← Ch.719 | Ch.721 → |
"Ta mãi không hiểu vì sao phu tử sẽ thu ngươi làm quan môn đệ tử. Tuy ngươi liên tục gặp kỳ ngộ, rất sớm đã vào Tri Mệnh cảnh, đối với người tu hành bình thường trên đời mà nói quả thật bất phàm. Nhưng không cần nói Lý Mạn Mạn cùng Quân Mạch, Lâm Vụ ba người này, ngươi ngay cả con trai ta Bì Bì cũng không bằng, có tư cách gì trở thành dấu vết cuối cùng phu tử lưu lại ở nhân gian?".
Quan chủ nói: "Thẳng đến ngươi lúc này viết ra chữ này, ta mới hiểu phu tử chung quy chính là phu tử, trừ là địch với Hạo Thiên, hắn chưa từng lựa chọn sai lầm."
Lúc này trên đường vụn tuyết như khiên duyên cầu, thong thả phất phơ, thời gian vẫn trôi phi thường thong thả. Ninh Khuyết nghe tiếng trong thức hải, tự nhiên nhớ tới sư phụ nay vẫn ở trên trời chiến đấu.
Quan chủ nhìn Ninh Khuyết.
Lúc đầu khi gã chuẩn bị giết hắn, khi hắn phát hiện Ninh Khuyết rút ra thanh đao kia, hắn quyết định nhất định phải giết chết gã, ít nhất không thể để gã rút ra thanh đao kia.
Lúc Ninh Khuyết rút đao ra, hắn sinh ra ý lui, lại bị vô số thanh đao trong Trường An vây khốn. Mà lúc Chu Tước bám vào trên đao sắt, Ninh Khuyết dùng thanh đao này ở trên trời xanh bắt đầu viết chữ to kia, hắn quyết định lựa chọn một cái đường lui khác.
Hắn và Ninh Khuyết cảnh giới chênh lệch thật sự quá lớn. Mặc dù Ninh Khuyết có thể viết ra chữ đó, cũng không chắc là đối thủ của hắn. Nguyên nhân thật sự khiến hắn quyết ý không tiếc mọi giá rút đi, vẫn là bởi vì những hình ảnh nọ hắn nhìn thấy.
Lúc trước hắn đã thấy một mảng đêm tối thâm trầm.
"Đáng tiếc chữ này của ngươi trình tự bút họa sai rồi, hơn nữa ngươi không kịp viết xong, như vậy ở lúc ta muốn rời khỏi, thì không ai có thể đem ta lưu lại."
Quan chủ nói, sau đó vẻ mặt nghiêm túc mở ra đôi bàn tay, như muốn nghênh đón cái gì.
Theo động tác của hắn, tốc độ thời gian trôi trên đường tuyết trở lại bình thường.
Ngón tay quan chủ ở trong gió lạnh khẽ rung động. Tay trái bị Dư Liêm dùng cánh ve chém rơi xuống ba ngón tay, lúc này mở ra đôi tay ôm trời, liền chỉ có bảy ngón xuất hiện ở dưới bầu trời.
Đó là bảy đạo Thiên Khải.
Lực lượng mênh mông cùng thanh quang yên tĩnh rơi ở trên đường tuyết, rơi ở trên người quan chủ. Nói chuẩn xác hơn là rơi ở trên ngón tay hắn, bảy tia sáng trong suốt.
Thanh quang rơi xuống ngón tay, đột nhiên xảy ra biến hóa. Thanh quang rơi ở trên ngón cái tay phải quan chủ biến thành màu đỏ. Thanh quang trên ngón trỏ thì biến thành màu cam, thanh quang trên mấy ngón tay còn lại cũng cùng lúc biến ảo màu sắc.
Đỏ cam vàng lục lam chàm tím.
Ánh mặt trời bảy màu hợp lại một chỗ, sẽ là cầu vồng.
Trong thành Trường An xuất hiện một cái cầu vồng.
Một mặt cầu vồng ở trên phố tuyết, đột ngột từ mặt đất mọc lên, nối thẳng bầu trời cực cao xa, sau đó vẽ một đường rất tròn, rơi ở nơi nào không biết ngoài thành.
Cái cầu vồng này ẩn chứa uy lực khó có thể tưởng tượng, mặt đường chấn động bất an, phiến đá vỡ vụn từng tấc. Mọi người đứng đều ngã ngồi xuống đất, tuyết đọng nước bẩn đều bị chấn thành bột phấn.
Bóng người quan chủ từ trên đường tuyết biến mất, cưỡi gió mà bay, theo cái cầu vồng này tới trong bầu trời.
Bầu trời rất lớn, Ninh Khuyết dùng Chu Tước đao viết ra chữ kia tuy cũng rất lớn, lại không thể chiếm cứ toàn bộ, để lại cho cái cầu vồng đó đủ nhiều không gian.
Đao của hắn còn chưa chém xuống, ở trên trời xanh viết chữ kia còn chưa thu hút.
Đao của hắn chịu tải khát vọng ngàn vạn người. Loại khát vọng này cực kỳ nặng nề.
Có lẽ chính là bởi vì loại nặng nề này, cho nên có chút chậm.
Mà quan chủ thì sắp đạp cầu vồng mà đi, đi ngoài ngàn dặm.
Đây chính là đại thần thông... Bầu trời rất lớn, thực sự rất lớn. Chim chóc giỏi giang nữa, cũng không thể bay qua khắp bầu trời. Ánh mắt xa nữa, cũng không thể nhìn thấy cuối bầu trời.
Trong thành có vô số vết đao, có vô số phù ý, thiên địa nguyên khí đã hỗn loạn, quan chủ muốn rời khỏi khá khó khăn. Cho nên hắn đã tới trên bầu trời, nghĩ hẳn không còn có ai có thể ngăn cản hắn.
Nhưng bầu trời cũng rất nhỏ, thực sự rất nhỏ. Nhỏ đến chim chóc có đôi khi sẽ xảy ra thảm kịch va chạm nhau. Nhỏ đến người sinh sống ở dưới bầu trời có đôi khi sẽ cảm thấy hít thở cũng khó thoải mái.
Một bàn tay xuất hiện ở trên bầu trời, tóm chân quan chủ.
Cái tay đó rất sạch sẽ, móng tay cắt cũng rất sạch sẽ, không có máu, không có cáu bẩn. Cái tay đó rất ổn định, rất kiên định, tựa như lúc đánh đàn, không có chút run rẩy.
Tay của đại sư huynh.
Ở trên hoang nguyên, Tang Tang bị Hạo Thiên thần quốc triệu dẫn, dần dần bay hướng bầu trời. Lúc Ninh Khuyết ôm eo nàng, theo nàng rời khỏi nhân gian, phu tử đứng trên mặt đất, đưa tay tóm chân hắn.
Đưa tay nắm, là vì không muốn người rời khỏi. Đại sư huynh cũng không muốn quan chủ rời khỏi.
Hắn và quan chủ ở nhân gian truy đuổi bảy ngày bảy đêm, mắt thấy đã sắp tới cuối cùng, nào có thể để người rời khỏi?
Hắn là thư viện đại sư huynh, nhìn như ôn hòa chất phác, lại có được trí tuệ thật sự.
Hắn có một trái tim không nhiễm bụi bặm, so với Ninh Khuyết càng thêm rõ ràng cảnh giới chân thật của quan chủ, càng thêm rõ ràng quan chủ đạo tâm thông minh. Biết sau khi Ninh Khuyết viết ra chữ kia, đối phương nhất định sẽ không tiếc mọi giá rời khỏi.
Cho nên hắn đã sớm làm xong chuẩn bị, hít một hơi.
Lúc đó lá khô không run rẩy, có vạt áo bên hông phát ra tàn ảnh.
Đó là dấu hiệu tiến vào Vô Cự.
Lúc quan chủ chân đạp cầu vồng, bay lên trời xanh, hắn đã đuổi theo.
Hắn chưa bao giờ cách trời xanh gần như thế, chưa bao giờ cách mặt đất xa xôi như thế.
Lấy Vô Cự leo trời xanh, cũng không chắc có thể bình yên trở lại mặt đất.
Hắn lấy sinh mệnh mình đuổi theo, cứ đuổi mãi... Sớm chuẩn bị sẵn sàng, không chỉ một mình đại sư huynh, còn có Dư Liêm.
Nàng đứng ở trong lầu quan sát của hoàng cung, nhìn chữ dần dần hoàn thành kia trên trời xanh, hít sâu một hơi.
Trong hơi thở, tuyết bay băng nứt, vô số không khí lạnh rót vào thân thể nàng.
Sau đó những không khí này đều từ giữa đôi môi nàng phun ra.
Không khí ma sát tốc độ cao, phát ra tiếng rít cực hài lòng người.
Hai đầu gối nàng khẽ gập, đem toàn bộ lực lượng trong thân thể đều đưa đến dưới chân.
Trong tiếng oành, lầu quan sát chắc chắn sụp đổ, khói bụi tràn ngập.
Một bóng người nhỏ nhắn giống như tảng đá bị máy ném đá ném, phá khói bụi mà ra, lên thẳng trời xanh.
Nàng đã tới trên trời xanh.
Ở dưới bối cảnh bầu trời rộng rãi, thân thể nàng tỏ ra đặc biệt nhỏ nhắn.
Loan đao màu máu nàng cầm trong tay, lại vẫn là to lớn khoa trương như vậy.
Loan đao màu máu hướng về cái cầu vồng kia chém xuống.
Lưỡi đao cùng cầu vồng va chạm, chém ra mảnh vụn như vàng như ngọc.
Loan đao màu máu tuy là thánh vật Ma tông, nhưng cùng Thiên Khải thanh quang tinh thuần chống đỡ, vẫn nhanh chóng nóng lên hao mòn.
Một tiếng xé giấy thanh thúy.
Loan đao màu máu biến thành một cây côn sắt.
Cái cầu vồng kia quán thông trong ngoài thành Trường An, từ giữa gãy ra, sau đó bắt đầu sụp đổ.
*****
Quan chủ từ trên trời xanh ngã xuống. Đại sư huynh vẫn tóm chân quan chủ.
Dư Liêm cũng bắt đầu rơi xuống. Như ba viên thiên thạch.
'Oành' một tiếng vang lớn.
Ba người rơi ở trên phố tuyết.
Tuyết đọng đột nhiên tan. Khói bụi mãnh liệt.
Mơ hồ có thể nhìn thấy, Dư Liêm đem đại sư huynh ôm vào trong lòng. Nếu không phải như thế, cảnh giới đại sư huynh cao tới đâu, từ trên bầu trời cao như thế ngã xuống, chỉ sợ sẽ bị chấn chết tươi.
Nhưng mặc dù nàng là tông chủ Ma tông đời này, có được lực lượng cùng cường độ thân thể khó có thể tưởng tượng, va chạm khủng bố như thế, hơn nữa phải che chở sư huynh, nàng vẫn là bị thương rất nặng.
Máu tươi từ chỗ mắt cá chân nàng chảy ra, chỉ sợ đã gãy xương.
Quan chủ không hổ là người số một đạo môn ngàn năm qua, từ trời xanh rơi xuống, lại giống như không có chuyện gì. Hắn đưa tay liền lại là một đạo Thiên Khải, một lực lượng mênh mông từ bầu trời hạ xuống.
Dư Liêm khẽ lật tay ngọc, hai cái cánh ve trong suốt liền xuất hiện ở trên phố tuyết.
Lực lượng Thiên Khải đánh ở trên cánh ve.
'Rắc' một tiếng vang giòn, cổ tay Dư Liêm nát hết.
Đây là đau đớn rất khó thừa nhận, nhưng mặt nàng vẫn không chút thay đổi, tiếp tục bảo trì tư thế một bàn tay đỡ trời.
Đại sư huynh đã không được nữa.
Nàng phải đem mảng bầu trời này nâng đỡ.
Ở trong thành Trường An giết chết quan chủ, đây là chuyện thư viện muốn làm hơn nữa phải làm được. Ở trong kế hoạch sớm nhất đại sư huynh và nàng định ra, nên do Ninh Khuyết chữa trị Kinh Thần trận, ít nhất phải đem quan chủ vây ở một vị trí cụ thể. Sau đó do nàng cùng sư huynh tiến hành thiêu đốt sinh mệnh công kích mạnh nhất.
Nhưng thế sự xưa nay không theo người dự liệu.
Ninh Khuyết không thể kịp thời chữa trị Kinh Thần trận. Quan chủ so với thư viện tưởng tượng càng thêm cường đại hơn.
May mắn là, Ninh Khuyết hiện tại có thể viết ra chữ kia, như vậy chuyện đại sư huynh và Dư Liêm cần làm, đó là đem quan chủ vây khốn, sau đó đem cơ hội tuyệt sát để lại cho Ninh Khuyết... Một cái cầu vồng hạ xuống.
Quan chủ lên thẳng trời xanh.
Sau đó ngã xuống bụi bặm.
Đao của Ninh Khuyết, rốt cuộc cũng đến rồi. Thanh đao sắt này rất đen, đồ án chu tước đỏ sẫm vô cùng.
Chu tước là uy lực một kích toàn lực của Tri Mệnh đỉnh phong.
Mà lúc này vô số thiên địa nguyên khí trong thành Trường An, qua chày mắt trận tiến vào thân thể Ninh Khuyết, lại chuyển vận đến trên đao sắt, uy lực một đao này đã sớm vượt qua ngũ cảnh!
Trên phố tuyết cơn lốc đột nhiên nổi lên.
Đều là đao phong.
Trên đường, toàn bộ tạp vật đều bị trận đao phong này cuốn lên, hướng về quan chủ bổ tới.
Tầm mắt trên đường biến thành một mảng tối tăm.
Bóng người quan chủ chợt mờ nhạt, vậy mà cứ như thế biến mất không thấy.
Chỉ có thể nghe được tiếng gió, tiếng va chạm.
Tiếng vô số lưỡi đao sắc bén xé gió.
Thiên địa nguyên khí sinh ra vô số dòng chảy xiết nguy hiểm, có một số nơi thậm chí đã xảy ra vặn vẹo biên độ lớn.
Mỗi một chỗ vặn vẹo, đều như là một tấm gương.
Có trong tấm gương có thể thấy đao.
Có trong tấm gương có thể thấy một bóng người cực nhạt.
Có gương bên trong có thể nhìn thấy một bộ đạo y màu xanh.
Một mảnh vải áo xanh rơi xuống trên mặt đường.
Quan chủ rơi ở trên đường.
Hắn cả người là máu, không biết bị chém trúng bao nhiêu đao.
Máu tươi chảy, vô số vết đao.
Những vết đao đó có sâu, có nông, hình dạng cũng không giống nhau.
Trên người hắn có thịt một số nơi hầu như đã bị cắt hết, lộ ra xương trắng lạnh lẽo, nhìn qua cực kỳ thê thảm.
Một đao này của Ninh Khuyết đã quán thông toàn bộ thiên địa nguyên khí.
Vô luận quan chủ ẩn thân nơi nào, cũng sẽ bị hắn chém ra.
Lúc lưỡi đao tới cơ thể, quan chủ vận dụng cảnh giới Vô Lượng của phật tông, liền như hai lần lúc trước.
Nhưng một lần này khác với hai lần trước.
Bởi vì đao của Ninh Khuyết không chỉ một thanh.
Hắn hướng mỗi người trong thành Trường An đều mượn một thanh đao.
Toàn bộ đao trong thành Trường An, đều rơi ở trên người quan chủ.
Biển lớn vô lượng, số đao không tính được.
Quan chủ ở trên con đường này đã giết ngàn vạn người.
Cho nên hắn ở trên con đường này bị thiên đao vạn quả.
Hắn kêu lên một tiếng cực kỳ chói tai thê lương, thống khổ vạn phần...
"Lão gia tử, ta không để người mất mặt, mất mặt là kẻ tên Trần Mỗ, hắn mất thịt đau."
Trong tiếng kêu to, quan chủ tới trước người Ninh Khuyết, trên đường tuyết từng bước đều là máu.
Dự Liêm chém đứt cầu vồng, đại sư huynh tóm chân hắn, hắn không thể từ trên không rời khỏi thành Trường An, liền chỉ có thể đón đỡ thanh đao ngàn vạn người này của Ninh Khuyết.
Hắn lúc này thể thảm giống như tội nhân bị phạt lăng trì một nửa, cả người là máu, xương trắng lạnh lẽo, nhưng hắn vẫn cho rằng mình có thể đón được thanh đao này.
Thế bay lướt của quan chủ vẫn như tiên, bạch cốt tiên.
Hắn ra chỉ điểm trúng lưỡi đao.
Vẻ mặt hắn trang nghiêm nghiêm túc, giống như quân chủ thần quốc đi lại ở nhân gian.
Khí tức trên người hắn đột nhiên thay đổi, trở nên cực kỳ lẫm liệt.
Một hơi thở so với vực sâu còn rét lạnh hơn, so với cái chết còn tịch mịch hơn từ đầu ngón tay hắn truyền tới trên lưỡi đao sắt. Trong thời gian ngắn, lưỡi đao bịt kín một tầng sương lạnh.
Hơi thở tịch diệt thật cường đại.
Chu tước phát ra một tiếng hót vang phẫn nộ, phun trào ra ngọn lửa vô tận, đối kháng với tịch diệt.
Đoạn đầu đao sắt rét lạnh hơn băng, tản mát ra ý tịch diệt làm người ta tim đập nhanh, phủ tuyết sương. Một mặt gần với tay phải Ninh Khuyết kia lại là nóng cháy vô cùng, hướng ra phía ngoài tản mát ra ngọn lửa.
Hai hơi thở cực đoan, chỉ ở trên một thanh đao giản dị tự nhiên như vậy, làm chống cự hung hiểm nhất. Ai cũng không biết ngay sau đó thanh đao sắt này sẽ bị đông lạnh thành sắt vụn, hay là sẽ đốt hết tất cả tịch diệt trên đời.
Ngay tại lúc này, trong cơn lốc đao sắt ở trên đường tuyết cuốn lên vang lên một tiếng rất thanh thúy, đó là tiếng vật thể kim loại va chạm, sau đó càng lúc càng nhiều tiếng va chạm vang lên.
Đao phong thổi qua đường, dao động ở giữa phố ngõ phường thị, không biết cuốn lên bao nhiêu vậy. Có nồi sắt của mọi người rơi ở trên mặt đường, cũng có mấy cái chiêng hỏng, còn có chút ống sáo các loại nhạc khí.
Chiêng đồng bị hòn đá đánh trúng, nồi sắt dày đánh vào trên tường, gió trút vào ống sáo bắt đầu nức nở. Trong gió tối tăm vang thanh âm náo nhiệt, không biết nhà ai diễn việc vui hoặc là tang sự.
Theo những tiếng đó vang lên, tuyết sương phủ đoạn đầu đao sắt lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được biến mất. Mà ngọn lửa chu tước phun ra lại là theo lưỡi đao hướng quan chủ chém tới.
Tịch diệt, bị náo nhiệt của nhân gian phá.
...
Đao sắt nhấc lên cuồng phong, khiến Chu Tước đại đạo biến thành Phong Bạo hải phía đông Tống quốc.
Hơi thở tịch diệt của quan chủ bị phá, áo xanh theo gió mà động.
Hắn loạng choạng mà dậy, thân thể giống như nháy mắt to lên vô số làn.
Một hơi thở to lớn như biển, khôn cùng vô lượng xuất hiện ở trên đường tuyết.
Quan chủ lại một lần nữa vận dụng phật tông đại hải vô lượng.
← Ch. 719 | Ch. 721 → |