Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tướng Dạ - Chương 498

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 498: Bên khe câu câu sai, không muốn bỏ qua
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Ninh Khuyết vỗ vỗ lưng nó, lặng lẽ cảnh cáo nó không nên quá mức hưng phấn khẩn trương đến nỗi thất thố, đồng thời cũng nói cho mình không nên quá mức hưng phấn khẩn trương đến nỗi thất thổ.

Trong xe ngựa, Tang Tang vẫn chưa phát ra bất cứ thanh âm gì.

Nhưng hắn lúc này đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nhìn Mạc Sơn Sơn chắp tay hành lễ.

Mạc Sơn Sơn đáp lễ, lại hành lễ với thùng xe màu đen, bình tĩnh nói: "Ra mắt quang minh chi nữ."

Trong xe ngựa, rốt cuộc truyền ra thanh âm Tang Tang: "Ra mắt sơn chủ."

Hai vị cô nương nói câu đầu tiên đều rất bình tĩnh, đều rất khách khí, Ninh Khuyết nghe thanh âm Tang Tang bình tĩnh ôn hòa như thế, hơn nữa lại thực có chút ngữ khí nhân vật Tây Lăng thần điện, không khỏi không biết nói gì.

Ngay thời điểm hắn có chút không biết làm sao, thanh âm Tang Tang lại từ trong xe ngựa vang lên: "Thiếu gia, ta có chút mệt mỏi, muốn ở trong xe nghỉ một lát."

Ninh Khuyết rõ ràng, nàng đây là tự cho mình cơ hội đi cùng Mạc Sơn Sơn một mình nói chuyện một lát, trầm mặc một lát sau đó ừ một tiếng, đi đến trước người Mạc Sơn Sơn, nói: "Đi bên khe suối ngắm một chút?"

Nhìn bóng lưng nam nữ thanh niên đi hướng bên khe núi kia, đại hắc mã khẽ đá vó sau, phát ra tiếng phì phì trong mũi, trong lòng khen thật sự là một đôi bích nhân. Đương nhiên Tang Tang cũng rất tốt, chỉ là Ninh Khuyết tên ngốc này vì sao không cả hai đều có nhi? Nhân loại muốn nữ nhân cần cưới, vậy thì cưới cả hai là được, xem gia hỏa này hiện tại vẻ vang như thế, chẳng lẽ còn có ai dám ngăn trở người hay sao? Nhớ năm đó ta ở trong quân doanh phương nam đã có thân mật, nhưng ở trên hoang nguyên thấy con ngựa cái trắng như tuyết kia, vẫn không chút nào lùi bước, muốn đi làm một cái, yêu thực sự cần dũng khí.

Ngay tại thời điểm đại hắc mã không ngừng oán thầm đùa cợt Ninh Khuyết, lại cảm thấy hắn quá mức đáng thương mà sinh lòng thương hại muốn cổ vũ hắn thêm chút dũng khí, trong xe phía sau bỗng nhiên vang lên câu hỏi của Tang Tang.

Tang Tang hỏi: "Ngươi cùng Sơn Sơn cô nương rất quen thuộc sao?"

Thân thể đại hắc mã chợt cứng ngắc, biết hình ảnh lúc trước mình thân thiết với Mạc Sơn Sơn, đều bị Tang Tang nhìn thấy rồi, không khỏi sinh lòng sợ hãi thật lớn.

Từ Lão Bút Trai đến hồ Nhạn Minh, đại súc vật kiêm sủng vật của Ninh gia, nó so với bất luận kẻ nào còn lại trên đời đều rõ ràng hơn, ở trong gia đình này, vĩnh viễn là nữ chủ nhân cường đại nhất. Cái đó và Tang Tang nay trở thành quang minh chi nữ Tây Lăng thần điện không có bất cứ quan hệ gì, phải biết rằng ở thời điểm nàng vẫn là tiểu thị nữ, thế giới này đã bắt đầu vận hành như vậy.

Dưới tình huống như vậy, đại hắc mã biết mình giải thích bất cứ cái gì đều là che dấu, đều vô cùng có khả năng chết rất khó coi, cho nên nó nhếch miệng lộ răng nhìn xe ngựa, không ngừng vẫy cái đuôi, liều mạng giả ngu lấy lòng khoe mã.

Trên dốc cỏ cạnh khe núi, có rất nhiều con ngựa đang cúi đầu ăn cỏ, hẳn là vật cưỡi của những người tu hành đến bái sơn kia, cách đó không xa còn có chút dê núi hoang dại đang chơi đùa, hai bên trầm mặc làm bạn, cũng tường an vô sự.

Ninh Khuyết và Mạc Sơn Sơn đi đến bên khe suối, cũng là trầm mặc, chỉ là không khí lại không bình tĩnh như trên dốc cỏ, tuy không có chuyện gì, nhưng thực rất khó tường an, có một loại không khí làm người ta xấu hổ bất an.

Trầm mặc chung quy là cần bị đánh vỡ. Nếu lúc này còn cần do Mạc Sơn Sơn đi bước đầu tiên, thư viện đại sư huynh nếu sau khi biết chuyện này, cho dù tính tình ôn hòa nữa, chỉ sợ cũng sẽ trào phúng hắn nhiều năm, hơn nữa như vậy quả thật rất không nam nhân, cho nên Ninh Khuyết nhìn nàng hỏi: "Một năm qua, sống như thế nào?"

Hai người trong một năm rưỡi qua có thư trao đổi, cho dù nói chuyện phiếm cũng sẽ nhắc tới chút tình hình gần đây, nào cần chuyên môn tới hỏi? Trầm mặc thời gian dài như vậy, sau đó dùng ngữ khí nghiêm túc như thế, kết quả chỉ hỏi một vấn đề như vậy, cái này chỉ có thể nói rõ đầu óc hắn lúc này vẫn không được dùng tốt.

"Viết chữ tu hành phá cảnh."

Mạc Sơn Sơn không cười cũng không giận, bình tĩnh mà nghiêm túc trả lời. Lúc nói chuyện, vẻ nghiêm túc cùng ánh mắt chuyên chú trên khuôn mặt nàng khiến hỏi đáp đơn giản như vậy cũng sinh ra một loại cảm giác nghi thức.

Sau đó nàng cười cười, hỏi: "Huynh thì sao? Huynh ở trong thư lại rất ít nhắc tới."

"Ta cũng thế, viết chữ tu hành phá cảnh."

Dừng lại một chút Ninh Khuyết cười hơi chua chát nói: "Giữa đó thuận tiện giết vài người."

Nghe những lời này, Mạc Sơn Sơn nghiêm túc nhìn mắt hắn, tin tưởng mình lúc trước cảm giác không sai vui sướng nói: "Huynh phá cảnh lúc nào? Thật là đáng chúc mừng."

Ninh Khuyết nhìn nàng mỉm cười nói: "Muội lúc mùa xuân cũng đã trở thành Thần Phù sư, ta so với muội chậm hơn rất nhiều, có gì đáng mừng? Hiện tại nhớ tới, lúc muội rời khỏi Trường An lưu lại lá thư kia thực rất có dự tính, lúc muội nhìn thấy non sông càng thêm bao la hùng vĩ ta còn ở trong khe núi gian nan bò."

Mạc Sơn Sơn mỉm cười nói: "Nhưng huynh hiện tại cũng đã thấy được phong cảnh đỉnh núi."

"Ừm, phong cảnh nơi này cũng không tệ lắm."

Ninh Khuyết đem ánh mắt từ trong khe núi sâu không thấy đáy bên sườn dốc chuyển qua trong dãy Ngõa sơn.

Mạc Sơn Sơn bỗng nhiên nghĩ đến chuyện sau khi chia ly khiến mình lo lắng kia, hỏi: "Biết huynh muốn cùng Hạ Hầu quyết đấu ta thực rất khiếp sợ, lúc ấy bao gồm sư phụ ở trong, Đại Hà quốc không có bất luận kẻ nào xem trọng huynh."

Ninh Khuyết nhìn đôi mắt mĩ lệ của nàng, hỏi: "Ngươi thì sao?"

Mạc Sơn Sơn nghĩ một chút sau đó nói: "Tuy thực không có đạo lý xem trọng huynh sẽ thắng, nhưng không biết vì sao, ta luôn cảm thấy huynh cho dù thua cũng sẽ không gặp chuyện không may, ít nhất sẽ không chết."

Ninh Khuyết hơi cảm thấy tò mò, hỏi: "Vậy mà có lòng tin đối với ta như vậy?"

Mạc Sơn Sơn nghe vậy cười, nói: "Năm ấy lúc rời khỏi Ma Tông sơn môn, ở trong cái giỏ treo Diệp Hồng Ngư từng nói với ta, người vô sỉ như huynh, bình thường tuổi thọ đều rất dài."

Chẳng lẽ đây là cách nói tai họa sống ngàn năm? Ninh Khuyết có chút căm tức nói: "Phỉ báng bực này ta cũng không thích nghe, đừng nhìn cô ta hiện tại đã là Tài Quyết đại thần quan, thực đem ta bức nóng nảy, ta cũng dám đi tìm cô ta làm phiền."

Mạc Sơn Sơn không nhắc việc này nữa, hỏi: "Chiến thắng Hạ Hầu cảm giác thế nào?"

"Chiến thắng kẻ địch cảm giác không quan trọng, cho dù đánh không lại đối phương, nhưng chỉ cần có thể giết chết kẻ địch là được, cho nên muội nên hỏi ta, giết chết Hạ Hầu cảm giác thế nào...". Tựa như ở trên đường đi hoang nguyên, Ninh Khuyết bắt đầu theo thói quen hướng phía nàng dạy bảo những thủ đoạn cùng lý niệm chiến đấu máu lạnh thực tế kia, nói: "Có trong nháy mắt mừng như điên như vậy, sau đó là mỏi mệt cùng ngơ ngẩn, cuối cùng đều trở về bình tĩnh sau khi được đền bù mong muốn."

*****

Mạc Sơn Sơn yên lặng nghe hắn nói, nhìn vết thương cực nhạt kia trên mặt hắn, nhìn cái lúm đồng tiền cực nông kia, có chút thất thần, nghĩ trận chiến thảm thiết hồ đông kia trong lời đồn, luôn cảm thấy dưới vẻ mặt bình tĩnh của hắn cất giấu rất nhiều thứ làm người ta tim đập nhanh, thậm chí cảm thấy trong lúm đồng tiền của hắn đựng đầy máu tươi, trong lòng không khỏi hơi thương xót.

"Chân tướng chuyện này sau khi truyền tới Đại Hà, ta mới biết, thì ra huynh có thơ ấu đau khổ như vậy."

Thanh âm nàng khẽ run nói, không có cách nào che dấu thương đau đối với hắn.

Ninh Khuyết không muốn nói đề tài này, nhìn khuôn mặt nàng so với lúc trước thoáng gầy đi chút, trêu ghẹo nói: "Thịt béo trên mặt cũng không thấy nữa, xem ra hai năm qua muội sống cũng rất khổ."

Vốn là muốn nói câu vui đùa để hòa tan không khí sa sút lúc trước, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hắn đã biết không đúng.

Thân là thiên hạ thư si, trên có thư thánh yêu thương dưới có đồng môn tôn kính, lúc mùa xuân phá cảnh vào Tri Mệnh, trở thành Thần Phù sư trẻ tuổi cực kỳ hiếm thấy như thế, cuộc đời có thể nói cực kì thuận lợi mỹ mãn, có thể khiến nàng lo lắng cứ thế hao gầy tiều tụy, trừ một chữ tình còn có thể có gì khác?

Nếu là nữ tử bình thường, nghe những lời này, không nói lập tức lã chã chực khóc, nghĩ hắn cũng sẽ hơi lộ ra vẻ kích thích, ít nhất cũng sẽ khiến trong tươi cười mang ra vài phần ý tứ miễn cưỡng, đến làm nam tử cảm giác áy náy tâm cam.

Mạc Sơn Sơn không phải nữ tử bình thường, cho nên nàng chỉ cười cười, cái gì cũng chưa nói.

Ninh Khuyết cảm kích nhìn nàng một cái, nói: "Ta có nghĩ đến chùa Lạn Kha khẳng định sẽ mời muội tham gia lễ Vu Lan, chỉ là sứ thần các quốc gia muốn thượng nghị người Hoang nam hạ, người tu hành khác có thể lo lắng lời đồn minh giới xâm nhập, theo tính tình muội muội hẳn là sẽ không đến mới đúng, chẳng lẽ là muốn mời Kì Sơn trưởng lão chỉ điểm bến mê cho muội? Nhưng muội hiện tại đã là Thần Phù sư tri thiên mệnh, biết được vận mệnh do mình, nào cần người khác thay muội giải thích nghi hoặc?"

Lời vừa ra khỏi miệng, hắn lập tức biết mình lại phát sai lầm lớn nữa, thư si tất nhiên không cần Kì Sơn trưởng lão thay bản thân giải đáp nghi hoặc phương diện tu hành hoặc phù đạo, thậm chí ngay cả cuộc đời cũng không cần hỏi, như vậy hỏi tất nhiên...

Mạc Sơn Sơn giỏi giang như thế nào nữa, vẫn là vị cô nương gia, liên tục nghe hai vấn đề như vậy của Ninh Khuyết, cuối cùng nhịn không được hơi xấu hổ mà giận, nhìn hắn hỏi: "Vậy huynh tới làm cái gì? Muốn cướp kinh Phật chùa Lạn Kha?"

Ninh Khuyết biết mình phạm sai lầm, nào dám trào phúng ngược, nói thực: "Sự kiện giới tu hành, thư viện luôn cần người tới tỏ vẻ tôn trọng, ta đại biểu thư viện nhập thế, không thể không đi một chuyện này."

Sau đó vẻ mặt hắn có chút đỉnh nhiên, nói: "Càng mấu chốt là, Tang Tang nhà ta bệnh lại tái phát, một lần này ngay cả sư phụ cũng không có cách nào, nhưng sư phụ nói Lạn Kha có thể chữa, cho nên ta liền mang theo nàng tới."

Ở trên đường đi hoang nguyên, nhất là ở trong đoạn thời gian tiếp tục bắc thượng đó, Mạc Sơn Sơn và Ninh Khuyết luôn làm bạn mà đi, tự nhiên nói rất nhiều người hoặc chuyện bên người nhau, nàng kể là đồng môn Mặc Trị Uyển, Ninh Khuyết kể là đồng môn thư viện, đồng bào Vị thành, nhưng tuyệt đại đa số thời điểm đều là kể tiểu thị nữ kia trong nhà hắn, tất nhiên cũng nhắc tới chuyện cũ lúc còn nhỏ sống nương tựa nhau, còn có bệnh cũ trên người tiểu thị nữ.

Tang Tang nhà ta bốn chữ này, Mạc Sơn Sơn nghe từ trong miệng Ninh Khuyết vô số lần. Hơn nữa nàng từng xem Kê Thang thiếp, cho nên nàng thậm chí so với bản thân Ninh Khuyết còn sớm biết tầm quan trọng của Tang Tang đối với hắn hơn. Cho nên nàng tuy cùng Tang Tang chỉ gặp mặt hai lần, nói chuyện nhiều không vượt qua mười câu, nhưng nàng thật ra đối với Tang Tang thực rất quen thuộc, thậm chí trừ người nào đó cùng một số chuyện nào đó, nàng đối với Tang Tang lại sinh ra một loại cảm giác thân cận.

Nghe nói Tang Tang thân có bệnh nặng, nàng nhìn phía xe ngựa màu đen cách đó không xa, rất lo lắng, nhưng không nói gì.

Ninh Khuyết có thể nhìn thấu nàng lo lắng là thật lòng, trong lòng ấm áp, lại sinh ra áy náy, mình không tài không đức, lại có thể khiến nữ tử tốt đẹp thiện lương như thế yêu thích, thật là một chuyện sai lầm.

"Bên kia là chuyện gì?"

Hắn nhìn đám người dưới tàng cây xanh, chỉ vào lão tăng áo vàng trong đám người đang đánh cờ hỏi.

Mạc Sơn Sơn không nghĩ tới hắn đã vào Ngõa sơn, lại không biết quy củ giới tu hành truyền lưu nhiều năm, giải thích: "Có thể được cơ hội Kì Sơn đại sư giải thích nghi hoặc, là chuyện người tu hành hy vọng nhất. Cho nên mỗi lần lúc đại sư rời nhà, rất nhiều người tu hành nhất là những dã tu kia đều sẽ trào vào Ngõa sơn. Nơi này dù sao cũng là đất phật môn thanh tĩnh, chung quy không thể trở nên ồn ào giống như chợ rau. Hơn nữa đại sư chọn lựa người có duyên, cũng không thể chọn lựa ở trong ngàn vạn người, cho nên từ rất nhiều năm trước, chùa Lạn Kha đã định ra quy củ, chỉ cần người tu hành thông qua ba ván cờ, mới có thể cuối cùng đến trước động lự, được tư cách được Kì Sơn đại sư tự mình chọn lựa."

Ninh Khuyết nhìn dưới tàng cây xanh, nhíu mày hỏi: "Ví dụ như ải này, đó là phải đánh thắng vị lão tăng kia mới có thể qua cầu?"

Mạc Sơn Sơn gật gật đầu, nói: "Ngõa sơn tọa đàm là nhã sự rất nổi tiếng của giới tu hành, nghe nói trong ba bàn cờ có một đạo tàn cục, có một ván cờ, còn có một ván lại là lâm thời bổ trí."

Ninh Khuyết hỏi: "Thế nào cũng phải thắng liên tiếp ba ván mới có thể đến trước nhà?"

Mạc Sơn Sơn nói: "Một lần trước Kì Sơn đại sư khai là chọn người có duyên đã là chuyện của mấy chục năm trước, ta cũng không phải quá rõ ràng sự tình cụ thể, chẳng qua đại sư chính là phật tông cao tăng, nghĩ hắn cũng sẽ không thuần lấy thắng bại định đoạt, nếu người bái sơn có thể ở trong quá trình đánh cờ bày ra trí tuệ bản thân hoặc là có tố chất ý vị khác, nghĩ hắn cũng sẽ được đại sư lựa chọn, chẳng qua ba ván là phải đánh."

Ninh Khuyết hỏi: "Vì sao?"

Mạc Sơn Sơn khó hiểu nói: "Bởi vì đây là quy củ."

Ninh Khuyết lắc đầu nói: "Quy củ là chết, người là sống."

Hắn nói nghiêm túc, Mạc Sơn Sơn lại nở nụ cười, nói: "Huynh đánh được không?"

Ninh Khuyết có chút xấu hổ, nói: "Ta nguyện ý ở trên đao kiếm tìm thắng bại, không thích ở trên tích can tốn tinh thần."

Mạc Sơn Sơn hơi lo lắng nói: "Vậy huynh làm sao bây giờ?"

Ninh Khuyết cười nói: "Còn có thể làm sao bây giờ? Ngồi xe dài đạp phá hổ dược sơn khuyết, ai còn dám ngăn ta, chẳng qua... Nếu những hòa thượng này thực ngu si đến dám đối nghịch với thư viện, muội nên giúp ta."

Mạc Sơn Sơn nhìn bộ dáng vui cười của hắn, một lần này rốt cuộc nhìn ra sự cứng đầu giấu ở trong kiên nghị cùng không đạt mục đích tuyệt không bỏ qua, trong lòng không khỏi hơi chua chát, sau đó mềm đi.

Nàng biết, chuyện này đã quan hệ đến sinh mệnh Tang Tang, như vậy mặc kệ phía trước có gì gian nan hiểm trở, cho dù là Hạo Thiên ở phía trước, Ninh Khuyết đều sẽ một đao chém tới.

Cái này thực làm nàng rất ghen tị.

Cái này thực làm nàng rất thích.

Crypto.com Exchange

Chương (1-981)