Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tướng Dạ - Chương 484

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 484: Dưới trời chiều, kéo xe, dắt ngựa
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Dây cung rung động kẽo kẹt, tiếng muốn nứt mây.

Ngực Tử Mặc có thêm một vệt máu cực sâu.

Hắn có chút ngơ ngẩn cúi đầu nhìn phía ngực mình. Ninh Khuyết lại kéo cung lần nữa, tiếng cung lại nổi lên.

Mỗi một lần kéo dây, sự nóng nảy trong lòng hắn tựa như sẽ biến mất một phần.

Vì thế hắn liên tục bắn mấy chục cung.

Ngoài hơn mười trượng, trên thân thể Tử Mặc xuất hiện mấy chục vết thương, như núi cát lở, máu thịt văng khắp nơi.

Ninh Khuyết đem cây cung sắt thu tới phía sau.

Hắn đứng ở trong mưa thu rét lạnh bay loạn, như có chút đăm chiêu.

Từ giờ khắc này bắt đầu, hắn đã tiến vào cảnh giới Trị Thiên Mệnh, có thể xưng được là thật sự đắc đạo.

Mà khác với hai lần phá cảnh trước đây.

Một lần này hắn không có bất cứ cảm xúc vui sướng gì, chỉ có mỗi mệt.

Sắc trời đen tối như đêm, mưa gió thê lương như đang kể, trong mưa gió, xe ngựa màu đen không ngừng chảy nước, Ninh Khuyết như có chút đăm chiêu, sau đó nháy mắt tỉnh lại, đi lên xe ngựa, ôm lấy Tang Tang đang hôn mê, vươn ngón tay ấn cổ tay nhỏ nhắn của nàng, cảm mạch một chút, đem nàng chậm rãi đặt ngang ở trên đệm, nhìn đầu mày nàng nhíu chặt, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, lông mày hắn cũng nhịn không được nhíu lại.

Xác nhận tấm chắn cửa sổ nóc che kín, hắn xuống xe ngựa, đi tới trước vách thùng xe lúc trước mình một quyền đánh vỡ, hai tay kéo mép sắt lá có chút sắc bén, dùng sức kéo về chỗ cũ, đại khái khôi phục nguyên trạng, ít nhất không cần o lắng sẽ có hạt mưa từ trong lỗ bay vào, ướt mặt Tang Tang.

Cái ô to màu đen ở trong vùng nước cạnh xe, bị gió lạnh thổi không ngừng run rẩy, hắn nhặt ô lên, đi đến trước hắc mã gập móng trước quỳ gồi ở nước mưa, quì một gôi, dùng ô che cho nó, sau đó cúi mình, ôm lấy cái cổ cường tráng của nó.

Đầu gối đại hắc mã bị Tử Mặc đánh mạnh trúng, xương cốt chưa vỡ vụn, chịu chấn động mãnh liệt, lại khiến nó cảm thấy cực kì khó chịu, không ngừng thống khổ thở hổn hển, lúc này được Ninh Khuyết ôm vào trong lòng, cảm thụ được tia ấm áp kia của chủ nhân, tựa như tốt hơn một chút, hít thở dần dần bình thản lại.

Ninh Khuyết hừ nhẹ một tiếng, một cánh tay dùng sức ôm cổ hắc mã, giúp nó từ trong nước mưa không sạch sẽ đứng lên, sau đó vỗ về nó, chậm rãi đi đến trong chùa Hồng Liên thế lửa sớm tắt, chỉ còn phế tích cháy đen, nương mái hiên trú mưa còn sót lại, để nó tạm thời tránh mưa, ít nhất cam đoan nhiệt độ thân ngựa sẽ không giảm xuống quá mức lợi hại.

Sau đó hắn biến mất ở trong mưa gió.

Một lát sau, mưa thu tạnh, thiên địa ở trước khi hoàng hôn đến, khôi phục bộ dáng sáng sủa.

Bóng người Ninh Khuyết xuất hiện ở trước chùa Hồng Liên, tay phải nắm chặt hơn mười mũi tên sắt ngăm đen, đoạn đầu mũi tên sắt rõ ràng có chút biến hình lúc này đang không ngừng nhỏ giọt mưa.

Nguyên Thập Tam Tiến là vũ khí cường đại, cũng là tin cậy nhất trận quý nhất của hắn, bất cứ lúc nào vô luận chỗ nào, hắn cũng không thể cho phép thất lạc, lúc trước đó là đi bốn phía đồi xanh tìm kiếm.

Nhìn tên sắt biến hình rõ ràng hắn biết nếu không trải qua cẩn thận chữa trị, những mũi tên này hắn là không có cách nào dùng nữa, nghĩ lúc trước đem tên sắt trong hộp bắn hết, lại cũng chưa thể giết chết Long Khánh hoàng tử ngay tại chỗ, trong mắt hắn toát ra vẻ cảnh giác nồng đậm.

Tuy hôm nay trận chiến đấu này đến cuối cùng, Long Khánh hoàng tử vẫn thua thê thảm, nhưng Ninh Khuyết rõ ràng, trận thắng lợi này quan hệ với mình cũng không lớn. Gia hỏa kia định sẵn cùng mình chỉ có thể có một người sinh tồn trên thế gian, nay quả thật cường đại khó có thể nói bằng lời, nếu không phải cuối cùng mảnh ý thức Liên Sinh đại sự lưu lại nổi lên tác dụng, như vậy hiện tại mình chỉ sợ đã sớm chết rồi, căn bản ngay cả cơ hội cảnh giác cũng không có.

Từ trong ngôi miếu đổ nát cháy đen tìm được mấy miếng thịt bị rơi, Ninh Khuyết đi đến trước đại học mã, nói nhỏ nhẹ khuyên nó miễn cưỡng ăn một miếng, sau đó thay cho nó một cái thảm lông.

Mở cửa xe hắn cúi mình đi vào, đem tên sắt nặng nề ném tới một góc của thùng xe, bỗng nhiên cảm thấy trong rằng mình tựa như mắc cái gì, phi thường không thoải mái, nhíu mày đưa tay cây ra, phát hiện thì ra là một sợi thịt, sợi thịt đó nhìn rất mới mẻ, lại mang theo sự dẻo dai thịt chín kĩ không có.

Đây là thịt tươi.

Đây là thịt người sống. Đây là thịt trên cổ Long Khánh.

Lúc trước Ninh Khuyết ở trên cổ Long Khánh cắn một miếng, hút rất nhiều máu tươi, dưới ý thức hoảng hốt, tất nhiên cũng cắn chút thịt xuống, liền mắc ở trong kẽ răng hắn.

Nhìn sợi thịt ửng đỏ giữa ngón tay, Ninh Khuyết nhíu nhíu mày, khó có thể ngăn chặn sinh ra xúc động ghê tởm muốn nôn, đây dù sao cũng là thịt người hơn nữa là thịt Long Khánh hắn ghét cay ghét đắng nhất.

Loại ghê tởm muốn nôn này, đại bộ phận là vì bản năng nhân loại, còn có một bộ phận rất lớn, lại là Ninh Khuyết ở trong ý thức thúc giục đối với bản thân, bởi vì hắn không muốn trong ruột mình có mấy thứ này.

Nhưng đúng lúc này, hắn nhìn thấy Tang Tang giống như đứa nhỏ lạnh run co lại ở trong đêm chăn, hơi trầm mặc, dùng ý chí lực cường đại ngăn chặn dục vọng nôn mửa, chỉ là sắc mặt trở nên có chút tái nhợt.

Ninh Khuyết đi đến bên cạnh Tang Tang ngồi xuống, thay nàng đem đệm chăn đè chặt, sau đó lấy ra một con dao nhỏ, ở trên cổ tay mình cắt một vết thương, đặt ở bên môi Tang Tang.

Vô luận là mũi dao con dao nhỏ cắt cổ tay thật sâu, suýt nữa cắt đứt gân cốt đau đớn, hay là Tang Tang trong hôn mê vô ý thức bắt đầu hút máu mang đến cảm giác hút ra đáng sợ, cũng chưa khiến biểu cảm trên mặt hắn có chút biến hóa, hắn cứ như vậy trầm mặc ngồi, bình tĩnh thậm chí trìu mến nhìn Tang Tang.

Thân thể Tang Tang cực kỳ suy yếu, lại trúng kì độc, trong hôn mê căn bản không có lực mút vào quá mạnh mẽ. Không bao lâu, vết thương trên cổ tay Ninh Khuyết đã dần dần đông lại, hắn không chút do dự nâng cánh tay, cầm lấy con dao nhỏ lại dùng sức cắt thật sâu, sau đó lại đặt tới bên môi nàng.

Hắn lúc trước hút máu Long Khánh, trong máu thịt Long Khánh ẩn chứa dược lực cực mạnh của Thông Thiên Hoàn, có một bộ phận cũng tiến vào trong cơ thể hắn. Hắn tính toán rất rõ ràng, ở trong khoảng thời gian nhặt tên, dược lực Thông Thiên Hoàn, hẳn là vừa mới từ chỗ cổ tiến vào máu mình, lại còn chưa hoàn toàn bị mình hấp thu.

Nói cách khác, chỉ có máu hắn lúc này mới có hiệu quả cứu người.

Xác nhận Tang Tang đã hút đủ nhiều máu, Ninh Khuyết dời cổ tay, đi xuống thùng xe, hướng về đại học mã dưới mái hiên tàn miếu đi đến, vài giọt mưa cuối cùng rơi ở trên khuôn mặt tái nhợt của hắn, giống như muốn gột rửa tới trong suốt.

Đi đến trước đại học mã, hắn lấy ra một cây hoàng tinh trân quý nhất Thập Nhất sư huynh chuẩn bị, sau đó nhìn cực kỳ thô bạo ở trên cổ tay mình dùng sức cọ cọ, liền đặt tới trước miệng đại hắc mã.

*****

Trong cây hoàng tinh kia vốn đã ẩn chứa được lực cực no đủ, trừ con bò già, con ngỗng to béo, đại học mã của thư viện hậu sơn những lúc sinh huyết lực tràn đầy này, không ai có thể trực tiếp nuốt dùng như vậy, mặc dù là Ninh Khuyết sau khi nhập ma cũng không thể, lúc này mang lần theo máu tươi mùi thuốc Thông Thiên Hoàn của hắn, hương vị hoàng tinh càng thêm gay mũi.

Đại hắc mã mệt mỏi ngẩng đầu lên, nhìn Ninh Khuyết một cái, khụt khịt, nghe mùi máu tươi trên hoàng tinh, thầm nghĩ thứ máu me nhầy nhụa như vậy ai muốn ăn, thật sự là không phù hợp phẩm vị khờ thư viện của mình.

Nó cực kỳ ghét bỏ xoay đầu đi.

Ninh Khuyết theo bản năng nâng tay, giống như trước, muốn đánh tơi bời nó một trận, sau đó nhìn bộ dáng nó uể oải đáng thương lại cố gắng tinh thần kiêu ngạo, trong lòng lại mềm nhũn.

"Nhanh ăn đi, tốt đối với thân thể."

Hắn thấp giọng dỗ.

Đại hắc mã nghi hoặc nhìn hắn, thầm nghĩ người này hôm nay sao lại khác với trước kia?

Đại học mã ăn hoàng tinh dính máu, Tang Tang hút nửa bụng máu, đều đang tiêu hóa được lực bên trong.

Thừa dịp khoảng thời gian này, Ninh Khuyết đem bánh xe xe ngựa sửa chữa đơn giản, sau đó nhìn vách xe xe ngựa sắt thép đúc thành, trầm mặc không nói gì. Hắn cũng không biết, lúc trước mình sao có thể một quyền liền đem vách xe đục lỗ, mặc dù là cường giả thật sự của Ma Tông, muốn làm được một điểm này cũng cực kỳ khó khăn.

Cuối cùng hắn chỉ có thể quy kết, đây là một lần bộc phát của người tu hành khi mới vào Trí Mệnh cảnh.

Lỗ hổng trên vách xe có thể miễn cưỡng chữa được, phù trận thần kỳ sự phụ Nhan Sắt khắc ở trên vách xe lại bởi vì những đường nét đứt đoạn kia, mà không có khả năng sửa chữa đơn giản.

Thương thế của Tang Tang cùng hắc mã đỡ dần, nhưng không thể lập tức chuyển biến tốt, vẫn cần địa phương trị liệu, tình huống hiện tại là xe cần sửa, người cũng cần sửa, ở dưới loại cục diện này, tất nhiên không có khả năng đi thẳng tới chùa Lạn Kha.

Lúc hoàng hôn buông xuống, sau cơn mưa đồi xanh ánh mặt trời âm đạm, nhưng lộ ra một hương vị sinh mệnh tươi mới, đó là hương vị chất lông mép có gãy, có lẽ là hương vị vết máu loang lổ trong cỏ.

Bánh xe cứng rắn nghiền ép bùn đất mới mềm sau cơn mưa, dường như lún xuống non nửa cái bánh xe, không có lực lượng phù trận vách xe, cô xe ngựa này dùng sắp thép đúc thành, nặng nề khó có thể tưởng tượng.

Ít nhất cần bảy con tuấn mã cường tráng nhất mới có thể kéo được cỗ xe ngựa này, trước kia đại hắc mã lúc hoàn toàn khỏe mạnh có thể làm được, nhưng hiện tại nó đã bị thương, nào còn sức.

Tay phải Ninh Khuyết nắm dây cương, tay trái kéo xe ngựa màu đen, đi về phía dưới bãi cỏ.

Sau dây cương là đại học mã mỏi mệt.

Tang Tang nằm trong xe ngựa màu đen.

Tề quốc nằm lệch về tây nam, là một quốc gia không bắt mắt trong các nước ở Trung Nguyên, đô thành tất nhiên không thể so sánh với thành Trường An, chưa nói tới hùng vĩ, nhưng tỏ ra đặc biệt sạch sẽ hoặc là nói thanh tĩnh, dưới lá cây ngân hạnh hơi vàng, người đi đường như dệt, trên mặt mang theo vẻ bình tĩnh lại hoặc là có thể nói là chết lặng, tựa như cảnh đẹp bên phố cùng chuyện sinh hoạt phát sinh môi ngày quanh mình không sinh ra được bất cứ ảnh hưởng gì đối với bọn họ.

Mấy ngàn năm qua, Tề quốc luôn là nước phụ thuộc thần điện Tây Lăng, đạo môn ở nơi đây địa vị cực cao, trên đường ngẫu nhiên có xe ngựa mang theo kí hiệu thần điện đi qua, dân chúng xa xa nhìn, sẽ thành kính quỳ lạy ở bên đường.

Chính phương Bắc của đô thành có một tòa đạo điện màu trắng, ngoài kiến trúc được khảm đá quý đủ loại kiểu dáng, mép hiện quét phấn vàng, nhìn hình thức rõ ràng là phỏng theo thần điện Tây Lăng trên Đào sơn, chẳng qua quy chế nhỏ hơn rất nhiều.

Độ cao tòa đạo điện này lại vượt qua hoàng cung Tề quốc chính giữa đô thành, đứng ở trên chính đạo điện, trông về hoàng cung phía xa, sẽ tự nhiên sinh ra một loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống.

Loại chênh lệch cao thấp này tất nhiên là cố ý an bài, cũng là hình dung tình huống thực tế mấy ngàn năm qua.

Ngôi vị hoàng đế Tề quốc kế thừa phải trải qua thần điện phê chuẩn, mà vô luận là quân sự hay ngoại giao, cũng đều hoàn toàn không thể thoát khỏi lực ảnh hưởng của thần điện, cho nên có thể tưởng tượng thần điện ở đây có được quyền thế ngang trời cỡ nào, vị thần quan áo đỏ kia ở trong đạo điện, địa vị ở Tề quốc, thậm chí còn mơ hồ ở trên hoàng đế.

Có quyền thế tất nhiên sẽ có tài phú cùng tài nguyên vô cùng vô tận, toàn bộ con dân Tề quốc đều rõ ràng, châu báu loá mắt nhất, vật phẩm quý hiếm nhất của Tề quốc cũng không ở trong hoàng cung mà là ở trong đạo điện.

Tiền tài luôn làm người ta động lòng, cho dù là đạo tặc to gan nhất cường đại nhất cũng không dám tiến vào tòa đạo điện này trộm cắp, càng không có bất cứ đạo tặc nào sẽ ngu xuẩn đến nơi này cướp bóc, bởi vì tòa đạo điện này là nơi đề phòng nghiêm ngặt nhất của Tề quốc, không có ai dám ở trong thế giới Hạo Thiên dễ dàng mạo phạm

Ngay mấy ngày trước, Tề quốc đã xảy ra một chuyện lớn, Long Hổ sơn Thiên Sư đạo bị huyết tẩy diệt môn, quốc sư Trương thiện sự cũng chết hình dạng đáng sợ, thần điện cùng hoàng thất Tề quốc liên hợp phái ra lượng lớn lực lượng đến điều tra, nhưng không khí đô thành vẫn giống như mùa thu, trở nên càng ngày càng đen tối.

Đạo điện đề phòng càng thêm nghiêm ngặt, kỵ sĩ đứng ở hai bên thềm đá vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm người đi đường đi ngang qua, ánh mắt rét lạnh giống như khối băng, tựa như vô luận là ai ở trong mắt bọn họ đều là tác nhân.

Trên đường tĩnh lặng bỗng nhiên vang lên một tiếng ma sát làm người ta đau tai, khó nghe, các hộ giáo kỵ sĩ nhất thời cảnh giác hẳn lên, hướng bên kia nhìn lại, ánh mắt lạnh lùng chợt sinh ra vẻ không thể tưởng tượng.

Một chiếc xe ngựa màu đen chậm rãi đi ở đầu đường, bánh xe màu đen ở trên đường đá cứng rắn nghiền qua, nhất thời lưu lại một vết lún thật sâu, đá vỡ vụn không ngừng hướng chung quanh bắn tung tóe.

Các hộ giáo kỵ sĩ khiếp sợ không nói gì, thầm nghĩ cô xe ngựa màu đen này nặng bao nhiêu, mới có thể tạo thành hiệu quả như vậy, mà bánh xe cỗ xe ngựa này lại là dùng chất liệu gì đúc thành, vậy mà có thể không biến dạng?

Càng làm bọn họ cảm thấy khó có thể lý giải là, tuy phía trước cỗ xe ngựa màu đen đó có con tuấn mã màu đen ngẩng đầu, lại không phải do ngựa kéo, mà là phía trước buộc sợi dây thừng cực to, bị một người trẻ tuổi kéo ở trong tay.

Người thanh niên này phải có bao nhiêu sức lực, mới có thể kéo được một chiếc xe ngựa nặng nề như vậy.

Chuyện này lập tức bị người ta thông truyền vào trong đạo điện, một vị thần quan trung niên đi ra quan sát, nhìn thấy màn hình ảnh này, sắc mặt trở nên có chút âm trầm, lại có chút phức tạp người có thể một tay kéo được cỗ xe ngựa này, khẳng định không phải người thường, hắn tuy sinh lòng cảnh giác, nhưng cũng không muốn dính vào nhiều chuyện.

Crypto.com Exchange

Chương (1-981)