Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tướng Dạ - Chương 497

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 497: Dưới trúc gặp cố nhân
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Kết cục chuyện đó là, Liễu Diệc Thanh bị Ninh Khuyết một đao chém mù hai mắt, cách thời gian mới được đưa về Kiếm các, mà Kiếm thánh Liễu Bạch vẽ một thanh kiếm giấy cho Diệp Hồng Ngự mượn, tiền nhiệm Tài Quyết thần quan bị giết ở trên mặc ngọc thần tọa. Tạ Thừa Vận chỉ biết đệ đệ của Kiếm Thánh cùng Ninh Khuyết từng ở cửa hông thư viện có một trận chiến chấn động Trường An, lại không biết sau lưng chuyện này cất giấu bí mật của giới tu hành.

Hắn bỗng cảm thấy ánh mắt Trình tiên sinh biến thành hai thanh kiếm sắc bén nhất, hai mắt đau nhức một trận, sợ hãi thống khổ cúi đầu, cũng không dám nói thêm cái gì nữa.

Ở trong mưa thu, Ninh Khuyết nhìn như thành kính cầu nguyện, thực ra cực kỳ bình tĩnh uy hiếp tượng đá Phật tổ đỉnh Ngõa sơn một phen, nhưng hắn thật ra rất rõ, Phật tổ sớm đã chết, thật sự có thể chữa bệnh là Kì Sơn đại sự trong Ngõa sơn, cho nên hôm sau hắn mang theo Tang Tang ngồi xe ngựa màu đen, theo đường lên núi đi về phía trong Ngõa sơn.

Đường lên núi sau chùa vẫn u tĩnh, cây tàn bên đường có sự ẩm ướt, trên mặt đường bằng phẳng mơ hồ có thể nhìn thấy một ít dấu vết bánh xe ngựa lưu lại.

Ninh Khuyết ngồi ở bên cửa sổ, nhìn từng dấu vết trên đường lên núi, mày hơi nhíu lại, thầm nghĩ Vu Lan đại hội còn mấy ngày mới sẽ cử hành ở trước chùa Lạn Kha. Mặc dù sứ đoàn các quốc gia hoặc giới tu hành muốn sớm thảo luận người Hoang nam hạ hoặc lời đồn minh giới xâm nhập, cũng có thể là ở trong chùa Lạn Kha, vì sao hôm nay sẽ có nhiều xe ngựa như vậy tiến vào Ngõa sơn?

Hắn rất tự nhiên nhớ tới sáng sớm hôm qua ở chùa Lạn Kha gặp được vị quý công tử Nam Tấn kia. Lúc ấy hắn đã đoán được thân phận đối phương, có thể khiến một cường giả Tri Mệnh cảnh của Kiếm các theo hầu ở bên, trừ hoàng đế Nam Tấn thì chỉ có thể là vị thái tử điện hạ kia, chỉ là những người Nam Tấn này vào Ngõa sơn muốn làm gì? Quan Hải tăng nhân lần nữa xuất hiện ở dưới tàng cây hòe lớn, dựng một bàn tay hành lễ với xe ngựa, mỉm cười nói: "Tiểu tăng vốn tưởng rằng Thập Tam sư huynh sẽ tới sớm hơn chút."

Ninh Khuyết xuống xe đáp lễ, giống như tùy ý nói: "Chẳng lẽ đã có rất nhiều người tới rồi?"

Quan Hải nói: "Đúng là như thế.

Ninh Khuyết hỏi: "Ta không hiểu đây là cái ý tứ gì."

Quan Hải hơi ngẩn ra, lúc này mới biết Ninh Khuyết là thật không biết sư phụ mình khai là ý nghĩa gì, nghiêm túc giải thích, Kì Sơn trưởng lão mỗi lần khai lư, đều sẽ lựa chọn một người có duyên, giải đáp hoang mang trong lòng đối phương, hoặc là giúp người nọ chiếu sáng các phương hướng nào đó của cuộc đời.

Phật tông đại sư điểm hóa tín đồ, loại chuyện này cũng không hiếm thấy, ở Nguyệt Luân quốc có rất nhiều truyền thuyết như vậy, nhưng trong mắt người đời, Kì Sơn đại sư lại không phải phật tông đại sư bình thường, hơn nữa mấy chục năm trước, đại sư mấy lần khai là nói chuyện khi giải thích nghi hoặc cho người có duyên, về sau đều được chứng minh biến thành sự thật.

Có thể như thế, tựa như chứng minh Kì Sơn đại sư có thể biết trước việc tương lai, cái này so với Thiên Dụ thần tọa của Tây Lăng thần điện còn thần kỳ hơn, thậm chí có chút gần như năng lực hữu cầu tất ứng (có cầu xin tất được đáp ứng) của Phật tử trong truyền thuyết, tất nhiên làm vạn họ thế gian lâm vào cuồng nhiệt.

Năm đó sau huyết án chùa Lạn Kha, Kì Sơn đại sư đại khái là đau lòng bạn cũ Liên Sinh làm ác, lại đau thương bởi máu tươi trước chùa, đóng cửa không ra nhiều năm. Năm nay đồn đại sư sẽ mở cửa một ngày, tự nhiên biến thành một thịnh hội của giới tu hành. Những người tu hành tham gia lễ Vu Lan cùng quan to quý nhân các quốc gia đều không chút do dự lựa chọn vào Ngõa Sơn, xem mình có vận khí trở thành người có duyên trong mắt đại sư hay không.

Ninh Khuyết vậy mới biết năm chữ trưởng lão chùa Lạn Kha, đối với mọi người trên đời mà nói còn có ý nghĩa như vậy, đang lúc chuẩn bị nói cái gì đó, bỗng nhiên nghe trong chùa Lạn Kha trước núi vang lên tiếng chuông du dương.

Thần chung mộ cổ, ở trong chùa chính là thường, chẳng qua tiếng chuông triệu tập bài buổi sáng sáng sớm hôm nay đã sớm gõ vang, không biết vì sao lúc này lại vang lên, hắn không khỏi hơi cảm thấy kinh ngạc.

Quan Hải tăng vốn là tăng nhân trong chùa, từ trong tiếng chuông nghe ra nhiều tin tức hơn, vẻ mặt hơi thay đổi.

Ninh Khuyết hỏi: "Đã có chuyện gì?"

Quan Hải tăng nói: "Có khách tới từ phương xa, trụ trì sư huynh dùng tiếng chuông gọi ta đến cùng nhau nghênh đón."

Ninh Khuyết nói: "Vậy ngươi mau đi đi."

Quan Hải tăng rất cảm kích, hướng Ninh Khuyết thành khẩn tạ lỗi, lại cách cửa sổ xe hành một lễ với Tang Tang, vội vàng rời đi.

Nhìn bóng lưng tăng nhân trẻ tuổi ở trên đường lên núi nhẹ nhàng rời đi, Ninh Khuyết khẽ nhíu mày, không nói gì, ngồi đến trên đệm mềm trước xe, khẽ đá mông đại hắc mã, nói: "Đi."

Đại hắc mã đêm qua ở trong chùa bắt châu chấu thu chơi muộn, hôm nay có chút mệt rã rời, bị Ninh Khuyết đá một cước mới tỉnh táo lại, xốc tinh thần, ngẩng đầu mà bước liền đi về phía sâu trong Ngõa sơn.

Trong tiếng lộc cộc, vang lên thanh âm có chút sầu lo của Tang Tang: "Người tới khẳng định là đại nhân vật."

Nhân vật có thể khiến chùa Lạn Kha vang lên tiếng chuông long trọng, để Quan Hải tăng tự mình đi trước chùa tiếp, tất nhiên lại lịch phi phàm. Ninh Khuyết đã sớm hiểu một điểm này, chẳng qua cho dù con người hắn tự ti tự tiện tự thương như thế nào nữa, cũng không thể không mang theo vài phần tự kỷ, vui sướng lại bất đắc dĩ thừa nhận một cái sự thật: Nay trên đời căn bản tìm không thấy ai so với hắn bối cảnh sư môn cường đại hơn, đơn giản mà nói đó là, mặc kệ những người làm nổi lên tiếng chuông chùa Lạn Kha đến từ phương nào, lai lịch cũng không thể lớn hơn hẳn.

Cũng chính bởi vì như thế, hắn mới có chút nghi hoặc thân phận khách nhân chùa trước này, vì sao Quan Hải tăng sẽ không bồi hắn một đệ tử thư viện, mà đi bồi đối phương, mà nghe ra Tang Tang lo lắng, lại khiến hắn cảm thấy buồn cười lại nghi hoặc, Tang Tang xưa nay là người không để ý tới những việc này, nàng đang lo lắng cái gì?

Tang Tang thấp giọng nói: "Kì Sơn đại sư xuất quan, mỗi lần sẽ chỉ lựa chọn một người có duyên, trả lời vấn đề của đối phương, giải đáp hoang mang của đối phương, hôm nay Ngõa sơn có nhiều người tới như vậy, hơn nữa khẳng định có rất nhiều đại nhân vật, không biết đại sư sẽ chọn ta làm người có duyên, xem bệnh cho ta hay không."

Ninh Khuyết cười nói: "Ngươi có duyên với ta là đủ rồi, muốn có duyên phận gì với lão hòa thượng sống một trăm tuổi? Về phần những người còn lại, ngươi lại càng không cần lo lắng."

Tang Tang đẩy ra cửa trước xe ngựa, nhìn mặt hắn, nói: "Ta chính là lo lắng lại phải như lúc còn nhỏ, hay là vào thư viện tầng hai, thiếu gia ngươi tranh với rất nhiều người."

"Thân phận chúng ta ở đây, ai dám tranh với chúng ta? Cho dù có không sợ đồ điên kia thực tranh thắng chúng ta, lão hòa thượng đó chẳng lẽ còn dám không chữa bệnh cho ngươi? Chớ nói hắn từng học phu tử, có chút tình cũ với thư viện, cho dù hắn không nhớ tình bạn cũ, nay ta trái thư viện phải thần điện, hạo nhiên khí cùng Hạo Thiên thần huy ở trong lòng, trong tay áo cất thư sư phụ tự tay viết, thực có thể coi là thần chắn sát thần, phật chắn sát phật, đến lúc đó hắn muốn chữa phải chữa, không muốn chữa vẫn là phải chữa."

*****

Xe ngựa đi ở trên đường lên núi u tĩnh, tiếng nghiền mặt đường hơi ẩm ướt rất nhỏ, tiếng Ninh Khuyết rất không cung kính đối với Ngõa sơn phiêu đãng ở giữa cây hòe cùng lá cành thu khác, nấn ná không đi thật lâu.

Thế núi bằng phẳng, xe ngựa đi ở trên đường lên núi phi thường thoải mái, chẳng qua khoảng cách giữa hai nơi cũng trở nên dài hơn chút, sương sớm tan hết, khi mặt trời mùa thu trồi lên ngọn cây, xe ngựa màu đen mới tới trước Hổ Dược giản (khe hổ nhảy).

Hổ Dược giản là phong cảnh rất nổi tiếng của Ngõa sơn năm đó, chẳng qua những năm gần đây, theo càng ngày càng nhiều lão tăng lựa chọn ẩn cư ở đây, tăng nhân trong chùa Lạn Kha quản lý đối với ra vào Ngõa sơn nghiêm khắc hơn nhiều, hàng năm sẽ chỉ chọn lựa mở ra một đoạn thời gian, những ngày qua tất nhiên là phong bế, cho nên cạnh khe không có du khách.

Không có du khách, không có nghĩa là không có phòng khách.

Trên Hổ Dược giản có cầu đá, đối diện cầu đá là tầng tầng rừng thu, bãi đá cực lớn ở mặt này của cầu, trên bãi đá có một cây xanh diện tích lá che cực lớn, dưới tàng cây xanh có cái bàn đá nhỏ.

Dưới tàng cây xanh đã tụ tập mấy chục người, những người đó hoặc đứng, hoặc thấp giọng nói chuyện với nhau, hoặc trầm mặc không nói, từ trong khe hở đám người mơ hồ có thể nhìn thấy một vị lão tăng thân tăng y màu vàng đang đánh cờ với người ta.

Xe ngựa màu đen cách cây xanh còn rất xa đã dừng lại, Ninh Khuyết xa xa nhìn thoáng qua, cảm giác được những người đó phát ra khí tức hoặc đậm hoặc nhạt, xác nhận đều là người tu hành, nghĩ hắn đến từ rất nhiều tông phái tu hành khác nhau.

Mọi người vây quanh bàn đá dưới tàng cây xanh, lực chú ý phần lớn tập trung ở trên đánh cờ, có một số người lại là vây quanh một công tử trẻ tuổi quần áo đẹp đẽ quý giá đang thần thái kính cẩn nói cái gì.

Chính là vị công tử Nam Tấn sáng sớm hôm qua ở trong chùa Lạn Kha gặp được kia. Ninh Khuyết đã đoán được thân phận hắn, đương nhiên sẽ không cảm thấy giật mình đối với hình ảnh này, chỉ là nghĩ thế gian những người tu hành bình thường đại đạo vô vọng kia, khổ tu nửa đời, cuối cùng vẫn là phải đem một thân bản lãnh bán cho nhà đế vương, không khỏi có chút cảm khái.

Mà nhìn thấy cách cái cây to xanh ngoài mấy chục trượng, bóng người cô gái quen thuộc dưới một hàng trúc xanh biếc kia, cảm khái của hắn không thể ngăn cản từ trên người những người tu hành kia về tới trên người mình.

Rất rõ ràng nhìn ra, có rất nhiều người tu hành ý đồ tiếp cận cô gái dưới trúc xanh kia, lại bởi vì kính sợ hoặc là nguyên nhân khác không dám tiến lên, chỉ dám xa xa cách không hành lễ vấn an.

Vì thế cô gái kia chỉ lẳng lặng đứng một mình ở dưới hàng trúc xanh biếc kia, cô đơn mà kiên cường tựa như trúc xanh.

Nhưng bày ra trong mắt Ninh Khuyết càng giống những trúc xanh kia không cấm gió.

Đã hơn một năm không gặp, nàng gầy đi không ít rồi.

Ở dưới tác dụng của phù trận, xe ngựa màu đen đi ở trên đường lên núi gần như cưỡi gió mà đi, lặng yên không một tiếng động, trên dốc có bên khe núi có rất nhiều con ngựa đang ăn cỏ, che giấu tiếng chân đại hắc mã, mười người tu hành dưới tàng cây xanh, chưa có ai chú ý tới hai người bọn Ninh Khuyết đã đến.

Cô gái dưới tường trúc lại đã chú ý tới. Đã tiến vào Tri Mệnh cảnh, nàng đối với thiên địa nguyên khí quanh mình biến hóa nhỏ bé nhất cũng có thể phát hiện rõ ràng vô cùng hơn nữa nàng vốn chính là phù sư thiên tài nhất trên đời, nay bước vào cảnh giới Thần Phù sư, lại nào sẽ không phát hiện được trên xe ngựa màu đen tản mát ra khí tức phù đạo? Lại hoặc là, thật ra chỉ bởi vì nàng một mực yên lặng nhìn phương hướng đường lên núi, muốn nhìn thấy ai?

Nhìn cỗ xe ngựa màu đen kia dần dần đỗ ở xa xa, trong mắt cô gái xuất hiện vẻ vui sướng, lại có ngơ ngẩn nhàn nhạt, sau đó đều hóa thành bình tĩnh, sau đó chậm rãi đi về phía bên đó.

Trên bãi đá bên khe suối không thiếu người tu hành luôn yên lặng chú ý cô gái, bao gồm tên quý công tử được rất nhiều người tu hành vây quanh lấy lòng kia cũng thế, theo cô gái rời khỏi trúc biếc đi hướng về cỗ xe ngựa màu đen xa xa kia, ý thức ánh mắt bọn họ theo đó di động, tỏ ra có chút hoang mang.

Có người đang đoán trong xe ngựa màu đen kia là ai, có thể khiến thư si nổi tiếng thiên hạ dời bước nghênh đón, mà có một số người thông minh hoặc là khá quen thuộc đối với Đường quốc, lại là đã đoán được chân tướng, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Ninh Khuyết chưa chú ý vẻ mặt cùng phản ứng của những người tu hành dưới tàng cây xanh, hắn chỉ yên lặng nhìn cô gái đi về phía mình, nhìn nàng càng lúc càng gần, nhìn khuôn mặt thật lâu không gặp thậm chí rất ít nhớ tới nhưng thực chưa phai nhạt ở trong tầm mắt càng lúc càng rõ ràng, tâm tình trở nên càng lúc càng khẩn trương.

Cô gái thực đã gầy đi không ít, nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người, hàng lông mày nhỏ mà đen đặc như mực, mắt sáng như hồ thu, lông mi dài nhỏ mà thưa, đôi môi mím chặt mỏng mà đỏ sáng, mái tóc đen như thác khoác trên vai váy dài màu trắng giống như cây bồ công anh theo nàng di động. Giày vải kiểu dáng đơn giản mà sạch sẽ thỉnh thoảng rời khỏi làn váy, sau đó giống như lá cây trong gió bay về trong váy, tựa như cùng trước kia không có bất cứ thay đổi nào.

Trong thời gian một năm rưỡi qua, Ninh Khuyết thường xuyên có thể nhận được thư từ Đại Hà quốc, những tờ giấy viết thư giống như mang theo hương vị Mặc trì, bên trên là bút tích xinh đẹp viết chuyện rảnh rỗi hằng ngày, chưa bao giờ đề cập chuyện tình.

Hắn sau khi đọc xong những bức thư đó sẽ đem thư giao cho Tang Tang hoặc là tự mình vứt đi, hắn cũng sẽ hồi âm, chỉ là rất ít thảo luận cái gì ở thư, càng nhiều thời điểm chỉ gửi chút thư thiếp mình khá hài lòng.

Năm trước lúc xác định đến chùa Lạn Kha tham gia lễ Vu Lan, Ninh Khuyết đã nghĩ tới, thư si khẳng định sẽ được mời, hơn nữa nàng nói không chừng thực sẽ đến, hắn nghĩ tới rất nhiều lần, tình hình gặp lại đặc biệt lúc ấy là hình ảnh như thế nào, nàng sẽ nói những gì mình phải nói những gì, nhưng việc này càng nghĩ càng không rõ, càng nghĩ càng khẩn trương bất đắc dĩ. Cho nên hắn không đi nghĩ cho đến quên chuyện này, thẳng đến lúc này ở cạnh khe núi nhìn thấy nàng một lần nữa xuất hiện ở trước mắt mình.

Nhìn cô gái chậm rãi đến gần, Ninh Khuyết không biết nên làm thế nào. Hắn hy vọng lúc này trong xe phía sau có thể truyền đến một ít thanh âm, hy vọng có thể nghe được Tang Tang giả ý ho nhẹ hai tiếng cho dù chỉ là tiếng tay áo di động sột soạt khe khẽ, cũng có thể khiến hắn lúc này bình tĩnh một chút, biểu cảm trên mặt càng thêm hờ hững một chút.

Mạc Sơn Sơn đi đến cạnh xe ngựa. Đại hắc mã phát hiện là nữ chủ nhân xinh đẹp mình tán thành trước hơn nữa rất thích, lắc đầu khẽ hí hai tiếng, tỏ ra cực kỳ cao hứng.

Mạc Sơn Sơn mỉm cười, nâng bàn tay sờ sờ đầu nó. Đại hắc mã liều mạng muốn đem cái đầu cực to của mình chen vào trong lòng bàn tay nàng, thân thiết cọ tỏ ra rất là buồn cười.

Crypto.com Exchange

Chương (1-981)