← Ch.771 | Ch.773 → |
Thủ đoạn cuối cùng của hắn ở ngay trên cái mặc ngọc thần tọa nọ của Tài Quyết thần điện, chỉ là lấy tính tình nữ nhân kia trên mặc ngọc thần tọa, cái này thật sự quá mức mạo hiểm, cho nên mãi không thể hạ quyết tâm, nhưng theo thời gian trôi qua, Trần Bì Bì sắp bị thiêu chết, hắn chỉ có thể thử một lần.
Nghe nói Diệp Hồng Ngư sau khi từ Trường An trở lại Đào sơn, thì luôn ở trong điện tĩnh tu không ra. Sau khi hắn tới Tây Lăng thần điện, vẫn chưa từng thấy nàng, đã không thể ngẫu nhiên gặp, vậy thì đành phải đi gặp.
...
Quận Thanh Hà cũng đã tới mùa thu.
Vương Cảnh Lược thu được thư mật qua thành Trường An chuyển đến, trầm mặc thời gian rất lâu, một lần nữa đội cái nón nọ, dẫn xe ngựa rời khỏi chỗ ở, tới trước một gian phòng bình thường của thành Dương Châu.
Trong nhà không ngừng vang lên tiếng ho khan. Hắn đứng ở ngoài cửa một lúc lâu, xác nhận không có mai phục gì, mới vào trong nhà, đem thuốc mua đặt tới trên bàn, sau đó hỏi: "Ngươi muốn thế nào?"
Một nam tử thanh niên nằm ở trên giường, khuôn mặt gầy yếu rất tái nhợt, vẻ mặt dị thường tiều tụy, trong phòng tràn ngập mùi thuốc, cũng không thể hoàn toàn che lại mùi máu tươi phía sau giường phát ra.
Phía sau giường chất một đống băng gạc, bên trên dính máu.
Nam tử này tên là Thôi Hoa Sinh, chính là con em Thôi phiệt, vợ hắn Thu thị chính là tiền Đại Đường Nhữ Dương tri châu Thu Phảng ngô **, ngày đó phản loạn Thu gia bị quân các họ diệt, thê tử hắn cũng chết ngay tại chỗ.
Thôi Hoa Sinh bởi thương mà giận, ở trong thành Dương Châu phẫn nộ kể lể, cuối cùng bị Thôi tộc vận dụng gia pháp, ở trong từ đường tộc ra sức đánh một trận, hơn nữa treo cột thị chúng ba ngày, mới thả hắn đi.
Gia pháp của các họ Thanh Hà xưa nay khắc nghiệt, nếu Thôi Hoa Sinh không phải cháu cực gần của tộc trưởng Thôi Thực, chỉ sợ sẽ bị đánh chết tươi, dù vậy, hắn cũng bị thương rất nặng, tuy may mắn còn sống, vết thương trên người lại là mãi chưa khỏi, chỉ có thể triền miên chịu đựng trên giường bệnh như vậy.
Thôi Hoa Sinh nhìn nam nhân đội nón này, giọng hơi khàn nói: "Ta nếu muốn đi sông Phú Xuân vào Thôi viên, quả thật không phải việc gì khó, nhưng cần thời gian."
Vương Cảnh Lược đem nón tháo xuống, nói: "Vì sao cần thời gian?"
Thấy hắn tháo nón, lộ ra khuôn mặt chân thật, Thôi Hoa Sinh có thêm chút tín nhiệm đối với hắn, nói: "Muốn sắm vai hối hận nhận sai, chung quy cần một ít thời gian, bằng không sẽ không ai tin tưởng."
Vương Cảnh Lược gật gật đầu, nói: "Nói có đạo lý, ta ban đầu quả thật cũng lo lắng có thể tỏ ra quá đông cứng chút hay không, cũng may hiện tại chúng ta lại nhiều ra chút thời gian."
Thôi Hoa Sinh nói: "Tiệc thọ của Thôi Thực đã qua, tiếp theo Thôi viên đãi khách còn có chút ngày."
Vương Cảnh Lược tính thời gian một chút, vừa vặn trùng với ngày quang minh lễ, nói: "Như thế vừa vặn."
Thôi Hoa Sinh không biết nhớ tới cái gì, lại ho khan, sau một lúc lâu mới khôi phục bình tĩnh, nhìn hắn nghiêm túc hỏi: "Chẳng lẽ các ngươi không lo lắng giết người quá nhiều, sẽ ép thần điện ra tay?"
Vương Cảnh Lược thầm nghĩ, chỉ cần Ninh Khuyết ra tay ở trên quang minh tế, trận chiến tranh vừa mới ngừng lại hơn nửa năm thời gian này sẽ tất nhiên phải bắt đầu một lần nữa, vậy còn có cái gì phải lo lắng?
...
Đại Đường vừa mới từ trong chiến tranh khôi phục lại, cũng chưa làm tốt chuẩn bị đối kháng toàn bộ thế giới lần nữa, vô luận trên tâm lý hay là trên tài nguyên, loại chuẩn bị này đều còn cần một đoạn thời gian.
Nhưng thư viện đã làm tốt loại chuẩn bị này, hơn nữa tin tưởng vững chắc chỉ cần Ninh Khuyết có thể chấp hành kế hoạch hoàn mỹ, như vậy Tây Lăng thần điện sẽ không dám dễ dàng mở chiến cuộc nữa. Thật sự làm thư viện cảm thấy sầu lo, vẫn là tửu đồ và đồ tể hai thanh đại đao này luôn treo ở ngoài thành Trường An, chẳng qua cũng chính bởi vì như thế, cho nên thư viện dị thường kiên định muốn chấp hành kế hoạch này, chỉ có vậy mới có thể khiến hai người này không dám động thủ, cho dù chỉ là tạm thời.
Đại sư huynh không ở thư viện hậu sơn, hẳn là còn ở trong hoàng cung chủ trì chữa trị Kinh Thần trận, tứ sư huynh và lục sư huynh hiện tại cũng ở nơi đó làm trợ thủ, tam sư tỷ Dư Liêm ở sau đại chiến đã nhẹ nhàng đi xa, người khác còn ở trong quá trình chữa thương lâu dài, hiện nay thư viện hậu sơn chỉ do nhị sư huynh tọa trấn.
Quân Mạch là người dùng kiếm, hắn muốn bảo vệ thư viện hậu sơn, thì phải đem kiếm của mình mài sắc bén thêm một chút, cho nên những ngày qua, hắn luôn ngồi ở dưới thác nước sau viện mài kiếm.
Hắn không ngừng mài kiếm, ngày đêm không nghỉ, nay đã mài xuyên mười mấy tảng đá cứng rắn, tâm hắn vẫn không tĩnh lại, tựa như tay áo trên cánh tay ở trong gió khẽ dao động.
Mộc Dữu xách hộp thức đi đến cạnh đầm, nhìn tay áo trống rỗng cùng mái tóc xám trắng được chải cẩn thận tỉ mỉ của hắn, trong lòng hơi ảm đạm, sau đó dịu dàng nói: "Sư phụ từng nói, Bì Bì yên vui cho nên Tri Mệnh, cuộc đời này tất nhiên phúc duyên thâm hậu, tiểu sư đệ ở Đào sơn, nhất định cứu được hắn ra."
Tâm Quaqn Mạch không tĩnh, không phải bởi vì tóc xám đầy đầu cùng tay cụt, không phải bởi vì cuộc đời này vô vọng lấy kiếm tu tới cảnh giới của sư phụ hoặc tiểu sư thúc, mà là bởi vì Trần Bì Bì muốn chết.
Trong thư viện hậu sơn, số lần hắn dạy dỗ Trần Bì Bì nhiều nhất, số lần dùng viện quy đánh hắn nhiều nhất, nói chuyện cũng là nhiều nhất, hắn và Trần Bì Bì quan hệ thân hậu nhất.
Quang minh tế sắp sửa tổ chức, Trần Bì Bì lại muốn chết, mà hắn lại chỉ có thể ngồi ở bên đầm, không biết cái gọi là mài thanh kiếm sắt tựa như vĩnh viễn cũng mài không hết này, sao có thể bình tĩnh?
"Cường giả Tây Lăng thần điện rất nhiều, nghe nói chưởng giáo đã khôi phục cảnh giới, lại có thần côn Kim trường cùng con lừa ngốc Huyền Không tự, kế hoạch của sư huynh tuy nhìn như không có bất cứ lỗ hổng nào, năng lực chấp hành của tiểu sư đệ cũng là hạng nhất thế gian, nhưng chúng ta trước đó lại không biết Bì Bì ở Đào sơn, cho nên ta lo lắng."
Mộc Dữu biết vô luận mình nói gì, cũng không thể làm tâm tình hắn tốt lên, đem hộp thức ăn đặt tới trên đá cạnh đầm, nói: "Ăn cơm trước đi, buổi tối nhớ về nhà ngủ, bên ngoài đêm lạnh."
Nghe hai chữ về nhà, Quân Mạch có chút không quen, nhưng vẫn là hiểu mình nên làm như thế nào, đứng dậy nói: "Những ngày qua vất vả sư muội rồi, buổi tối ta sẽ... Về nhà."
...
Ở bên đầm sau khi ăn xong. Quân Mạch tiếp tục mài kiếm, mặt ngoài tảng đá cứng rắn bị kiếm sắt mài thành bột phấn rất nhỏ, rơi ở trên mặt nước thỉnh thoảng phập phồng, đây đại khái là bọt biển kiên cường.
Hai thiếu niên tới cạnh đầm, đưa nước cho hắn, đồng thời đem hộp thức ăn xách về tiểu viện.
Nhìn bóng lưng tịch liêu của Quân Mạch, hai người do dự không tiến lên trước, cuối cùng vẫn là Lý Quang lấy dũng khí nói: "Sư phụ, ngày đó nghe đại sư bá nói người cần đọc kinh Phật nhiều chút..."
** Nguồn đả tự:
Lý Quang và Trương Niệm Tổ sau khi được Ninh Khuyết đưa vào thư viện, vẫn chưa chính thức bắt đầu tu hành, bây giờ còn chưa Sơ Thức, chỉ là người thường, nhưng ở trong hậu sơn cùng các sư thúc tiếp xúc nhiều rồi, cũng đã mơ hồ biết một ít đạo lý tu hành, hoặc nói là chỉ mơ hồ hiểu chút từ, thấy sư phụ ở bên đầm mài kiếm buồn rầu, bọn họ cũng cảm thấy lo âu, hoàn toàn không tiếc phát tác, vậy mà muốn ra chút chủ ý cho Quân Mạch.
Thanh âm Lý Quang càng lúc càng nhỏ, bởi vì chính hắn cũng cảm thấy mình là đang nói nhảm, hơn nữa bọn họ từ chỗ ngũ sư thúc biết, sư phụ chán ghét nhất phật pháp và hòa thượng, nghe nói năm đó tượng đá Phật tổ Lạn Kha tự Ngõa sơn sập, là bị sư phụ dùng kiếm chém rơi, mình lại muốn sư phụ tu phật, đây thật sự là muốn chết.
Quân Mạch chưa quay đầu, cũng chưa tức giận, nói: "Sau khi đi trấn nhỏ, nghe Triều Tiểu Thụ nói, tuy các ngươi còn chưa bắt đầu tu hành, nhưng đã là đệ tử thư viện, thì không thể khiến thư viện mất mặt."
Nhiều năm trước lúc Ninh Khuyết mang theo đệ tử thư viện tiền viện đi hoang nguyên chân tu, hắn nói cũng chính là một câu như vậy, yêu cầu trong câu này rất đơn giản, nhưng cũng có áp lực rất lớn.
Hai thiếu niên nghĩ lập tức sẽ lên đường, nghĩ những việc phải làm, lại có một chút e ngại, nhìn bóng lưng sư phụ, lại có chút không nỡ.
Trương Niệm Tổ do dự nói: "Sư phụ, lần này bọn con có thể không còn sống trở lại... Người yên tâm, chúng con không sợ, cũng sẽ không làm thư viện mất mặt, chỉ là..."
Quân Mạch chưa để đệ tử nói hết lời, xoay người lại nhìn bọn họ nói:
"Chỉ cần muốn sống thì nhất định có thể sống, cho dù là Hạo Thiên tới hỏi ta, ta cũng chỉ có cái đáp án này."
Đêm đó, Quân Mạch không mài kiếm nữa, về tới tiểu viện.
Mộc Dữu làm ăn khuya cho hắn, sáng sớm hôm sau đưa cơm thật sớm, tiễn Trương Niệm Tổ và Lý Quang ra khỏi Vân Môn đại trận, tiễn mãi tới thư viện tiền viện, không ngừng căn dặn.
Hai thiếu niên quỳ xuống dập đầu với nàng, Lý Quang nói: "Sư nương, người vẫn là sớm trở về đi, con vẫn lo lắng sư phụ."
Mộc Dữu cười sờ sờ đầu hắn, chưa đi, thẳng đến cái xe ngựa đó đi xuống bãi cỏ, mới xoay người rời khỏi. Đã là sư nương, dù sao cũng phải có chút bộ dáng sư nương.
Đợi nàng trở lại thư viện hậu sơn, mới phát hiện chính như Lý Quang nói, mình nên sớm trở về.
Nàng nhìn sợi tóc xám trắng đầy đất, giật mình vô cùng, sau khi Quân Mạch từ bên giếng ngẩng đầu lên, thân thể nàng càng là lung lay muốn ngã, suýt nữa cứ như vậy ngất đi.
Quân Mạch là người rất chú ý dung nhan tư thái, tóc hắn vĩnh viễn chải chỉnh tề như vậy, vô luận đen nhánh hay là hoa râm, cái mũ xưa đó vĩnh viễn là chính mà thẳng tắp như vậy.
Hiện tại tóc hắn không thể chải cẩn thận tỉ mỉ giống như trước nữa, hắn không thể đội cái mũ xưa dấu hiệu kia nữa, bởi vì hắn đã cắt tóc.
Mộc Dữu nhìn đầu Quân Mạch, tay phải siết chặt áo, dùng sức cắn cắn môi mới tỉnh táo lại, run giọng nói: "Huynh đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ huynh thật muốn tu phật?"
Quân Mạch vừa rửa đầu xong bên giếng, nước giếng trong suốt trên đầu chảy xuống, làm ướt quần áo.
Nghe thanh âm phía sau đến, hắn chưa chuyển thanh, nói: "Đọc kinh Phật một chút cũng sao."
Mộc Dữu run giọng: "Huynh tôn trọng sư huynh như thế, nhưng dù là sư huynh muốn huynh đọc thêm kinh Phật, huynh cũng không để ý tới, đó chẳng qua là hai đứa nhỏ không hiểu tu hành, huynh lại muốn nghe bọn nó?"
Quân Mạch nhìn mảnh vụn trong nước trên đất bên giếng, trầm mặc một lát sau đó nói: "Ta đời này ghét phật tông nhất, nhưng nay nghĩ đến, có lẽ bởi vậy đã bỏ lỡ một số thứ."
Mộc Dữu đau lòng nói: "Chỉ bởi vì huynh muốn từ trong phật pháp tìm được phương pháp hồi phục, cho nên huynh liền muốn xuất gia?"
Quân Mạch xoay người nhìn phía nàng, nhìn nước mắt trên mặt nàng, khẽ giật mình nói: "Ta khi nào từng nói muốn xuất gia làm sư? Ta chán ghét phật tông đó là bởi vì bọn con lừa ngốc đó không sự sinh sản, không phụng cha mẹ, nào sẽ xuất gia? Ta nói tu phật chỉ là đọc kinh Phật một chút, muốn nhìn một chút có thể giúp ta tĩnh tâm hay không mà thôi."
Mộc Dữu nghe hắn giải thích, càng cảm thấy đau lòng hơn, rơi lệ nói: "Huynh cạo đầu hết rồi, còn gạt ta."
Quân Mạch có chút vụng về giải thích: "Ta chỉ là cảm thấy tóc xám trắng có chút khó coi, hơn nữa phát hiện muội sáng sớm mỗi ngày xử lý có chút phiền phức, cho nên cạo.
Mộc Dữu giật mình, không thể tin hỏi: "Chỉ vì nguyên nhân này?"
Quân Mạch gật gật đầu, đi đến trước người nàng nói: "Nhìn thêm hai ngày là quen, muội không cần khổ sở."
"Cạo cũng tốt, nói không chừng về sau tóc mới mọc ra sẽ có thể đen trở lại."
Mộc Dữu nín khóc mỉm cười, theo bản năng đưa tay đi sờ đầu Quân Mạch.
Quân Mạch rất trọng cấp bậc lễ nghĩa, bình thường căn bản sẽ không để cho các sư đệ, sư muội tiếp xúc thân thể mình, lại càng không cần nói sờ đầu mình, lúc này hắn lại không tránh.
Chỉ là rất rõ ràng, hắn chịu có chút vất vả, vẻ mặt rất cứng ngắc.
Mộc Dữu nhẹ nhàng vuốt cái đầu trơn láng của hắn, bỗng nhiên nghĩ đến một việc, nhìn hắn nghiêm túc nói: "Ta biết huynh chán ghét phật tông, nhưng sau này cũng không thể tùy tiện mắng tăng nhân là con lừa ngốc."
Quân Mạch nhíu mày: "Tu phật không có nghĩa là cần kính phật, cho dù Phật tử sống lại, ta vẫn muốn mắng hắn vài câu."
Mộc Dữu cười nói: "Mặc dù muốn mắng, huynh hiện cũng không thể mắng ba chữ đó nữa."
...
Kiếm Các nghênh đón một vị khách, người khách đó một thân áo xanh, hông đeo trường kiếm, xem tang thương trên mặt, đã tới trung niên, nhưng khí độ bất phàm, tự có một phần ý tứ tiêu sái.
Hắn là một cường giả Tri Mệnh cảnh, theo lý thường đáng được lễ ngộ, nhưng các đệ tử Kiếm Các từng gặp không ít Tri Mệnh cảnh, sở dĩ lễ ngộ với hắn như thế, không phải bởi vì bội phục hắn, là vì Kiếm Thánh đại nhân phân phó cùng với bối cảnh của người này, mấu chốt nhất là người này rất dễ dàng làm người ta cảm thấy bội phục.
Kiếm Các đệ tử bội phục hắn, là bội phục đảm lượng cùng dũng khí của hắn, rõ ràng mấy năm trước hai mắt bị Kiếm Thánh đại nhân làm bị thương nặng, hơn nữa nay Đường quốc đã thành kẻ địch của cả thế gian, hắn còn dám tới nơi này.
Trình Tử Thanh nhìn nam tử áo xanh đó, chậm rãi nói: "Triều tiên sinh vào."
Nam tử áo xanh chính là lão Triều Xuân Phong đình, Triều Tiểu Thụ.
...
Kiếm Các xây giữa vách núi như kiếm.
Trên không thân núi sau sườn dốc, trong ẩn giấu đầm u tĩnh, chỉ có miệng hang phía trên cùng có thể hắt ánh mặt trời, bên đầm làm căn nhà tranh, Kiếm Thánh Liễu Bạch ngay trong gian nhà tranh này.
Lúc Triều Tiểu Thụ đi vào hang, Liễu Bạch không trong nhà cỏ, mà là câu cá bên đầm, trong nước đầm rét lạnh mơ hồ có thể nhìn thấy bóng cá bơi, phía dưới dây câu lại không thấy lưỡi câu.
Triều Tiểu Thụ đi đến phía sau Liễu Bạch, thi lễ ra mắt.
Liễu Bạch chưa quay đầu, nói: "Nghe nói lúc đại tiên sinh câu cá, chưa bao giờ dùng lưỡi câu, cho nên ta cũng muốn học theo hắn một chút, chỉ là câu nhiều ngày như vậy mà chưa có cá lên, ngươi lại đến rồi."
← Ch. 771 | Ch. 773 → |