← Ch.664 | Ch.666 → |
Sâu trong Nam Hải, trên một hòn đảo vô danh.
Trên bờ cát màu trắng, có một cây gậy gỗ ngắn, trên gậy có một nửa đã bị vùi lấp ở trong cát.
Nhìn qua là gậy gỗ rất bình thường, trên thực tế rất không bình thường.
Bởi vì chủ nhân đã rời khỏi nhân gian, cho nên nó mới có thể bị bỏ lại ở nơi này, tỏ ra rất bình thường.
Thư sinh xuất hiện ở trên bờ cát, cúi người nhặt lên cây gậy gỗ này.
Đạo nhân áo xanh sau đó cũng xuất hiện ở trên bờ cát, mở ra bàn tay vươn hướng biển lớn xanh lam.
Trên mặt biển bay tới một kiếm, rơi vào trong tay hắn.
Đạo nhân áo xanh nói: "Đi đã lâu như vậy, có mệt không?"
Đại sư huynh nói: "Cùng quan chủ so sánh, ta vẫn còn trẻ."
Sau đó hắn hỏi ngược lại: "Quan chủ mệt không?"
Đạo nhân áo xanh nói: "Ta đi khá nhanh."
Đại sư huynh nói: "Quan chủ quả nhiên đi rất nhanh, nếu tìm không thấy cái gậy gỗ này, ta thật không hiểu nên làm như thế nào."
Đạo nhân áo xanh nói: "Cho dù tìm được gậy gỗ phu tử lưu lại, ngươi cũng chỉ có thể chống đỡ bảy ngày nữa."
Đại sư huynh nhìn hắn nói: "Có thể chống đỡ thêm một ngày cũng là tốt."
Đạo nhân áo xanh nói: "Mệnh trời đã định sẵn, cần gì chuốc khổ não?"
Đại sư huynh nói: "Nhân gian không có số mệnh đã định, ai cũng không biết bảy ngày sau sẽ xảy ra cái gì."
Bảy ngày thời gian, cũng đủ Đại Đường tây quân đánh tan kẻ địch Nguyệt Luân quốc xâm nhập, cũng đủ Ninh Khuyết nắm giữ thành Trường An tòa Kinh Thần Trận này, đủ thư viện làm rất nhiều chuyện.
Đạo nhân áo xanh nói: "Bảy ngày sau, thư viện sẽ không còn tồn tại nữa."
Đại sư huynh nói: "Sư phụ lên trời chiến, chúng ta những đệ tử này sẽ không để chuyện này xảy ra."
Chưởng giáo Tây Lăng thần điện đã đích thân đi thư viện, căn cứ đạo môn tính toán, thư viện đã không còn bất cứ năng lực nghịch chuyển nào. Nhưng xem vẻ mặt bình tĩnh lúc này của đại sư huynh, tựa như có kỳ quái khác.
Đạo nhân áo xanh hơi dừng lại, nói: "Ngươi nên biết phương hướng công kích thật sự của đạo môn ở nơi nào."
Đại quân Tây Lăng thần điện ở phía nam Đại Đường, ở quận Thanh Hà, ở ngoài Thanh Hạp.
Đại sư huynh bình thản nói: "Ta không bằng Quân Mạch, cho nên ta ở nơi này."
Những lời này ý tứ rất rõ ràng, Quân Mạch ở nơi nào.
Đạo nhân áo xanh nói: "Ngươi không cần khiêm tốn, Quân Mạch tuy tiềm lực vô cùng, dù là ta cũng không nhìn thấy, hắn ở trên chiến trường có thể đi đến một bước nào, nhưng ngươi vẫn là sư huynh mạnh nhất trong thư viện. Ngươi cảnh giới cao nhất, đối với đạo môn uy hiếp lớn nhất, cho nên ta sẽ đến gặp ngươi."
Đại sư huynh nói: "Quan chủ uy hiếp đối với Đại Đường cũng lớn nhất, cho nên ta luôn chờ ngài đến thăm ta. Hơn nữa cảnh giới quan chủ xa ở trên ta, như thế tính ra, thư viện ta luôn chiếm tiện nghi."
Vượt ngũ cảnh không đồng nghĩa vô địch. Ví dụ như người tu hành cảnh giới Thiên Khải, ở sau khi Hạo Thiên thần huy rót vào cơ thể, có thể có được lực lượng gần như vô địch, nhưng cũng không chắc có thể thắng được người trong thiên hạ vây công.
Chỉ có cảnh giới Vô Từ chối diệu khó lường, ngoài ngàn dặm có thể đoạt thủ cấp thượng tướng, dùng ở trên chiến trường, đó là thủ đoạn khủng bố nhất, khó phòng ngừa nhất.
Đạo nhân áo xanh nói: "Ta có thể không để ý tới ngươi."
Trên mặt đại sư huynh lộ ra vẻ tự tin cực kỳ hiếm thấy, nói: "Ngài phải để ý ta."
Đạo nhân áo xanh nói: "Sao có lời ấy?"
Đại sư huynh nhìn hắn nghiêm túc nói: "Ta đã học được đánh nhau. Quan chủ nếu không để ý tới ta, nếu không đến gặp ta, ta liền có thể giết chết rất nhiều người. Ví dụ như Tài Quyết thần tọa, Thiên Dụ thần tọa, Diệp Tô. Trừ Liễu Bạch cùng chưởng giáo, ta không có lòng tin, người còn lại, ta đều có thể giết chết."
Đạo nhân áo xanh nói: "Ta cũng có thể giết chết rất nhiều người."
Đại sư huynh lắc lắc đầu, nói: "Ngài phi thường rõ ràng. Ngài giết không chết người trong thành Trường An, giết không chết người trong thư viện, như vậy đối với trận nhân gian chi chiến này, liền không có ý nghĩa."
Đạo nhân áo xanh nói: "Ta từng nói, ngươi nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ bảy ngày, bảy ngày sau ta liền có thể buông tay đi giết."
Đại sư huynh nói: "Ta cũng từng nói, nhân gian không có số mệnh đã định, ai cũng không biết bảy ngày sau sẽ xảy ra cái gì."
Phong cảnh thư viện hậu sơn biến thành một bức tranh giả. Toàn bộ sự vật trong tranh nhìn như đang động, trên thực tế không nhúc nhích, giống như là những đường nét trên bàn cờ biến hóa ngàn vạn, thực chất lại hợp quy tắc không thay đổi.
Trong thế giới cờ vây đen trắng, hai bên trận doanh dần hòa dần ngưng. Sau đó ở giữa xuất hiện một mảng chỗ trống lớn. Ở mép chỗ trống đó, một quân lính dũng mãnh suy sụp ngã ở một bên.
Chính giữa bàn cờ tên quốc sĩ kiêu ngạo kia, đầy người tro bụi lật úp. Tại phía sau gã quốc sĩ đó, xe vạn thừa tổn hại nghiêm trọng, không thể tiến lên nữa, chỉ để lại một vết bánh xe thật sâu.
Phong cảnh dần dần một lần nữa sống lại, xa xa dòng suối bạc buông xuống bên sườn dốc, cùng nước đầm va chạm phát ra tiếng vang 'oành oành', rừng cây khắp núi khắp hoang dã, một lần nữa duỗi thẳng lưng.
Bến xe kéo mười mấy gã Tây Lăng thần vệ sớm đã chết, trên người xuất hiện vô số đường thẳng dày đặc. Nhưng bóng người trên xe kéo vẫn cao lớn, phá bàn cờ mà ra, chưa chịu bất cứ thương tổn gì.
Trong núi rừng nơi nào đó phía sau núi, sói trắng nhỏ cuộn mình ở trong một cái hang, không ngừng liếm chi trước bị thương, máu tươi nhuộm đỏ chăn trong hang, tinh thần nhìn rất ảm đạm đáng thương.
Trên suối nước trong sau phòng rèn, ngỗng to trắng vẫn ngồi trên cao định guồng nước, gập cổ hướng trời, nhưng không ca vịnh, tỏ ra cực kỳ phẫn nộ không cam lòng, có máu dần dần nhuộm đỏ lông vũ màu trắng của nó.
Xa xa trên đồng cỏ, con bò già tỏ ra càng thêm mỏi mệt già nua.
Bàn cờ dưới tàng cây cạnh cây tùng giữa bãi đã vỡ vụn thành vô số khối. Ngũ sư huynh cùng bát sư huynh nhìn bàn cờ vỡ trên bàn trầm mặc thời gian rất lâu, máu tươi từ khóe môi bọn họ chảy xuống, đã bị nội thương rất nặng.
Sư huynh đệ nhìn nhau không nói gì, nhìn ra ý hối hận nhàn nhạt trong mắt nhau.
Thực không nên bởi vì thích liền đem thời gian nửa đời đều tiêu hao ở trên bàn cờ. Nếu mấy năm nay theo sư phụ thật lòng học chút bản lãnh đánh nhau, há có thể để lão thần côn đạo môn này kiêu ngạo như thế?
Chưởng giáo đại nhân cất tiếng cười to.
Vạn tầng rèm vải trên xe kéo run rẩy bất an, có gió từ trong núi đột nhiên nổi lên, thổi một mảng tiếng thông reo, vang lên tiếng ào ào, mây trội cắm đầu lao về phía thác nước xa xa, vỡ thành sợi.
Tiếng cười của hắn cực kỳ hào hùng, hài lòng vừa ý.
Trước giết Hứa Thế, sau diệt thư viện, lại phá Trường An, Đại Đường không tồn tại nữa!
Không hề nghi ngờ, đây chính là đỉnh phong của cuộc đời hắn.
Mà ngay tại lúc này, trong mây mù sườn núi một người đi tới.
Chính là thư viện tam sư tỷ Dư Liêm.
Nàng ở trên đường lên núi chậm rãi đi.
Dư Liêm rất nhỏ nhắn, dung nhan rất thanh tú, khí chất lại rất dịu dàng thành thục.
Nếu chỉ nhìn người nàng, ngươi sẽ cho rằng nàng là thiếu nữ.
Nếu ngươi cẩn thận nhìn mắt nàng, ngươi sẽ cho rằng đây là một nữ tử duyệt hết thế sự.
← Ch. 664 | Ch. 666 → |