Vay nóng Homecredit

Truyện:Tướng Dạ - Chương 806

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 806: Sợ run
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Lazada


Nhiệt độ đáy mắt Tang Tang nhanh chóng giảm, vô luận hồi ức tình ý hay là chán ghét phẫn nộ, đều bị đông lạnh thành khối băng trong suốt, biến mất từ đây, không tìm thấy bất cứ tung tích nào nữa.

Ninh Khuyết nhìn hình ảnh này, cảm thấy lòng trở nên càng lúc càng rét lạnh, nói: "Chúng ta từng đồng sinh cộng tử, hơn nữa chắc chắn tiếp tục đồng sinh cộng tử, ta không muốn ngươi rời khỏi, nhân gian cũng không hy vọng ngươi rời khỏi, vì thế ta có thể làm rất nhiều chuyện, tựa như hiện tại làm."

"Ngươi làm xa xa không đủ."

Tang Tang nói: "Ta từng thần phục ngươi, ngươi liền phải thần phục ta."

Ninh Khuyết hiểu nàng nói thần phục là cái gì, là thần uy ý chí từng không ngừng chấn động ở trong thức hải hắn, thần phục ý nghĩa phải giải trừ liên hệ bản mạng giữa hai người.

Hắn trầm mặc cầm chổi trúc, tiếp tục quét tuyết, gió tuyết ngoài vách núi là lớn như vậy, hắn đem lộ đài quét sạch một góc, liền có tuyết một lần nữa bao trùm, chỉ là phí công mà thôi.

Gió tuyết quét không hết, tựa như trận chiến này. Nhưng Ninh Khuyết chưa từ bỏ, cầm chổi trúc trầm mặc không ngừng quét, từ sáng sớm đến cuối chiều, thẳng đến vào đêm vẫn đang quét.

Tang Tang cũng chưa rời khỏi, nàng nhìn Ninh Khuyết không ngừng quét tuyết, vị trí đứng cũng chưa từng thay đổi, tuyết sương đem lông mi nàng nhuộm thành màu bạc, nhìn lên rất đẹp.

Lúc đêm dài, tuyết rốt cuộc ngừng, Ninh Khuyết tiếp tục vung chổi trúc, đem tuyết quét rơi hết xuống dưới vách núi, thẳng đến trên lộ đài không còn tuyết, mới chậm rãi dừng lại động tác.

Hắn hiện tại chỉ là người thường, quét tuyết suốt một ngày, xương sống lưng eo sớm đã đau, một cái động tác duỗi người đơn giản, đã khiến hắn đau nhíu chặt lông mày.

"Ngươi, chỉ cần không ngừng quét, chung quy có thể quét sạch, bởi vì tuyết không có khả năng rơi mãi."

Hắn nhìn Tang Tang tiếp tục nói: "Trọn đời trầm luân ta cũng không sợ, bởi vì ta chưa bao giờ tin tưởng vĩnh viễn, chỉ cần ngươi ở nhân gian, thì không có khả năng thắng mãi."

Tang Tang không nói gì, dưới bóng đêm lộ đài u tĩnh hơn nữa tối đen.

Đột nhiên có ánh sáng nhạt thổi xuống, lộ đài Quang Minh thần điện cho tới cả Đào sơn đều trở nên sinh động hẳn lên, tuy vẫn lành lạnh, lại đã thêm vài phần mỹ cảm.

Ninh Khuyết ngẩng đầu nhìn phía bầu trời đêm, chỉ thấy giữa mây tuyết âm u xuất hiện khe hở, vầng trăng sáng kia đang ở đi qua trong đó, đem ánh trăng rải xuống nhân gian, hắn mỉm cười bày tỏ ân cần thăm hỏi.

Tang Tang liếc trăng sáng một cái, vẫn không nói gì.

Mây đêm dần tách ra, sau đó trở nên loãng, vầng trăng kia trở nên càng lúc càng sáng, ánh trăng rải xuống dãy núi ruộng đồng cũng càng lúc càng đầy đủ, toàn bộ nhân gian đều được phủ lên tầng bạc.

Nhất là dãy núi mênh mang quanh Tây Lăng thần điện, ở dưới ánh trăng chiếu rọi càng đẹp đến cực điểm, tuyết đọng bị địa thế núi rừng phân cách thành các loại hình dạng, giống như biến thành dạng sự vật nào đó Ninh Khuyết và Tang Tang thích nhất, đã là bọn họ thích nhất, như vậy tất nhiên cũng là đẹp nhất trong mắt bọn họ.

Ninh Khuyết đem cái chổi trúc đặt tới góc tường, đi đến bên lan can nhìn dãy núi dưới ánh trăng, nói: "Đêm nay ánh trăng sáng như mười vạn lượng bạc trắng, thật đẹp!"[ chú ].

Tang Tang đi đến bên cạnh hắn, nói: "Phải."

Nàng nói rất tự nhiên, thuần túy là tùy ý mà phát, chưa trải qua bất cứ sự tự hỏi nào.

Tay Ninh Khuyết run lên nhè nhẹ, rất thong thả dừng ở trên lan can, trầm mặc thời gian rất lâu, quay đầu nhìn phía mắt nàng, nói: "Ngươi là Tang Tang."

Tang Tang trong những lời này, là tiểu thị nữ Tang Tang của hắn, không phải Hạo Thiên tên là Tang Tang.

Tang Tang không nói gì, cũng chưa nhìn hắn, chỉ là lông mày khẽ nhíu lại.

Ninh Khuyết nhìn nàng, tiếp tục nói: "Cho dù ngươi không thừa nhận, ngươi cũng là Tang Tang."

Tang Tang xoay người đi hướng trong thần điện.

Ninh Khuyết nhìn bóng lưng nàng hô: "Cược mười vạn lượng bạc trắng ánh trăng, ngươi chính là Tang Tang!"

Một lát sau, trong thần điện vang lên thanh âm lạnh lùng của Tang Tang: "Đi lấy nước rửa chân."

...

Cuộc sống trong Quang Minh thần điện rất việc nhà, rất tầm thường, Ninh Khuyết xem ra, Tang Tang tất nhiên sẽ bị thủ đoạn của mình suy yếu, lại không ngờ cái này với hắn mà nói cũng là một loại tra tấn.

Hắn muốn làm nàng trở lại bên người mình, mà không phải cô độc ở ngoài thế giới này, lại mãi không thấy một tia hy vọng, nàng không có bất cứ sự thay đổi nào, giống như tất cả đều là phí công. Hắn đã sắp không chống đỡ được, thẳng đến tối nay gió dừng tuyết tan, hắn rốt cuộc đem lộ đài quét sạch, ánh trăng rải khắp nhân gian, hắn nghe được câu nói kia của Tang Tang.

Hạo Thiên sẽ không phát biểu cảm khái đối với bất cứ chuyện gì của nhân gian, bởi vì nàng không để ý nhân gian, nàng tối nay sẽ thổn thức với trăng, cũng không quan hệ với phu tử, mà là bởi vì hắn nói tối nay ánh trăng sáng như mười vạn lượng bạc trắng, nàng thật sự để ý là bạc, loại để ý đó là mãnh liệt như thế, thậm chí mãnh liệt đến nàng quên mình là Hạo Thiên.

Để ý bạc như thế, nàng đương nhiên là Tang Tang.

Tâm tình Ninh Khuyết rất phức tạp, có chút vui sướng, bởi vì hắn rốt cuộc xác nhận Tang Tang chính là Tang Tang, cũng có chút kích động, bởi vì hắn đã nhìn thấy hy vọng thắng lợi, nhưng còn có chút lo âu, bởi vì sau khi nhìn thấy hy vọng, liền sẽ sinh ra xúc động cùng khát vọng mãnh liệt, hắn muốn đem hy vọng rơi xuống chỗ thật.

Bởi vì những tâm tình phức tạp này, tối nay thời gian hắn rửa chân cho Tang Tang rửa rất lâu, thẳng đến nước ấm trong chậu đồng trở nên lạnh như băng, hắn vẫn đang không ngừng rửa.

Nước có chút rét lạnh, chân Tang Tang cũng có chút rét lạnh, hắn dùng tay không ngừng xoa bóp, cũng không thể khiến nhiệt độ nước cùng da thịt lên cao, vì thế hai tay hắn cũng trở nên rét lạnh hẳn đi.

Nhưng Ninh Khuyết không cảm thấy khó chịu, bởi vì tâm tình thay đổi, hắn tối nay cảm thấy hai chân Tang Tang rất thơm, rất mềm, tay xoa xoa rất thoải mái, hắn thậm chí rất muốn rửa mãi như vậy.

Cái gọi là yêu thích không buông tay, đó là như thế.

Động tác của Ninh Khuyết trở nên càng lúc càng chậm, càng lúc càng nhẵn nhụi. Hắn nhẹ nhàng chà xát rửa gan bàn chân nàng, mu bàn chân nàng, mắt cá chân nàng, có đôi khi sẽ nhẹ nhàng gãi đôi cái, cũng sẽ nhẹ nhàng xoa bóp đầu ngón chân như vỏ sò của nàng, cảm thụ xúc cảm tuyệt vời, dần có hương vị ám muội cùng ** sinh ra.

Tối nay thời gian rửa chân có chút dài, giống như muốn rửa đến thiên trường địa cửu. Cổ họng Ninh Khuyết trở nên càng ngày càng khô, cảm xúc trên mặt Tang Tang thì là trở nên càng lúc càng hờ hững.

Nàng biết trong lòng hắn lúc này đang nghĩ gì, nhưng nàng không nổi giận, bởi vì những cái đó đều là phản ứng sinh lý thấp hèn của con người, ngay cả tư cách làm nàng tức giận cũng không có.

Nương ánh trăng, Ninh Khuyết ngâm đôi chân như hoa sen trắng kia trong chậu đồng thời gian rất lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trầm mặc không nói nhìn nàng.

Nàng yên lặng nhìn hắn, cũng chưa nói gì.

Hai người đối diện thật lâu sau, Ninh Khuyết trong ánh mắt trừ bỏ khát vọng cùng dục vọng, cái gì đều không có.

Chỗ sâu nhất của đôi mắt Tang Tang, trừ chán ghét nồng đậm, lại có thêm chút ngơ ngẩn. Nàng phát hiện ở một khắc này, thiên tính của mình trở nên có chút hỗn loạn hẳn lên.

Ninh Khuyết nhìn chằm chằm mắt nàng, thanh âm khàn khàn.

Sở dĩ thanh âm có chút khàn khàn, đó là bởi vì hắn rất khẩn trương hơn nữa rất hưng phấn.

Mặt Tang Tang không chút thay đổi trừng mắt nhìn, đem mảng ngơ ngẩn ở chỗ sâu nhất của đôi mắt nghiền nát.

Trên cổ họng Ninh Khuyết có thêm vết máu, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mở rộng hơn nữa không ngừng vào sâu hướng trong yết hầu, đã chạm dây thanh, hắn không thể nói chuyện nữa.

Máu tươi từ giữa cổ hắn chảy xuống, nhỏ vào trong chậu đồng. Nước sạch chợt đỏ đi. Tay hắn và chân nàng đều ngâm ở bên trong.

Mắt Ninh Khuyết có chút ửng đỏ, giống như dã thú hung mãnh một số đoạn thời gian định sẵn nào đó, căn bản không để ý tới vết thương trên cổ họng, chậm rãi đứng lên, hướng Tang Tang ép tới.

Trên mặt Tang Tang vẫn không có cảm xúc gì.

Một khe hở không gian như ẩn như hiện xuất hiện ở trước giường, xuất hiện ở giữa nàng và Ninh Khuyết, cái đó đại biểu cho biên giới thế giới của nàng, chỉ cần Ninh Khuyết tiếp tục hướng về phía trước, thì sẽ chết.

Thế giới của nàng không cho phép bất luận con người nào tiến vào, cho dù Ninh Khuyết là một kẻ đặc thù đó.

Ninh Khuyết đến biên giới thế giới của nàng, hắn không thể đánh vỡ thế giới của nàng, vì thế hắn lựa chọn nhắm mắt lại, hướng phía trước ngã xuống, hắn muốn mượn trợ giúp quy tắc cơ bản nhất.

Lực hấp dẫn giữa vạn vật, đó là quy tắc hắn mượn, vô luận hắn sẽ hối hận hay không, cũng đã không thể thay đổi sự thật này, cho dù sau đó sẽ đầu và thân hai nơi, hắn cũng không thể thay đổi nữa.

Hắn hướng nàng ngã xuống.

Cái khe hở không gian kia chưa rơi trên cổ họng hắn, mà là rơi ở bên má hắn, trên gương mặt hắn có thêm vết thương rất nhỏ, nơi đó ban đầu là cái lúm đồng tiền nhỏ.

Hắn đem nàng bổ ngược ở trên giường.

Máu của hắn chảy đến trên người nàng.

Hắn vươn hai bàn tay, đem nàng ôm chặt lấy. Ngươi đã buông ra thế giới để ta tới bên cạnh ngươi, như vậy thì không bao giờ cần nghĩ từ bên người ta chạy mất nữa.

Ninh Khuyết và Tang Tang đối diện, gần trong gang tấc.

Ở trong mơ, hình ảnh như vậy đã xảy ra rất nhiều lần, ở trong mơ, bọn họ từng vô số lần thân mật, nhưng ở trong thế giới chân thật, đây lại là lần đầu tiên.

Ninh Khuyết cảm thấy nữ tử trong lòng thân thể rất béo, rất mềm, có chút xa lạ, bởi vì Tang Tang của hắn rất gầy, nhưng lại có chút quen thuộc, bởi vì hương vị trên người nữ tử, hắn đã ngửi rất nhiều năm.

Tay phải hắn theo bản năng dùng ở trên bộ ngực cao ngất của nàng, ngón tay hãm sâu áo xanh không thấy, hắn cảm thấy mình nằm ở trên một con thuyền, ở trên biển theo sóng phập phồng, có cảm giác rất mỹ diệu.

Trên mặt Tang Tang không có bất cứ biểu cảm gì, mắt dị thường sáng ngời, nhìn chằm chằm hắn không nói một lời.

Ninh Khuyết dục vọng rất mãnh liệt, bản năng cường đại nhất của sinh mệnh bắt đầu tàn sát bừa bãi, nhưng không chỗ phóng thích.

Trong Quang Minh thần điện một mảng tĩnh lặng.

Hắn nhẹ nhàng hôn lên cánh môi hoa của nàng.

Ở trong mơ, hắn từng hôn nàng.

Ở trong chân thật, hắn cũng muốn hôn nàng.

Hạo Thiên, bị một nam nhân hôn môi.

Vì thế, toàn bộ nhân gian đều bắt đầu run rẩy hẳn lên.

Ninh Khuyết và Tang Tang đều chưa nhắm mắt, trong mắt nhau trở nên càng lúc càng gần, cho đến hòa cùng một chỗ.

Sâu trong đôi mắt Tang Tang có ngôi sao hủy diệt sau đó sinh mới, biến thành bụi sao ngơ ngẩn.

Tất cả đều ở trong thiên tính, nhưng chuyện tới trước mắt nàng vẫn là cảm thấy có chút ngơ ngẩn, bởi vì nàng phát hiện mình vậy mà không chán ghét tiếp xúc với Ninh Khuyết thế nào.

Cái sự thật này làm nàng cảm thấy vô cùng phẫn nộ, nàng siết chặt hai nắm tay, nhìn Ninh Khuyết trước mắt, cảm thụ được trên môi truyền đến sự ẩm ướt làm người ta ghê tởm, thần thể căng thẳng như núi đá, bắt đầu kịch liệt run rẩy.

Ninh Khuyết từ trong loại trạng thái tinh thần kỳ dị đó tỉnh lại, một khi tỉnh táo, mới hiểu mình đã làm gì, mình vậy mà đang hôn môi nàng.

Hắn cho rằng nàng là Tang Tang, nhưng vẫn khó có thể ức chế bắt đầu sợ hãi, những sự sợ hãi đó khiến thân thể hắn trở nên cực kỳ cứng ngắc, sau đó bắt đầu run nhè nhẹ.

Bọn họ ở trên giường ôm nhau, hôn nhau, bởi vì thân thể run rẩy, đôi môi không ngừng ma sát, có chút hơi tê hơi ngứa, thậm chí ngay cả răng cũng nhẹ nhàng va nhau, phát ra tiếng thanh thúy.

Đó là run rẩy.

Ninh Khuyết ôm Tang Tang run rẫy càng lúc càng lợi hại, xương các chi tiết trong thân thể cũng bắt đầu phát ra tiếng vang "rắc rắc", nàng cũng đang không ngừng run rẩy, áo xanh nhiều loại hoa trên người phát ra tiếng vỡ tan mỏng manh, giống như nơi nào đang nứt ra, bọn họ run rẫy càng lúc càng lợi hại, chỉ nghe "oành" một tiếng...

Giường dưới thân bọn họ đã sập.

Ninh Khuyết và Tang Tang ôm nhau rơi xuống, dừng ở trên mặt đất thần điện cứng rắn, mặt đất chấn động bất an, sinh ra phập phồng như sóng, mặt ngoài cột trụ tròn chống thần điện sinh ra mấy vết khắc cực sâu.

Vách tường cứng rắn của thần điện giống như nháy mắt bị gió mạnh mấy vạn năm trôi qua, vô số đá vụn vỏ tường "soạt soạt" bong ra, rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang "bốp bốp", giống như đang vỗ tay, lại giống như là thanh âm khác.

Cơn run rẩy này lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng rời khỏi Quang Minh thần điện hướng bốn phương tám hướng của thế giới bắt đầu truyền bá, tuyết đọng phủ giữa vách núi cũng bong ra, hình thành vô số thác thuyết thật nhỏ, hoa đào bị tuyết đông vỡ ra mặt ngoài băng sương, ở trong gió lạnh phấp phới dung nhan kiều diễm.

Những trống đá hình thù kỳ quái nọ trong đê dài ngàn dặm bờ biển Tống quốc bắt đầu không ngừng nhảy lên rơi xuống, đập vỡ vô số đá ngầm, tung tóe lên vô số bùn biển màu đen, phát ra tiếng "ong ong" giống như trống trận. Theo những tiếng trống trận trào dâng đó, sâu trong biển lớn sinh ra vô số cơn lốc, nước biển gần như màu đen quay cuồng như sôi trào, mây đen trên bầu trời như quần áo ẩm ướt trong tay thiên thần vắt, thanh thế to lớn.

Trong Mặc trì Đại Hà quốc Mạc Kiền Sơn lắc tung tóe ra vô số bọt nước, Mạc Sơn Sơn ngồi ở bờ ao, nhìn hồ nước bối rối bất an không biết đã xảy ra chuyện gì, lại cảm thấy có chút mất mát cùng ngơ ngẩn, quay đầu nhìn phía lều núi chân núi giăng đèn kết hoa, bi thương không hiểu, chậm rãi chảy xuống hai hàng lệ trong.

Đại Trạch chấn động bất an tương tự, trong gió tuyết cỏ lau màu trắng tỏ ra đáng thương như vậy. Nước hồ chảy ngược vào đường sông, sau đó ở trong thành Lâm Khang chảy ngược ra. Diệp Tô đang dẫn theo mấy trăm hán tử nghèo khổ thừa dịp mùa đông tu sửa thủy đạo, nhìn nước bẩn tràn qua mu bàn chân, quay đầu nhìn phía Tây Lăng thần quốc ха xôi, như có chút đăm chiêu.

Ở trong căn phòng rách đó của Diệp Tô, Đường Tiểu Đường ngồi ở bên giường, dùng thìa đem canh gà nhiệt độ sắp ổn đưa vào trong môi Trần Bì Bì, nước canh trong thìa bỗng nhiên có gợn sóng.

*****

Toàn bộ nhân gian đều đang run rẩy. Trong Hạo Thiên thế giới đã xảy ra vô số trận động đất, chưa chấn sập bao nhiêu phòng ốc, cũng không có bao nhiêu người chết đi, nhưng mọi người đều cảm nhận được.

Tây Lăng thần điện ở trung tâm trận run rẩy này, mọi người trên Đào sơn tự nhiên cảm giác rõ ràng nhất, mấy ngàn thần quan chấp sự khoác áo, chạy ra khỏi chỗ ở của mình, nhìn phía Quang Minh thần điện trên mặt tràn ngập sợ hãi. Mấy vạn tín đồ trong thôn trấn dưới núi cũng bị mặt đất run rẩy bừng tỉnh dụi mắt, đỡ nhau tới trong gió tuyết ngoài phòng, nhìn phía Tây Lăng thần điện, không biết nói như thế nào.

Chưởng giáo, Diệp Hồng Ngư, còn có đám người Triệu Nam Hải tới ngoài Quang Minh thần điện, cảm xúc trên mặt bọn họ trở nên dị thường ngưng trọng, nhưng không ai dám bước vào thần điện một bước.

Thế giới run rẩy dần dần dừng lại, góc tường Quang Minh thần điện sụp đổ, cột chống điện sắp nứt, lung lay muốn ngã, nhưng rốt cuộc chưa sụp xuống, ở dưới ánh trăng thoạt nhìn giống như hiện trường sau gió lốc.

Trong Quang Minh thần điện cũng khôi phục yên tĩnh.

Ninh Khuyết ôm Tang Tang nằm ở trên mảnh vụn giường, môi ma sát cùng thân thể chạm nhau, không kịch liệt như lúc trước nữa, biến thành gió mát dịu dàng, lượn lờ với nhau.

Gió mát như ôm, thong thả mà không nhanh, tâm thần Ninh Khuyết dần dần trở nên bình tĩnh, ánh mắt Tang Tang thì trở nên càng lúc càng ngơ ngẩn. Hắn cảm thấy mình đắm chìm ở trong ấm áp mĩ diệu nhất, giống như là nổi ở trong nước biển giữa hè, hắn cảm thấy mình đang ôm ấm áp chân thật nhất, tựa như ôm biển mặt trời.

Hắn lúc Sơ Thức, từng thấy một vùng biển, thẳng đến lúc này hắn mới nhớ tới, lúc trước minh tưởng hắn cảm giác được vùng biển này, trong lòng đang ôm nàng còn là bé gái.

Nay hắn rốt cuộc lại trở lại trong vùng nước biển ấm áp đó, hắn không muốn rời khỏi nữa. Hắn ôm nàng, nhẹ nhàng hôn môi nàng, trừ cái đó ra cái gì cũng chưa làm.

Hai người nhẹ nhàng ôm nhau, dựa sát vào nhau, gió đông hơi lạnh từ môi nàng tiến vào môi hắn, đó là hít thở hơi thở của nhau, sinh mệnh độ lượng ấm áp từ thân thể nàng truyền tới thân thể hắn, đó là tim đập nhịp tim của nhau, trong thế giới của hắn chỉ có nàng, trong thế giới của nàng cũng chỉ có hắn.

Ninh Khuyết và Tang Tang đồng thời tiến vào một loại trạng thái tinh thần kỳ diệu, không biết qua bao lâu, ở trên người nàng rùng mình một cái, ở dưới thân hắn rùng mình một cái. Trận chiến giữa người lớn, giữa nam nữ này chưa phân ra thắng bại, bọn họ ở trong yêu nhau giết nhau, rốt cuộc chiếm được sinh mệnh đại hài hòa.

Tiền điện Quang Minh thần điện sụp đổ, khói bụi trào hướng bầu trời đêm, che khuất ánh mắt ánh trăng.

Trong tiếng vang lớn "oành đùng", trên bãi dốc sắc mặt các thần quan cùng chấp sự Tây Lăng thần điện trở nên dị thường tái nhợt, mấy nghìn người theo bản năng hướng Quang Minh thần điện ào tới, sau đó bất an dừng bước. Vẻ mặt chưởng giáo đại nhân trở nên cực kỳ nghiêm túc, nhưng hắn lại cái gì cũng không dám làm, thậm chí ngay cả suy đoán cũng cảm thấy là loại khinh nhờn.

Sáng sớm, Ninh Khuyết mới từ trong loại trạng thái tinh thần kỳ diệu đó tỉnh lại, mới hiểu được đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhìn mặt Tang Tang gần trong gang tấc, trầm mặc không nói.

Hắn trầm mặc khác với nam nhân sáng sớm trầm mặc, không có gì xấu hổ, chỉ là cảnh giác, đã là yêu nhau giết nhau, sau khi yêu nhau, hắn cũng không biết sắp đối mặt cái gì.

Đột nhiên, trong cơ thể hắn phát ra một ít thanh âm cực tuyệt vời, đó là tiếng dòng nước tuyết qua đá vụn, là tiếng biển mây bay qua chân núi, hắn nghe được thanh âm mĩ diệu nhất trong tự nhiên, mới hiểu được ở sau một đêm này, tuyết sơn khí hải bị khóa chết của hắn thế mà một lần nữa đạt được tự do!

Ngủ một giấc với Hạo Thiên, liền có thể có hồi báo như vậy? Hắn nhìn mặt Tang Tang nở nụ cười, thầm nghĩ mình cưới một lão bà như vậy, thật sự là mua bán có lãi nhất trên đời.

Tang Tang nhắm mắt lại, giống như còn đang ngủ say, thật sự ngủ say như con người. Nàng hít thở phi thường ngân nga rất nhỏ, nếu không cẩn thận chú ý, thậm chí sẽ cho rằng nàng đã không còn hít thở.

Hít thở ngân nga bằng phẳng đột nhiên trở nên dồn dập hẳn lên.

Nàng mở mắt, nhìn Ninh Khuyết, sâu trong đôi mắt biển sao từ ức vạn ngôi sao tạo thành bắt đầu nhấc lên cơn sóng lớn cuồng bạo, trong đó cất dấu vô cùng vô tận thần uy.

"Ta sẽ đối với ngươi..."

Ninh Khuyết dù sao cũng là con người, đối với Hạo Thiên làm ra loại chuyện này, khó tránh khỏi có chút bất an, theo bản năng muốn giải thích mấy câu, lại ngay cả hai chữ phụ trách cũng chưa kịp nói ra miệng.

Một đạo hét cực kỳ phẫn nộ phát ra từ giữa đôi môi Tang Tang, nghe như gió khủng bố nhất trên hoang nguyên xuyên qua đầu lâu trâu rừng trên lòng sông khô cạn.

Xương cánh tay Ninh Khuyết nháy mắt gãy thành hai mươi đoạn, mỗi đoạn đại biểu một năm hắn cùng một chỗ với nàng, nàng đem hai mươi năm này đều quên đi, vì thế hắn không thể ôm nàng nữa.

Một uy lực khủng bố, như cơn lốc ở trên mặt đất thần điện tàn sát bừa bãi sinh ra, hắn căn bản không kịp làm bất cứ sự phản ứng gì, liền bị đánh bay mấy chục trượng, nặng nề đụng vào trên vách tường thần điện.

Trên bức tường đó bạn đầu vẽ bích hoạ viễn cổ thần thoại trong Tây Lăng giáo điển, đêm qua sau trận run rẩy nọ, bích hoạ bị hao tổn nghiêm trọng, sớm mất đi sắc thái ngày xưa. lúc này bị Ninh Khuyết va chạm, vỏ tường bên ngoài lưu lại bong ra càng thêm lợi hại, tiếp theo bị máu nhuộm đỏ, thần thoại trở nên tanh máu hẳn lên.

Ninh Khuyết mở ra hai chân ngồi ở dưới trường, không ngừng ho ra máu, nhìn cực kỳ thê thảm.

Tang Tang bay tới trước người hắn, trên mặt không có bất cứ cảm xúc nào, sắc mặt cực kỳ tái nhợt.

Ninh Khuyết nhìn nàng nhếch miệng cười, giữa răng tất cả là máu tươi, giống như ở trên thân thể đẫy đà của nàng hung hăng cắn một miếng, trong ánh mắt lại tất cả đều là cảm xúc cô đơn thất vọng.

Gió lạnh trong Quang Minh thần điện lạnh thấu xương, hắn rõ ràng cảm giác được lực lượng quy tắc, đang theo những cơn gió lạnh đó trào vào thân thể mình, sắp sửa một lần nữa khóa chết tuyết sơn khí hải của mình.

Chung quy cái gì cũng chưa thay đổi sao?

Ninh Khuyết rốt cuộc cảm nhận được cảm thụ của hoàng hậu nương nương ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, nhìn Tang Tang sắc mặt tái nhợt, cảm xúc cô đơn thất vọng trong đôi mắt sáng quét sạch, trở nên cực kỳ bình tĩnh tàn nhẫn.

"Ngươi tuy từng là thị nữ của ta, nhưng chưa từng chịu ta nô dịch." Hắn đứng dậy, nhìn nàng mỉm cười nói: "Cho nên ta cũng không muốn tiếp tục làm nô lệ của ngươi."

Gió lạnh lại nổi lên, hạo nhiên khí của hắn chợt bộc phát, thân hình hóa thành một tàn ảnh, hướng về lộ đài thần điện quay về vách núi chạy như điên, phía sau lưu lại một đường màu máu rõ ràng.

Chân hắn dừng ở trên lộ đài, đem một hàng tuyết mới sáng sớm vừa mới một lần nữa trải giẫm nát, hắn lao tới bên lan can, không có bất cứ sự do dự gì, bàn tay vỗ lan can, tung người nhảy lên.

Đem lan can đập hết, nhìn hết tầm mắt đường chân trời.

Đem lan can đập hết, ta đến đoạn đường ngươi ta.

Hắn nhảy ra lan can, nhảy hướng dưới vách núi.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-981)