← Ch.752 | Ch.754 → |
Ninh Khuyết nói: "Ta chưa có đứa nhỏ, ngươi ở chỗ này đắc ý cái gì."
Dương Nhị Hi nói: "Ngươi cưới vợ chưa?"
Ninh Khuyết gật đầu nói: "Cưới rồi, ngươi từng gặp."
Dương Nhị Hi nói: "Chính là tiểu cô nương thích uống rượu kia?"
Ninh Khuyết cười nói: "Hiện tại nàng hẳn là không thích uống nữa."
Dương Nhị Hi nói: "Cũng ba năm rồi sao còn chưa có động tĩnh?"
Ninh Khuyết nói: "Ta cũng không có vấn đề, nhắm chừng nàng có chút vấn đề."
Dương Nhị Hi không vui nói: "Ta thì không thích nghe loại lời này. Đại lão gia, sao đem chuyện gì cũng đẩy hướng trên người nữ nhân, có vấn đề thì nghĩ cách giải quyết vấn đề, bớt thầm oán."
Ninh Khuyết nghiêm túc nói: "Ta cũng tính như vậy."
Con gái trong lòng Dương Nhị Hi, nhìn hai người xa lạ này, tò mò hỏi: "Cha, bọn họ là ai?"
"Bạn của cha, đến từ Trường An."
Dương Nhị Hi đắc ý nói, ý tứ là cha quả thật có bạn ở thành Trường An, trước kia không lừa ngươi.
Con gái nhìn Ninh Khuyết, mắt xoay nhanh như chớp, hỏi: "Thúc muốn đi đâu?"
Ninh Khuyết nói: "Ta muốn đi phía nam."
Con gái tò mò hỏi: "Thúc đi phía nam làm gì?"
Ninh Khuyết cười nói: "Đi đón vợ."
Con gái vui, nói: "Tân nương tử xinh đẹp không?"
Ninh Khuyết nghĩ một chút nói: "Thực chưa nói tới xinh đẹp."
Con gái nghiêm túc nói: "Cho dù không xinh đẹp, thúc cũng không thể không cần nàng."
Ninh Khuyết nhìn nàng nghiêm túc nói: "Đương nhiên."
***
Đồng bằng phía nam Đại Đường mùa hè cũng không nóng khó chịu, dịu dàng tựa như hoàng hậu nương nương cũng tên là Hạ Thiên (mùa hè), cho người ta cảm giác phi thường thoải mái. Một đường hướng nam, Ninh Khuyết rất tự nhiên nhớ tới chuyến lữ trình năm đó mang theo Tang Tang đi chùa Lạn Kha, lúc ấy chính là ở nơi này, hắn đã thích nơi này.
Hắn cùng Vương Cảnh Lược ngồi một chiếc xe ngựa bình thường, lúc đến Thanh Hạp thì không thể tiến lên nữa, hai người bỏ xe đi bộ, ở giữa loạn thạch khắp núi gian nan tìm đường. Có rất nhiều Đường quân trong hạp cốc dốc đứng gia cố vệ sở, triều đình vẫn chưa tính toán hoàn toàn đem Thanh Hạp phong kín, tất nhiên là nghĩ tương lai một ngày nào đó muốn thu phục Thanh Hà.
Ra khỏi Thanh Hạp, chỉ thấy giữa đồng bằng cỏ hoang mọc loạn, mặc dù là ruộng cày thành thục cũng đã bỏ, trong ruộng hoang mơ hồ còn có thể nhìn thấy vết máu trước đây màu nâu, giống như tùy tiện một cước giẫm xuống, liền có thể giẫm ra máu.
Ninh Khuyết giống như nhìn cuối mùa thu năm trước, các sư huynh sư tỷ đứng ở chỗ này đối mặt mấy chục vạn đại quân, giống như nhìn thấy nhị sư huynh cầm kiếm sắt trong tay chiến với thiên hạ quần hào, cảm thấy áp lực trên vai càng thêm nặng nề.
Sắc trời đã tối muộn, hai người ở giữa đồng bằng trước Thanh Hạp nghỉ ngoài trời. Đêm hè tiếng côn trùng kêu dần dày, trăng sáng rời ngọn núi, đi ở giữa mây đêm, Ninh Khuyết nhìn trăng hoài niệm không nói gì.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, hắn và Vương Cảnh Lược tiếp tục hướng nam, một đường chứng kiến cùng năm đó cũng giống như nhau, cầu nhỏ nước chảy như trước, tường trắng mái đen như hôm qua, bờ sông Phú Xuân vườn danh tiếng khắp nơi, đẹp không sao tả xiết.
Thành Dương Châu cũng không thấy dấu vết chiến tranh, phố lát đá sạch sẽ như nước rửa qua, nào có vết máu cũ, các hàng rong dùng giọng địa phương mềm nhẹ hô mua bán, trong tửu lâu thỉnh thoảng tràn ra mùi vịt ướp rượu độc đáo, nếu không phải trên đường quân đội trang bị hoàn mỹ tuần tra không ngừng, căn bản không thể tưởng tượng ngay tại mấy tháng trước, trong tòa thành này đã chết người nhiều như vậy, từng xảy ra nhiều huyết án như vậy.
Ninh Khuyết và Vương Cảnh Lược đi vườn sau thành thủ phủ.
Hắn nhìn mấy lùm trúc xanh vượt khỏi tường vây đó, trầm mặc không nói, trên những cây trúc đó có đốm, giống nước mắt cũng giống vết máu.
"Ngày đó thành thủ phủ lấy tập quân liên quân Tây Lăng thần điện làm lệnh, triệu tập mấy cấp quan viên Dương Châu tụ hội trong phủ, sau đó đột nhiên trở mặt, yêu cầu những quan viên đó đầu thành, sau khi gặp từ chối, liền bắt đầu huyết tẩy, tổng cộng có mười ba gã quan viên triều đình bị giết, trong đó có ba người càng là con em các phiệt."
Vương Cảnh Lược nhìn thành thủ phủ, thấp giọng nói: "Người chủ trì chuyện này tên là Chung Đại Tuấn, lúc ấy đảm nhiệm ti binh thành thủ phủ, chính là con Dương Quan thành thủ. Các phiệt mời đề đốc thủy quân ở sông Phú Xuân bàn việc, âm thầm mai phục, sau một phen hổ chiến, thủy quân đề đốc cùng các quan quân cao cấp chết trận, sau đó mới có thanh tẩy giết chóc thủy quân trên Đại Trạch, chạng vạng, Thôi phiệt võ trang mạnh mẽ đánh vào thái thú phủ quận Thanh Hà, thái thú tự sát mà chết."
Nói mấy câu rất đơn giản, đã đem kiện lớn ngày ấy quận Thanh Hà phản loạn nói rõ rõ ràng ràng, ở trong ngày tanh máu đó, ba ngàn gã quan binh thủy quân Đại Đường hoặc chết hoặc bị thương, càng có hơn ba trăm quan viên trung với triều đình Đại Đường bị chém đầu thê thảm, chính như Vương Cảnh Lược lúc trước nói, trong những quan viên đó thật ra cũng không thiếu con em các phiệt, chỉ là bọn họ không đồng ý ý kiến trưởng bối trong phiệt, vì thế cũng thành vật hi sinh.
Những phố lát đá trong thành Dương Châu cho dù rửa sạch sẽ nữa, rửa đến không thấy một chút vết máu, không ngửi được một chút mùi máu tươi, nhưng máu đó chung quy đã chảy ra, thấm vào trong bùn đất khe phiến đá, không phải không thấy không ngửi được, thì chưa từng tồn tại, mà đã từng tồn tại, thì nên được nhớ kỹ.
Ninh Khuyết không nói gì, mang theo Vương Cảnh Lược rời khỏi thành thủ phủ, chưa đi khách sạn, mà là trực tiếp ra khỏi thành đi bờ sông Phú Xuân, dùng năm lượng bạc thuê thuyền mui đen, xuôi dòng mà xuống.
Sau khi chiến tranh chấm dứt không lâu, quận Thanh Hà tạm thời yên tĩnh, cũng không thể làm người ta cảm thấy thật sự thả lỏng, ít nhất du khách rất khó thả lỏng, cho nên trên sông Phú Xuân đẹp đẽ, du thuyền cũng không nhiều.
Ninh Khuyết và Vương Cảnh Lược ngồi ở hai bên thuyền mui đen, nhìn cảnh trí bờ sông, hai người tuy kiến thức rộng rãi, không thừa nhận cũng không được, nếu muốn bàn về tinh xảo thanh mĩ, thế gian không một chỗ có thể vượt qua nơi đây nữa.
Thuyền mui đen lảo đảo, đi qua giữa những danh viên nọ ở bờ sông, thuyền phu thinh thoảng giảng giải tòa danh viên nào có lịch sử lai lịch gì, mảng trúc xanh kia dưới Ngọa Hổ sơn là tài sản riêng nhà ai, đối với việc này là thuộc như lòng bàn tay, Vương Cảnh Lược không có tâm tình nghe những cái này, Ninh Khuyết lại là nghe phi thường nghiêm túc.
Sông Phú Xuân cực đẹp, tiếc nuối lại là không dài, thuyền mui đen đi thong thả, lắc lư liền lắc đến hạ du, lên bờ xuyên qua rừng, liền đi tới núi than đá của quận Thanh Hà.
Các phiệt quận Thanh Hà được xưng thi thư thế gia, lại nào có thể thiếu lực lượng trên quân sự cùng kinh tế chống đỡ, vùng núi than đá kéo dài trăm dặm này, là bảo tàng Hạo Thiên ban cho các phiệt.
Ninh Khuyết và Vương Cảnh Lược đứng ở chỗ hẻo lánh của núi than đá, trầm mặc ngắm nhìn động tĩnh nơi đây, chỉ thấy quản sự các phiệt vung roi da, những thợ mỏ thân thể trần trụi kia kéo xe than đá gian nan bò đi, trên người tràn đầy bụi than, trong bụi than xen lẫn máu bị vụt ra, nhìn vô cùng thê thảm.
Ban đầu sắc mặt Vương Cảnh Lược cực kì khó coi, sau khi quan sát một đoạn thời gian hơi tốt hơn chút, nói: " Hẳn là người dã man từ trong rừng rậm nguyên thủy bắt tới, còn có một ít tội nô Tây Lăng đưa tới."
Ninh Khuyết nói: "Hòa ước đã đạt thành, chỉ cần các họ quận Thanh Hà chưa cuồng vọng ngu xuẩn đến ngu ngốc loại trình độ đó, nên biết nếu còn dám đem người của chúng ta nhốt ở chỗ này làm khổ công, chờ đợi bọn chúng chính là cái gì."
Mùa thu năm trước quận Thanh Hà phản loạn, ba ngàn gã quan binh thủy quân Đại Đường chết và bị thương thảm trọng, Đường quân chưa chết tất cả bị áp giải đến núi than đá hạ du sông Phú Xuân làm khổ dịch.
Trong hòa ước Đại Đường và Tây Lăng thần điện ký, yêu cầu quận Thanh Hà giao về những Đường quân này, là điều kiện quan trọng nhất, đoạn thời gian trước, những Đường quân gặp tra tấn không phải người đó đã được đưa về Trường An, dựa theo cách nói của bọn họ, đoạn thời gian đó thật sự là quá mức thảm thống.
Ninh Khuyết chuyến này đặc biệt đến núi than đá, là vì triều đình Đường quốc cảm thấy nhân số quận Thanh Hà trả lại có vấn đề, sau khi phản loạn, Đường quân bị áp giải đến núi than đá làm khổ dịch ít nhất có hơn một ngàn người, nhưng lần này đưa về Trường An còn không đến sáu trăm. Phía quận Thanh Hà đưa ra giải thích là, có rất nhiều Đường quân ở trong chiến đấu bị thương nghiêm trọng, sau khi bị áp giải hướng núi than đá, tuy tiếp nhận khám bệnh cũng không thể chữa khỏi, cứ như vậy đã chết.
Đây là giải thích rất hợp lý, nhưng Ninh Khuyết không tin. Theo thời gian thong thả trôi qua, mặt trời bắt đầu hướng tây, khổ dịch trong núi than đá vẫn đang liều mạng giãy dụa, hắn hướng một chỗ hố than bỏ đi đi đến.
Căn cứ tình báo của ám thị vệ, sau khi sứ đoàn Tây Lăng thần điện rời khỏi Thanh Hà, bắt đầu chuẩn bị đàm phán với Đường quốc, hố than này liền trở nên an tĩnh lại, không còn có ai đi vào.
Ninh Khuyết và Vương Canh Lược theo đường hầm đi vào chỗ hố than vứt bỏ đó, theo đường hầm hướng bên trong kéo dài, đỉnh hố trở nên càng lúc càng thấp, không thể không gập người, hành động cũng trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
Không biết đi bao lâu, trong hố than dưới lòng đất một mảng tối tăm, âm lạnh đến xương, gió u u đem mùi mục nát gay mũi đó ngưng ở một chỗ, không thể hướng ra phía ngoài phóng thích.
Ninh Khuyết dừng bước, đưa tay cầm phác đao, sau khi xác nhận đáy hố không có nguy hiểm sau, đốt sáng lên một ngọn đèn cạnh vách hang.
Vương Cảnh Lược nhìn đáy hố bị ngọn đèn tối tăm chiếu sáng lên, sắc mặt trở nên dị thường tái nhợt.
Biểu cảm trên mặt Ninh Khuyết lại chưa có gì biến hóa, hắn ngồi xổm xuống, lấy tay sờ sờ một cái xương đùi di hài mục thối, xác nhận là bị vật nặng đập gãy, sau đó hắn hướng bên trong đi đến, nhìn thương thế trên người những thi thể đó.
Đáy hố than chất đống ít nhất mấy trăm thi thể, những thi thể đó đã hư thối nghiêm trọng, không tìm thấy bất cứ đánh dấu nào có thể tỏ rõ thân phận, nhưng hắn biết những cái này là những người mình tìm kiếm.
Những người này không phải chết bởi đao thương hoặc là trúng tên, mà là bị đói chết, bị khát chết, hoặc là bị mệt chết tươi, những người này lúc còn sống từng là Đường quân anh dũng, ở trước tra tấn đương nhiên từng phản kháng, cho nên những cái roi đó mới sẽ mang đi thịt trên xương trắng, xương đùi mới sẽ bị tảng đá làm gãy.
Ninh Khuyết và Vương Cảnh Lược đứng ở trước thi thể những Đường quân đó, trầm mặc thời gian rất lâu.
Đối với tướng sĩ vì nước chiến đấu hăng hái, Đại Đường luôn cho kính ý cao nhất, mặc dù là một di hài cũng sẽ không mặc kệ lưu lạc bên ngoài, huống chi lúc ấy là Đường quân còn sống. Từ khi biết thủy quân Đại Đường có hơn ngàn người bị các phiệt quận Thanh Hà đưa hướng núi than đá cưỡng bức lao động, triều đình Đại Đường đã chưa từng ngừng cố gắng cứu vớt bọn họ, mặc dù là trong lúc nguy cấp quan chủ vào Trường An như vậy, triều đình vẫn chưa quên gửi công văn đi cảnh cáo Thanh Hà, cũng âm thầm hứa hẹn có thể cho ích lợi tương ứng, chỉ cần bọn họ có thể đem những người này thả về.
Tin tưởng các họ quận Thanh Hà ở sau đó, hẳn là rất rõ ràng thái độ của thành Trường An, không dám tra tấn quá nhiều đối với những Đường quân này, nhưng trong thời gian không đến một tháng trước đó, những Đường quân này đã ở núi than đá chết mất hơn mấy trăm người, có thể tưởng tượng lúc ấy bọn họ đã thừa nhận tra tấn cùng đau khổ như thế nào.
Vương Cảnh Lược trước kia là cung phụng thân vương phủ, có cuộc sống tiêu sái như ý, về sau bị bệ hạ đưa hướng dưới trướng Hứa Thế tướng quân, mấy năm mài giũa đã sớm là quân nhân thật sự.
Nhìn mấy trăm di hài đáy hố, nói: "Phải nghĩ cách đem bọn họ đưa về."
Ninh Khuyết ở Vị thành tòng quân nhiều năm, hiểu lệ thường trong quân, nhưng không đồng ý lời của Vương Cảnh Lược, nói: "Chôn ở chỗ này cũng không có vấn đề, chỉ cần xây ngôi mộ lớn tốt chút."
Vương Cảnh Lược hiểu ý tứ hắn, tương lai một ngày nào đó, thiết kỵ Đại Đường sẽ lao ra Thanh Hà, quét ngang phía nam nhân gian, quận Thanh Hà trước kia là, tương lai cũng tất nhiên là quốc thổ của Đại Đường.
Ninh Khuyết nói: "Ta ở trong thành Trường An huyết tẩy Thanh Hà hội quán, có một số kẻ luôn cảm ta xuống tay quá ác, lo lắng ảnh hưởng lòng dân Thanh Hà về, nếu để họ nhìn thấy cảnh này, không biết bọn họ còn có kiên trì cái nhìn của mình hay không. Lòng dân loại chuyện này có từ từ sẽ đến, nhưng người chết đi sẽ thúc giục chúng ta bước chân nhanh hơn một ít."
Vương Cảnh Lược nói: "Dân chúng quận Thanh Hà còn có rất nhiều vẫn lòng hướng về Đại Đường, mặc dù là con em các phiệt cũng có rất nhiều vẫn tự cho mình là người Đường, bằng không khi thời gian phản loạn, không có nhiều con em quan viên các phiệt cũng hi sinh vì nước như vậy, chỉ lo lắng nếu giết quá nhiều, có thể đem bọn họ đẩy hướng đối diện hay không."
"Lúc các phiệt phản loạn, dân chúng chưa đứng ra cho thấy thái độ của bọn họ, lúc hơn ba trăm quan viên Đại Đường bị chém đầu, bọn họ vẫn trầm mặc bàng quan, ta không biết lòng bọn họ rốt cuộc hướng về nơi nào, ta chỉ biết bọn họ từng trầm mặc, vậy là đồng lõa, vậy thì có đạo lý chết."
Ninh Khuyết nói: "Trên tay ta đã dính rất nhiều máu, rửa như thế nào nữa cũng rửa không sạch, có một số người trên tay nhìn như chưa dính máu, nhưng cho dù bọn họ nhảy vào sông Phú Xuân cũng đừng hòng rửa sạch."
***
Ngoài thành Dương Châu lấy phong cảnh sông Phú Xuân đẹp nhất, trong thành thì lấy phong cảnh Sấu hồ tốt nhất, lúc này đã vào hè, trên mặt hồ lá sen như ruộng, bờ hồ cây liễu thành bụi, thanh u di nhân nói không nên lời.
Đoàn ca múa Hồng Tụ Chiêu tới Tây Lăng thần điện tham gia quang minh tế, như mấy năm trước, vẫn là ở trong biệt viện Tống phiệt bờ Sấu hồ, không khí cũng áp lực trầm thấp như lần đó mấy năm trước.
← Ch. 752 | Ch. 754 → |