← Ch.786 | Ch.788 → |
Quả nhiên không hổ là cô gái thiên tài đạo môn mười bảy Tri Mệnh, một kiếm nhìn qua đơn giản như thế trên thực tế lại có được uy lực cực kỳ cường đại, càng đáng sợ là, kiếm của nàng lại đã xuyên qua rào kiếm!
Vẻ mặt Diệp Hồng Ngư thoáng nghiêm lại, không ngờ người này lại có thể xuyên qua lồng chim, xem ra lúc Nam Hải đại thần quan rời khỏi Đào Sơn, không chỉ mang đi một số điển tịch nào đó của Quang Minh thần điện, ngay cả Tài Quyết thần điện cũng không bỏ sót.
Đường Tiểu Đường lúc này toàn bộ tinh thần ý chí ở trên người Diệp Hồng Ngư trong thần liễn, không ngờ cô gái Nam Hải chỗ gần sẽ bỗng nhiên bùng nổ đả thương người, lúc gặp nguy hiểm, vội đưa ngang côn đón đỡ.
Chỉ nghe một tiếng vang giòn, côn sắt của nàng rời tay, phun ra một ngụm máu tươi.
Cô gái Nam Hải Tiểu Ngư vội bắt kiếm quyết, phi kiếm đi vòng nửa vòng, lần nữa đâm hướng Đường Tiểu Đường.
Lúc này nhìn qua, tựa như ai cũng không thể cứu nàng nữa.
Sắc mặt Trần Bì Bì tái nhợt, thân thể mập mạp run rẩy phi thường lợi hại, giống như sắp sửa ngã xuống.
Chỉ thấy một đạo kiếm quang hiện lên.
Cô gái Nam Hải Tiểu Ngư thét lớn một tiếng, khóe môi ứa máu, cực khó khăn thu hồi bản mạng kiếm.
Mọi người nơi đây căn bản không kịp phản ứng, liền thấy kiếm quang sáng ngời đó từ trên không trung hạ xuống, xẹt qua gò má cô gái Nam Hải, nàng miễn cưỡng giơ kiếm đón, lại nào có thể hoàn toàn ngăn trở.
Trên mặt cô gái Nam Hải xuất hiện một vết thương bởi kiếm rất tanh máu.
Kiếm quang sáng ngời đó bay trở về thần liễn.
Trong thần liễn lần nữa vang lên thanh âm lạnh lùng của Diệp Hồng Ngư.
"Đây là chiến đấu của bổn tọa cùng cô ta, ngươi tính là cái quái gì, cũng dám nhúng tay."
Nhìn Đường Tiểu Đường cả người là máu, lại hẳn không có nguy hiểm sinh mệnh, Trần Bì Bì rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, sau đó cả người hắn đều buông lỏng, đặt mông ngồi tới trên tế đàn đá trắng.
Hắn nhìn Tài Quyết thần liễn, vuốt ngực nói: "Ngươi không thể ra tay sớm một chút? Không nên đem ta dọa thành như vậy."
Trong thần liễn, Diệp Hồng Ngư khẽ nhíu mày, thầm nghĩ quả nhiên vẫn là tên mập chết tiệt kia.
Trần Bì Bì rõ ràng cảm tạ, mở miệng lại là thầm oán, Diệp Hồng Ngư rõ ràng muốn giết Trần Bì Bì đã muốn rất nhiều năm, nhưng chuyện tới trước mắt, lại là ngay cả nữ nhân của hắn cũng muốn cứu -- thơ ấu thù hận, thanh xuân ghi hận, ở sau khi trưởng thành, đại khái đều sẽ biến thành một số thứ tốt đẹp thú vị đi.
Ninh Khuyết không giống Tây Lăng thần điện chờ đợi ba vị sư huynh sư tỷ đến, bởi vì ở trong kế hoạch của thư viện, vốn là không có việc của bọn họ, hắn đang đợi là biến hoá.
Đại sư huynh ở lúc thẩm định kế hoạch hắn cùng tứ sư huynh chế ra, đối với chi tiết mấu chốt nhất trong đó từng đưa ra nghi vấn, Ninh Khuyết cũng không thể làm ra giải đáp, bởi vì hắn không biết như thế nào mới có thể chờ được cơ hội đó. Lúc ấy Dư Liêm nói, cơ hội không thể sáng tạo, tất cả đều ở trong biến hóa.
Lúc kiếm của Liễu Bạch phá thanh quang mà tới, ở trước tế đàn mơ hồ chỉ Quang Minh thần điện, hắn cho rằng đó là biến hóa sư tỷ nói. Lúc truyền nhân của Nam Hải đại thần quan tới bãi trước Đào sơn, bắt đầu tranh phong với Tây Lăng thần điện, hắn cho rằng đây là biến hóa. Lúc Đường Tiểu Đường liên tục phá ba ải, xông đến trước tế đàn, hắn cho rằng đây có thể chính là biến hóa, nhưng trên thực tế cái gì cũng chưa thay đổi, cơ hội hắn chờ mãi chưa đến.
Hắn đã chờ không nổi nữa. Lúc Trần Bì Bì sắp bị Hạo Thiên thần huy đốt chết, hắn đã chuẩn bị ra tay, lúc cô gái Nam Hải đánh lén Đường Tiểu Đường, hắn cũng đang chuẩn bị ra tay, hắn biết câu nói kia của Trần Bì Bì thật ra không phải nói cho Diệp Hồng Ngư nghe, mà là nói cho mình nghe.
Nhưng nàng còn ở trên Đào sơn cao cao, nàng ở trong Quang Minh thần điện, hắn nếu không đợi được biến hóa Dư Liêm nói đã ra tay, như vậy sẽ vĩnh viễn không có khả năng thắng được nàng, chỉ là cái biến hóa đó rốt cuộc là cái gì?
...
Tang Tang đứng ở trước Quang Minh thần điện, mặt không chút thay đổi. Nàng đã không nhìn Trường An, nhìn năm đó, nàng hiện tại nhìn là ranh giới của mình, nhìn là hiện tại.
Bãi trước Đào sơn trình diễn từng màn sinh tử tranh chấp, trong đó ẩn giấu không biết bao nhiêu thứ tốt đẹp hoặc xấu xí của con người, nhưng ở trong mắt nàng những cái này đều là trò khôi hài, bởi vì trừ náo nhiệt không có bất cứ giá trị gì.
Vô số vạn năm qua, trừ hành vi ít ỏi mấy người giống phu tử làm ra, ở trong mắt Hạo Thiên, toàn bộ đại sự của nhân gian đều là việc nhỏ vụn vặt vô nghĩa, vô luận chiến tranh hay tai nạn, lại càng không cần nói những việc tầm thường sinh lão bệnh tử, chính như cùng thăng trầm của con kiến chưa từng có ở trong mắt con người.
Nam Hải nhất mạch xuất hiện ở Đào sơn, nàng không quan tâm, bởi vì những người này cũng là tín đồ thành tín nhất của nàng, giữa tín đồ vì quyền lực mà phát động chiến tranh, nàng ở trong thần quốc đã thấy vô số vạn lần, sớm không có gì mới mẻ. Nàng cũng chưa để ý tới thanh kiếm kia của Liễu Bạch, bởi vì nàng là Hạo Thiên, có thể tính tất cả việc trên đời, nàng muốn xem một chút kế hoạch của thư viện có vượt qua mình tính toán hay không, cái này khá quan trọng.
Đợi thời gian dài như vậy, an bài của thư viện vẫn chưa vượt qua nàng tính toán, nàng cảm thấy có chút không thú vị, nhìn Trần Bì Bì trên tế đàn, nàng bắt đầu cảm thấy có chút không kiên nhẫn.
Hôm nay quang minh tế mặc dù không thể mở lại cánh cửa thần quốc, nàng cũng phải chặt đứt trần duyền buộc mình ở nhân gian, trong chùm trần duyên đó sợi rắn chắc nhất nọ tạm thời chém không đứt, cũng phải chặt đứt chút ở bên. Trần Bì Bì chết đối với nàng mà nói, ý nghĩa trong chùm trần duyên đó có thể đứt một sợi, mà hắn đến bây giờ còn chưa chết, Đường Tiểu Đường đại biểu một sợi trần duyên khác cùng là được một sợi trần duyên khác cứu, cái này làm nàng cảm thấy có chút buồn bực.
Nàng không muốn thừa nhận những buồn bực này đến từ bản thân vài sợi trần duyền này, không muốn thừa nhận một đầu khác trong mấy sợi trần duyên đã buộc ở trên người mình, cho nên nàng muốn khiến Trần Bì Bì chết mau chút.
Nàng cho rằng mình không phẫn nộ, lại không biết sâu trong đôi mắt mình có một cơn gió lốc đang chậm rãi ấp ủ. Nàng trở lại trên lộ đài thần điện, nhìn vách núi mây trôi, không nhìn những tục sự không thú vị kia ở bãi trước nữa.
Hạo Thiên có cảm, nhân gian liền có ứng.
Các tín đồ thành tín nhất ở bãi trước Đào sơn, thần quan chấp sự của Tây Lăng thần điện, còn có bọn người từ Nam Hải trở về, trước hết cảm nhận được trên bầu trời truyền đến tức giận.
Hạo Thiên có chút suy nghĩ, thiên địa liền có phát giác.
Gió thu trên Đào sơn bắt đầu tàn sát bừa bãi, hoa đào tàn rơi trên đất bị gió thổi bay lên, ở trên không bay là tà, thoạt nhìn có chút mĩ lệ, lại bởi vì màu hoa tỏ ra có chút tanh máu.
← Ch. 786 | Ch. 788 → |