Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tướng Dạ - Chương 485

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 485: Tìm thuốc
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Xe ngựa màu đen chậm rãi đi ở đường dốc, đỗ ở trước đạo điện. Đại hắc mã cúi đầu thở hổn hển, tỏ ra cực kỳ mỏi mệt, hộ giáo kỵ sĩ có chút yêu ngựa, nhìn da lông nó bóng loáng, không khỏi cực kì tiếc hận, thầm nghĩ người trẻ tuổi kia thật sự là không được, lại đem một thần cầu như thể nuôi thành bệnh tật.

"Ngươi tới làm gì?"

Thần quan trung niên nhìn người trẻ tuổi kia hơi nhíu mày hỏi. Làm một thành viên của thần điện Tây Lăng, thay Hạo Thiên thực thi ý chỉ trên thế gian, ở trong đô thành Tề quốc sống cuộc sống cao cao tại thượng quen rồi, tự nhiên cũng tạo thành tính tình kiêu ngạo lãnh khốc, hắn tự cho là những lời này hỏi rất ôn hòa, lại không biết ở trong tại người khác là không có lễ phép cỡ nào.

Người trẻ tuổi tất nhiên là Ninh Khuyết. Nếu đổi là trước kia, thấy thần quan thần điện Tây Lăng mình ghét cay ghét đắng nhất dùng ngữ khí mình ghét cay ghét đắng nhất nói chuyện với mình, hắn khẳng định không thể tiếp nhận, nhưng hắn hôm nay đến gian đạo điện này có chuyện quan trọng khác, hơn nữa từ sau một trận chiến chùa Hồng Liên, tính tình hắn rất kỳ dị trở nên trầm mặc yên tĩnh đi rất nhiều.

"Thế tử ta sinh bệnh nặng, nghe nói đạo điện có thể chữa bệnh, cho nên..."

Ninh Khuyết nói.

Thần quan trung niên lúc này mới biết, thì ra người này lại là đến cầu thuốc, lông mày không khỏi nhíu chặt thêm, đang định dạy bảo, nhớ lại hình ảnh lúc trước xe ngựa màu đen nghiền ép đường đá, mạnh mẽ để nén xuống không kiên nhẫn, phất tay nói: "Còn chưa tới thời gian phát thuốc, các ngươi ba ngày sau lại đến đi."

Thế gian ức vạn con dân đều là tín đồ Hạo Thiên thần điện Tây Lăng muốn bảo hộ sự thống trị của mình, trừ thần uy, tự nhiên cũng cần hợp thời phát ra thần ân của mình.

Hạo Thiên ý chí không có khả năng bị người thường cảm giác, số lượng thần quan tu hành thần thuật cực kỳ thưa thớt, cũng không thể thực sự chữa bệnh cho tín đồ trên thế gian, nhưng trong đạo điện của các quốc gia lại chứa rất nhiều dược liệu, thậm chí có rất nhiều dược đan quý hiếm, cách mỗi một đoạn thời gian, sẽ cung cấp miễn phí cho tín đồ.

Đương nhiên, không có bất cứ tôn giáo nào sẽ làm ăn lô vố. Thần điện Tây Lăng cũng không ngoại lệ, cho nên đạo điện của các quốc gia đều nghiêm khắc khống chế khoảng cách thời gian phát thuốc, đã cho tín đồ hy vọng, lại đem hy vọng nắm chặt ở trong tay mình.

"Chúng ta không cần thần quan trong đạo điện xem bệnh, chỉ là nghe nói đạo điện của các quốc gia là nơi cất giữ nhiều dược liệu nhất, cho nên tới nhìn xem, đương nhiên, tiền thuốc nên trả vẫn là sẽ đưa."

Ninh Khuyết nói, sau đó lấy ra một tờ ngân phiếu đưa qua.

Thần quan trung niên hơi ngẩn ra, giận dữ nghĩ, dược liệu cùng với linh đan trong đạo điện đều là do các tiền bối thần điện Tây Lăng tỉ mỉ nghiên cứu chế tạo thành, nào là phương thuốc bình thường thế gian có thể bằng được, người này lại muốn bỏ tiền mua, thật sự là vũ nhục đối với thần điện...

Đột nhiên, ánh mắt hắn thấy được con số trên ngân phiếu, thân thể không khỏi khẽ chấn động, thầm nghĩ nếu đây là vũ nhục, không cần nói là mình, cho dù là thần quan áo đỏ đại nhân tôn quý cũng sẽ không để ý bị vũ nhục thêm vài lần.

Thần quan trung niên tâm tình tốt cũng không duy trì thời gian quá dài, sau khi hắn mở rộng cánh cửa, cực kỳ nhân từ cho phép Ninh Khuyết kéo xe ngựa màu đen cùng hắc mã từ cửa hông đạo điện đi vào, hắn lấy được tờ giấy thứ hai Ninh Khuyết đưa qua, tờ giấy mỏng manh này không phải ngân phiếu, mà là một danh sách.

Trên danh sách rậm rạp tràn ngập chữ, ít nhất có ba mươi mấy loại dược liệu cùng đan dược trân quý, mà trong đó càng là có số lượng dược liệu cực lớn, thuộc loại bí tàng của đạo điện, nghiêm cấm truyền lưu đến thế gian.

Thần quan trung niên không biết người thanh niên này là từ nơi nào biết được trong đạo điện cất giấu những dược liệu này, không khỏi cảm thấy khiếp sợ, mặc dù là như vậy, hắn cũng chú ý tới chữ viết trên danh sách mĩ lệ minh mị, lại là chữ đẹp khó gặp.

Hắn nhìn thoáng qua danh sách, lại nhìn thoáng qua ngân phiếu, đầy cõi lòng tiếc nuối lại mang theo vẻ cảnh giác nói: "Tuy ta có thể cảm nhận được thành ý của người đối với Hạo Thiên, nhưng rất đáng tiếc nói cho ngươi, trên đây có rất nhiều dược liệu là dùng tiền không mua được, cho dù người trả giá nhiều thành ý nữa, cũng không có bất cứ ý nghĩa gì."

Ninh Khuyết nhìn tiệm thuốc cách đó không xa, đúng lúc này, trong xe ngựa màu đen truyền đến tiếng Tang Tang ho khan, lông mày hắn không khỏi hơi nhíu lại, trong ánh mắt bắt đầu chợt xuất hiện cảm xúc buồn bực.

Chạng vạng hôm qua sau khi rời khỏi núi xanh chùa Hồng Liên, hắn chưa tiếp tục đi chùa Lạn Kha, bởi vì xe ngựa tuy đã sửa, bằng không lấy tốc độ hắn đi bộ kéo, ít nhất cần hơn mười ngày, mới có thể đến chùa Lạn Kha, Tang Tang hôn mê bất tỉnh mãi, độc tố cùng ốm đau tra tấn, khiến khuôn mặt nhỏ của nàng dị thường tái nhợt, dưới tình huống như vậy, hắn chỉ có lựa chọn thành thị lớn gần nhất, sau đó tìm kiếm dược liệu mình cần.

Trước khi rời khỏi Trường An, thư viện Thập Nhất sư huynh Vương Trì để lại cho hắn mấy chục phương thuốc, nhưng những phương thuốc đó nhìn như bình thường, bên trong có chút dược thảo, lại chỉ ở thư viện hậu sơn có, thế gian khó có thể tìm kiếm, vô luận là phương thuốc trấn áp khí tức âm hàn, hay là phương thuốc giải độc đều là như thế, trừ thư viện, có được nhiều dược liệu quý hiếm nhất, đương nhiên chính là đạo điện, cho nên Ninh Khuyết quyết định đi đô thành Tề quốc gần nhất trước.

Từ chạng vạng hôm qua mãi cho đến lúc này, hắn một tay dắt đại học mã, một tay kéo xe ngựa nặng nề vô cùng, không ngủ không nghỉ, không ăn không uống ở trên đường lầy lội sau cơn mưa gian nan đi, thế mà thực đi tới tòa đồ thành này, có thể tưởng tượng hơn vì thế trả giá bao nhiêu vất vả cùng cái giá đắt.

Duy nhất có thể làm hắn cảm thấy có chút an ủi là, sáng sớm, Tang Tang rốt cuộc tỉnh lại, tuy ho khan càng thêm lợi hại, chưa có dấu hiệu chuyển biến tốt, nhưng ít ra đã khiến hắn nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này Ninh Khuyết nhìn như không có gì khác thường, trên thực tế thể lực hắn đã tiêu hao hầu như không còn, nhất là tinh thần bởi vì quá căng thẳng cùng mệt nhọc, mà tỏ ra có chút hoảng hốt, hắn cái gì cũng sắp quên rồi, quên mình là phải đi chùa Lạn Kha tham gia lễ Vu Lan, đã quên mình mới đại chiến một trận cùng Long Khánh hoàng tử và Đọa lạc kỵ sĩ, quên mình đã tiến vào Trí Mệnh cảnh, chỉ nhớ rõ mình cần tìm được cho Tang Tang vài loại dược liệu kia.

Nhưng ngay tại một khắc mắt thấy trước khi lấy được dược liệu, lại xuất hiện tình huống khác.

Ninh Khuyết vẫn trầm mặc không nói, cảm xúc trong ánh mắt lại trở nên càng lúc càng lạnh nhạt, chỗ sâu nhất của lạnh lùng, cất dấu cảm xúc nóng nảy mười phần khủng bố, tay hắn chậm rãi đè chuối đao.

Thấy động tác này của hắn, sắc mặt thần quan trung niên nhất thời trở nên cực kì khó coi, hắn có thể tiếp nhận người thanh niên này dùng ngân phiếu đến vũ nhục mình, lại không thể tiếp nhận đối phương dùng bạo lực đến uy hiếp mình. Hắn là thần quan phụng dưỡng Hạo Thiên, bất luận kẻ nào dùng bạo lực uy hiếp mình, đó chính là đang uy hiếp Hạo Thiên.

Dám có gan uy hiếp Hạo Thiên, đó là khinh nhờn.

*****

Trong đạo điện, những hộ giáo kỵ sĩ một mực yên lặng canh giữ ở bên cạnh chậm rãi rút ra đao kiếm trong vỏ, đạo nhân có tu vi cảnh giới thì bắt đầu yên lặng điều động niệm lực. Ở bọn họ xem ra, cho dù người thanh niên này có được lực lượng khủng bố, nhưng chỉ cần đối phương dám rút ra đạo trong vỏ, như vậy nhất định sẽ bị đánh giết tới chết.

Trong xe ngựa màu đen lại vang lên tiếng ho khan, tỏ ra cực kỳ thống khổ.

Thân thể Ninh Khuyết khẽ run, từ trong loại cảm xúc điên cuồng nóng nảy kia tỉnh lại, sầu lo nhìn phía cửa sổ xe.

Một cánh tay nhỏ nhắn từ trong cửa sổ xe vươn ra, cái tay đó lấy khăn tay nhẹ nhàng lau hết mồ hôi trên trán hắn, trong xe truyền ra một thanh âm suy yếu thương tiếc còn có chút tự trách.

"Sắp mệt hồ đồ rồi, lên xe đi."

Ninh Khuyết lúc này nhắm mắt lại liền có thể ngủ, quả thật hoảng hốt mỏi mệt đến cực điểm, lại như thế nào cũng không thể quên mục đích chuyển này của mình, nói: "Ta muốn tìm vài loại thuốc."

Thanh âm suy yếu của Tang Tang lần nữa vang lên, nói: "Ngươi đã quên thân phận ta? Đòi bọn họ chút thuốc, bọn họ dám không biết xấu hổ không cho."

Nghe được thanh âm mỏi mệt của Tang Tang, Ninh Khuyết mỏi mệt hơi tỉnh táo một chút, buông lỏng ra tay cầm chuôi phác đao, vào lại bên hông hắn là người Đường xuất thân thư viện, đối với những thần côn ra từ thần điện Tây Lăng này tất nhiên không có chút hảo cảm, hơn nữa bởi vì thân thể Tang Tang lo âu đến cực điểm, cảm xúc tỏ ra cực không ổn định, nhưng đã có thể không cần dùng vũ lực, tất nhiên cũng không cần thiết khiến giữa thần điện cùng thư viện phát sinh một trận chiến.

Ngay tại lúc hắn chuẩn bị đem tay từ trong đai lưng lấy ra, sâu trong đạo điện chậm rãi vang lên một thanh âm già nua: "Thập Tam tiên sinh không cần lấy nữa, nơi này không phải hoang nguyên, ta cũng không phải Trình Lập Tuyết."

Theo thanh âm già nua này vang lên, vẻ mặt vị thần quan trung niên cùng các hộ giáo kỵ sĩ kia nhất thời nghiêm túc, một lát sau, một thần quan già mặc thần bào màu đỏ sẫm chậm rãi đi ra. Trong thần điện Tây Lăng, không phải mọi đạo nhân đều có tư cách mặc loại thần bào màu đỏ sẫm này, nhất là thần quan áo đỏ phái trú các nước phụ thuộc, càng có được địa vị các đồng bạn trong thần điện khó có thể với tới.

Vị thần quan áo đỏ già nua này thường trú đạo điện Tề quốc đã hơn ba mươi năm, tuy ở trong thần điện Tây Lăng không có bất cứ bối cảnh chỗ dựa cường đại nào, nhưng mặc dù là hoàng đế Tề quốc ở trước mặt hắn, cũng phải bảo trì đủ tôn kính.

Nhìn cỗ xe ngựa màu đen kia cùng Ninh Khuyết cạnh xe, trong đôi mắt đục ngầu của thần quan áo đỏ xuất hiện vẻ cảnh giác, thầm nghĩ đều nói người này đã rời sứ đoàn Đường quốc, đi thẳng chùa Lạn Kha, sao hôm nay sẽ xuất hiện ở nơi này?

Nghe bốn chữ Thập Tam tiên sinh, các hộ giáo kỵ sĩ lúc trước cảnh giác lạnh lùng rốt cuộc biết thân phận người trẻ tuổi cạnh xe ngựa màu đen, cảm xúc không khỏi trở nên cực kỳ phức tạp. Đại Đường đế quốc là quốc gia cường đại nhất trên đời, cũng là thế giới duy nhất thần điện Tây Lăng không thể khống chế, thư viện cùng Hạo Thiên đạo môn xưa nay mơ hồ đối địch, ở trong tầng cấp người phàm không thể biết được càng là không biết từng xảy ra bao nhiêu chiến đấu kinh thiên động địa, chẳng qua hai bên chưa từng xé rách mặt.

Thần quan áo đỏ tôn kính, đối mặt đệ tử thư viện tầng hai khách thân phận bực này, không có khả năng làm ra thần thái kiêu ngạo, nhưng cũng sẽ không toát ra vẻ khiếp sợ.

Mà ở nước phụ thuộc dưới thần điện Tây Lăng che chở giống như Tống quốc Tề quốc bực này, chưa từng cảm nhận Đường quốc thiết kỵ khủng bố, cho nên cũng không sợ hãi như thế nào, cho nên bọn người còn lại trong đạo điện cũng coi như bình tĩnh.

Nhìn tên thần quan áo đỏ kia, Ninh Khuyết nói: "Người đã biết ta là ai, cũng không muốn xuất hiện những chuyện kia trên hoang nguyên vậy ta nghĩ hắn là có thể thương lượng một chút, ta chỉ cần một ít dược liệu nơi này của các ngươi hơn nữa ta đồng ý trả tiền, chỉ là làm phiền các ngươi nhanh một ít."

Thần quan áo đỏ từ trên người tên cấp dưới trung niên kia tiếp nhận danh sách, lông mày trắng chậm rãi nhăn lại, nói: "Thư viện quả thật đáng giá tôn kính, nhưng đạo điện là nơi cung phụng Hạo Thiên."

Ninh Khuyết nghe ra ý uyển chuyển từ chối của đối phương, cảm xúc lo âu cùng điên cuồng nóng nảy lúc trước thoáng tiêu giảm chút lần nữa sinh ra, thân thể hơi nghiêng về phía trước nhìn đôi mắt già nua của người này, nói: "Nếu là trước kia, ta khẳng định sẽ ép người tìm Diệp Hồng Ngư tới gặp ta, sau đó mới sẽ tận tình ở trước mặt nàng làm nhục người, nhưng hiện tại ta rất sốt ruột, cho nên ta thỉnh cầu người nghiệm túc nhìn yêu bài trong tay ta một cái." Hắn từ trong đai lưng lấy ra một tấm yêu bài, giơ lên trước mặt thân quan áo đỏ, khoảng cách gần như thế thoạt nhìn giống như nện ở trên khuôn mặt che kín nếp nhăn của đối phương.

Thần quan áo đỏ nghe tên Diệp Hồng Ngư, có chút quen tai, lại nhất thời không nghĩ ra, bởi vì hắn luôn sinh hoạt ở trong đạo môn, trừ những năm ban đầu, thì chưa từng nghe ai gọi thắng cái tên này.

Một lát sau mới tỉnh táo lại, tức giận nhìn Ninh Khuyết thầm nghĩ, mặc dù ngươi là thần truyền đệ tử của phu tử, lại dám gọi thẳng tục danh của Tài Quyết thần tọa vĩ đại, đại bất kính như thế không thể tiếp nhận.

Nhưng ánh mắt phẫn nộ của hắn ở sau khi chạm tới tấm yêu bài kia, nhất thời ngưng lại.

Nhìn khối yêu bài hình thức bình thường này, trong đôi mắt già nua của thần quan áo đỏ chợt xuất hiện ra cảm xúc cực kỳ khiếp sợ, hắn nhớ tới lời đồn năm trước về thần điện báo cáo công tác nghe được, nhớ tới tiểu thị nữ trong lời đồn bên cạnh Ninh Khuyết, thân thể bắt đầu không chịu khống chế run run, mỗi một nếp nhăn đều trở nên già đi. Hắn đột nhiên cảm thấy mình thật sự già rồi, liên tục quên nhiều thứ quan trọng như vậy, thư viện Thập Tam tiên sinh đã xuất hiện ở trước mắt, người kia lại có thể nào không có mặt?

Già nên hồ đồ, đó là ngu ngốc, ngu ngốc như mình, nào còn có tư cách ở trên chức thần quan áo đó tiếp tục ngồi, năm nay lúc về Tây Lăng báo cáo công tác, nếu la đại thống lĩnh vẫn là không chịu buông tay, vậy thì bỏ đi.

0

.

6

Nhưng già nên ngu ngốc lại như thế nào? Thời gian cách mười sáu năm, mình rốt cuộc lần nữa nhìn thấy khối yêu bài này, trên thần tọa trống rỗng mười sáu năm, rốt cuộc lần nữa xuất hiện quang huy, vậy là đủ rồi!

Thần quan áo đỏ già nua, ở trong thời gian cực ngắn sau khi nhìn thấy khối yêu bài kia đã nghĩ tới rất nhiều chuyện, sau đó hắn xoay người nhìn phía cỗ xe ngựa màu đen kia, chậm rãi quỳ xuống.

Nhìn thấy màn hình ảnh này, trong đạo điện u tĩnh vang lên một trận kinh hộ.

Ninh Khuyết cũng không ngoài ý muốn, trong đai lưng của hắn có rất nhiều khối yêu bài, chẳng qua mọi người trên đời luôn chỉ có thể nhỏ được một số trong đó, lại sẽ thường xuyên quên một số khác.

Chẳng qua sự việc kế tiếp vẫn làm hắn cảm thấy có chút kỳ quái.

Crypto.com Exchange

Chương (1-981)