← Ch.753 | Ch.755 → |
Đến phát thiệp mời, vẫn là vị Thôi phiệt tứ quản sự kia của năm ấy, vị quản sự này cũng chưa thu tay ở sau người, che dấu ngón tay cụt của mình, mà là bình tĩnh đặt ở trước người, giống như là muốn các cô nương đến từ Trường An thấy rõ, mình năm đó từng bởi vì các nàng chịu thương tổn như thế nào.
Ba năm trước, Hồng Tụ Chiêu tới Lạn Kha tự tham gia lễ Vu Lan, đúng dịp ngày Thôi lão thái gia thọ trăm tuổi, Thôi phiệt muốn Hồng Tụ Chiêu hiến một khúc nghê thường đã thất truyền. Ninh Khuyết viết một phong thư, vị tứ quản sự ngạo khí lăng nhân này liền đứt mấy ngón tay, ăn rất nhiều gậy.
Theo thời gian trôi qua, rất nhiều chuyện đã xảy ra biến hóa, hôm nay thiệp mời của Thôi phiệt, là mời Hồng Tụ Chiêu hướng Thôi viên bờ sông Phú Xuân, chúc thọ cho tộc trưởng Thôi Thực, hơn nữa vẫn chỉ rõ muốn các nàng dâng lên một khúc nghê thường. Lần trước Tiểu Thảo còn có thể yên lặng mà hơi kiêu ngạo đón chào, hiện tại trở nên càng thêm thu mình, nay quận Thanh Hà đã không là một phần của Đại Đường nữa, uy danh thư viện cũng không đủ để bảo đảm các cô nương an toàn.
Tiểu Thảo nhìn phía tên thần quan Tây Lăng thần điện kia bên cạnh, thần quan giống như cái gì cũng chưa nghe thấy, tuy hắn nhận được mệnh lệnh là đem Hồng Tụ Chiêu mang về Tây Lăng thần quốc an lành, nhưng cái này không đại biểu hắn không muốn nhìn thấy những Đường nữ kiêu ngạo này ở quận Thanh Hà chịu một chút nhụt nhã.
Nhìn vị cô nương chủ sự Hồng Tụ Chiêu trẻ tuổi này thu thiệp mời, tứ quản sự của Thôi gia hài lòng cười cười, nhẹ nhàng vuốt ngón tay cụt có chút ngứa, ngẩng đầu ra khỏi biệt viện họ Tống.
Trên đường tới thành Dương Châu, một trận tiếng ồn ào tiến vào kiệu nhỏ rèm xanh. Tứ quản sự khẽ nhíu mày, nhấc lên rèm kiệu nhìn một cái, trầm giọng nói: "Đường thiếu gia ở nơi đó làm gì?"
***
Ninh Khuyết và Vương Cảnh Lược đã về tới thành Dương Châu, bọn họ đội mũ rơm, thoạt nhìn tựa như dân chúng bình thường, không có bất cứ chỗ nào bắt mắt, cũng chưa dẫn tới bất luận kẻ nào hoài nghi.
Ở trên đường đi tới, Ninh Khuyết bỗng dừng bước, ngẩng đầu nhìn trên tấm biển viết bốn chữ Thanh Hà bưu sở, không khỏi nhớ tới năm đó nơi này còn gọi là Đại Đường bưu sở, Tang Tang ở nơi này kí tấm ngân phiếu cho Vị thành.
Còn chưa kịp cảm khái, lực chú ý của hắn đã bị tiếng ồn ào đầu đường hấp dẫn qua. Hắn và Vương Cảnh Lược đi qua nhìn một cái, chỉ thấy đám người vây quanh vài người trẻ tuổi bộ dáng thư sinh, một người trong đó đang lớn tiếng nói cái gì, mấy người còn lại thì là cùng võ trang các phiệt duy trì trật tự trợn mắt hướng tới. Đứng ở trong đám người nghe một lát, Ninh Khuyết mới biết được người trẻ tuổi đang lớn tiếng nói chuyện kia, thì ra là con em bàng chi nào đó của Thôi phiệt.
Tên Thôi cũng từ đó vung cánh tay, nhìn trên đường những người Yến hoặc người Nam Tấn mặt lộ vẻ kiêu ngạo ngang ngược kia, lớn tiếng phẫn nộ nói: "Người Đường chúng ta dựa vào cái gì phải cho người nước ngoài ở trên đất của mình kiêu ngạo? Đêm hôm qua chấp sự thần điện đả thương tiểu cô nương đó, vì sao hôm nay bị đưa ra khỏi thành Dương Châu?"
Con em các phiệt cầm bội đao, sắc mặt có chút không vui, trong đám người cũng có người tức giận bác bỏ ý kiến của hắn, cuối cùng tranh luận tự nhiên mà vậy tới phương diện người Thanh Hà rốt cuộc có phải người Đường hay không.
"Cái gì khinh nhờn Hạo Thiên? đều là lời một phía của Tây Lăng thần điện! Ai có thể chứng minh? Thôi Hoa Sinh ta từ khi sinh ra trở đi đã là người Đường, kiêu ngạo hơn hai mươi năm, hiện tại lại phải nói ta không phải người Đường, muốn ta giống bọn người Nam Tấn, người Yến kia đi làm chó ti tiện, ta dựa vào cái gì phải đồng ý!"
Đám người dần dần trở nên an tĩnh lại, Ninh Khuyết thờ ơ lạnh nhạt, phát hiện gã Thôi Hoa Sinh này còn có vài tên người trẻ tuổi kia bên cạnh hắn lại đều là con em các phiệt, xác nhận trong quận Thanh Hà quả thật còn có rất nhiều người lòng hướng về Đại Đường, nhất là những người trẻ tuổi chưa bị tường sân rêu xanh bịt mắt kia.
Ngay tại lúc này, đám người dần tách ra, một chiếc kiệu nhỏ rèm xanh đi đến. Tứ quản sự Thôi tộc vén rèm xuống kiệu, nhìn Thôi Hoa Sinh lạnh giọng nói: "Đường thiếu gia, đường huynh thức phụ của ngươi, còn có mấy trăm mạng người của các họ Thanh Hà ta, đã chôn vùi ở trong hội quán thành Trường An, chẳng lẽ ngươi còn muốn tự cho mình là người Đường?"
Thôi Hoa Sinh thấy là người này, đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó sắc mặt tái nhợt bi thương nói: "Nhà vợ ta Thu thị mùa thu năm trước bị các ngươi diệt tộc, một nhà bốn mươi mấy người chết không thấy xác, dù là đứa cháu trai kia của ta chỉ bốn tuổi, cũng đã bị các ngươi giết, anh của ta chính là thái thú phủ tri thư, bị các người dùng côn bổng đánh chết tươi, dựa theo ý kiến của quản sự ngài, ta nếu còn tự cho mình là con em các họ Thanh Hà, nào có mặt mũi đi gặp họ?"
Sắc mặt tứ quản sự càng thêm âm trầm, nói: "Đường thiếu gia ngươi nên rõ, đây chính là mong ước ngàn năm của Thanh Hà ta, chuyện tới đây đã không còn khả năng quay đầu nữa, ngươi cần gì chấp niệm như thế?"
"Ta dù là chấp niệm như thế, ngươi lại có thể làm gì ta? Thanh Hà hôm nay chính là nơi không có quốc gia, đất không có luật, chẳng lẽ ngươi còn có thể trị ta?"
Tứ quản sự lạnh giọng nói: "Không có luật pháp, còn có tộc quy, người đâu, đem Đường thiếu gia trói cho ta, đưa đến từ đường đi giao trong tộc xử trí!"
Vừa dứt lời, trong đám lao ra nhiều người, đem mấy người trẻ tuổi đó đạp ngã xuống đất, dùng dây thừng trói chặt lại, buộc vào trên gậy gỗ gánh lên, đi hướng về tộc từ ngoài thành.
***Nguồn đả tự:
Bờ sông Phú Xuân vẫn đẹp như cũ.
Ninh Khuyết thẳng đến lúc này mới phát hiện, bờ sông đặt nhiều lồng trúc dệt thành, đại khái đó là dụng cụ tẩm trư lung, vô số năm qua, không biết rốt cuộc có bao nhiêu nam nữ bị chết đuối ở trong sông Phú Xuân xinh đẹp, trong nước sông giữa những cụm bèo mềm mại đẹp đẽ kia không biết có bao nhiêu oan hồn.
Hắn đứng ở bờ sông nhìn bèo, nghe chỗ từ đường Thôi phiệt phía sau truyền đến tiếng gậy cùng tiếng dân chúng kêu hay, cảm xúc trên mặt không có bất cứ biến hóa gì, thật lâu mới xoay người sang chỗ khác.
Ngoài từ đường có gần ngàn người dân. Thôi Hoa Sinh mặc một bộ áo trắng, sắc mặt tái nhợt, cả người là máu, treo ở trên gậy ngoài từ đường hấp hối, tựa như tùy thời đều có thể chết.
Vương Cảnh Lược trở về bên cạnh hắn.
Ninh Khuyết nói: "Kêu hay, không hẳn mọi người đều đồng ý Thôi phiệt xử trí, chỉ là bởi vì Thôi Hoa Sinh ngày thường là vị công tử ca cao cao tại thượng, hôm nay lại bị lột áo ngoài đánh thành bộ dạng này, mọi người vây xem tất nhiên cao hứng.
Vương Cảnh Lược giật mình, nói: "Đã thăm dò được một số tin tức, Thôi Hoa Sinh quả thật là con em Thôi phiệt hẳn hoi, cưới vợ họ Thu, chính là Nhữ Dương tri châu, ngày đó phản loạn Thu gia bị phản quân các họ diệt môn, lúc đó họ Thu đang ở nhà mẹ đẻ, cũng chết tại chỗ."
Ninh Khuyết nói: "Cái gọi là lòng dân, trước cần ổn định xuống, mới có thể tranh thủ, Thôi phiệt không tiếc để con em nhà mình chết, đó là muốn dùng máu đến khiến dân chúng quận Thanh Hà trầm mặc."
Vương Cảnh Lược nhẹ giọng hỏi: "Một khi đã như vậy, chúng ta có cứu hay không?"
Ninh Khuyết nói: "Người này rất thương vợ hắn, hiện tại còn sống cũng là thống khổ."
Vương Cảnh Lược nói: "Ít nhất lúc hắn còn sống không nên thừa nhận thống khổ."
Ninh Khuyết nói: "Bờ sông Phú Xuân còn có hai gã Tri Mệnh cảnh, ta sẽ không mạo hiểm vì người này, đương nhiên... Nếu hắn lần này có thể sống sót, có lẽ về sau có thể có chút tác dụng."
Nói xong câu đó, hắn xoay người rời khỏi từ đường.
Hắn nhìn bờ bên kia sông Phú Xuân, cảm giác trong những trang viên đó mơ hồ truyền đến trận ý dao động, thầm nghĩ quả nhiên không hổ là nơi so với thư viện lịch sử còn lâu dài hơn, nội tình không thể coi thường.
Bờ sông Phú Xuân có hai người Tri Mệnh, cái này cũng sẽ không làm hắn cảm thấy sợ hãi, chỉ là nếu phải động thủ, tất khiến động tĩnh rất lớn, như vậy mọi người đều sẽ biết hắn đã rời khỏi Trường An.
Ít nhất ở trước khi tiến vào Tây Lăng thần quốc, hắn không thể để người ta biết mình đã rời khỏi Trường An bằng không cường giả tu hành khắp thiên hạ đều sẽ đến thử giết chết hắn.
Hơn nữa dù sao từng ký hòa ước với Tây Lăng thần điện, cam đoan quận Thanh Hà an toàn, nếu ở nơi này giết quá nhiều người, thần điện không có khả năng nhịn mãi. Trước khi thư viện giải quyết tửu đồ và đồ tể -- hai thanh đao treo ở đỉnh đầu Đại Đường, hắn có rất nhiều chuyện không thể làm.
Chẳng qua cũng có một số chuyện hắn có thể làm, cũng nên làm.
Chính như Dương Nhị Hi nói, người Đường hiện tại đi quận Thanh Hà, trừ giết người còn có thể làm gì?
Ninh Khuyết lần này chưa vào thành Dương Châu.
Hắn đứng ở trong rừng cây cạnh đường, nhìn tên quan viên cưỡi ngựa trắng kia, trầm mặc không nói.
Tên quan viên đó rất trẻ tuổi, thần thái văn nhã yên tĩnh, bên cạnh có mấy chục tên cấp dưới cùng quân sĩ hộ vệ, ở trên ngựa vẫn không quên hướng dân chúng quận Thanh Hà trên đường phất tay, rước lấy từng trận ủng hộ.
Ở trong mắt Ninh Khuyết, quan viên trẻ tuổi này lại rất buồn cười, bởi vì quan phục mặc trên thân người này, rõ ràng vẫn là kiểu Đại Đường, chỉ là sửa lại chút chi tiết, tỏ ra có chút buồn cười.
Lại bởi vì, Ninh Khuyết luôn cho rằng người này rất buồn cười, đáng cười, bởi vì hắn tên là Chung Đại Tuấn.
"Ngày ấy phản loạn, hắn lập công lao lớn nhất, lại là con trai thành thủ Dương Châu, cho nên sau đó được rất nhiều chỗ tốt, nếu quận Thanh Hà tuyên bố lập nước, nhắm chừng sẽ phong tước."
Vương Cảnh Lược nhìn Chung Đại Tuấn nói.
Ở lúc phản loạn lập công càng lớn, tất nhiên đó là chỉ giết càng nhiều người Đường, các cấp quan viên thành Dương Châu, đều là bị người này lừa tới thành thủ phủ, sau đó dùng đao phủ mai phục chém chết.
Ninh Khuyết nhìn tay Chung Đại Tuấn nắm dây cương, nói: "Giết chết hắn, ta lại rời khỏi. Ngươi ở trong thành Dương Châu đem chuẩn bị làm tốt, nhiều nhất một tháng, ta sẽ trở về."
Ngoài thành Dương Châu có ngôi miếu đổ nát, cũng là một ngôi miếu duy nhất.
Trong ngôi miếu đổ nát này bỗng nhiên có hai tăng nhân tới, trong đó một tăng nhân màu da ngăm đen, khí độ yên tĩnh mà bất phàm, một gã tăng nhân khác thì là hai mắt đã mù, thần thái nản lòng mà trầm mặc.
Ninh Khuyết theo hoàng hôn cùng nhau tiến vào miếu đổ nát.
Hắn nhìn tăng nhân màu da ngăm đen kia mỉm cười, nói: "Sư huynh, đã lâu không gặp."
Tăng nhân này chính là trụ trì chùa Lạn Kha hiện nay Quan Hải tăng.
Quan Hải tăng nhìn hắn thở dài nói: "Mọi người trên đời đều đang chờ ngươi từ trong thành Trường An đi ra, như thế mới có thể giết chết ngươi, ai có thể ngờ tới, ngươi lại thực đi ra."
Ninh Khuyết nói: "Sư huynh mấy năm qua đều đang thanh tu, không phải cũng phá quan rời chùa?"
Quan Hải tăng nói: "Tây Lăng thần điện muốn mời dự quang minh tế, Ngõa sơn chung quy cần đi một người."
Ninh Khuyết nói: "Ta cũng muốn đi xem náo nhiệt."
Quan Hải tăng vậy mới biết, hắn thế mà chuẩn bị đi Tây Lăng, khiếp sợ không biết nói như thế nào.
Ninh Khuyết nhìn phía hậu điện, hỏi: "Hắn gần đây như thế nào?"
Ninh Khuyết dùng phù ở trong ngôi miếu đổ nát bố trí kết giới, không lo lắng tiếng trước điện truyền tới hậu điện, nhưng dù vậy, hắn vẫn rất chú ý thanh âm nói chuyện, không muốn để cho gã sư mù kia nghe thấy.
Quan Hải tăng thở dài nói: "Năm đó hắn bị đuổi khỏi thành Trường An, luôn lang bạc kỳ hồ thế gian, tuy cảnh giới vẫn còn, chỉ là hai mắt không thể thấy vật, tất nhiên sống có chút vất vả. Lúc năm kia, hắn lưu lạc đến Ngõa sơn, được tăng nhân trong chùa phát hiện, từ sau đó liền luôn ở trong chùa Lạn Kha theo ta thanh tu."
Ninh Khuyết nhìn sau điện, thầm nghĩ cha đẻ tên dâm tăng kia ở tây hoang bị mình giết chết, chùa Huyền Không đã sớm trục xuất hắn, tự nhiên sẽ không để ý tới hắn chết sống nữa, mấy năm nay lưu lạc ở nhân gian, nghĩ hẳn sống rất thảm đạm, nhưng hắn chỉ là nghĩ một chút, lại không sinh ra bất cứ lòng đồng tình gì.
"Vất vả sư huynh rồi." Hắn nhìn Quan Hải tăng nói, "Muốn ngươi nói những chuyện cũ đó thật sự là ngượng ngùng."
Quan Hải tăng thở dài nói: "Tuy nói hắn năm đó phạm không ít tội, nhưng hai mắt đã mù, ở trong chùa không tranh với đời, cần gì còn phải đem hắn kéo vào trong hồng trần chịu tra tấn?"
Ninh Khuyết nói: "Nếu hắn thật lòng không bụi trần, lại nào theo ngươi rời khỏi Ngõa sơn?"
Quan Hải tăng nhìn hắn nói: "Ta có thể hiểu cảm thụ của người Đường, chỉ là đã muốn làm một số cái gì đó, cần gì mượn cớ người khác? Thật sự là tội gì?"
Ninh Khuyết nói: "Không sai, vất vả sư huynh dẫn hắn tới, quả thật không có ý nghĩa gì, chỉ là lấy cớ. Thư viện không muốn cho đạo môn cớ làm khó dễ, mà ta cần một cái cớ thuyết phục bản thân làm chút chuyện."
Quan Hải tăng cảm khái nói: "Năm đó sư phụ cũng nhìn không ra ngươi tương lai rốt cuộc sẽ đi đến trên con đường nào, nay xem ra, ta không khỏi có chút lo lắng."
Ninh Khuyết nói: "Đại sư nhập là Kì Sơn, lại nào sẽ không nghĩ tới ta sẽ đi lên lối rẽ?"
Thừa dịp bóng đêm, Ninh Khuyết vào thành Dương Châu. Hắn tới ngoài thành thủ phủ, nhìn từng lùm trúc xanh vươn ra sân tường, trầm mặc tính toán, hai đầu gối khẽ gập lại thẳng ra, liền nhảy đến đầu tường, vươn tay phải như tia chớp, cầm cây trúc không bóng loáng, giống như tấm vải mỏng nhẹ nhàng không tiếng động trượt xuống đến trong phủ.
Vương Cảnh Lược lúc này đã rời khỏi, đại khái đang ở bờ sông Phú Xuân làm chuẩn bị, tiến vào thành thủ phủ chỉ có một mình hắn. Hắn chưa dùng phù cũng chưa cầm đao, chỉ dựa vào lực lượng cùng cường độ thân thể không thể tưởng tượng, đã dễ dàng tiến vào chỗ sâu nhất của thành thủ phủ, không có bất luận kẻ nào có thể phát hiện. Lấy cảnh giới tu hành luận, hắn hiện tại đã là cường giả Tri Mệnh cảnh, nhưng chỗ cường đại thật sự của hắn, chủ yếu nhất vẫn là thân thể nhập ma sau khi tu hành hạo nhiên khí cùng với thân phận thần phù sư.
← Ch. 753 | Ch. 755 → |