộn cả đời, kết quả lại chưa từng thực sự thân thiết, không khỏi rất không cam lòng nghĩ mình đời trước khổ, đời này cũng khổ, thật không dễ phát tài lại chưa đạt được hưởng thụ, không khỏi rất không cam lòng.

Tóm lại ở trước mặt tử vong, ai có thể thật sự cam lòng.

Nhất là loại kiểu chết khủng bố này.

Ninh Khuyết nhìn con ngươi màu xám của Long Khánh, cảm thụ được khí tức tịch diệt tham lam kia từ trong mắt đối phương tiến vào thức hải mình, nói: "Ta biến thành quỷ, cũng phải đ.. hoa si."

Nói xong câu đó, hắn mệt mỏi dựa hướng bánh xe, không để ý tới kế tiếp sẽ xảy ra cái gì nữa.

Lúc này Tang Tang ở trong xe. Cách hắn chỉ có nửa bước.

Hắn hy vọng nếu thực có kiếp sau, như vậy từ khi sinh ra bắt đầu, đã có thể cách nàng chỉ nửa bước.

Tịch diệt là ý tứ hàm xúc, tham lam là bản chất, khí tức bắt nguồn từ Hôi Nhãn kia sau khi tiến vào thức hải Ninh Khuyết, phát hiện nơi đây vốn cất giữ niệm lực hùng hậu, không ngờ khô kiệt không còn, không khỏi cực kì tiếc nuối.

Ngay sau đó, khí tức này từ trong hướng đến ngoài sâu trong thức hải Ninh Khuyết lặn đi, ý đồ cướp đoạt niệm lực còn sót lại chỗ sâu nhất thế giới tinh thần của hắn, cùng với những kinh nghiệm chiến đấu, mảnh ý thức càng trân quý hơn, còn có những cảm ngộ kế thừa trí tuệ tiền nhân, mà toàn bộ những cái này là bản chất của tu vi cảnh giới.

Long Khánh sau khi từ trên quyển thiên thư chữ Sa tập Hôi Nhãn công pháp, đã từng thử rất nhiều lần, vô luận là Long Hổ Sơn Trương thiên sư, hay là những cao thủ Chân Võ tông, đều ở dưới công pháp Hội Nhãn của hắn biến thành thây khô tiều tụy, đối với hít nuốt tu vi cảnh giới của đối phương như thế nào đã sớm phi thường quen thuộc.

Nhưng tình huống hôm nay có chút quỷ dị.

Sau khi khí tức tịch diệt mà tham lam kia chìm vào chỗ sâu nhất của thức hải Ninh Khuyết, không biết chạm tới tồn tại gì, vậy mà như sinh linh sinh ra cảm xúc sợ hãi, rít không ra tiếng liền muốn chạy trốn!

Bởi vì nó mơ hồ phát giác được, nơi đó có một số vật là mình không thể đụng vào!

Nhưng đã chậm.

Ở chỗ sâu nhất của hải dương tinh thần màu đen của Ninh Khuyết có mấy mảnh nhỏ cảm giác được khí tức công pháp Hôi Nhãn, tựa như chịu kích phát nào đó, bắt đầu lóng lánh ánh sáng ảm đạm, sau đó những mảnh đó phát ra ánh sáng càng lúc càng sáng ngời, mà sâu trong hải dương có càng ngày càng nhiều mảnh bắt đầu tỏa sáng trong suốt.

Thoạt nhìn giống như là ngọc trai mĩ lệ. Đáy biển, giống như biển ngọc trai biển.

Mỗi viên ngọc trai đều là một mảnh ý thức.

Có mảnh ý thức bắt nguồn từ những vết kiếm trên vách đá sơn môn Ma Tông, thuộc về thư viện tiểu sư thúc, không sợ hạo nhiên, cường đại kiêu ngạo đến cực điểm, nào sẽ bị tà vật chiếm lấy?

Làm khí tức tịch diệt kia cảm thấy sợ hãi nhất là những mảnh ý thức số lượng nhiều nhất trong hải dương tinh thần của Ninh Khuyết, tuy nó có thể tham lam hút lấy tất cả những ý thức trên những mảnh vỡ đó tựa như so với nó còn tham lam hơn, còn đói khát hơn!

Những mảnh ý thức này đến từ Liên Sinh đại sư.

Là trí tuệ cùng toàn bộ Liên Sinh đại sư để lại trên thế giới này.

Mà trong đó có Thao Thiết.

Thao Thiết đích thực!

Công pháp Hôi Nhãn bắt nguồn từ Thao Thiết, trải qua tiền bối đạo môn cải tạo, không tanh máu như vậy nữa, nhưng cũng xa xa không cường đại bằng Thao Thiết nói cách khác, Thao Thiết là tổ tông đích thực của Hôi Nhãn.

Mà lúc Hôi Nhãn gặp Thao Thiết, liền giống như cá mập gặp phải hổ kình, đều là tồn tại quá sức tham lam khát máu, tuyệt đối không thể cùng tồn tại, mà Thao Thiết là một loại tồn tại rất kỳ quái, chỉ có bắt giữ đồng loại làm thức ăn mới có thể thật sự thức tỉnh, cho nên nó càng cường đại tham lam cùng khát máu hơn!

Đáy hải dương tinh thần màu đen của Ninh Khuyết, vô số mảnh ý thức theo thứ tự sáng lên, giống như âm thầm phù hợp tiết tấu thần bí nào đó, hoặc như là hít thở nào đó, trong một hơi thở, liền sinh ra lực hút cực kỳ khủng bố.

Khí tức tịch diệt kia tới từ Long Khánh, chỉ phát ra một tiếng gào thét không thành tiếng, liền bị những mảnh ý thức Liên Sinh đại sư lưu lại bắt giữ được, sau đó trực tiếp cắn nuốt.

Khí tức ngủ say mấy năm trong những mảnh ý thức đó từ đây thức tỉnh lại.

Mưa thu kéo dài, lửa trong chùa Hồng Liên sớm đã tắt, toàn bộ thế giới một mảng tối tăm.

Bốn phía xe ngựa màu đen một mảng tĩnh mịch. Các Đọa lạc kỵ sĩ còn sống gian nan ngồi dậy, nhất thời lại không cách nào đi đứng được, bọn họ cảm xúc phức tạp nhìn bên kia.

Ngay tại lúc này, Ninh Khuyết bỗng nhiên mở mắt.

Nhưng đôi mắt này căn bản không giống như là mắt hắn.

Ánh mắt trong đôi mắt này phi thường bình tĩnh, lại phi thường phức tạp. Tựa như từ bi đại đức, lại lãnh khốc như ma đầu, tang thương đến cực điểm, không biết ẩn chứa bao nhiêu trí tuệ cùng kinh nghiệm cuộc đời.

Đôi mắt này lẳng lặng nhìn Long Khánh, toát ra vẻ mặt hơi trào phúng.

Long Khánh đã cảm giác được khác thường, mình chẳng những chưa hút hết tu vi cảnh giới của Ninh Khuyết, ngược lại công pháp Hôi Nhãn của mình tựa như chịu tổn hại cực nghiêm trọng.

Mà khi hắn nhìn thấy đôi mắt tang thương của Ninh Khuyết, càng thêm hoảng sợ không nói được gì.

Đó là sợ hãi đối với không biết, đó là sợ hãi đối với tình thế thoát ly khống chế.

*****

Ý trào phúng trong mắt Ninh Khuyết càng lúc càng đậm.

Thân thể Long Khánh càng lúc càng rét lạnh.

Ninh Khuyết bỗng nhiên vươn hai tay, nắm chặt hai vai Long Khánh. Sau đó hắn cúi đầu cắn hướng cổ Long Khánh một cái! Long Khánh phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Trên mặt cỏ cạnh xe ngựa, các Đọa lạc kỵ sĩ hoảng sợ vạn phần, không biết đã xảy ra cái gì.

Ninh Khuyết không có chút cảm giác, chỉ cúi đầu hung hăng cắn xé cổ Long Khánh.

Hắn dùng răng gian nan xé ra làn da cùng cơ nhục của Long Khánh, nháy mắt nếm được máu ngọt tanh, liền bắt đầu liều mạng hút, gò má không ngừng phồng lên xẹp xuống, tham lam hút.

Tinh thần Ninh Khuyết lúc này hoảng hốt, căn bản không biết mình đang làm cái gì.

Hắn chỉ cảm thấy vô cùng khát, muốn uống nước. Sau khi hắn tiếp xúc đến chất lỏng, liền càng không ngừng hút vào.

Trong loáng thoáng, hắn bỗng nhiên cảm thấy mình lúc này uống không phải nước, bởi vì trong những chất lỏng ấm áp này có rất nhiều hương vị phức tạp, có hương vị không tệ, có hương vị rất không ổn.

Theo đạo lý hắn không nên biết những hương vị này đến từ nơi nào, nhưng những tin tức đó tự động xuất hiện ở trong thức hải của hắn.

Trong này có hương vị trưởng lão Chân Võ đạo, có hương vị Trương thiên sư Long Hổ sơn, còn có một hương vị cực kỳ bá đạo cường hãn, giống như đến từ một đạo nhân họ Hà, về phần hương vị tươi mát nhất, thoải mái nhất trong đó, ở sâu trong ý thức của hắn có ghi lại, cho nên hắn biết đó là hương vị Thông Thiên Hoàn.

Ninh Khuyết dần dần tỉnh táo lại.

Những mảnh ý thức Liên Sinh đại sư lưu lại ở trong thức hải của hắn bắt đầu không ngừng bày ra chi tiết của Thao Thiết.

Ninh Khuyết theo bản năng rất mâu thuẫn khí tức trong công pháp này để lộ ra, nhưng bản năng sinh tồn, lúc đói khát muốn hấp thu nước trong, lại khiến hắn tự nhiên bắt đầu học tập.

Một khí tức cực kỳ âm hàn cường đại, lại cực kỳ tham lam, dần dần bao phủ thân thể hắn.

Đồng thời cũng đem thân thể Long Khánh bao phủ vào.

Tử Mặc cố gắng chống thân thể dậy, muốn đi đến cạnh xe ngựa màu đen, nhưng cảm thụ được chỗ đó truyền đến khí tức âm hàn, hắn lại sợ hãi không di động nổi bước chân.

Ở dưới tàng cây sườn núi kia, hắn từng cho rằng mình nhìn thấy ti tọa đại nhân là Thao Thiết trong truyền thuyết.

Tối nay ở trước miếu đổ nát, nhìn Ninh Khuyết cả người lộ ra khí tức âm hàn cường đại, hắn mới hiểu, thì ra quái thú hành tẩu trong minh giới tối tăm hẳn là thế này.

Ninh Khuyết hoàn toàn tỉnh táo lại, đôi mắt cũng khôi phục bình thường.

Hắn chậm rãi rời khỏi cái cổ máu thịt mơ hồ của Long Khánh. Nhìn Long Khánh sắc mặt tái nhợt, vô cùng hoảng sợ ngơ ngẩn, có chút gian nan cười cười, tươi cười tỏ ra có chút cô đơn, nhưng khóe môi hắn lúc này còn đang chảy máu tươi của Long Khánh, vì thế rơi vào trong mắt Long Khánh, cái tươi cười này lại so với ma quỷ càng thêm đáng sợ hơn.

"Ăn thịt người... Chuyện không có hàm lượng kỹ thuật như vậy, thật ra cũng không khó học."

Ninh Khuyết nắm chặt hai vai Long Khánh, nghĩ tuyệt vọng lúc trước trước khi chết thời khắc đó, nghĩ người này nói muốn ăn Tang Tang, cô đơn trong tươi cười hóa hết thành bình tĩnh, thản nhiên nói: "Lúc ngươi may mắn học được nhiều tuyệt học như vậy, có nghĩ tới hay không, cuối cùng đều sẽ kính dâng cho ta?"

Đây là lời lúc trước Long Khánh trước khi chuẩn bị cắn nuốt tu vi cảnh giới của hắn nói.

Lúc này Ninh Khuyết hoàn trả nguyên vẹn cho hắn.

Vận mệnh biến chuyển luôn đến nhanh chóng như vậy, vượt qua mọi người tưởng tượng.

Ai có thể biết vận mệnh chân thật của mình là cái gì?

Long Khánh từng cho rằng mình biết, nhưng hiện tại hắn phát hiện mình cái gì cũng không biết, trong ánh mắt của hắn tất cả là sự hoảng sợ.

Hắn cảm giác được khí tức trên người Ninh Khuyết mơ hồ khắc chế mình, lần đầu tiên cảm thấy Ninh Khuyết là đáng sợ như vậy, phần sợ hãi đó thậm chí chiến thắng lý trí hắn, khiến hắn liều lĩnh muốn đào tẩu.

Long Khánh thống khổ rú thảm một tiếng, bức ra bản mạng hoa đào đã sớm bị hao tổn.

Sau đó hắn không chút do dự dùng niệm lực mênh mông của Bán Tiệt đạo nhân trong cơ thể, trực tiếp đem bản mạng hoa đào phát nổ!

Hoa đào màu đen nát thành hạt phấn nhỏ bé nhất.

Sóng xung kích khủng bố trực tiếp đem Ninh Khuyết cùng Long Khánh đánh văng ra.

Thân thể Ninh Khuyết trực tiếp đem bánh xe xe ngựa húc gãy.

Mà Long Khánh càng thêm vô cùng thê thảm, cả người đầy máu nằm ở trên mặt đất.

Mưa thu vẫn rơi.

Hoa đào màu đen hóa thành mưa đen.

Máu hóa thành sương máu.

Tràn ngập ở quanh phế tích miếu đổ nát.

Long Khánh oán độc không cam lòng nhìn Ninh Khuyết, thanh âm run rẩy rít gào: "Giết hắn!"

Nói xong câu đó, hắn liền ngất đi.

Đọa lạc kỵ sĩ trung thành tột đỉnh đối với Long Khánh, cho dù đều đã bị thương rất nặng, nghe những lời này, cho dù lấy tay bò, cũng hướng xe ngựa màu đen bò tới.

Lúc này, Ninh Khuyết đang tiêu hóa lượng lớn khí tức vừa mới cắn nuốt, không thể di động.

Vô luận là bộ phận tu vị của Bán Tiệt đạo nhân, hay là dược lực Thông Thiên Hoàn đều cần thời gian.

Hắn dựa vào bánh xe vỡ tan, nhắm mắt lại.

Tựa như những Đọa lạc kỵ sĩ kia thực có cơ hội.

Nhưng ngay tại lúc này, ngoài chùa Hồng Liên yên tĩnh bỗng nhiên vang lên một tiếng ngựa hí nóng nảy!

Đại hắc mã như tia chớp màu đen, lướt xuyên mưa thu mà tới, nhấc móng trước, trực tiếp đem tên Đọa lạc kỵ sĩ bò cách Ninh Khuyết gần nhất kia vỡ ngực mà chết!

Sắc mặt Tử Mặc tái nhợt, hắn nào đoán được, thư viện mặc dù đi ra một con súc sinh, lại cũng đáng sợ như thế!

Hắn thống khổ thét lớn một tiếng, ngực chợt lõm xuống, vận dụng bí pháp thần điện Tây Lăng bắt đầu thiêu đốt sinh mệnh, dùng tốc độ nhanh nhất, một lần nữa đạt được lực lượng dư thừa.

Hắn quát lớn lên một tiếng, một quyền đánh hướng đầu đại hắc mã, quyền ra như gió.

Đại hắc mã điên cuồng hí một tiếng, không chút nào sợ hãi cùng hắn va chạm.

Một tiếng trầm đục.

Móng trước đại hắc mã hơi gập lại, thống khổ thở dốc không thôi.

Nó không phải con bò già, chung quy không phải đối thủ của một gã cường giả Động Huyên đỉnh phong thiêu đốt sinh mệnh.

Tử Mặc ngay tại lúc này chú ý tới mi mắt Ninh Khuyết hơi rung động, không khỏi cả người rét lạnh, đoán được người này có thể là sắp tỉnh rồi, hét to: "Thu ngựa, mang theo đại nhân rút trước!"

Ninh Khuyết mở mắt ra, nhìn thấy mấy hắc kị ở trong mưa thu hướng dưới núi rời đi.

Tên Đọa lạc thống lĩnh cường đại nhất kia lại là ở trước người mình.

Ninh Khuyết đứng dậy, hỏi: "Ngươi muốn cản ta."

Tử Mặc nói: "Tuy ta chỉ có thể sống thêm ba tháng, nhưng ta bây giờ vẫn có thể ngăn cản ngươi."

Ninh Khuyết nói: "Ngươi không phải đối thủ của ta."

Tử Mặc nói: "Ta muốn thử một chút."

Ninh Khuyết nhìn khói bụi đi xa trong mưa, trên mặt không có bất cứ cảm xúc gì, rất tùy ý phất tay đánh về phía sau một đòn, ở trên xe ngựa màu đen đánh tan một cái lỗ, sau đó đưa tay từ bên trong lấy ra cây cung sắt.

Tử Mặc khẽ nhíu mày, nói: "Ngươi không còn tên."

Ninh Khuyết thông qua cái lỗ, nhìn Tang Tang đang hôn mê, lại nhìn đại hắc mã bị thương.

Hắn trực tiếp kéo cây cung sắt.

Trên đây không có tên, đó là bắn không.

Crypto.com Exchange

Chương (1-981)