← Ch.796 | Ch.798 → |
Sau cơn mưa không khí rất sáng, mặc dù cuối chiều thậm chí bóng đêm đến, vẫn có thể nhìn thấy nơi rất xa. Mấy vạn tín đồ trên bãi trước Đào sơn, nhìn bóng người kia trên đường lên đỉnh núi, cảm xúc có chút phức tạp, hình ảnh lúc này, cực kỳ giống cảnh tượng nhiều năm trước Ninh Khuyết lên thư viện hậu sơn.
Trời đêm tối đen tựa như một tờ giấy mực, treo lơ lửng ở trên mặt đất bằng phẳng, trong đó có mấy chục đỉnh núi, cho người ta một loại cảm giác, nếu không phải những ngọn núi này, trời đêm sẽ rơi hướng về mặt đất.
Mảng bầu trời đêm này trên Tây Lăng thần điện hôm nay tỏ ra có chút đặc thù, đầy trời sao, lại không nhìn thấy dấu vết ánh trăng, ánh sao màu bạc rải xuống chân núi, làm Đào sơn đổi màu.
Ánh mắt Ninh Khuyết lướt qua đường lên núi màu bạc dừng ở trên Quang Minh thần điện, sau đó hắn bắt đầu sửa sang lại quần áo ướt đẫm, đem tóc ướt buộc chặt, đeo cung thu đao, lau nước mưa trên mặt.
Động tác của hắn rất chậm, vẻ mặt rất nghiêm túc, thẳng đến xác nhận quần áo cùng dáng vẻ đều không có bất cứ vấn đề gì, mới lên từng bậc, đã là phó ước mà đến, tất nhiên phải biểu hiện ra tôn trọng.
Bóng đêm đã sâu, vầng trăng khuyết kia không biết ẩn nấp ở sau mây đêm, hoàn toàn không biết tung tích, rất nhiều ngôi sao ở trên màn vải tối đen tỏ ra rất sáng ngời.
Trong bầu trời đêm có bảy ngôi sao sáng ngời nhất, gọi là chỉ dẫn tinh, là đèn sáng chỉ đường ngư dân di chuyển ở trên biển lớn tin cậy nhất, càng là sáng làm người ta có chút quáng mắt.
Giữa từ sườn dốc đến đỉnh núi Quang Minh thần điện, bậc đá đường lên núi tổng cộng bảy trăm bậc, Ninh Khuyết nhìn như đi thong thả, thực tế một bước là trăm bậc đá, giống như cưỡi gió mà lên.
Chân hắn rời khỏi sườn dốc, khi rơi xuống nơi đặt chân thứ nhất, đó là đi ra một bước, trong bảy chỉ dẫn tinh sáng ngời nhất trong bầu trời đêm, Ly Thiên tinh tận cùng phương bắc chợt ảm đạm.
Ninh Khuyết tiếp tục đi ra bước thứ hai, vì thế khỏa thứ hai trong bảy ngôi sao chỉ dẫn cũng theo đó mà ảm đạm. Hắn bước mỗi một bước, bảy ngôi sao chỉ dẫn kia trong bầu trời đêm liền có một ảm đạm không ánh sáng, giống như những ánh sao vĩnh hằng không thay đổi đó đều bị bước chân của hắn hấp thu vào thân thể mình.
Mấy vạn người trong bãi trước không phải ai cũng có thể nhìn thấy hắn đang đi trên đường lên núi, nhưng mọi người đều thấy được bảy ngôi sao chỉ dẫn kia trong bầu trời đêm trước sau ảm đạm, tiếng hò hét khiếp sợ cùng tiếng cầu nguyện sợ hãi chợt vang lên, đám người chưởng giáo nhìn tinh tượng biến hóa kỳ dị, vẻ mặt càng thêm ngưng trọng đến cực điểm.
...
Đầy trời sao. Trên Đào sơn có mấy thần điện, trong mắt Ninh Khuyết chỉ có một cái.
Tài liệu kiến trúc Quang Minh thần điện sử dụng rất không tầm thường, không phải vàng ngọc cũng không phải đá, lại tự nhiên lộ ra phần ý quý trọng, lúc này bị ánh sao bao phủ, tăng thêm vài phần cảm giác thánh khiết.
Ninh Khuyết đứng ở trước Quang Minh thần điện, giống như một con kiến không bắt mắt.
Hắn nhìn thần điện trước mắt, trầm mặc không nói, trong lòng sinh ra cảm xúc cực kỳ phức tạp. Có chút sợ có chút hưng phấn. Có chút hướng tới, lại muốn trốn tránh.
Hắn mạo hiểm rời khỏi Trường An, tới Tây Lăng thần quốc, lẻn vào Đào sơn, đó là vì tới Quang Minh thần điện, đi gặp nàng trong thần điện.
Ở trong quá trình này, hắn luôn biểu hiện bình tĩnh, nhưng khi hắn thật sự tới trước Quang Minh thần điện, sắp sửa gặp lại nàng, liền khó khống chế cảm xúc của mình nữa.
Mặc kệ hắn thuyết phục bản thân nàng trong thần điện là Tang Tang, là nha đầu đen gầy mình nuôi lớn, là người thân máu mủ tình thâm như thế nào, nhưng trên thực tế nàng chính là Hạo Thiên.
Có từ gọi là cách biệt một trời, đây là dùng để hình dung khoảng cách xa xôi giữa hai người, còn có từ gọi là thiên nhân cách biệt, dùng để hình dung sự thật vĩnh viễn không thể tiếp xúc.
Hắn là người phàm, nàng là Hạo Thiên, khoảng cách giữa hắn và nàng đó là khoảng cách trời với đất, giữa hắn với nàng cách một bức tường cao thông trời đất. Trời và người cách biệt, thật ra đó là cách biệt vĩnh viễn.
Cảm xúc của Ninh Khuyết chưa từng bao giờ phức tạp như hôm nay, hắn cũng chưa từng bao giờ sợ hãi như lúc này, nếu muốn ở trong cuộc đời trước kia tìm được cùng loại kinh nghiệm, thật ra cũng có liên quan với nàng.
Lần đó là Tang Tang rời nhà trốn đi, hắn ngồi ở trong Lão Bút Trai trầm mặc chờ đợi, sau đó ở trong thành Trường An tìm chung quanh, ở trong học sĩ phủ im lặng không nói, ở bờ hồ Nhạn Minh chửi trời mắng đất.
Tựa như chuyện gì cũng chưa biến hóa, vẫn là nàng rời nhà trốn đi, vẫn là hắn phải tìm được nàng, sau đó đem nàng mang về nhà. Hắn lo lắng không mang về được, cho nên sợ hãi.
Ninh Khuyết đột nhiên cực kỳ phẫn nộ, không biết bởi vì sợ hãi mà tức giận, hay là nàng không nghe lời giống như lần trước mà căm tức, thanh âm phẫn nộ cũng run rẩy lên.
"Rời nhà trốn đi loại chuyện này rất thú vị sao?"
Hắn nhìn sâu trong Quang Minh thần điện u tĩnh, nói: "Lần đầu tiên ta coi như ngươi tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, hiện tại thì sao? Ngươi cũng đã hơn hai mươi rồi, còn không hiểu chuyện?"
"Ngươi biết trong Lão Bút Trai hiện tại bẩn bao nhiêu không? Trên bàn tích bụi so với tro trong bếp còn nhiều hơn! Những việc này không phải đều nên là ngươi làm, kết quả ngươi đang làm gì? Gả cho người ta rồi, nên thành thành thật thật ở nhà rửa bát quét rác lau bàn, kết quả còn không thu được tâm, cứ muốn đi chơi khắp nơi, cả ngày không ở nhà!"
"Nào có nhiều thứ hay như vậy? Ngươi xem xem tòa thần điện nát này, lạnh lùng như ngôi mộ đá, nào có náo nhiệt như ngõ Lâm bốn mươi bảy? Ta không tin Trần Cẩm Kí nơi này có thể tốt hơn ở thành Trường An!"
Trong Quang Minh thần điện chưa từng có thanh âm truyền ra, Ninh Khuyết càng thêm căm tức, nói: "Nói chuyện nha! Nói chuyện nhà ngươi! Sao ngay cả lời cũng không dám nói? Có phải chột dạ rồi hay không?"
"Chẳng lẽ ngươi thực quyết định chủ ý ở riêng với ta? Đem mũi tên và xe ngựa cho ta, đem cái ô đen cùng con vật ngốc kia lưu lại, ngươi thật ra đem những gia sản này phân rõ ràng, nhưng ngươi có từng qua ta đồng ý hay không?"
"Được, không nói vấn đề ta có đồng ý không. Chỉ nói ở riêng loại chuyện này, đã muốn chia phải chia triệt để một chút, ngân phiếu trong Lão Bút Trai, ta đem một nửa của ngươi đã chôn vào trong mộ, giấy tờ nhà đất trang viên hồ Nhạn Minh, ta đã điền lên tên ngươi, cổ phần sòng bạc ta đã cho học sĩ phủ..."
Cảm xúc của hắn bỗng nhiên trở nên có chút ảm đạm, thấp giọng nói: "Thật ra ta chưa từng muốn ở riêng với ngươi, xử trí những tài sản này là tính theo di sản, ngươi đã còn sống, những sự xử trí đó tự nhiên mất đi hiệu lực, ngươi đem vài thứ lấy đi kia trả trở về, coi như việc này chưa từng xảy ra thế nào?"
Trong Quang Minh thần điện vẫn không có thanh âm.
"Đem đại hắc mã trả lại cho ta, đem cái ô to màu đen trả lại cho ta, đem... bản thân ngươi trả lại cho ta."
*****
Ninh Khuyết nói: "Ta tin tưởng cho dù ngươi đã quên rất nhiều chuyện, nhưng ít ra việc này chưa quên, bằng không ngươi sẽ không nghĩ để cho tửu đồ đem tên cùng xe đưa đến Trường An."
Thần điện vẫn u tĩnh, không người trả lời.
"Ta hiện tại mới hiểu ra, ngươi vì sao muốn Tây Lăng thần điện tổ chức trận quang minh tế này, bởi vì ngươi muốn giết Bì Bì, nhưng ngươi không thể giết chết hắn, bởi vì ta từng nói với ngươi, chúng ta nợ mạng hắn."
Cảm xúc của Ninh Khuyết bỗng trở nên bình tĩnh hẳn đi, cất bước đi hướng trong thần điện, vừa nói: "Cho dù không có trận Thiên Khải này, quan hệ giữa chúng ta cũng vẫn còn."
"Ngươi che chắn ta cảm giác, giống như tồn tại, tựa như trên mặt ngươi bôi lên ba tầng son phấn, mặt ngươi cũng vẫn đen, bởi vì đây là trời sinh, đây là định sẵn trong minh minh."
Trong Quang Minh thần điện u tĩnh quanh quẩn tiếng bước chân và tiếng nói bình tĩnh kiên định của hắn.
"Ngươi là Hạo Thiên, cũng là Minh vương, như vậy quan hệ giữa ngươi ta, đó là việc chính ngươi quyết định, một khi đã như vậy, ngươi lại nào có thể cắt đứt đơn phương?"
Ninh Khuyết tới ngoài thần điện, mới nhìn thấy bóng người kia trên lộ đài.
Hắn có chút kinh ngạc, bởi vì bóng người đó rất cao to, so với nam tử tầm thường còn cao lớn hơn, hơn nữa nữ tử trên lộ đài rất béo, đã vượt qua phạm vi đẫy đà, chỉ có thể dùng béo để hình dung. Nàng mặc một cái áo xanh nhiều loại hoa rất mỏng, dưới dốc có gió thu luân phiên thổi, lại không động chút nào, bởi vì chất vải bị thân thể đầy đặn của nàng căng cực nhanh, dán chặt ở trên người, đường nét khoa trương nhô lên.
Ninh Khuyết từng tưởng tượng rất nhiều lần hình ảnh khi gặp lại Tang Tang, còn chưa ngờ tới lúc lần nữa gặp lại, nha đầu đen nhỏ gầy kia đã biến mất không thấy, xuất hiện ở trước mặt hắn là một nữ tử cao béo như thế này.
Hắn nhớ tới ngày ấy lúc ở trên trấn nhỏ mua khoai lang nhìn thấy cái xe ngựa nọ, nhìn thấy cô gái cao béo kia trong xe ngựa, nhớ tới mình từng nói nàng giống như một con lợn béo, mới hiểu được thì ra hai người sớm đã gặp nhau.
Lúc ấy hắn gặp nhau mà chưa biết, nàng lại tất nhiên tất cả hiểu rõ trong lòng, vừa nghĩ tới đây, hắn cảm thấy lòng tin của mình đang dần dần tiêu tán, kế hoạch của thư viện tựa như cũng sắp sửa trở nên buồn cười hẳn lên.
Hắn nhìn bóng lưng nàng, trầm mặc thời gian rất lâu.
Nữ tử này thoạt nhìn không có bất cứ chỗ nào giống Tang Tang, cùng Tang Tang trong hồi ức của hắn hoàn toàn là hai người, nhưng hắn biết nàng chính là Tang Tang, không phải bởi vì loại cảm giác hư vô mờ mịt đó, mà là bởi vì cảm giác khẳng định. Vách ngăn giữa hắn và nàng đã biến mất, hắn tất nhiên có thể biết được nàng chính là nàng.
Nữ tử trên lộ đài rõ ràng chính là Tang Tang, nhìn lại không phải Tang Tang, không phải Tang Tang gầy teo đen đen kia, mà biến thành Tang Tang trắng trẻo mập mạp. Ninh Khuyết đột nhiên thương cảm hẳn lên, bởi vì hắn biết mình đại khái sẽ không còn được gặp lại Tang Tang gầy teo đen đen kia.
Tang Tang đứng ở trên lộ đài, quay về vách núi ngắm đêm thu, hai tay chắp ở sau người, tay áo xanh buông giống như biển khơi, dáng người cao ngất giống nhau đỉnh núi, nhưng cho hắn cảm giác lại là tịch mịch như vậy.
"Cùng về nhà."
Ninh Khuyết nhìn bóng lưng nàng nói, ngữ khí rất tự nhiên, không trào dâng giống lúc trước ở ngoài thần điện nữa, tựa như một người nam nhân ở bên hồ thấy được cô vợ nhỏ ham chơi.
Tang Tang chưa xoay người, vẫn chắp hai tay, trầm mặc không nói, ánh sao trên trời đêm rơi ở trên lộ đài, chiếu vào đầu vai rộng tròn của nàng, sau đó như mực nước bơi ra.
Trong thần điện u tĩnh không tiếng động, gió đêm từ chỗ lộ đài vòng vào, vòng qua đèn vạn năm cắt thành mấy đoạn nhấc lên một mảnh vải cũ, lộ ra một viên gạch vàng, còn có một cái ô to màu đen.
Ninh Khuyết nhìn nơi đó, trầm mặc một lát sau đó đi hướng lộ đài.
Hắn đi đến sau nàng, đem tay vươn hướng vai nàng giống như muốn đem mảng ánh sao kia từ trên người nàng hất đi.
Gió đêm dẫn đầu ngón tay hắn hướng đầu vai nàng hạ xuống, sau đó hạ xuống.
Đoạn đầu ngón tay hắn bị cắt mất một khối, máu tươi dần tràn ra ngưng tụ thành một cái cực tròn hợp quy tắc, nhìn qua chính là một cái điểm nhỏ đỏ thẫm, đẹp như nốt ruồi chu sa trên người mỹ nhân.
Trên lộ đài có vô số đường nét mắt thường không nhìn thấy, đem không gian phân cách thành hai bộ phận, chia làm hai thế giới tuyệt đối không tương thông, thế giới của Tang Tang cùng nhân gian.
Thế giới của Tang Tang do quy tắc cơ bản nhất cấu thành bao gồm quy tắc không gian. Chỉ cần nàng không cho phép, như vậy thì không có bất luận kẻ nào có thể tiến vào thế giới của nàng. Thế giới của nàng cùng nhân gian cách nhau vô cùng xa xôi, mặc dù nàng tới nhân gian trước mắt Ninh Khuyết lại như là xa cuối chân trời.
Ninh Khuyết cùng nàng đứng gần như vậy, lại cách xa như vậy.
Ninh Khuyết nhìn máu đỏ thắm đầu ngón tay, trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó nở nụ cười, tươi cười có chút nhạt cùng trào phúng, nói: "Quả nhiên là người và trời cách nhau."
Hắn ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao lớn của nàng, nhìn eo mông đẫy đà của nàng, nói: "Ngươi đã béo lên rất nhiều, cũng đã cao lên rất nhiều, con người cũng thay đổi rồi, nghĩ hẳn có rất nhiều chuyện ngươi cũng đã quên."
Tang Tang vẫn không nói gì, cũng chưa xoay người, hai tay chắp lại yên lặng nhìn dãy núi dưới trời đêm.
"Những chuyện đó ta không thể quên. Năm ấy ở đường Hà Bắc, dân đói tự giết lẫn nhau, cha mẹ đổi con mà ăn, ta tuy nhiên sống, nhưng đã biến thành một phần tử của bọn họ, nếu không phải ở trong đống xác móc ngươi ra, ta không biết một mình ta sẽ sống thành bộ dáng gì nữa, cho nên không chỉ có là ta cứu ngươi, nói từ trên ý nghĩa nào đó, ngươi cũng đã cứu ta, ngươi khiến ta sống khá giống con người, khiến ta ở Dân sơn ở trên hoang nguyên lúc không chuyện ác nào không làm, cũng có thể tìm được một cái lý do khá quang minh, là, đối với ta khi đó mà nói, ngươi trên lưng chính là quang minh duy nhất, ngươi thậm chí từng là lý do duy nhất ta sống ở trên thế giới này."
Ninh Khuyết nhìn bóng lưng nàng, nhìn tay nàng chắp ở sau người, bỗng muốn đi đem tay nàng nắm chặt, tựa như rất nhiều năm trước, khi nàng ở trong Dân sơn bị bầy sói dọa khóc lớn oa oa, hắn đem nàng ôm vào trong lòng, nắm chặt bàn tay nhỏ của nàng, kể chuyện xưa với nàng suốt một đêm. Nay tay nàng không nhỏ như thế nhưng hắn vẫn muốn nắm, loại khát vọng này là mãnh liệt như thế, dẫn tới thanh âm hắn cũng có một chút khẽ run rẩy lên.
"Ta không biết ngươi có từng tự hỏi ý nghĩa sinh mệnh là cái gì hay không. Ngươi là tồn tại khách quan vĩnh hằng, nhân loại thì chỉ là khách qua đường vội vàng trên đường thời gian. Sinh mệnh chúng ta rất ngắn ngủi, hơn nữa tất nhiên có ngày nào đó kết thúc, rất dễ lâm vào con đường hư vô, lý do cuối cùng có thể khiến chúng ta kiên định đi hết mỗi một ngày, không ngoại trừ là tình cảm các thứ ở trên tinh thần tỏ ra khá cường đại, mà nếu cẩn thận đi phân tích mấy thứ này, thường thường sẽ phát hiện, toàn bộ cái này đều là thành lập ở trên trụ cột hồi ức. Có được càng nhiều hồi ức, tình cảm liền càng dày đặc lâu dài. Ta lúc này không muốn cùng ngươi nhớ lại những chuyện năm đó, nhưng ngươi rất rõ, hai người chúng ta có được hồi ức ai cũng khó mà tưởng tượng, cho nên ngươi không thể rời khỏi ta, ta cũng không thể rời khỏi ngươi. Chính như ta trước kia từng nói, ngươi là bản mạng của ta, ngươi là mạng của
ta, cho nên ta tới tìm ngươi, ta muốn mang ngươi đi."
***Nguồn đả tự: Bạch Ngọc Sách***
Nói xong đoạn lời này, hắn lần nữa đem tay vươn hướng đầu vai nàng, muốn hất đi mảng ánh sao tịch mịch chỗ đó, muốn đem nàng từ trong thế giới cô đơn kia kéo về nhân gian, kéo về bên người.
Trên lộ đài vang lên vô số tiếng vỡ vụn cực giòn, ống tay áo của hắn nháy mắt rách thành vô số mảnh, hạo nhiên khí tinh thuần phủ ở trên cánh tay chỉ chống đỡ thời gian cực ngắn, liền bị những đường nét đó trong không gian cắt thành sợi nát, vô số tia máu nhỏ dày xuất hiện ở trên cánh tay hắn, mắt thấy đã sắp bị cắt đứt.
Đột nhiên, những quy tắc không gian đem thế giới chia làm hai đầu kia biến mất không thấy, những vết máu khủng bố trên cánh tay hắn không tiếp tục vào sâu nữa, bởi vì Tang Tang đã mở ra thế giới của mình.
Tang Tang chậm rãi xoay người, lẳng lặng nhìn hắn, trong đôi mắt không có bất cứ cảm xúc nào, chỉ là bình tĩnh.
Ninh Khuyết lúc này còn chưa từ trong rung động nàng buông ra thế giới tỉnh lại, nhìn mắt nàng, càng thêm rung động không nói gì, bởi vì hắn chưa từng thấy ánh mắt nàng như vậy.
Tang Tang đưa tay cầm tay hắn cứng ngắc ở trước người.
Hắn cảm thấy tay nàng rất mềm mại, rất ấm áp, giống như nước hồ, có thể bao dung tất cả, không, đó không phải tay, mà là vũ trụ dịu dàng, khiến hắn có chút mê muội. Nàng là bản mạng của hắn, cho nên hắn có thể cảm nhận được nàng nghĩ gì, mà khi tay họ nắm cùng một chỗ, hắn cũng đã thấy ý thức của nàng, đã thấy ý nghĩ của nàng.
Ý thức Hạo Thiên là to lớn như vậy, mênh mông như biển lớn các ngôi sao, căn bản không phải con người bình thường có thể thừa nhận, mặc dù Tang Tang lúc này đã tiến hành khống chế, thức hải Ninh Khuyết vẫn nhấc lên sóng to kinh thiên.
Khóe mắt hắn bắt đầu trào máu, nhưng ánh mắt hắn vẫn sáng ngời, bởi vì hắn ở trong mảng sóng triều tận trời đó đã thấy rất nhiều hồi ức, rất nhiều hồi ức của nàng. Hắn thấy được cây dâu Hà Bắc đạo bị lột sạch vỏ cây, thấy được trong Dân sơn con dê nhỏ "be be" đợi mớm, thấy được gà nướng cùng rượu trong Vị thành, thấy được Lão Bút Trai trong thành Trường An, thấy được son phấn Trần Cẩm Kí, thấy được trận mưa hè đó còn có ngân phiếu dưới giường, cũng thấy được đêm hôm đó bờ biển tuyết -- thì ra nàng cái gì cũng chưa quên, những việc này nàng đều nhớ rõ, thậm chí nhớ so với hắn càng thêm rõ ràng.
Đột nhiên, ánh mắt Ninh Khuyết không sáng nữa, trở nên có chút ảm đạm, sau đó bắt đầu phẫn nộ hẳn hắn đã hiểu ra một cái sự thật rét lạnh. Nàng là Hạo Thiên, từng màn hình ảnh trong những hồi ức này, vốn chính là bản thân nàng an bài, những hồi ức này chẳng qua là thứ diễn sinh để nàng mời phu tử lên trời! Nàng và phu tử nhìn nhau ngàn năm, ai cũng không làm gì được nhau, nàng lấy thiên tính tổ chức một cái kết quả tự nhiên, buông xuống nhân gian, thuận thế mà đi, cuối cùng ở bờ Tứ Thủy thành công khiến phu tử lên trời. Những hồi ức đó của nàng và Ninh Khuyết là một bộ phận trong kết quả tính hôm nay, nhưng không phải nguyên nhân, cũng không phải mục đích, thậm chí có thể nói, cái này chỉ là thủ đoạn.
Ninh Khuyết nhìn chằm chằm mắt nàng, nhìn bình tĩnh vĩnh hằng tuyệt đối không thuộc về con người đó, chậm rãi siết chặt nắm tay trái, bởi vì thân thể dùng sức, những đường máu kia trên cánh tay phải lần nữa vỡ ra.
Thật ra hắn luôn hiểu, những hồi ức mình quý trọng, chẳng qua là nàng tính kế. Sư phụ rời khỏi nhân gian, hai điểm mấu chốt nhất, tự nhiên là thu hắn làm đồ đệ, cùng với Tang Tang bị vạch trần là con gái Minh vương, hắn cõng Tang Tang đào vong thế giới, toàn bộ, đều là thiên tính mà thôi.
Nhưng hắn không muốn đi nghĩ những việc này, bởi vì hắn không cam lòng, hắn luôn cảm thấy nàng vẫn là Tang Tang, thẳng đến giờ này khắc này, hai tay nắm nhau, ý thức thông nhau, toàn bộ đều bị vạch trần, vì thế hắn rất thống khổ.
"Toàn bộ đều là thiên tính, như vậy hồi ức tự nhiên cũng là giả."
Ninh Khuyết im lặng nghĩ, sau đó ở trong ý thức nhìn rõ toàn bộ, những hồi ức đó có thể thật, bởi vì khi đó Tang Tang còn chưa tỉnh lại, . vẫn là Tang Tang của hắn.
Chẳng qua sau khi Tang Tang tỉnh lại, những hồi ức đó liền thành thủ đoạn.
"Ta chưa tính được mọi chuyện, bởi vì ngươi không phải người của thế giới này, cho nên ta lưu lại nhân gian, đoạn trần duyên này với ngươi, mãi không thể chặt đứt."
Tang Tang nói: "Cho nên ngươi phải thần phục ta."
Ninh Khuyết chưa từng có bất cứ giấu diếm gì đối với nàng, bao gồm bí mật lớn nhất đó của hắn, năm trước trong đoạn năm tháng theo phu tử ở trên biển dạo chơi đó, thầy trò nói chuyện cũng không tránh nàng.
Nàng biết hắn không phải người của Hạo Thiên thế giới, cho nên nàng quyết định bày ra sự rộng lượng cùng từ ái của mình.
Ninh Khuyết nhìn chằm chằm mắt nàng, hỏi: "Ta không phải con dân của ngươi, vì sao phải thần phục ngươi?"
Tang Tang nói: "Ta ban ngươi vĩnh hằng."
Ninh Khuyết hỏi: "Vĩnh hằng thứ này là gì? Có thể làm cơm ăn? Hay là có thể thay ta trải giường chiếu gấp chăn?"
"Thế gian mỗi một lần tử vong, đều là xa lâu ngày gặp lại."
Ở ngoài thành Trường An, tửu đồ từng nói với Ninh Khuyết một câu như vậy, hắn mãi không hiểu ra ý tứ rong đó, thẳng đến giờ này khắc này, hắn mới hiểu được ý tứ những lời này là mời.
Những lời này là Tang Tang bảo tửu đồ thuật lại cho hắn.
Ở trong Hạo Thiên giáo lí, tín đồ tử vong là trở lại Quang Minh thần quốc, trở lại trong lòng Hạo Thiên. Hắn nếu đồng ý thần phục nàng, như vậy sau khi chết tự nhiên cũng có thể vĩnh viễn cùng một chỗ với nàng.
Cái gì gọi là thần phục? Tự nhiên đó là Ninh Khuyết giải trừ liên hệ bản mạng với Tang Tang.
Nàng tuy là Hạo Thiên, cũng phải phục tùng quy tắc Hạo Thiên thế giới. Lúc nàng phát hiện bản thân không thể chặt đứt đoạn trần duyên này, liền chỉ có thể hy vọng Ninh Khuyết tự mình đến làm chuyện này.
Hạo Thiên sẽ không lừa gạt người đời - lúc trước cả thế gian đuổi giết con gái Minh vương, cũng không phải nàng đang lừa gạt người đời, mà là người đời bị bụi che phủ hai mắt phạm sai lầm - nàng nói muốn ban Ninh Khuyết vĩnh hằng, như vậy tất nhiên có vĩnh hằng, cho dù Ninh Khuyết vô lễ như vậy, nàng vẫn không chuẩn bị thay đổi chủ ý.
Nếu để chưởng giáo biết Hạo Thiên lại sẽ đánh xuống thần ban lớn như thế, nhất định sẽ ghen tị nổi điên. Tâm tình Ninh Khuyết lại chưa có gì biến hóa. Hắn nhìn chằm chằm mắt nàng, tiếp tục nói: "Thần không đàm phán với người đời, ngươi vì sao đàm phán với ta? Thích ta? Hay là sợ hãi ta?"
"Ngươi không phải con dân của ta, cho nên ta có thể tha thứ tội ngươi phạm, ta chán ghét những hồi ức đó, nhưng ở trong đó, ngươi đối với ta đủ kính yêu, cho nên ta ban ngươi thần ban."
Trên mặt Tang Tang không có bất cứ cảm xúc gì, bình tĩnh làm người ta tim đập nhanh.
"Năm ấy ở Đắc Thắng cư thành Trường An, ngươi tránh ở phía sau ta uống Cửu Giang song chưng, ngươi uống rất cao hứng, cũng đã quên Long Khánh. Long Khánh muốn ta đem ngươi chuyển tặng cho hắn, ta nói bộ dạng hắn rất đẹp."
← Ch. 796 | Ch. 798 → |