← Ch.720 | Ch.722 → |
Khổ sở lăng trì của một khắc trước khiến hắn phi thường rõ ràng, nếu chỉ sử dụng Vô Lượng cảnh giới của phật tông, không đủ chống lại thanh đao kia trong tay Ninh Khuyết, bởi vì đó là ngàn vạn thanh đao.
Cho nên hắn cùng lúc dùng Thiên Ma cảnh -- Thiên Ma cảnh chính là bất thế công pháp của Ma tông. Thế gian này trừ Dư Liêm, thì chỉ có quan chủ biết. Loại công pháp này trừ có thể làm người tu hành thân thể mạnh hơn sắt thép, quan trọng hơn là có thể sáng tạo một cái thế giới mới, hoặc là nói thế giới giả dối.
Phật tông Vô Lượng cùng Ma tông Thiên Ma cảnh cùng lúc thi triển ra, sẽ có hiệu quả như thế nào?
Ninh Khuyết đã tới bờ Đông hải, đứng ở trên đê biển kéo dài không biết bao nhiêu dặm.
Đê Đông hải Tống quốc phi thường nổi tiếng, hắn chưa nhìn những tảng đá lớn hình thù kỳ quái kia dưới chân, mà là trầm mặc nhìn vùng biển lớn giống như vô biên vô hạn kia ngoài đê.
Có vô số gió lốc bắt nguồn từ sâu trong biển. Nước biển chỗ gần bị quấy giống như mực nước, lộ ra một hương vị nguy hiểm làm người ta rét trong lòng. Nước biển xa xa lại là nhấc lên sóng to cao hơn mười tầng lầu.
Ninh Khuyết chưa vung đao bổ về phía những tầng lầu sóng to kia.
Bởi vì quan chủ không phải gió lốc, gió lốc vốn là đến từ đao sắt của hắn.
Quan chủ chính là biển lớn, vô luận gió lốc kịch liệt khủng bố như thế nào nữa, mãi không thể phá hủy bản thân biển lớn.
Trên bầu trời âm u vang lên tiếng hót của chu tước.
Con chim nhỏ đỏ sẫm ngậm một hòn đá nhỏ, đội bão táp trên biển, ra sức hướng sâu trong biển lớn bay đi, vô luận mưa gió cuồng bạo như thể nào nữa, cũng không thể ngăn cản nó.
Chu Tước biến thành một điểm đen nhỏ dưới bầu trời.
Nó đem hòn đá nhỏ được ngậm ném vào trong biển lớn.
Hòn đá rơi vào trong biển cuồng bạo, nháy mắt bị cắn nuốt, thậm chí chưa tung lên bọt sóng đủ bắt mắt.
Chu tước chưa bởi vậy mà ủ rũ, nó hót vang một tiếng, vỗ cánh hướng bờ biển bay trở về, lại ngậm lên một hòn đá, tiếp tục đội bão táp, lần nữa hướng sâu trong biển lớn bay đi.
Con chim nhỏ xuyên toa giữa bầu trời âm u cùng biển cuồng bạo, không ngừng qua lại.
Ở phía sau đê biển, có ngọn núi đã sụp đổ hơn phân nửa.
Dưới núi có người cầm chùy sắt đập tảng đá, đem đá cứng rắn đập vỡ, đập đến chu tước có thể ngậm được.
Người đập tảng đá rất nhiều, đông nghìn nghịt khó có thể đếm hết.
Người đập đá có rất nhiều đến từ Ngõa sơn, mấy năm qua bọn họ đem tượng phật sụp đổ đập thành vô số tượng phật nhỏ, bán cho du khách để đổi lấy ích lợi, rất am hiểu loại chuyện này.
Con người vốn cũng rất am hiểu loại chuyện này.
Con người am hiểu mở núi, am hiểu đập vỡ toàn bộ cứng rắn trên đời.
Sau đê biển, tiếng đập đá nặng nề không ngừng vang lên. Không biết duy trì bao nhiêu ngày đêm, mọi người không biết mệt mỏi đập, chu tước không biết mệt mỏi qua lại ở giữa biển lớn cùng đất liền.
Vô số hòn đá nhỏ bị chu tước ném vào trong biển.
Đó là lấp biển.
Đại hải vô lượng, nhưng chỉ cần không ngừng lấp, tin tưởng sẽ cóngày nào đó lấp đầy.
Vô Lượng, bị nhân gian vô hạn phá.
Quan chủ biến thành cánh đồng hoang vu.
Mưa to đã rơi liên tục nửa năm, nghe nói trận nước lũ này là đến từ Hạo Thiên trừng phạt, bất cứ người bất kính nào cũng phải chết ở trong tràng tai nạn khủng bố này.
Nếu muốn tránh thoát trận lũ lớn này, thì phải qua vùng hoang nguyên này. Nhưng trên vùng cánh đồng này cỏ dại sinh trưởng chưa tới đầu gối, khắp nơi đều là đầm lầy loạn lầy lội. Có một số nơi nhìn như an toàn, lại cất giấu cát chảy hung hiểm. Mặc dù là dã thú hung mãnh, cũng không dám đi loạn ở trong cánh đồng.
Người đầu tiên tới ngoại vi cánh đồng, hắn có chút do dự. Bởi vì trên cánh đồng này không có đường, hắn không biết nên đi như thế nào, đi như thế nào mới là chính xác.
Có càng ngày càng nhiều người tới trên cánh đồng, bọn họ muốn đi qua cánh đồng này, lại tìm thế giới mới. Nhưng tựa như người đầu tiên, bọn họ cũng không biết đường ở nơi nào.
Mọi người thương lượng thời gian rất lâu, thậm chí bắt đầu tranh cãi, lại mãi không ra được một cái chủ ý.
"Xin nhường chút."
Một thiếu niên chen đám người ra đi về phía trong hoang nguyên.
Hành lý của hắn rất đơn giản, thật sự có chút tác dụng đại khái đó là con dao chẻ củi mang theo vết rỉ kia trong tay, càng làm người ta cảm thấy lo lắng là, hắn còn cõng một đứa bé gái gầy teo.
Mọi người khuyên bảo hắn trong hoang nguyên rất nguy hiểm, mấu chốt nhất là không có đường.
Thiếu niên không để ý đến bọn họ, tiếp tục đi về phía trong hoang nguyên, chỉ là đem dao chẻ củi trong tay nắm chặt hơn chút.
Nhìn bóng lưng thiếu niên biến mất ở trong cỏ dại hoang nguyên, đám người trầm mặc thời gian rất lâu.
Có người nắm chặt bọc hành lý trên lưng, đi theo vào hoang nguyên.
Có người dùng cành cây chống thân thể mỏi mệt, cũng đi vào.
Người đi vào hoang nguyên càng ngày càng nhiều.
Có người bị rắn độc trong đầm lầy cắn chết, có người chìm vào sâu trong vũng bùn. Có người biến thành thây khô dưới cát chảy, nhưng có càng nhiều người hơn đã thành công đi qua cánh đồng này, đi hướng thế giới mới tinh.
Thế gian vốn là không có đường, chỉ cần người đi nhiều rồi, liền tự nhiên có đường.
Thiên Ma cảnh, bị nhân gian chấp nhất phá.
Quan chủ cùng lúc sử dụng ra ba loại cảnh giới.
Tịch Diệt của đạo môn, Vô Lượng của phật tông, Thiên Ma cảnh của Ma tông.
Ba loại cảnh giới này đều ở trên ngũ cảnh.
Ninh Khuyết đơn giản hạ đao.
Một đao phá hết.
Ngón tay quan chủ vẫn để ở trên lưỡi đao.
Tuyết sương trên đao sắt đã sớm tiêu hết, đao thế cùng ngọn lửa mãnh liệt theo gió mà đi.
Trên ngón tay quan chủ có thêm vết thương rất nhỏ.
Sau đó trên người hắn có thêm mười mấy vết đao cực thê thảm.
Thịt bị cắt, có bị gió thổi đi, có lật ra ngoài, lõa lồ ở trong gió tối tăm.
Máu giống như thác nước từ trên người hắn chảy xuống.
Hắn nhìn qua rất thảm.
Thảm đến thoạt nhìn như thế nào cũng không thể sống nữa.
Nhưng quan chủ vẫn sống.
Người mạnh nhất đạo môn ngàn năm qua, sẽ không dễ chết như vậy.
Chỉ là hắn cách cái chết, hoặc là nói trở về Hạo Thiên thần quốc, cũng chỉ còn lại khoảng cách một đường.
Nếu hắn không thể đối kháng ngàn vạn đao của Ninh Khuyết, như vậy tất cả sẽ chấm dứt.
Quan chủ cả đời ngạo thị thế gian, số lần cảm thụ bóng ma cái chết cực ít.
Thua ở dưới kiếm Kha Hạo Nhiên là một lần.
Bị côn gỗ của phu tử đánh trúng là một lần.
Nhưng mặc dù là hai lần đó, hắn đều còn sống, hơn nữa ở trên đường tu hành tiến thêm một bước nữa.
Chỉ có sợ hãi lớn giữa sống chết, mới có thể khiến quan chủ người đại giải thoát bực này, có cơ hội ngộ đạo tiếp.
Hôm nay ở trước đao của Ninh Khuyết, hắn lần nữa nhìn thấy mảng vực sâu kia giữa sống chết. Hắn có thể ngộ ra cái gì nữa không?
*****
Quan chủ nhìn Ninh Khuyết, trên mặt xuất hiện một loại biểu cảm rất kỳ quái.
Loại biểu cảm đó không phải hối hận lạnh nhạt, cũng không phải phẫn nộ, cũng không có bất cứ liên hệ gì với không cam lòng.
Loại biểu cảm này không phải con người nên có, bình tĩnh đến cực điểm, liền lộ ra phần hờ hững. Chỗ sâu nhất của hờ hững không phải rét lạnh, mà là hư vô, không có bất cứ cảm xúc gì.
Vẻ mặt không có tình cảm, tựa như không nên xưng là vẻ mặt.
Nhưng Ninh Khuyết lại cảm thấy đây là thế, hơn nữa hắn rất cảnh giác.
Trong mắt quan chủ cũng không có bất cứ cảm xúc gì, thậm chí ngay cả con ngươi cũng dần dần nhạt đi.
Không phải loại nhạt đó khi thi triển công pháp Hôi Nhãn, mà là thực sự nhạt.
Mắt quan chủ nhạt tới trong suốt, không giống như ngọc nữa, chính là nước trong vô vị.
Sau đó hắn bỗng nhiên thu ngón tay. Ninh Khuyết hạ đao sắt xuống. Lưỡi đao chưa đến, gió đã sớm bắt đầu tàn sát bừa bãi.
Tóc đen ở trong gió phất phới, máu ở trong gió phân tán.
Trên người hắn bong ra máu thịt, đỏ tươi giống như đóa hoa.
Những cái sương trắng lạnh lẽo kia, sạch sẽ như ngó sen.
Hình ảnh vốn nên tanh máu, lúc này tỏ ra vô cùng thanh mĩ.
Hắn biến thành một đóa hoa sen.
Máu không thể bẩn, dơ bẩn không thể che phủ.
Thanh tịnh vô cùng.
Thanh tĩnh vô cùng.
Cầu vồng vỡ vụn từ trên trời xanh bay xuống, lúc này rốt cuộc rơi xuống trên đường.
Có vài mảnh rơi ở trên người quan chủ, chợt nổi lên ánh sáng vàng ngọc, sau đó trượt xuống.
Những mảnh cầu vồng này, là hơi thở Thiên Khải còn sót lại. Nhưng lúc này không biết vì sao, những lực lượng Hạo Thiên ban cho đó lại không thể tan vào máu thịt quan chủ.
Liên hệ của quan chủ với Hạo Thiên lại giống như gián đoạn, hắn giống như biến mất từ trong trời đất, biến thành tuyết cùng hoa chạy đi, là độc lập như vậy, do đó là không thể chạm đến như vậy.
Nhìn hình ảnh này, Dư Liêm chợt nhíu mày.
Đại sư huynh không thể tin nói: "Thanh Tĩnh cảnh?"
Thanh Tĩnh cảnh là một loại cảnh giới sâu nhất không lường được trong truyền thuyết đạo môn, nhưng chưa từng có ai từng gặp. Ở trong sử tu hành sau lần vĩnh dạ trước, cũng chưa từng xuất hiện.
Đối với các cường giả đích thực trong thế giới này mà nói, từng có một vấn đề làm bọn họ tò mò nhất – đó chính là phu tử rốt cuộc cao bao nhiêu.
Kì Sơn đại sư của Lạn Kha tự từng đoán phụ tử hẳn là Thanh Tĩnh cảnh, bởi vậy có thể thấy, Thanh Tĩnh cảnh ở trong mắt mọi người là tuyệt diệu cỡ nào.
Phu tử ở trên hoang nguyên chứng minh cảnh giới của mình, đã vượt qua mọi người tưởng tượng. Nhưng mặc dù là ông, cũng chưa ở trong cuộc đời dài lâu của mình từng gặp người tiến vào Thanh Tĩnh cảnh.
Đại sư huynh càng chưa từng gặp, hắn hiểu biết đối với Thanh Tĩnh cảnh hoàn toàn đến từ các loại ghi lại trong sách cất trữ của thư viện hậu sơn. Lúc này hắn hô lên ba chữ Thanh Tĩnh cảnh, hoàn toàn là phán đoán.
Hắn cảm giác được mình đoán cùng chân tướng sự thật hắn là sẽ không chênh lệch quá xa -- trừ Thanh Tĩnh cảnh trong truyền thuyết, không có bất cứ cách nào giải thích biến hóa của quan chủ lúc này.
Ninh Khuyết viết ra chữ kia, tập hợp khát vọng của ngàn vạn người trong thành Trường An, mượn ngàn vạn thanh đao. Mắt thấy đã sắp đem quan chủ chém giết ở dưới đao, quan chủ lại đã vào Thanh Tĩnh cảnh!
Đại sư huynh không thể tin được thế gian này thực có người có thể tiến vào loại cảnh giới trong truyền thuyết này.
Nhưng màn này lại rõ ràng như thế xảy ra ở trước mắt hắn.
Quan chủ quả nhiên không hổ là chí cường giả đạo môn ngàn năm qua, người duy nhất dưới Hạo Thiên kia!
Cùng trên ngũ cảnh khác so sánh, Thanh Tĩnh cảnh là một loại cảnh giới tầng thứ cao hơn. Loại cảnh giới này mới có thể thật sự được xưng là tuyệt thế, bởi vì loại cảnh giới này có thể làm được cách biệt với đời.
Tiến vào Thanh Tĩnh cảnh, tất cả lực lượng thế gian đối với người tu hành mà nói đã trở thành ngoại vật tuyệt đối.
Ánh mặt trời thanh lệ hắt ở giữa vách núi, tùng xanh ở trên đá chiếu xuống bóng dáng. Nếu có gió mát thổi qua, có lẽ lay động lên vài tiếng thông reo, hoặc có thể thổi đi bụi đất trên núi đá, lại nào có thể thổi đi cái bóng?
Lúc này máu thịt quan chủ là cánh hoa sen, xương trắng vì ngó sen, non nớt sinh ở nước trong, đã không ở trong trời đất. Đao sắt của Ninh Khuyết là nhân gian chi đạo, vẫn ở trong trời đất, nào có thể rơi đến trên người hắn?
Thanh đao sắt đó có thể liên tục phá ba đạo trên ngũ cảnh, lại phá Thanh Tĩnh như thế nào?
Đao sắt chém tan Tịch Diệt, chém diệt Vô Lượng, chém phá Thiên Ma cảnh. Chiến ý cùng tinh thần của Ninh Khuyết lúc này đang đứng ở thời khắc đỉnh phong nhất, số lượng thiên địa nguyên khí khủng bố trong thân thể giống như muốn phun ra.
Bởi vì biết, cho nên tự hỏi, cho nên phiền não, đại sư huynh hiện tại đó là như thế. Hắn lại là cái gì cũng không biết. Hắn không biết quan chủ vì sao sẽ bay lên, vì sao sẽ nhìn sạch sẽ hơn rất nhiều. Cho nên hắn chưa tự hỏi, hắn chỉ biết là mình phải đem đối phương chém chết.
Đao sắt của hắn rốt cuộc hoàn toàn chém xuống. Đao sắt mang theo ngọn lửa hơn mười dặm, rốt cuộc ở trên bầu trời xanh thẳm viết xong chữ kia.
Toàn bộ sự vật trên Chu Tước đại đạo đều bị lưỡi đao của hắn cuốn lên, đánh về phía thân thể quan chủ.
Có nén bạc cùng vàng thỏi trong phòng kho nha môn, có tranh hoa chim trong tiệm thi họa, có son phấn nữ tử dùng trang điểm còn có mấy chục cái trâm, còn có lư hương năm xưa trong đạo quan nhỏ.
Có nồi sắt cùng chiêng hỏng, có trà cách đêm trong ấm, có nước tiểu trẻ con trong cái bố, có bánh bao bị cắn một nửa, còn có thịt nhân bánh mang theo vị hành, cũng có phân cùng nước tiểu bị lật lên trong cống thoát nước.
Vô luận tốt đẹp hay là xấu xí, ngọt hoặc là tanh tưởi, làm người ta vui thích hoặc là chán ghét, đều là nhân gian.
Đao của Ninh Khuyết đem toàn bộ khí tức nhân gian đều chém ra, bao gồm dơ bẩn.
Toàn bộ sự vật hỗn tạp cùng một chỗ, liền không có thuộc tính khác nhau nữa, rốt cuộc không nghe được là thơm là thổi, nén bạc cùng cái bô có thể có gì khác nhau? Phân khô cùng vàng thỏi lại có gì khác nhau?
Trên Chu Tước đại đạo cuồng phong gào thét, trở nên tối tăm vô cùng. Cả tòa thành Trường An cũng biến thành tối tăm vô cùng, sau đó trở nên dần dần tối đi, giống như đêm tối sắp sửa đến.
Giống như bị đêm tối bao phủ, trên phố dài không ngừng vang lên tiếng va chạm nặng nề.
Quan chủ giống một đóa hoa sen sạch sẽ không hạt bụi, đóa hoa đỏ tươi, cành trắng noãn, phiêu diêu ở trong gió.
Vô số sự vật đến từ nhân gian đánh ở trên thân thể hắn.
Bánh nhân thịt mang theo mùi hành rơi ở trên mặt hắn, sau đó rơi xuống, lưu lại ở trên chòm râu hắn một chút thịt nước đông lạnh, còn để lại một cọng hành nhỏ.
Một cục vàng thỏi nặng nề đánh ở trên ngực hắn, đánh nơi đó lõm xuống như đóa hoa máu thịt khẽ run lên. Sau đó lưu lại một chữ viết, đó là đánh dấu Đại Đường quốc khố trên vàng thỏi.
*****
Một cái bô sát vai phải hắn bay qua, hắt ra nước tiểu màu vàng làm người ta ghê tởm. Một hộp son phấn ở trước mặt hắn tản ra, hắt hắn đầy mặt trắng như tuyết.
Trên người quan chủ khắp nơi đều là máu, lúc này nhét khắp nơi đều là dơ bẩn. Trên đai lưng treo hai cọng đồ ăn nát, miệng vết thương ngón tay cụt là mấy cục phân tanh tưởi.
Hắn trở nên rất bẩn, phi thường bẩn.
Cho dù chưa tiến vào Thanh Tĩnh cảnh, hắn đời này cũng chưa từng bẩn như vậy.
Hắn cả đời này ở trên nhân gian, đi ở Nam Hải, hai chân không dính bụi bặm. Nhưng lúc này lại bị ép hồng trần rửa tội, thừa nhận toàn bộ khí tức nhân gian dính vào.
Dơ bẩn đến từ nhân gian chỉ ở ngoài thân, cũng ở ngoài tâm.
Quan chủ vẫn ở trong Thanh Tĩnh cảnh, chưa chịu bất cứ thương tổn nào.
Hắn chỉ cần có thể bảo trì đạo tâm thanh tĩnh, liền có thể thể xác và tinh thần đều sạch.
Nhưng thể xác và tinh thần như một, nếu thân thể thực bị hồng trần hun nhiễm lâu, tâm hắn có thể luôn bảo trì thanh tĩnh?
Cách xa vô số năm tháng dài lâu, thậm chí có thể trải qua mấy lần vĩnh dạ, Thanh Tĩnh cảnh trong truyền thuyết mới rốt cuộc lại một lần nữa xuất hiện ở nhân gian, đây là hình ảnh làm người ta rung động cỡ nào.
Nhưng càng thêm làm người ta rung động là, Thanh Tĩnh cảnh vừa mới tái hiện nhân gian, liền gặp đối thủ cường đại nhất có thể gặp được trong trời đất -- đối thủ này chính là bản thân nhân gian.
Hoa sen ở trong gió đen lung lay sắp đổ, tựa như tùy thời có thể điêu tàn, cũng có thể mất đi.
Quan chủ tiếp tục chống lại Ninh Khuyết.
Tuyệt thế cảnh giới của đạo môn chiến đấu cùng nhân gian, không có ai biết kết cục.
Mặc dù là Hạo Thiên, cũng không biết.
Khương Duệ là lưu manh nổi tiếng nhất Tam Nguyên Lý, am hiểu làm hại lừa gạt nhất, lá gan lại là nhỏ nhất. Ngay cả lưu manh phố phường không nên thân nhất cũng không bằng, vì thế ngay cả bọn thiếu niên cũng xem thường hắn.
Hắn không có nơi ở cố định, qua lại khắp nơi, tất nhiên cũng chưa thu được triều đình thông báo. Sáng sớm, hắn bị tiếng chuông khắp thành đánh thức, sau đó nghe được trong gió truyền đến rất nhiều tiếng hỗn tạp.
Khương Duệ không biết đó là quan chủ đang chiến đấu với thư viện, hắn thậm chí không biết hiện tại thành Trường An là tình huống thế nào.
Chỉ là khi hắn phát hiện, trong phố ngõ phường thị vậy mà không có một bóng người. Nha dịch Trường An phủ ngày thường ở trên đường tuần tra rất nghiêm cũng không biết đã đi nơi nào, những nghi ngờ còn sót lại nhất thời bị mừng như điên hòa tan.
Hắn đi Hà Hoa Trì trộm mấy thớt vải thêu đến từ Nam Tấn. Sau khi phát hiện phòng kho một chỗ nha môn bị sập, chuẩn bị lấy mấy thỏi bạc, lại bởi vì khiếp đảm mà cuối cùng lúng ta lúng túng dừng tay.
Tuy là lưu manh, nhưng hắn cũng giống như người Đường khác, cảm thấy cảm giác tôn nghiêm là thứ rất quan trọng. Cho nên sau khi hắn trở lại gian tiểu tạp viện kia, nhớ lúc trước khiếp đảm, cảm thấy rất xấu hổ.
Vì không xấu hổ nữa, hắn quyết định làm một chuyện đã muốn làm rất lâu. Hắn từ trong lòng lấy ra một thanh đao nhọn, vụng trộm lẻn vào nhà lý chính, chuẩn bị đâm chết con chó vàng to lúc còn nhỏ từng cắn hắn.
Chuyện đó đã qua đi mười mấy năm, con chó vàng to lúc trước đã sớm thành chó vàng già sắp chết rồi, căn bản không có lực lượng phản kháng gì, ở lúc hắn đem đao nhọn vừa đâm vào đã mất mạng.
Khương Duệ thậm chí hoài nghi con chó vàng già rốt cuộc là bị mình đâm chết, hay là chết già.
Tóm lại, hắn hoàn thành chuyện mình cả đời này muốn làm nhất xách con chó vàng già trở về tiểu tạp viện, bắt đầu lột da chặt miếng. Sau đó đốt lửa bếp lò chuẩn bị làm nồi thịt chó để ăn.
Ngay tại lúc này, hắn nghe được trên đường truyền đến đối thoại.
Hắn nghe không hiểu những đối thoại đó. Nhưng ngay sau đó, hắn nghe được tiếng la khóc của hai thiếu niên, hắn nghe ra được trong đó có một kẻ hắn là tiểu tử mặt lạnh kia của Trương gia.
Khương Duệ dùng hai tay trèo lên đầu tường, hướng trên đường nhìn một cái, sau đó đại khái đã hiểu thành Trường An đang xảy ra chuyện gì. Hắn rất sợ hãi, vội vàng đi trở về trong sân.
Hắn nhìn nước trong nồi chưa sôi, nhìn thịt chó trên thớt, ngây người một lát.
Hắn đem đao nhọn cắm vào trong thớt, đem thịt chó mang theo máu đổ nước vào trong nồi.
Hắn đẩy đổ bức tường cũ lỏng lẻo lâu năm thiếu tu sửa, lấy mấy chục viên gạch nhét vào trong lòng. Sau đó rất cố sức leo lên đầu tường lần nữa, lấy ra một viên gạch ném tới đạo sĩ áo xanh kia trên đường.
Hắn cảm thấy như vậy khá an toàn. Nghĩ nồi thịt chó kia, hắn có chút phẫn nộ. Đối với con chó vàng già lại cảm thấy có chút áy náy, cho nên hắn chửi ầm lên đối với đạo sĩ kia.
"Lão tử đập chết con chó ngày!"
Khương Duệ cứ như vậy chết đi, không còn có ai biết hắn hôm nay đã hoàn thành tâm nguyện lớn nhất đời này, cũng sẽ không có ai biết trong tiểu tạp viện nửa bức tường đổ, trong nồi nấu thịt chó.
Tịch diệt ý của quan chủ bao phủ cả tòa thành Trường An. Củi lửa trong bếp lò bị lạnh tắt, nước trong nồi không nóng lên nữa. Thịt chó ngâm trong nước tiếp tục cứ ngâm như vậy, ngâm ra rất nhiều máu.
Ninh Khuyết từ trên đường tuyết rút ra phác đao, đao nhọn nhỏ trên thớt trong tiểu tạp viện theo đó nhảy dựng lên, vết máu trên đao vẫn mới mẻ, cách đó không xa trong nồi tản ra hơi nước.
Trên trời xanh xuất hiện một chữ, trên Chu Tước đại đạo nổi lên một trận gió, thế giới trở nên tối tăm vô cùng. Thành Trường An giống như sớm tiến vào đêm tối, tiểu tạp viện cũng ở trong bóng đêm.
Trận gió đen đó rất dữ dằn, thổi loạn khắp nơi. Đem mái hiên trong phường thị thổi vỡ, đem nửa bức tường còn lại trong tiểu tạp viện cũng thổi đổ, thậm chí đem nồi thịt chó trên lò cũng thổi lên.
Nồi thịt chó bị gió cuốn bay qua tường sân, bay đến trên đường, sau đó rơi ở trên thân một người.
Rơi ở trên người quan chủ.
Nồi thịt chó này mang theo máu, từ đỉnh đầu quan chủ đổ xuống.
Máu cùng nước canh đã làm ướt toàn thân hắn.
Thịt chó rơi ở trên thân thể tàn phá của quan chủ.
Nếu là đóa hoa sen, thịt chó bốc hơi nóng đã treo ở trên đóa hoa.
Trên đóa hoa chảy máu.
Quan chu bẩn người, sau đó bận tâm.
Đạo môn Thanh Tĩnh, cuối cùng bị nhân gian thế tục phá.
Trong mắt quan chủ phát lên một đạo tinh thần ngơ ngẩn.
"Ta giết chết ngươi." Ninh Khuyết nói.
Đao sắt của hắn chém ở trên vai trái quan chủ, trên thân thể thật sự.
Cho dù Thanh Tĩnh cảnh bị phá, Thiên Ma cảnh của quan chủ thâm hậu đến cực điểm, đã gần đến Bất Hủ.
Cho nên hắn chém rất dùng sức.
Đầu gối trái hắn hơi gập, hạo nhiên khí như gió lốc mãnh liệt, vô số thiên địa nguyên khí rót vào đao sắt, hướng chéo phía dưới kéo đi, ở trên người quan chủ chém ra một vết đao cực khủng bố.
Đóa hoa sen sạch sẽ tĩnh lặng đó bị gió đen cuốn lên, dần dần điêu linh, sau đó có cánh hoa rơi xuống.
Một đao này của Ninh Khuyết ẩn chứa ngàn năm tang thương của thành Trường An, mang theo khát vọng của ngàn vạn người.
Quan chủ trực tiếp bị chém xuống trần ai, hướng phía nam phố dài suy sụp bay đi.
Một đường máu tươi rải xuống.
← Ch. 720 | Ch. 722 → |