← Ch.806 | Ch.808 → |
Cùng lúc, Tang Tang tới bên lan can.
Nàng chưa kịp ngăn cản hắn nhảy vực, nàng không tính đến hắn sẽ nhảy vực -- thiên tính cũng không tính được hắn, bởi vì hắn không phải con dân của nàng, lại càng không phải nô lệ của nàng.
Nàng đứng ở bên lan can nhìn hắn rơi xuống trong mây mù, hắn bay trong sương mù nhìn nàng bên lan can, cách sinh tử, hai người trầm mặc nhìn nhau, thời gian giống như dừng lại ở một khắc này.
"Ngươi muốn ta chết như vậy sao?"
Tang Tang nhìn Ninh Khuyết hướng vực sâu rơi xuống, cảm thấy ngực có chút đau.
Nàng cho rằng đây là đêm qua bị thương, thật ra không phải.
Nhìn Ninh Khuyết ở giữa vách núi không ngừng rơi xuống, Tang Tang bỗng nhiên nhớ tới nhiều năm trước lúc ở Vị thành, Ninh Khuyết thường xuyên kể cho mình một số câu chuyện nào đó trong thế giới kia, trong những câu chuyện đó, nhân vật phản diện phẫn nộ tới cực điểm thường thường sẽ nói một câu như vậy: Muốn chết? Không dễ như vậy.
Quy tắc cơ bản nhất của thế giới này đều ở trong tay nàng, tất nhiên bộ dáng hoàn toàn theo tâm ý nàng. Nàng đã tới nhân gian, như vậy ngươi muốn chết lại há có thể dễ dàng như vậy?
Tang Tang hất nhẹ ống tay áo, trên ống tay áo màu xanh nhiều loại hoa giống như sống lại, Quang Minh thần điện phía sau tiếp tục sụp đổ, phát ra tiếng "oành đùng", dần thành phể tích.
Vô số luồng thiên địa nguyên khí theo kêu gọi mà đến, hoá thành gió lạnh, gió tuyết ngoài sườn dốc đột nhiên loạn, mây mù phía dưới vách núi càng là cắt thành vô số sợi nát, lại dày đặt dệt lên, biến thành vật như chăn bông.
Ninh Khuyết rơi xuống ở giữa vách núi, đột nhiên, hắn cảm thấy không gian quanh người trở nên dính hẳn lên, vô số sợi mây lượn lờ không đi, dịu dàng đỡ, tốc độ rơi xuống nháy mắt chậm đi rất nhiều.
Ở trong mảng mây mù dày này, hắn cảm giác được lực lượng quy tắc, càng rõ ràng cảm giác được ý chí của nàng. Nàng không cho phép hắn cứ như vậy chết đi, hắn liền rất khó chết.
Sống chết bị người khác nắm trong tay, là chuyện Ninh Khuyết tuyệt đối không thể tiếp nhận, cho dù người khác đó là nàng, hắn đã hướng vực sâu nhảy xuống, thì không muốn khuất phục ở dưới ý chí của nàng nữa.
Đối với vô số tầng mây mù dưới thân, hắn đưa tay ở trong gió viết một chữ.
Tay hắn run rẩy phi thường lợi hại, bởi vì gió giữa vách núi quá kịch liệt, cũng bởi vì xương cánh tay hắn đã gãy thành hai mươi đoạn, muốn di động một chút, cũng sẽ mang đến cho hắn thống khổ thật lớn.
Nhưng chữ đỏ hắn viết phi thường rõ ràng, từng nét như khắc vào trên đá núi, mặc cho gió thổi mây khói cũng sẽ không mài mòn hết, một đạo phù ý sắc bén chợt ở giữa vách núi phóng thích ra.
Mảng mây mù đó đại biểu cho lực lượng quy tắc, là Hạo Thiên tự tay bố trí. Theo đạo lý mà nói, trừ nhân vật như phu tử, nhân gian không có người tu hành nào có thể phá giải.
Nhưng Ninh Khuyết là ngoại lệ, bởi vì nàng là bản mạng của hắn, càng mấu chốt hơn ở chỗ, ở trong Quang Minh thần điện ở trong U Các, trong hiện thực ở trong mơ, hắn bị nàng tra tấn vô số lần, hắn dùng máu thịt cùng vô tận đau đớn trả giá thể hội rõ ràng vô số lần lực lượng quy tắc của nàng.
Đoạn thời gian bị nhốt ở trong U Các, trừ ở trong mơ cùng nàng yêu nhau giết nhau đánh nhau, toàn bộ thời gian còn lại, Ninh Khuyết đều dùng để học tập lực lượng quy tắc nàng bày ra.
Phóng mắt nhìn lại, nhân gian trong vô số luân hồi, hắn hiểu biết Hạo Thiên nhất, mà hiện tại hắn nắm giữ đối với lực lượng quy tắc thế giới này, cũng đã xa xa vượt qua toàn bộ người đi trước.
Hắn ở giữa vách núi viết ra một đạo phù chữ Nghệ. Đạo thần phù này không phải thần phù uy lực lớn nhất bản thân hắn từng viết, cùng lúc trước ở trên trời xanh thành Trường An viết ra đạo phù chữ Nhân đó so sánh, càng thêm không đáng nhắc tới, nhưng đạo phù chữ Nghệ này lại đã mơ hồ chạm tới bậc cửa quy tắc cơ bản của không gian.
Trong vô thanh vô tức, vô số tầng mây mù giữa vách núi bị xé ra hai lỗ hổng thật lớn, gặp nhau ở giữa, biến thành bốn mảng, sau đó hướng vách đá cuốn đi.
Ninh Khuyết phá mây mà rơi, thân thể rơi xuống càng nhanh hơn, gió tuyết còn lại giữa vách núi chạm ống tay áo tung bay của hắn liền bị đánh nát thành bột nhỏ bé nhất.
Hắn rất nhanh đã rơi xuống dưới ba sườn dốc, cửa sổ đá U Các ở giữa vách núi mở ra chợt loé mà qua, vách núi đá, ở trong tầm nhìn biến thành hình ảnh đơn sắc biến hóa tốc độ cao, ngẫu nhiên có đá nhô lên bị kéo thành một đường cực thẳng, có thể thấy tốc độ nhanh bao nhiêu.
Tiếng gió gào thét thê lương vang lên ở bên tai, gió lạnh như băng giống như dao cắt mặt hắn, hắn nhìn vực sâu u ám đáy sương mù, nhìn tử vong, vẻ mặt lại là bình tĩnh không hề sợ hãi như vậy.
"Ngươi từng là một người sợ chết như vậy, hiện tại tình nguyện tự sát, cũng muốn ta chết sao?"
Tang Tang đứng ở bên Ian can, nhìn Ninh Khuyết giữa vách núi đã biến thành điểm đen nhỏ, sắc mặt hơi tỏ ra tái nhợt, hắn nếu rơi xuống vực sâu hẳn phải chết không thể nghi ngờ, mà hắn đã chết nàng lại nào có thể sống sót?
Một khắc vừa mới buông xuống nhân gian, nàng một bước liền có thể bước ra ngàn dặm, muốn đem Ninh Khuyết từ giữa vách núi cứu trở về là việc rất nhẹ mà dễ, vấn đề ở chỗ, bước thứ hai ở nhân gian nàng liền chậm lại, bởi vì phu tử đem hồng trần rót vào thân thể nàng, khí tức của nàng trở nên có chút đục ngầu, nàng đã không thể rời khỏi mặt đất.
Tang Tang đặt nhẹ tay ở trên lan can.
Nàng chưa vỗ lan can, lan can đã gãy rồi.
Lan can nát hết, vách núi chỗ lộ đài sụp xuống, hướng về giữa vách núi sụp đổ.
Nàng hướng trong mây mù ngoài vách núi đi đến.
Giữa vách núi sườn sau Đào sơn vang lên vô số tiếng vang lớn "oành đùng", giống như tiếng sấm.
Thật ra đó là tiếng xé gió.
Một vạt áo xanh xuất hiện ở giữa vách núi, mây tuyết kinh sợ mả tản đi, sương mù oán niệm các tội nhân U Các ngàn vạn năm qua hóa thành, nào dám tới, run rẩy hướng về giữa vách đá trốn đi.
Nàng từ trên trời xuống, tới bên cạnh hắn.
Gió núi thổi sợi tóc nơi gò má nàng, lại không thổi được vẻ mặt hờ hững của nàng.
Nàng và Ninh Khuyết ở trong gió sóng vai, hướng về vực sâu rơi xuống.
Nàng chưa nhìn hắn, ý chí lại rơi ở trên người hắn.
"Ngươi muốn ta chết như vậy?"
Ninh Khuyết lẳng lặng nhìn nàng, ở trong lòng nói: "Không, ta chỉ là không muốn sống một mình, cùng cái này so sánh, ta tình nguyện hai người cùng chết."
Mây mù tản ra giữa vách núi một lần nữa tụ lại, không thấy bóng dáng Ninh Khuyết nữa, cũng không thấy áo xanh của Tang Tang, vực sâu đáy sương mù im lặng vô cùng, như ngàn vạn năm quá khứ.
Đám người chưởng giáo và Triệu Nam Hải tới bên sườn dốc, vẻ mặt ngưng trọng hướng dưới dốc nhìn, cái gì cũng chưa cảm giác được, một lát sau, trong vực sâu phía dưới vách núi bỗng nhiên truyền đến chấn động cực kịch liệt.
Hẳn là có vật nặng nề rơi xuống trên mặt đất vực sâu.
Đáy sương mù truyền đến lực lượng va đập khủng bố, sôi trào lên, đem mây mù giữa vách núi xé nát lần nữa, thậm chí ngay cả vách núi mang theo các loại trận pháp đạo môn cũng vỡ ra rất nhiều vết nứt. **Nguồn đả tự: Bạch Ngọc Sách**
Sắc mặt đám người chưởng giáo trở nên cực kì khó coi, va chạm khủng bố như thế, còn có thể có người sống sót sao? Đương nhiên Hạo Thiên hẳn là không việc gì, nhưng nàng từ trong vực sâu trở về như thế nào?
Góc nào đó của Quang Minh thần điện nửa thành phể tích, bỗng vang lên một tiếng ngựa hí dồn dập lo âu, tiếng chân vang lên như mưa to, đại hắc mã húc ngã vài tên chấp sự áo đen, hướng dưới núi chạy như điên.
Trong vực sâu tràn đầy sương mù che, ánh mặt trời mãnh liệt nữa, cũng rất khó rơi xuống trên mặt đất.
Ninh Khuyết mở mắt, nhìn bầu trời xám xịt, cảm thấy mình giống như về tới Vị thành năm Thiên Khải thứ chín, một năm đó Vị thành nghênh đón một trận cát bụi dữ dội nhất.
Đầu hắn có chút choáng váng, dùng thời gian rất lâu mới tỉnh táo lại, đã biết mình lúc này hẳn là trong vực sâu sườn sau Đào sơn, sau đó phát hiện mình là ở trong một cái hố.
Từ đỉnh núi nhảy xuống, tự nhiên sẽ ở mặt đất đập ra một cái hố sâu, hắn không thể lý giải là, vì sao mình còn chưa chết, nếu nói là Tang Tang để mình sống, như vậy nàng ở nơi nào?
Cây cối đáy vực sâu khác với cây cối bên ngoài, rất rõ ràng bộ rễ so với cành lá phát triển hơn rất nhiều, có thể nhìn thấy đại đa số đều là cây leo, lá cây nhỏ mà thưa thớt, chỉ là nơi này đại khái chưa từng có người đến, lá rụng vô số năm đọng lại một chỗ thối nát, vẫn lót lên một tầng thật dày.
Ninh Khuyết chưa hoàn toàn từ trong cảm giác choáng váng đó va chạm mang đến tỉnh táo lại, cảm thấy nằm ở trên lá mục mềm mại rất là thoải mái, hoàn toàn không muốn đứng lên, thậm chí muốn vĩnh viễn nằm xuống như vậy.
Ngay lúc này, thanh âm Tang Tang vang lên ở trong sương mù.
"Ngươi chuẩn bị nằm như vậy đến khi nào?"
Thanh âm nàng vẫn lạnh lùng như vậy, vô tình như vậy, trang nghiêm như vậy, nội dung nói, lại đã dần dần có hương vị nhân gian. Ninh Khuyết nghe tiếng nàng vang lên ở trong sương mù, lại như là vang lên ở bên tai mình, không khỏi có chút cảm khái, xa ở chân trời lại gần ở bên tai, quả không hổ là Hạo Thiên.
"Dậy!"
Tiếng Tang Tang lần nữa vang lên, cảm xúc càng thêm lạnh nhạt.
Vẻ mặt Ninh Khuyết khẽ thay đổi, bởi vì một lần này hắn rốt cuộc nghe rõ tiếng nàng quả thật là vang lên ở bên tai. Hắn chịu đau xoay người nhìn, mới phát hiện thì ra nàng ngay tại dưới thân mình.
Trên mặt đất trong rừng sương xuất hiện cái hố phi thường lớn, đáy hố tràn đầy lá mục.
Tang Tang nằm ở giữa lá mục, thân thể nàng vốn cao béo ở giữa lá mục sương mù như mặt đất, Ninh Khuyết bị nàng ôm vào trong lòng, thoạt nhìn giống như đứa bé.
Ninh Khuyết từ trong lòng nàng gian nan lăn đến một bên, muốn gặp khủy tay ngồi dậy lại phát hiện thống khổ không chịu nổi, trên người không biết đã gãy bao nhiêu cái xương, phun ra một ngụm máu bầm đen.
Tang Tang đứng dậy, nàng thân thể là thần thể hoàn mỹ, từ cao như vậy nện xuống mặt đất, vẫn chưa chịu bất cứ thương tổn gì, dù là áo xanh cũng chưa rách, chỉ dính vài cái lá cây.
Nàng đưa tay đem tóc đen ra hắt tới sau vai, nhìn Ninh Khuyết bên cạnh khổ sở cong người, không ngừng ho ra máu, vẻ mặt hờ hững nói: "Ngươi vọng tưởng chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta?"
Trong miệng mũi Ninh Khuyết không ngừng tràn máu, nhìn rất thê thảm, nghe lời của nàng cảm thấy có chút buồn cười, lại có chút chua xót, nói: "Ta không phải con khỉ đó, nếu thật đi tìm chết, ai cũng đừng nghĩ ngăn cản ta."
Tang Tang nheo mắt lại, rất chán ghét nghe được câu trả lời của hắn, nói: "Ở trước mặt ta, mặc dù muốn chết, cũng không dễ như vậy."
Nói xong câu đó, nàng lại đưa tay phải dừng ở trên người hắn, thanh quang giữa ngón tay đem sương mù chiếu sáng, cũng đem gò má Ninh Khuyết chiếu rõ ràng lên.
Thanh quang mạnh dần lên, sắc mặt Tang Tang hơi trắng đi, thương thế trên người hắn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được phục hồi như cũ, xương gãy tổ chức lại, nội tạng vỡ tan được chữa trị.
Đêm qua, vết thương nàng lưu lại ở trên mặt Ninh Khuyết cũng không nhìn thấy bất cứ dấu vết nào nữa, lúm đồng tiền so với trước kia tựa như sâu hơn chút, đầy thanh quang, như đựng rượu ngon.
Làm xong tất cả cái này, nàng đứng dậy, chắp hai tay đi hướng sâu trong sương mù.
Yên tĩnh nhìn bóng lưng nàng trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó đứng dậy, đi theo nàng.
Hắn muốn chết, nàng không thể để hắn chết, hoặc là nói nàng không muốn để hắn chết, vì thế nàng liền theo hắn cùng nhau rời khỏi Tây Lăng thần điện, nhảy xuống mây mù, rơi vào vực sâu.
Hiện tại bọn họ không có sợi dây thừng kia, hắn không đem nàng buộc ở trên người, nhưng sợi dây thừng vô hình kia lại luôn còn, bọn họ vẫn bị vận mệnh buộc chặt cùng nhau, hai người trước sau cách mấy trượng, trầm mặc tiến lên, chân dẫm trên mặt đất, lặng yên không một tiếng động, im lặng làm người ta tim đập nhanh.
Cứ như vậy tiến lên, phong cảnh chung quanh trước sau không có biến hóa gì, chỉ là dây leo khô, cây cổ thụ, trong sương ngẫu nhiên có mấy con quạ, rêu xanh trên dây dần dần dày cứng lên.
Ninh Khuyết nhìn bóng lưng nàng hỏi: "Đi nơi nào?"
Tang Tang dừng bước, hờ hững nói: "Trước kia không phải đều là ngươi quyết định sao?"
Tang Tang nói không sai, trước kia hai người đi đường, đi như thế nào cũng là do Ninh Khuyết quyết định, nàng chưa bao giờ đưa ra bất cứ ý kiến nào, cũng chưa từng phản đối - dùng lời Ninh Khuyết mà nói, nàng không phải ngốc, chỉ là lười nghĩ loại chuyện nhỏ này, nàng quen để cho hắn đi nghĩ.
Ninh Khuyết trầm mặc không nói, lướt qua bên người nàng, tới phía trước. Chỉ mấy bước, hắn hít thở đã trở nên dồn dập hẳn lên, sắc mặt trở nên có chút tái nhợt.
Những ngày qua hắn gặp vô số lần khổ hình, lăng trì cụt tay, máu tươi vô cùng, nếu không phải Tang Tang ở bên người, chỉ sợ đã sớm chết vô số lần. Hiện tại hắn tuy còn sống, mặt ngoài thân thể thậm chí không thấy bất cứ vết thương nào, nhưng máu thịt mới sinh cùng tâm thần chưa hoàn toàn dung hợp, lúc trước từ trời cao rơi xuống trên mặt đất, những vết thương vô hình đó bộc phát hết, hắn đi mỗi một bước liền cảm thấy linh hồn chấn động một phen, thống kh ổ khó có thể chịu thêm.
Tang Tang cảm giác được hắn thống khổ, vẻ mặt lại vẫn là hờ hững. như vậy.
Ninh Khuyết đứng ở giữa lá mục nghỉ ngơi một lát, không biết từ nơi. nào tìm được một cành cây hơi nhọn, chống thân thể mệt mỏi, chịu đựng đau đớn đi về phía sâu trong sương mù.
Vực sâu phía dưới vách núi sườn sau Đào sơn hàng năm bị mây mù che phủ, căn bản không có đường đi thông bên ngoài, giống như vực sâu nọ phía dưới thư viện hậu sơn, ngăn cách vô số năm, ai cũng không biết sinh mệnh như thế nào sinh sống trong đó, cất dấu hung hiểm như thế nào.
Lúc này ở trong sương mù hai người tiến lên, căn bản không có bất cứ cảm xúc lo lắng gì, bởi vì hung hiểm khủng bố nữa, cũng không thể xúc phạm tới Hạo Thiên, có thể thương tổn bọn họ vẫn chỉ là lẫn nhau.
← Ch. 806 | Ch. 808 → |