← Ch.899 | Ch.901 → |
Nghe ba chữ tiêu dao du, tửu đồ nhìn phía các ngôi sao đầy trời, vậy mà đã quên nên nói chuyện như thế nào.
Tửu đồ nhìn các ngôi sao đầy trời, trầm mặc thật lâu, cảm xúc trong ánh mắt nhạt mà không tan, như uống rượu ngon Vô Lượng, vào lầm sâu trong biển sao, say mê không biết đường về, mặc dù biết được cũng lười quay thuyền.
"Có lẽ, vậy thực rất đẹp."
Hắn nhìn các ngôi sao, trong mắt bỗng nhiên toát ra mấy mảng sợ hãi, giống đứa nhỏ nhìn thấy thế giới xa lạ bên kia ngọn núi lớn, tràn ngập sợ hãi cùng bất an, thanh âm run rẩy: "Nhưng cũng rất đáng sợ."
Đường ngọt ngào nhất thường thường chính là thạch tín độc nỉ hướng tới đẹp nhất có đôi khi cũng chính là khủng hoảng lớn nhất, tự do rất tốt, nhưng không có chỗ nào dựa vào rất xấu, chỉ ở trong một ý nghĩ của mỗi người.
Đại sư huynh nhẹ nhàng thở dài một tiếng, biết hắn đã tỉnh lại, hơn nữa đã làm ra quyết định.
Tửu đồ quay đầu nhìn phía hắn, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Tồn tại, với ta mà nói là chuyện quan trọng nhất, so với toàn bộ cái khác đều quan trọng hơn, vì thế ta có thể từ bỏ rất nhiều."
Đại sư huynh nói: "Tồn tại cùng theo đuổi cũng không mâu thuẫn."
Từu đồ nói: "Nhưng thư viện theo đuổi mâu thuẫn với ý chí Hạo Thiên."
Đại sư huynh nói: "Ý nghĩ của Hạo Thiên cùng người ta tồn tại lại có cái gì liên quan đâu?"
Tửu đồ nói: "Ta có thể tồn tại nhiều năm như vậy, đó là bởi vì ta tuyệt sẽ không đánh trận chắc chắn thua, ngay cả sư phụ ngươi cũng không thắng được Hạo Thiên, ta làm sao có thế?"
Đại sư huynh trầm mặc thời gian rất lâu, bỗng nhiên nói: "Vậy thư viện thì sao?"
Tửu đồ khẽ nhíu mày.
Đại sư huynh lăng lặng nhìn mắt hắn, nói: "Không đối địch với Hạo Thiên, thì phải là địch với thư viện, ngài không có tự tin chiến thắng Hạo Thiên, thì tin tưởng có thể chiến thắng thư viện?"
Tửu đồ nhướng hai hàng lông mày, biến thành hai nét bút yên lặng trong gió đêm.
Đại sư huynh nói: "Xúi giục bất thành, thì phải quay trở lại."
Tửu đồ nói: "Thư viện có thể làm gì?"
Đại sư huynh nói: "Thư viện... Có thể liều mạng."
Năm đó Lạn Kha tự trong mưa thu, thư viện từng liều mạng, về sau ở thành Trường An, ở Thanh Hạp, ở hoang nguyên, thư viện đều từng liều mạng, dùng mạng của mình đi liều mạng của kẻ địch. Đệ tử thư viện đều là người kiêu ngạo, thậm chí có thể nói tự kỷ, bọn họ đem tính mạng mình và đồng môn xem so với trời còn trọng hơn, khi bọn họ bắt đầu liều mạng, vậy tất nhiên là đã đến tuyệt cảnh, bọn họ tất nhiên sẽ bộc phát ra hào quang khó có thể tưởng tượng.
Kiếm Thánh Liễu Bạch, giảng kinh thủ tọa, quan chủ, thư viện đối mặt đối thủ cường đại như thế nào nữa, chỉ cần bắt đầu liều mạng, như vậy thì không có ai, hoặc là trời không thể chiến thắng nữa.
Tửu đồ và đồ tể sẽ là ngoại lệ sao?
"Thú vị là, người của thư viện thật sự có thể liều mạng, biết liều mạng không đuổi kịp ta. Ví dụ như Lâm Vụ, ví dụ như Quân Mạch. Thậm chí bao gồm Ninh Khuyết. Mà có thể đuổi được ta, không biết liều mạng."
Tửu đồ nhìn hắn bình tĩnh nói: "Thư viện liều mạng với ta, ngươi là lựa chọn tốt nhất thậm chí là duy nhất -- người ta đều Vô Cự, chúng ta đi đường giống nhau, nhìn phong cảnh giống nhau, vì thế mới có khả năng gặp nhau, đây là điều kiện tiên quyết để liều mạng, nhưng người tin tưởng bản thân thực có thể liều mạng sao?"
Đại sư huynh nói: "Chuyện gì cũng có thể học tập, ta am hiểu học tập."
Tác giả: Miêu Nị Tửu đồ nói: "Ở ngoài Huyền Không tự, ta đã từng khen người tiến bộ thần tốc, lúc ấy ngươi đã so với khi chiến quan chủ cường đại hơn rất nhiều... Sáng nghe đạo mà chiều ngộ đạo, quả nhiên không hổ là đệ tử phu tử thương nhất, người quả thật rất am hiểu học tập, người mạnh hơn Quân Mạch cùng Lâm Vụ, nhưng người thật sự nhận thức có thể học được liều mạng?"
Đại sư huynh thở dài nói: "Liều mạng mình đơn giản, liều mạng người khác khó khăn."
Tửu đồ nói: "Cái này là vấn đề đêm qua ta đã chứng minh, người đã học được đánh nhau, kế thừa cân gỗ, từng giết người, nhưng người vẫn... không biết giết nhân, bởi vì giết người khác với giết người."
Đại sư huynh nói: "Có lẽ, ta có thể mang theo người có thể giết người."
"Ngươi có thể mang theo cây bồ đề vạn dặm về thư viện, lại không thể mang theo người ngàn dặm đuổi đáng. Giống ngày đó ở Huyền Không tự người mang theo Quân Mạch hành tẩu, có thể đi bao xa?"
Tửu đồ nói: "Ta sợ nhất thật ra là cái này, nếu người thật có thể mang theo Lâm Vụ ngàn dặm đuổi đánh tới giết ta, vậy ta trừ trốn về trấn nhỏ, trốn ở bên người đồ tể, còn có thể làm cái gì?"
Đại sư huynh hơi chua chát nói: "Nếu người về trấn nhỏ, mũi tên của tiểu sư đệ liền đến."
Vẻ mặt tửu đồ khẽ thay đổi, mới biết được thư viện trước đó đã làm tính toán an bài phương diện này, chỉ là thực thi không được, vì thế mới có phen nói chuyện hôm nay.
Gió thu chợt nổi lên, giọt nước trên lá cây ào ào rơi xuống, bóng người hắn bỗng nhiên biến mất không thấy.
Vẻ mặt đại sư huynh trở nên có chút phẫn nộ, nước dày đặc rơi ở trên áo bông, giống như rơi ở trên bờ cát, bối ra rất nhiều ẩm ướt, sau đó nhanh chóng biến mất không thấy.
Mưa rơi trên mặt đất, không thể thấm hết vào núi đá bùn đất, trên mặt đất trước chân hắn đọng cái vũng nước nóng nhỏ, có con kiến đang trong vùng nước liều mạng giãy dụa.
Hắn trầm mặc cúi đầu nhìn vũng nước, khẽ búng ngón tay, có cái lá cây vàng óng ánh không gió mà đến, rơi xuống trên mặt nước, không bao lâu, con kiến đó gian nan leo lên mép cái lá cây, nhặt về một cái tính mạng.
Vũng nước run nhè nhẹ, có bóng bao trùm.
Tửu đồ về tới trong núi rừng, bóng người che khuất ánh sao, âm trầm âm u.
Đại sư huynh ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: "Vì sao lại phải giết người?"
Trên áo dài của tửu đồ không có máu tươi mới, những quả thật có người chết đi.
"Ta nói rồi, thư viện không nên có sát ý đối với ta, nhẹ nữa, nhạt nữa cũng không được, bởi vì ta sẽ cảm thấy sợ hãi, điều này làm ta thống khổ, như vậy ta sẽ giết người làm các ngươi thống khổ, làm các ngươi sợ hãi."
"Lần này... Chết là ai?"
"Không biết, hẳn là người thường?".
Tửu đồ mặt không cảm xúc nói: "Có lẽ người Đường, có lẽ là người Yến, ta chỉ là giết người, không chọn đối tượng, có lẽ tiếp theo ta sẽ giết người Hoang" -
Đại sư huynh trầm mặc.
Tửu đồ nhìn hắn thương hại nói: "Nhân giả nhân yêu, ngươi không dám giết người, không muốn ta giết người, thì không thể liều mạng với ta, như vậy ngươi liền chỉ có thể học được tiếp nhận. Thư viện từ hôm nay bắt đầu yên tĩnh chút, đợi thần điện thiếu chết mấy chục vạn tín đồ tân giáo, làm trong sạch thế giới chung quanh Đường quốc, rồi đến thiếu đốt cuối cùng đi."
Đại sư huynh nhìn chằm chằm mặt hắn, hỏi: "Giết người đối với ngươi mà nói rốt cuộc ý nghĩa cái gì? Ngươi đã đem bản thân coi là tồn tại không phải con người, cho nên không có bất cứ chướng ngại tâm lý gì, thậm chí say mê trong đó?"
"Không có chướng ngại tâm lý là thật, say mê thì không."
← Ch. 899 | Ch. 901 → |