Vay nóng Tima

Truyện:Tướng Dạ - Chương 798

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 798: Tang Tang ngược ta trăm ngàn lần
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Lazada


Ninh Khuyết nhìn khuôn mặt bình thường của nàng nói: "Ngươi hiện tại trắng lên béo lên rất nhiều, nhưng thấy thế nào cũng không tính là đẹp, nhưng ta lúc này thực rất muốn cũng nói một lần câu nói đó với ngươi."

Bộ dạng ngươi đã đẹp như vậy, như vậy thì không nên nghĩ đẹp như vậy, ở trong cuộc đời trước đây, ta đối với ngươi cũng không phải kính yêu, mà là yêu thương, ta dựa vào cái gì phải thần phục người?

Tang Tang nói: "Ở trong trí nhớ của ta, ngươi là một người rất sợ chết."

Ninh Khuyết nói: "Vậy ngươi hẳn là cũng nhớ, ta sợ có một số việc còn hơn sống chết."

Tang Tang nói: "Chuyện gì?"

Ninh Khuyết trả lời: "Ví dụ như ngươi, ví dụ như quan hệ của ta cùng với ngươi."

Tang Tang nói: "Cho nên cho dù có thể bị ta giết chết, ngươi cũng không muốn thần phục ta?"

Ninh Khuyết nói: "Trên thực tế, ta không cho rằng ngươi sẽ giết chết ta, cho nên ta mới có dũng khi đứng ở chỗ này."

Tang Tang khẽ nhíu mày, nói: "Ta vì sao sẽ không giết ngươi?"

"Bởi vì ngươi là bản mạng của ta."

"Cho nên?"

"Nếu ta chết, ngươi cũng sẽ chết."

"Hạo Thiên vĩnh viễn bất tử."

"Nhưng sẽ bị rửa trắng, Hạo Thiên mới sinh còn là Hạo Thiên ban đầu sao? Ngươi rời khỏi Hạo Thiên thần quốc, ngươi đã tồn tại, ngươi có hồi ức ở nhân gian, trên người ngươi có những bụi bậm cùng khí tức đó, ngươi đã có ý thức của mình, ngươi liền là sinh mệnh, phàm là sinh. mệnh thì không muốn chết, không muốn mất đi mình hiện tại."

Ninh Khuyết nhìn mắt nàng, nói: "Chúng ta chỉ có thể đồng sinh, hoặc là cộng tử, cho nên ngươi không dám đi Trường An, giết ta, thậm chí không đi gặp ta."

Tang Tang nói: "Cùng vĩnh hằng với ta, có gì không thể?"

Ninh Khuyết nói: "Cái này tính là gì? Ta muốn cùng một chỗ, không phải loại cùng một chỗ đó, ta muốn là hai cái lẫn nhau tồn tại cùng một chỗ, chúng ta có thể kết hợp một thể, nhưng không thể kết hợp một thể, bởi vì như vậy thì không có ngươi cùng ta, liền không cảm thụ được ngươi cùng ta, cái này sẽ không có ý nghĩa."

Tang Tang nói: "Xưa nay thư viện tin thờ là có ý tứ."

Ninh Khuyết hỏi: "Nếu có thể tìm được một ít ý nghĩa, chẳng phải càng tốt."

Tang Tang nói: "Ta cho tửu đồ cùng đồ tể, cũng có thể cho ngươi, đó tất nhiên là khách quan thần quốc chi vĩnh hằng, ngươi không cần lo lắng ý thức của mình mất đi."

Ninh Khuyết nói: "Nhưng vẫn là cần thần phục ngươi."

Tang Tang nói: "Toàn bộ sinh mệnh, đều phải thần phục ta."

Ninh Khuyết nói: "Ta không tiếp thụ."

Tang Tang nói: "Vì sao?"

Ninh Khuyết nói: "Bởi vì ngươi là nữ nhân của ta."

Tang Tang chưa hiểu ý tứ những lời này.

Ninh Khuyết nhìn nàng nói: "Ngươi đã là nữ nhân của ta, như vậy cũng chỉ có thể ngươi thần phục ta, vô luận ở trên giường hay là ở trên bàn cơm, đều nên là ngươi nghe lời ta."

Tang Tang nhíu lại hàng lông mày nhỏ, nói: "Ngươi sao có thể làm được một điểm này?"

Ninh Khuyết nhìn nàng bình tĩnh nói: "Tựa như ở cạnh Nhiệt hải đêm đó, ngươi không phục ta liền đ... đến ngươi phục."

Vẻ mặt Tang Tang chưa có biến hóa, sâu trong mắt lá liễu sáng ngời, lại có ức vạn ngôi sao đang hủy diệt.

Tay trắng không là vũ trụ dịu dàng nữa, mà là vũ trụ phẫn nộ.

Ninh Khuyết cảm giác được một luồng thần huy cường đại buông xuống trên người mình, vô số ngọn núi đè ở đầu vai, đầu gối bắt đầu rung động kẽo kẹt, tựa như tùy thời có thể gãy.

Hẳn rõ ràng cảm giác được, tay nàng mình nắm là rét lạnh mà uy nghiêm như vậy. Mắt và tai hắn bắt đầu hướng ra phía ngoài không ngừng chảy máu, nhỏ ở trên lộ đài trước chân.

Trên mặt hắn bởi đầy máu, lại vẫn không che được nét tươi cười có chút khoái ý: "Mấy năm nay, có chuyện ta nghĩ mãi không hiểu. Vì sao ngươi tốt như vậy, chịu khó có khả năng như vậy, lại có rất nhiều người mãi không thích ngươi, bọn họ thích Sơn Sơn, thích Y Lan, thậm chí thích Lý Ngư ngu ngốc kia, chỉ là không thích ngươi."

"Cho tới bây giờ ta mới hiểu đó là bởi vì mọi người ở trên người ngươi không cảm thụ được cảm tình cùng nhiệt độ thuộc về con người, bởi vì ngươi quả thật không phải con người."

Hắn nhìn chằm chằm mặt Tang Tang nói: "Ngươi khiến sư phụ lên trời, sư phụ làm ngươi rơi xuống đất. Ngươi là thần cao cao tại thượng. Ta lại muốn đem ngươi biến thành một người, nếu nói đây là một hồi chiến tranh, như vậy đó là chiến tranh giữa thầy trò hai người chúng ta cùng ngươi. Ta hiện tại rõ ràng cảm nhận được phẫn nộ cùng chán ghét trong thân thể ngươi, những cái đó đều là cảm xúc chỉ có loài người mới có, ta nghĩ đây là ánh rạng đông thắng lợi."

Tiếng nói vừa dứt, hắn tiến lên trước một bước, liền muốn đem nàng kéo vào trong lòng, tay trái sử dụng ra một đạo thần phù chữ Nghệ, bao phủ chặt thân thể mình, đồng thời ở trong ý thức bắt đầu triệu hồi bản mạng của mình.

Hắn bắt đầu triệu hồi Tang Tang.

Ở năm đó trên vách núi bờ hồ tuyết, hắn hát thủ khúc cho Tang Tang nghe, Tang Tang nghe hiểu thủ khúc này, hiểu hắn ở trong khúc phát ra triệu hồi cùng mời gọi.

Khác với mời gọi chàng thông qua tửu đồ thuật lại, lời mời đó là chặt chẽ như vậy, ý nghĩa tuyệt đối phục tùng, mặc dù là bóng ma tử vong cùng Minh vương đe dọa cũng không thể xé rách ra.

Bất cứ sinh mệnh có ý thức tự chủ nào, đối mặt liên hệ tuyệt đối đơn phương như vậy, đều sẽ theo bản năng mâu thuẫn, cho dù cuối cùng tiếp nhận, cũng cần thời gian rất lâu đi giãy dụa.

Nhưng lúc ấy đứng ở trên sườn dốc Tang Tang không có bất cứ sự do dự gì, càng chưa giẫy dụa, đã đồng ý lời mời này, bởi vì lúc ấy nàng còn chưa phải Hạo Thiên, nàng vốn chỉ là tiểu thị nữ của hắn.

Bản mạng liên hệ một khi thành lập, thì không thể phá vỡ, mặc dù là Hạo Thiên cũng không thể tự chặt đứt, cho nên sắc mặt Tang Tang nháy mắt tái đi, hàng lông mày nhỏ nhíu chặt thêm.

Đó là một vòng mấu chốt nhất trong kế hoạch của thư viện, nói đúng ra đây là phu tử năm trước mang theo Tang Tang du lịch nhân gian kéo dài, cũng là nguyên nhân Ninh Khuyết có gan rời khỏi Trường An đi tới Tây Lăng thần điện.

Không có vật bản mạng có thể từ chối mệnh lệnh của người tu hành.

Nhưng kế tiếp phát triển, vượt qua Ninh Khuyết dự kiến, bởi vì Tang Tang trừ sắc mặt trở nên tái đi chút, tay áo run nhè nhẹ mấy giây, không có bất cứ biến hóa nào khác.

Nàng không hôn mê như hắn yêu cầu, ngã xuống, hắn cũng chưa thể đem nàng ôm vào trong lòng.

Bởi vì nàng là Hạo Thiên, bởi vì nàng không phải vật bản mạng bình thường, không phải kiếm hoặc phủ, cũng không phải chuỗi tràng hạt.

Nàng là quy tắc khách quan, tuy phải phục tùng quy tắc của bản mạng, nhưng bởi vì bản thân là tồn tại gần như vô hạn, cho nên quy tắc tương quan với nàng, muốn thực hiện, cần lực lượng lớn hơn, chính như có thể tảng đá trên vách núi rơi xuống, cũng là phục tùng quy tắc, nhưng lúc ban đầu đẩy tảng đá, cần lực lượng khó có thể tưởng tượng.

Ninh Khuyết hiện tại là cường giả nhân gian đều biết, niệm lực của hắn rất hùng hồn, nhưng khi hắn muốn trực tiếp chung ý thức khống chế Hạo Thiên, vẫn tỏ ra có chút nhỏ bé mà buồn cười.

Tang Tang chưa cười, mặt không chút thay đổi nhìn Ninh Khuyết.

***Nguồn đả tự: Bạch Ngọc Sách***

Ninh Khuyết phát hiện tuyết sơn khí hải trong cơ thể bị quy tắc mình không thể lý giải nháy mắt khóa chặt, sau đó dần dần sụp đổ, hạo nhiên khí theo gió đêm mà tan. Hắn đã mất đi toàn bộ lực lượng.

Tang Tang chậm rãi buông tay.

Tay Ninh Khuyết không được nước dịu dàng bao dung nữa, thân thể bỗng nhẹ đi, hai chân dần dần rời khỏi mặt đất, thân thể bị gió đêm thổi, không chịu khống chế bay lướt về phía sau.

Hắn như hoa bồ công anh bay tới trên Quang Minh thần điện, liền bị mấy chục lực lượng vô hình trói chặt, nhìn qua giống như con sâu nhỏ đáng thương giữa mạng nhện.

Vô luận giãy dụa như thế nào, chung quy không thoát được những sợi tơ đó, bởi vì những sợi tơ đó đều là quy tắc. Ninh Khuyết chưa giãy dụa, nhìn máu trên người chậm rãi chảy xuống, trầm mặc không nói.

Tang Tang khoanh tay đi đến phía dưới, lẳng lặng nhìn hắn, trên mặt cùng trong ánh mắt không có bất cứ cảm xúc gì, rõ ràng là ngẩng đầu nhìn, cảm giác lại như là đang quan sát toàn bộ nhân gian.

Nàng chỉ nhìn hắn một cái, hắn đã thua, bởi vì nàng là Hạo Thiên.

Nhưng Ninh Khuyết biết mình còn chưa hoàn toàn thất bại, bởi vì hắn còn chưa chết, nàng vẫn là bản mạng của hắn.

Ninh Khuyết bắt đầu tự hỏi như thế nào tiếp tục trận chiến này, trận chiến đấu này không có bất cứ tiền lệ nào, vô luận là tiểu sư thúc hay là phu tử hoặc là Liễu Bạch chiến đấu cũng giống, hắn không có đối tượng có thể học tập.

Hắn tự hỏi bị ép gián đoạn, bởi vì một trận đau nhức thình lình xảy ra.

Giày trên chân hắn vỡ từng mảng, sau đó da thịt vỡ vụn từng mảng, máu tươi mang theo miếng thịt không ngừng bong ra, giống như tường sau khi chịu vô số ngày mưa lại bị phơi nắng.

Ngay lập tức, chân hắn liền bị vô số không gian nhỏ bé cắt rách, vô số máu thịt bị cắt thành hình dạng thật mà hợp quy tắc, không ngừng hướng mặt đất thần điện phía dưới mấy chục trượng rơi đi. Chân hắn chỉ còn lại xương trắng, bên trên bôi máu cùng thịt vụn, hình ảnh nhìn cực kỳ khủng bố.

Hẳn là làm cố ý trì hoãn, tốc độ không gian cắt mặc dù nhanh, nhưng vẫn có thể khiến Ninh Khuyết nhìn thấy rõ ràng quá trình khủng bố này, mấu chốt nhất là, hắn có đủ thời gian thể hội loại đau đớn này.

Ninh Khuyết đời này từng chịu rất nhiều thương thế, ở trên hoang nguyên cũng từng tiếp nhận hình phạt của mã tặc, nhưng hắn chưa từng cảm giác thống khổ rõ ràng mà khủng bố như thế.

Môi miệng hắn một mảng xanh trắng, mồ hôi như đậu tương chảy ra, rơi hướng mặt đất thần điện dưới chân, trong tiếng vang nhỏ "ba ba", đem những thịt đó đánh nhạt đi chút.

Một thanh âm tràn ngập uy nghiêm không ngừng vọng trong thức hải hắn, giống như mấy vạn mặt trống lớn đang cùng lúc đánh, hoặc như mấy vạn cái lầu gỗ đang không ngừng sập, thanh âm này có âm tiết phức tạp hắn không thể lý giải, nhưng lại thể hiện ý chí dị thường rõ ràng: Đó chính là thần phục!

Ninh Khuyết nhíu mày cực chặt, mặt thậm chí so với Tang Tang đứng ở phía dưới còn tái hơn, nhưng hắn chưa từng phát ra bất cứ tiếng nào, bởi vì hắn không muốn thần phục nàng.

Tang Tang đứng ở trên mặt đất thần điện, lẳng lặng nhìn phía trên.

Quần trên chân Ninh Khuyết biến thành mảnh vải, sau đó trên đùi hắn xuất hiện vô số sợi tơ đỏ nhỏ bé.

Đao vô hình không ngừng cắt, máu thịt như con bướm rời khỏi thân thể hắn, một lát sau xương trắng dần hiện ra.

Sắc mặt Ninh Khuyết dị thường tái nhợt, khuôn mặt bởi vì khổ sở mà không ngừng run rẩy, như là đang khóc, hoặc như là đang cười, miệng môi hắn hơi giật giật, giống như muốn nói chút gì.

Tang Tang có chút hài lòng.

Mãnh máu thịt bay múa ở trên không, hai chân đã thành xương trắng, ánh mắt Ninh Khuyết lướt qua, dừng ở trên người Tang Tang, hỏi: "Ngươi không cảm thấy rất giống cá Mẫu Đơn? Muốn đi làm bát nước tương để chấm ăn hay không?"

Tang Tang không hài lòng, vì thế chỗ cổ họng hắn có thêm một vệt máu, dây thanh quản bị trực tiếp cắt đứt, hắn không thể phát ra âm thanh nữa, nói không nên lời.

Lực lượng vô hình trong Quang Minh thần điện tiếp tục tàn sát bừa bãi, mảnh máu thịt trên người hắn tiếp tục bong ra, như bông tuyết "soạt soạt" rơi xuống, xương trắng lành lạnh dần hiện, cũng dần dần ít đi.

Hình phạt khủng bố nhất nhân gian, không thể nghi ngờ đó là lăng trì, tối nay, Ninh Khuyết tựa như những phạm nhân tội ác tày trời, thừa nhận tra tấn thiên đao vạn quả, thống khổ nhất.

Thịt đã bị gọt hết, máu đã chảy cạn, dưới vô tận thống khổ, ý thức hắn mơ hồ tựa như thân thể máu thịt, nếu hắn có thể phát ra tiếng, trong thần điện tất nhiên quanh quẩn tiếng kêu thảm làm người ta đau tai, nhưng lúc này hắn ngay cả thanh âm cũng không phát được, trong thần điện tĩnh mịch làm người ta cực độ bất an.

Mắt Ninh Khuyết ảm đạm đến cực điểm, giống như ánh nến trong gió tùy thời có thể tắt, hoặc như là mộ cũ phủ rêu xanh ban đêm đom đóm bay, âm u rất là doạ người.

Nếu đổi thành người thường lúc này đã sớm chết, mặc dù là từng tu hành hạo nhiên khí, hắn cũng quả quyết không chống đỡ đến lúc này, nhưng Tang Tang không cho hắn chết, hắn liền không chết được.

Sống, mới có thể cảm thụ loại thống khổ này.

Nhưng hắn vẫn chưa đầu hàng.

Tang Tang hai tay chắp sau lưng nhìn hắn, trên khuôn mặt trắng nõn không có chút cảm xúc, hàng lông mày nhỏ lại không biết khi nào nhíu lại, nàng không ngờ hắn có thể chống đỡ tới lúc này.

Ở trong trí nhớ nhân gian của nàng, Ninh Khuyết chưa bao giờ là hạng người dõng dạc, càng không làm được bình tĩnh chịu chết. Hắn tham sống sợ chết, ham ăn biếng làm, chưa từng có giới hạn đạo đức gì.

Vì sao hắn thẳng đến lúc này vẫn không chịu thần phục ta?

Tang Tang có chút ngơ ngẩn, phát hiện thì ra mình chưa từng thật sự quen biết nam nhân này, hoặc là nói ở trong những ngày mình rời khỏi, trên người hắn đã xảy ra một số biến hóa gì đó.

Trong Quang Minh thần điện gió đêm thổi nhẹ.

Gió rất dịu dàng, so với bàn tay người tình dịu dàng nhất còn dịu dàng hơn, dừng ở trên người Ninh Khuyết, lại mang đến cho hắn cực độ thống khổ, ngay sau đó, hắn cảm thấy lạnh lẽo khó có thể chống đỡ, lạnh đến cả người khẽ run lên, dù là hơi thở giữa môi phun ra cũng kẹp một ít sương hoa.

Trên người hắn lúc này đã không còn một tấc da thịt hoàn hảo, dù là thịt cũng đã sắp bị cắt gọt sạch sẽ, gió đêm thổi tới người, đó là trực tiếp thổi đến trên xương cốt hắn, thổi đến trên mô mỏng bao vây phủ tạng, sao không đau? Sao không lạnh? Đều nói hàn ý thấu xương, ai có thể so với lúc này hắn càng có thể thể hội loại cảm thụ này hơn?

Ninh Khuyết bỗng nhiên cảm thấy thân thể ngứa kì lạ vô cùng, từ đầu sợi tóc đến đầu ngón tay lại đến bụng, mỗi một chỗ giống như đều có vô số con kiến đang cắn. Hắn cố gắng mở mắt hướng thân thể nhìn, phát hiện không phải Tang Tang tìm kiếm được phương thức hình phạt thú vị mới, mà là trên xương trắng lạnh lẽo đang một lần nữa sinh ra thịt mới.

Những cơn ngứa đó là cảm giác lúc xương trắng sinh thịt.

Thân thể hắn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được phục hồi như cũ, xương trắng được máu thịt cùng da một lần nữa bao phủ, thậm chí rốt cuộc không nhìn thấy một chỗ vết thương, bóng loáng như trẻ con mới sinh.

*****

Đó là Hạo Thiên triển lãm thần tích? Ninh Khuyết chưa cảm thấy bất cứ cảm xúc vui sướng gì, bởi vì hắn biết cái này không có nghĩa là Tang Tang sinh ra lòng thương hại với mình, mà ý nghĩa lượt tra tấn tiếp theo bắt đầu.

Quả nhiên, gió đêm dịu dàng lần nữa trở nên sắc bén hẳn lên.

Ninh Khuyết không cảm thấy ngứa và lạnh nữa, hắn chỉ còn lại có một loại cảm giác, đó chính là đau, máu thịt mới sinh lại bị cắt ra, cơn mưa khủng bố lần nữa hướng mặt đất thần điện rơi xuống.

Lăng trì lại bắt đầu, hắn lại một lần nữa bị thiên đao vạn quả.

Trong thức hải hắn không ngừng quanh quẩn thanh âm uy nghiêm kia, thanh âm đó yêu cầu hắn thần phục.

Hắn dùng khinh bị trầm mặc tỏ vẻ phản kháng, kiêu ngạo trào phúng tỏ vẻ khinh thường

Ánh sao ngoài thần điện lẳng lặng nhìn hình ảnh tản nhẫn tanh máu nhất này.

Thời gian thong thả trôi qua, đây không hề nghi ngờ là một đêm dài nhất của Ninh Khuyết cuộc đời này.

Hắn không ngừng bị lăng trì, không ngừng được chữa khỏi, cực hạn thống khổ, khiến hắn vô cùng khát cầu tử vong. Hắn lúc này mới hiểu, thì ra chết thực không phải chuyện đáng sợ nhất, nhưng lúc này hắn đã không thể chết đi.

Ý thức của hắn cũng bởi vì thống khổ mà vặn vẹo vỡ vụn, dần dần mơ hồ không rõ, trong mơ hồ nhớ tới đứa bé cắt thịt cạo xương trả cha kia, thái giám anh tuấn kia một cước giẫm vào sa mạc liền bị cắt thành chân gà, nhớ tới trong sơn môn Ma Tông Liên Sinh ngồi ở trên núi xương và xác, lại nhớ tới một thái giám già khác bởi vì lăng trì mà nổi tiếng.

Hắn nhớ không rõ những người này là chân thật hay giả dối, những ký ức này là chân thật hay giả dối, rất nhiều hình ảnh không ngừng lướt qua, lại không thể mang cho hắn an ủi, ngược lại khiến hắn càng thêm thống khổ. Nhưng không biết vì sao, hắn vẫn luôn duy trì điểm thanh minh cuối cùng đó, điểm quật cường đó, chưa đáp lại tiếng mệnh lệnh tràn ngập thần uy kia trong thức hải.

Trán hắn đã bị cắt ra, dịch loãng như trước, như máu không ngừng chảy xuống, hắn nheo nửa mắt, xuyên thấu qua bức rèm màu máu, nhìn nữ tử cao béo kia dưới mặt đất.

Nhìn nữ tử này, hắn đời này lần đầu tiên sinh ra sợ hãi mãnh liệt như thế, cũng chính bởi vì như thế, hắn đời này lần đầu tiên sinh ra phẫn nộ mãnh liệt như thế.

Hắn giống dã thú gần chết nhìn chằm chằm Tang Tang, thống khổ thở dốc, đôi mắt màu đỏ.

Hắn không thể nói chuyện, lại có thể ở trong ý thức nói chuyện với nàng.

Trên mặt Tang Tang không có bất cứ cảm xúc gì, lẳng lặng nhìn hắn.

Hắn nhìn nàng nói: "XXX ngươi."

Tang Tang vẫn không có bất cứ phản ứng gì.

Hắn nói: "Có bản lĩnh ngươi cứ giết chết ta, bằng không một ngày nào đó, ngươi vẫn là sẽ bị ta đè ở dưới thân, đến lúc đó ta sẽ giống ngươi hôm nay, không ngừng xxx".

Tang Tang nói: "Con người ngu xuẩn."

Thanh âm nàng quanh quẩn ở trong Quang Minh thần điện u tĩnh, đây là lần đầu tiên Ninh Khuyến nghe được nàng mở miệng nói chuyện, không phải ở trong ý thức mở miệng nói chuyện, mà là trực tiếp nghe được tiếng nàng.

Ninh Khuyết lặng lẽ nở nụ cười, khàn khàn như là ống bể bị thủng.

"Ngươi là Hạo Thiên, lại từng bị ta một con người như con kiến như vậy đ... Hạo Thiên cũng không thể nhảy ra khỏi nhân quả, ngươi không thể thay đổi chuyện đã từng xảy ra. Cho dù ngươi có thể đem tầng màng đó sửa lại, đem đoạn hồi ức đó lau đi, cũng không thể thay đổi sự thật ngươi từng... , cho nên ngươi tức."

Hắn nhìn thẳng nói: "Ngươi khiến ta thống khổ, ta tự nhiên cũng muốn làm ngươi khó chịu, chỉ cần ngươi không dám giết ta, như vậy ngươi chung quy sẽ bởi vì chuyện này mà không ngừng phẫn nộ."

Trên mặt hắn tràn đầy máu, lộ ra nét cười chân thành tha thiết, trong con ngươi ảm đạm như minh hoả tràn đầy cảm xúc kiên định bình tĩnh, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị, làm người ta tim đập nhanh.

Tang Tang nói: "Ngươi quả thật đã thành công khơi dậy sự phẫn nộ của ta."

Ninh Khuyết bỗng nhiên cảm thấy giữa bắp đùi mình truyền đến một trận cảm giác mát.

Theo đạo lý mà nói, thân thể vì thống khổ mà chết lặng, nên không cảm giác cảm giác mát gì mới đúng, như vậy nói rõ cảm giác mát này không chỉ có đến từ sinh lý, cũng đến từ trên tâm lý.

Ninh Khuyết gian nan cúi đầu nhìn, chỉ thấy giữa hai chân mình một mảng máu thịt mơ hồ, có sự vật rất quan trọng đã biến mất không thấy, sau đó hắn mới cảm giác được thống khổ khó có thể thừa nhận đánh úp lại

Cơn thống khổ này quá mức mãnh liệt, dẫn tới hắn suýt nữa ngất đi, bụng và đùi càng không ngừng run rẩy, những mảnh máu thịt kia lưu lại bên trên không ngừng lung lay, hình ảnh nhìn rất tanh máu.

...

Cách một đoạn thời gian rất dài, Ninh Khuyết mới từ trong thống khổ tỉnh lại, hắn nhìn giữa đùi mình mảnh thịt mơ hồ, mới hiểu được thì ra mình đã bị thiến.

Trong lịch sử nam nhân bị thê tử cắt mất xxx rất nhiều, đại bộ phận vốn đều là bởi vì nam nhân bất trung. Ninh Khuyết cho rằng độ trung thành của mình đối với Tang Tang rất đủ, cho nên hắn không thể tiếp nhận cái sự thật này.

Hơn nữa nam nhân ý chí lực cường đại như thế nào nữa, bỗng nhiên phát hiện mình đã biến thành thái giám, cũng sẽ muốn thuyết phục bản thân tất cả cái này đều là ảo giác, cho nên hắn trầm mặc thời gian rất lâu.

"Mưu sát chồng còn chưa tính, cho dù ngươi ngược ta trăm ngàn lần, ta cũng có thể đối đãi ngươi như lúc mới yêu, nhưng ngươi làm như vậy, đã vượt qua cực hạn thừa nhận của ta, ta rất mất hứng."

Hắn nhìn Tang Tang, phi thường nghiêm túc nói.

Ở trong mắt Tang Tang, Ninh Khuyết cùng những con người ngu xuẩn mà ti tiện kia không có bất cứ gì khác nhau, nhất là khi hắn ý đồ dùng những câu từ khinh nhờ đó đến chọc giận nàng, càng thêm như thế.

"Ta hẳn đã sớm rõ, cực hạn thừa nhận của ngươi là cái gì, ta rất cao hứng có thể làm ngươi mất hứng, ta cũng rất muốn biết, ngươi mất hứng còn có thể làm gì."

Ninh Khuyết nói: "Ta từng lặp lại rất nhiều lần, ta sẽ Xxx."

"XXX, là hành vi sinh mệnh cấp thấp vì sinh sản đời sau mà tiến hành, ngươi đã ý đồ khiến ta luôn nhớ rõ hành vi lần đó từng xảy ra, hơn nữa nghĩ hành vi về sau có thể sẽ xảy ra mà uy hiếp ta, như vậy ta liền hủy diệt bộ phận sinh sản của ngươi, không có bộ phận sinh sản, tự nhiên không thể phát sinh hành vi."

Tang Tang nhìn hắn mặt không chút thay đổi nói.

Ninh Khuyết lẳng lặng nhìn nàng, nói: "Ngươi có từng nghe nói ý dâm từ này hay không?"

Vừa dứt lời, vẻ mặt Tang Tang kịch biến.

Bởi vì nàng cảm giác được một đôi tay đang vuốt ve thân thể mình.

Đôi tay đó rất dâm rất làm càn.

Đôi tay đó không phải tay thật, mà là một đạo ý niệm.

Ánh mắt Ninh Khuyết dừng ở trên bộ ngực đầy đặn của nàng.

Tang Tang nhíu chặt hàng lông mày nhỏ, cảm thấy đôi tay đó thò vào vạt áo mình, đang đùa nghịch bộ ngực mình.

Nàng biết đây là vì sao lại không thể chặt đứt loại liên hệ này, bởi vì đây là bản mạng liên hệ. Ninh Khuyết nghĩ gì, đều có thể hiện ra cụ thể trong ý thức của nàng.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-981)