← Ch.663 | Ch.665 → |
Biên thùy tây Đại Đường, trên cao nguyên dưới Thông lĩnh.
Thất Mai đại sư đang hướng về soái doanh Đường quân đi đến.
Vị thủ tọa Huyền Không tự Tôn Giả đường này đã tu tới cảnh giới chí cao thân thể thành Phật, binh khí nhân gian bình thường, căn bản không thể xúc phạm tới hắn, cường giả võ đạo trong Đường quân cũng không thể dừng lại bước chân của hắn.
Đối mặt thế ngoại cao nhân như vậy, trừ dũng khí cùng ý chí, còn cần lực lượng cường đại thật sự.
Trước kia, quân đội Đại Đường có được cường giả võ đạo đỉnh phong giống Hứa Thế cùng Hạ Hầu, nay lại chỉ còn lại có một mình Từ Trì. Trong soái doanh Thư Thành tướng quân có mưu lược có trí tuệ, lại không lấy võ lực trứ danh.
Như vậy ai có thể khiến bước chân của Thất Mai dừng lại?
Một thư sinh mặc áo bông cũ, không biết khi nào xuất hiện nơi đây.
Trên người hắn tràn đầy tro bụi, lại tỏ ra sạch sẽ vô cùng, vô luận thể xác và tinh thần đều như thế.
Bên hông hắn vẫn buộc cái gáo gỗ, lại không nhìn thấy quyển sách cũ kia.
Lúc này nơi đây một mảng hỗn loạn, sau khi thư sinh này xuất hiện, lại như một làn gió xuân ấm áp thổi qua trong lòng mỗi người, quân doanh hỗn loạn nhất thời trở nên bình tĩnh vô cùng.
Tướng sĩ Đường quân không có mấy ai biết thư sinh này là ai, nhưng không biết vì sao, nhìn thấy bóng dáng hắn, các tướng sĩ liền cảm thấy vô cùng an bình, tràn ngập cảm giác tín nhiệm.
Quả nhiên, Thất Mai đã dừng bước.
Ai có thể khiến hắn dừng lại?
Tất nhiên là thư viện.
Lực lượng cường đại thật sự của Đại Đường, là thư viện.
Tuy thư sinh kia vẻ mặt ôn hòa, nhìn như không có lực lượng gì, nhưng chỉ cần hắn đứng ở trước soái doanh Đường quân, Thất Mai liền không dám tiến lên một bước nữa, đây mới là lực lượng thật sự.
"Phật tổ trước khi niết bàn, lưu lại vô số pháp khí, vô số trí tuệ, cầu đó là ngăn cản minh giới xâm nhập nhân gian, ý đồ trấn áp Minh vương chi nữ. Nay người đời không hiểu, nhưng Huyền Không tự chắc là biết, vì sao?"
Đại sư huynh nhìn Thất Mại đại sư hỏi, vẻ mặt hắn rất chân thành, là đơn thuần mà nghiêm túc thỉnh giáo.
Thất Mai đại sư trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó khẽ tuyên một tiếng phật hiệu, nói:
"Phật tổ niết bàn, phu tử lên trời, Bất Động Minh Vương quang lạc nhân gian, ý trời khó trái, đây là chứng cứ rõ ràng."
Đại sư huynh có chút ngoài ý muốn, cũng có chút tiếc nuối, thở dài nói: "Thì ra là thế, không nghĩ tới sư phụ rời đi, lại sẽ sinh ra ảnh hưởng như vậy đối với phật tông. Nghĩ hẳn ông cũng không ngờ tới."
Thất Mại đại sư nói: "Đây cũng là một chứng cứ rõ ràng."
Đại sư huynh nhìn một con kiến trước giày rơm bị máu đọng dính chặt, không ngừng giãy giụa, nghĩ một chút sau đó ngẩng đầu lên, nhìn hắn bình tĩnh nói: "Thư viện ta muốn thử một chút."
Thất Mai đại sư lời ít mà ý nhiều nói: "Bội phục, mời."
Đại sư huynh nói: "Ngươi không phải đối thủ của ta."
Những lời này, nếu từ trong miệng nhị sư huynh nói ra, cho dù không chút cảm xúc dao động như thế nào nữa, cũng sẽ bị đối phương cho rằng là biểu lộ của kiêu ngạo. Nếu là từ trong miệng Ninh Khuyết nói ra, tuyệt đối sẽ cố ý bình tĩnh, lại nhất định phải làm đối phương nghe ra ý tứ trào phúng khinh miệt của mình, do đó phẫn nộ muốn điên.
Nhưng hắn chậm rãi nói ra bảy chữ này, lại là thật sự bình tĩnh. Chỉ là đang đơn giản kể sự thật, làm người nghe được, căn bản không thể sinh ra bất cứ cảm xúc không vui gì.
"Cảnh giới của bần tăng tất nhiên không bằng đại tiên sinh."
Thất Mai đại sư nhìn đại sư huynh ôn tồn nói: "Nhưng cảnh giới đại tiên sinh cao nữa, muốn ngăn được ta lại rất khó."
Vị cao tăng Huyền Không tư này trả lời cũng rất bình tĩnh, hơn nữa rất có lòng tin, cảnh giới Vô Cự, đối với bất cứ một người tu hành thân thể bình thường nào của thế gian mà nói, đều là kĩ năng tất sát cực khủng bố. Nhưng đối với hắn đã tu đến cảnh giới thân thể thành Phật mà nói, lại không phải thủ đoạn không thể ứng đối.
Đại sư huynh như có chút đăm chiêu, nói: "Ta không biết đánh nhau, đây quả thật là vấn đề."
Thất Mai đại sư nói: "Đại tiên sinh đã vượt ngũ cảnh, siêu phàm thoát tục, hoặc đi phía nam, hoặc đi phía đông hoặc đi phía bắc, đều có thể lập tức giải nguy nan thay Đường quốc. Nhưng ngươi lại đến phương tây này, gặp chúng ta những đệ tử của Phật này, xem ra, đây đại khái vẫn là kết quả của ý trời khó dò, ý trời khó trái."
Vẻ mặt đại sư huynh nghiêm túc nói: "Tuy nói ta không biết đánh nhau, đại sư lại tu tới cảnh giới thân thể thành Phật, nhưng chỉ cần số lần đánh nhiều, ta nghĩ chung quy sẽ có chút hiệu quả."
Thất Mai đại sư trầm mặc một lát, nhìn soái doanh Đường quân phía sau đại sư huynh nói: "Đại tiên sinh lời ấy có lý, nhưng ở trước khi ngươi giết chết ta, ta có thể giết chết tất cả người trong soái doanh."
Nói xong câu đó, vẻ mặt hắn kiên nghị hướng phía trước đạp một bước!
Lúc này hắn cách soái doanh Đường quân chỉ có mười bảy bước.
Đại sư huynh đứng ở phía trước bước cuối cùng, nhìn khuôn mặt kiên nghị của Thất Mai, vẻ mặt dần dần trở nên cô đơn hẳn lên, hỏi: "Phật tông nói lòng từ bi, đại sư thật muốn bức ta giết người?
Thất Mai đại sư chưa trả lời hắn, đạp về phía trước một bước nữa.
Áo bông trên người đại sư huynh run nhè nhẹ, gáo gỗ buộc trên đai lưng, vị trí có chút biến hóa rất nhỏ.
Phương tây chiến trường xa xôi, dưới Thông lĩnh trong quân doanh Nguyệt Luân quốc, một gã đại tướng ngã xuống đất mà chết.
Một mảng kinh hồ, mọi người vây lại.
Chỉ thấy trên người đại tướng kia không nhìn thấy bất cứ vết thương nào, vẻ mặt yên tĩnh, giống như ngủ.
Thất Mai đại sư biết đối phương đã ra tay, lông mày trái hơi nhướng lên.
Hắn lại hướng phía trước một bước nữa.
Đại sư huynh lẳng lặng nhìn hắn, có gió thổi lên đuôi tóc hắn.
...
Trong quân doanh Nguyệt Luân quốc, một gã binh lính bình thường ngã xuống đất mà chết.
Một bước giết một người.
Thất Mại bước về phía trước một bước.
Trong quân doanh Nguyệt Luân quốc liền có một người chết.
Những người đó chết rất nhanh, cho nên không đau, trên người không nhìn thấy vết thương, cũng chưa đổ máu.
Không ai nhìn thấy, cái gáy những người chết này đều bẹp, giống như bị vật cùn đánh trúng.
Đại sư huynh vẫn đứng ở tại chỗ không hề động.
Chỉ có áo bông hắn run nhè nhẹ, cùng trên gáo gỗ dần dần hiện ra vết nứt, cho thấy hắn đã làm những gì.
Đại sư huynh không cố ý lựa chọn người chết.
Có tướng quân, có binh lính bình thường.
Ở hắn xem ra, mọi người là ngang hàng. Như vậy ở trước mặt cái chết, cần gì chọn lựa?
Nhưng rất rõ ràng, không phải mọi người đều có cái nhìn giống hắn. Thất Mai vẫn đang đi về phía trước.
Hắn lúc này cách soái doanh Đường quân còn có chín bước.
Cái này cũng ý nghĩa, Nguyệt Luân quốc còn phải trả giá thêm chín mạng người.
Biểu cảm trên mặt đại sư huynh dần dần trở nên ngưng trọng hẳn lên.
Đếm ngược bước thứ tám. Chủ soái Nguyệt Luân quốc chết.
Đếm ngược bước thứ bảy.
Thủ tọa kế nhiệm Giới Luật đường Huyền Không tự chết. Bước chân của Thất Mai đại sư càng lúc càng nặng nề.
Thời gian bước ra mỗi một bước chân cũng càng lúc càng nhiều.
Ở lúc hắn còn chưa bước ra bước thứ sáu, đại sư huynh bỗng nhiên nói một câu.
"Hoàng đế Nguyệt Luân quốc đã chết."
*****
Đây là đối chiến đến nay, đại sư huynh lần đầu tiên ở thời điểm Thất Mai còn chưa cất bước, đã lấy cảnh giới Vô Cự giết người. Cái này ý nghĩa thế nào? Ý nghĩa tuy chỉ còn lại sáu bước, nhưng sẽ không chỉ chết sáu người nữa.
Có khả năng là sáu mươi người.
Sáu trăm người.
Sáu ngàn người.
Thậm chí nhiều hơn.
Nhân ái như thế nào nữa, chỉ cần giết nhiều người, cuối cùng cũng sẽ không kiêng kị giết người.
Chân Thất Mai đại sư rốt cuộc không thể hạ xuống.
Ngay tại lúc này, một đôi chân rơi trên mặt đất.
Trên đôi chân đó là giày vải xanh rất bình thường.
Nhưng khi xuất hiện, đế giày đã giẫm chết con kiến ở trong máu đọng giãy giụa thời gian rất lâu kia.
Chủ nhân giày vải xanh, là vị đạo nhân mặc đạo y màu xanh.
Một mảng yên tĩnh.
Đại sư huynh hành một lễ với đạo nhân áo xanh, nói: "Quan chủ tới chậm rồi."
Đạo nhân áo xanh là quan chủ Tri Thủ Quan Trần Mỗ. Sau khi phu tử rời khỏi nhân gian, hắn và giảng kinh thủ tọa Huyền Không tự đã là tồn tại chí cao vô thượng nhất trên thế giới này.
Nếu hắn xuất hiện sớm, đại sư huynh tất nhiên không thể giết chết nhiều người như vậy.
Đại sư huynh không muốn giết người, cho nên nói hắn đã tới chậm.
Đạo nhân áo xanh nhìn hắn lạnh nhạt nói: "Bởi vì muốn nhìn một chút đệ tử phu tử lấy nhân thứ chi đạo dạy dỗ ra, rốt cuộc có thể giết bao nhiêu người, cho nên tới chậm chút."
Đại sư huynh hiểu ý tứ hắn.
Đạo môn không để ý hoàng đế Nguyệt Luân quốc chết sống, không để ý phật tông hôm nay sẽ có bao nhiêu người chết. Cho dù phật tông và Nguyệt Luân quốc cùng nhau bị diệt, đạo nhân áo xanh cũng sẽ không để ý.
Đại sư huynh thở dài nói: "Thì ra đều muốn ta giết người."
Sau đó hắn nhìn phía Thất Mai đại sư, hơi thương xót nói: "Hiện tại ngươi còn cảm thấy ý trời không thể trái không?"
Thất Mai đại sư trầm mặc không nói.
Đại sư huynh nhìn phía gáo gỗ buộc bên hông mình, nhìn vết nứt xuất hiện bên trên.
"Quân Mạch nói đúng, đánh nhau chính là sự vật cứng rắn đi đánh chỗ yếu ớt của kẻ địch, cần đem hết toàn lực, không thể lòng mang nhân từ, quan chủ ngài... Đó là làm như vậy."
Hắn ngẩng đầu lên nhìn đạo nhân áo xanh, mỉm cười nói: "Như vậy ta rốt cuộc học được đánh nhau rồi."
Đạo nhân áo xanh khẽ nhíu mày, tay áo khẽ bay. Nơi đây vang lên một tiếng vang lớn như sét đánh! Gáo gỗ bên hông đại sư huynh không biết đã đi nơi nào.
Phía sau Thất Mai đại sư phân tán vô số mảnh gỗ vụn.
Gáo gỗ nát, đầu Thất Mai đại sư giống như bị một ngọn núi nghiền ép qua, biến hình nghiêm trọng. Mặc dù thân thể thành Phật, nay cũng chỉ là tòa tượng phật gỗ lung lay sắp đổ.
Thất Mai đại sư ngã ngồi xuống đất, bị thương nặng không thể dậy nữa.
Máu tươi chậm rãi từ trong áo bông đại sư huynh tràn ra, nhuộm đỏ đầu vai hắn.
Ngay tại nháy mắt lúc trước, hắn đem đòn đầu tiên sau khi thật sự học được đánh nhau dùng ở trên người Thất Mai đại sư. Mà cũng chính là ở nháy mắt đó, hắn cũng suýt nữa bị đạo nhân áo xanh làm bị thương nặng.
Đạo nhân áo xanh lẳng lặng nhìn hắn, nói: "Cảnh giới ngươi không bằng ta, nhưng không ngờ, ở trên con đường Vô Cự, ngươi đi thế mà so với ta còn vững vàng hơn chút."
Đại sư huynh nói: "Quan chủ những năm gần đây đi quá nhanh, tự nhiên không vững chắc thế nào."
Đạo nhân áo xanh đột nhiên hỏi: "Trong lời đồn, nói ngươi sáng vào Động Huyền tối Tri Mệnh, vậy ngươi khi nào vượt ngũ cảnh?"
Đại sư huynh trả lời: "Lần này thời gian phải dài hơn chút, dùng ba ngày."
Đạo nhân áo xanh trầm mặc thật lâu, khoanh tay sau lưng, cười lắc lắc đầu.
Hắn tươi cười rất tiêu sái.
Hai tay hắn tay đặt ở sau người, lại ôm ấp thiên hạ.
Đại sư huynh trầm mặc không nói, rời khỏi.
Đạo nhân áo xanh rời khỏi theo.
Nhân gian lần đầu tiên Vô Cự chiến đấu, cứ như vậy bắt đầu.
***
Một đứa bé đang ở ngoài trấn Ngõa sơn đập tảng đá.
Năm ấy tượng phật bằng đá sụp đổ, Lạn Kha tự bị hủy, đại hội lễ Vu Lan không còn mở nữa, tự nhiên cũng không có du khách nào đến Ngõa sơn trấn, ao cá đá cạnh phố sớm đã khô cạn.
Mọi người hiện tại chủ yếu thông qua công trình sửa chữa Lạn Kha tự duy trì sinh kế, tăng nhân trong chùa ra tay hào phóng, cho nên sống coi như không tồi. Tảng đá khắp núi khắp khe thành món đồ chơi bọn nhỏ dể lấy được nhất, đồng thời cũng là nguồn kinh tế rất tốt. Chất liệu tượng phật đá rất tốt, có thể điêu khắc thành các loại phật tượng nhỏ bán lấy tiền.
Đứa bé dựa theo mẹ dặn, muốn đem hai tảng đá đó dọc theo hoa văn đập ra, nhưng hôm nay là lần đầu tiên nó bắt đầu làm việc này, rất gượng gạo, đập thời gian rất lâu cũng chưa đập vỡ.
Nó rất tức giận, không ngừng lau nước mũi, không ngừng đập, thẳng đến móng tay bị chấn chảy ra máu.
Một thư sinh mặc áo bông xuất hiện ở bên người nọ, trên vai trái có vết máu.
Thư sinh nhìn đứa bé đập tảng đá, hỏi hai tiếng, liền tiến lên hỗ trợ. Cũng không biết hắn từ đầu có sức lực lớn như vậy, hai tảng đá ở trên không va chạm, liền chỉnh tề chia làm bốn cánh hoa.
Đứa bé rất cao hứng, hướng thư sinh nói lời cảm tạ, còn muốn bái ông ta làm thầy.
Thư sinh mỉm cười, liền biến mất không thấy.
Một lát sau, một đạo nhân áo xanh xuất hiện ở ngoài trấn.
Hắn hướng đứa bé kia hỏi hai tiếng, sau đó cũng cười cười, theo đó biến mất không thấy.
Đứa bé nhìn bốn tảng đá ôm trong lòng, có chút hoang mang, xoay người đi về phía trong trấn.
Trong thành Triều Dương quanh quẩn tiếng chuông.
Tiếng chuông không phải đến từ Bạch Tháp tự, mà là đến từ hoàng cung. Đây là chuông tang đại biểu quốc vương bệ hạ qua đời.
Bên phố hẹp có bà lão, đang ngồi ở trên ghế khâu đế giày, nghe tiếng chuông, dụi dụi mắt có chút đục ngầu, lẩm bẩm: "Đây lại là làm sao vậy? Đây lại là làm sao vậy?"
Một gã thư sinh xuất hiện ở trước người bà lão, lễ phép hỏi: "Áo bông rách có thể vá hay không?"
Lão phụ nhìn lỗ rách trên vai trái cái áo bông còn có những vết máu kia trên người hắn, căm tức nói: "Đây lại là đi nơi nào đánh nhau? Tuổi còn trẻ cũng không học tốt chút."
Sau khi áo bông vá xong, thư sinh rời khỏi.
Một lát sau, đạo nhân áo xanh xuất hiện ở trước người lão phụ.
Lão phụ nhìn vết rách kia trên vạt áo áo xanh của hắn, xua tay nói: "Chất liệu này quá tốt, ta không dám vá."
Đạo nhân áo xanh lần nữa rời khỏi.
Đại quân Tây Lăng thần điện đã bắc thượng.
Hôm nay Đào sơn yên lặng tịch mịch, chỉ có hai ba gã thần quan chậm rãi đi qua.
Thư sinh xuất hiện ở trước thần điện, sau đó rời khỏi.
Đạo nhân áo xanh sau đó xuất hiện, lại lần nữa rời khỏi.
Ở trong thời gian cuối mùa thu này, thư sinh cùng đạo nhân áo xanh đạp hết dãy núi con sông nhân gian.
Một người ở phía trước, một người ở phía sau.
Nháy mắt vạn dặm, là vì Vô Cự.
Mỗi một lần lúc xuất hiện, vết thương trên vai thư sinh liền sẽ nặng thêm một phần.
Đạo nhân áo xanh lại không có chuyện gì.
← Ch. 663 | Ch. 665 → |