← Ch.900 | Ch.902 → |
Tửu đồ đi đến bên sườn dốc, khoanh tay nhìn phía nhân gian dưới bóng đêm, nhìn thành Lâm Khang đèn đuốc thưa thớt bình tĩnh nói: "Ta không phải một người lạm sát. Ở trong mắt ta, người phàm đều như gà chó... Mặc dù tính tình vặn vẹo biến thái, giết đồng loại đại khái có thể có khoái cảm, như ta giết gà giết cá lại có chỗ nào kích thích?
Đại sư huynh đi đến cạnh hắn, khoanh tay nhìn nhân gian dưới bóng đêm, nhìn bóng sáng trong thành Lâm Khang, tay phải không biết khi nào đã cầm một đầu khác của con gỗ, nói: "Chẳng lẽ tất cả không thể thay đổi."
Đêm tối rất dài, biến mất lại giống như là chuyện nháy mắt, chỉ là trong chớp mắt thời gian, ánh sáng mặt trời đỏ ấm đã nhảy ra khỏi mặt đất, chiếu sáng núi hoang trong mưa thu.
Tửu đồ nói: "Mặt trời nhất định sẽ lần nữa mọc lên, ban ngày sẽ vĩnh viễn không tối tăm, ở trong Hạo Thiên thế giới, chỉ có Hạo Thiên có thể vĩnh hằng, mà đây là quy luật ngươi không thay đổi được."
Đại sư huynh nói: "Đại Đường không có thói quen nhận thua, thư viện cũng không có, ta có lẽ không thay đổi được quy luật thế giới này, cũng không thay đổi được người, nhưng ít ra có thể thay đổi bản thân."
Ánh mắt tửu đồ dừng ở trên tay phải nắm côn gỗ của hắn, nói: "Muốn giết ta?"
Đại sư huynh nói: "Giết không chết người, nhưng có thể giết chết người khác."
Tửu đồ nhíu mày, nói: "Thay đổi theo như lời ngươi, cho dù là sa đọa?"
Đại sư huynh nói: "Phải, cho dù là sa đọa."
Tửu đồ trầm mặc một lát, hỏi: "Ngươi tính đi giết ai cho ta xem?"
Đại sư huynh nói: "Ta muốn đi trấn nhỏ gặp vị cô nương đứng quầy bán rượu, xem nàng bộ dạng xinh đẹp hay không, hỏi nàng bán rượu ủ mấy năm, ngươi có nợ nàng ngân lượng hay không."
Tửu đồ trầm mặc thời gian rất lâu, nói: "Xin cứ tự nhiên."
Mưa thu như tạc, như trước, lẳng lặng rơi, dưới núi bỗng nhiên truyền đến tiếng chân dồn dập, có kỵ binh đội mưa tới, cao giọng hộ cái gì, đại sư huynh chuẩn bị rời khỏi nhìn tửu đồ một cái Kỵ binh đó cả người ướt sũng, con ngựa chiến thần tuấn đầy người bùn ướt, khôi giáp vàng đen ban đầu trang nghiêm hoa mỹ, sớm đã nhìn không ra bộ dáng lúc trước, tỏ ra chật vật đến cực điểm.
Là kỵ binh Tây Lăng thần điện, xem ra hẳn là có chuyện phi thường mấu chốt. Tửu đồ khẽ nhíu mày, với hắn mà nói đây là phản ứng hiếm thấy, bởi vì thế gian đã không có bao nhiêu chuyện có thể khiến hắn động dụng -- ở trong mưa thu đầy trời, muốn tìm được hắn và Lý Mạn Mạn là chuyện phi thường khó khăn, lúc này tới dưới núi là một con, Tây Lăng thân điện chỉ sợ vận dụng vô số vạn người tìm kiếm trên thế gian, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bếp một tiếng, tên thân điện kỵ binh kia quỳ rạp xuống trong mưa đầy đất, lấy trán chạm đất không dám dậy, dùng thanh âm run run truyền đạt cái tin tức thần điện muốn để tửu đồ biết được kia.
-- Ninh Khuyết bắt đầu giết người ở thành Trường An.
Nghe lời của kỵ binh, hai hàng lông mày tửu đồ nhướng càng lúc càng cao, hai hàng lông mày của đại sư huynh thì là thu lại càng lúc càng ngang, đôi bên có cảm xúc khác nhau.
Tây Lăng thần điện không biết người Ninh Khuyết giết là ai, đã giết bao nhiêu người, chỉ biết là hắn bắt đầu giết người, hơn nữa căn cứ tình báo cảnh nội Đường quốc truyền đến, các châu quận tựa như cũng bắt đầu chuẩn bị giết người.
"Ngươi biết, lúc trước... Ta thực chuẩn bị rời khỏi... Đi giết người."
Đại sư huynh xoay người nhìn phía tửu đồ, trong hai hàng lông mày thu ngang lại cất dấu bứt rứt cùng tự trách thật sâu, nói: "Nhưng hiện tại xem ra, tiểu sư đệ vẫn là so với ta dũng cảm hơn nhiều."
"Loại quyết tâm này không quan hệ với dũng cảm, chỉ là thói quen. Hắn quen giết người, cũng quen dùng tính mạng người khác đi liều, tựa như lúc trước từng nói, hắn là người giỏi liều mạng."
Tửu đồ mặt không cảm xúc nói: "Nhưng lúc trước ta còn từng nói, ta đối với nhân gian không yêu ghét gì. Cho nên phương pháp của Ninh Khuyết với ta mà nói không có bất cứ ý nghĩa gì.".
Đại sư huynh chỉ vào tên thần điện kỵ binh quỳ gối trong đất mưa kia nói: "Nhưng đối với đạo môn là có tác dụng, bằng không bọn họ sẽ không lo âu tìm kiếm người như thế, người có lẽ nên nghe một chút ý tưởng của bọn họ."
Nghe được câu này, tên kỵ binh kia đem đầu cúi thấp hơn, thanh âm cũng càng thêm run rẩy, tựa như những cái lá vàng gầy yếu kia trong nước mưa, tùy thời có thể gãy, tỏ ra đáng thương như vậy.
"Xin ngài... Chờ chút nữa."
Tửu đồ hơi trào phúng nói: "Mặc kệ Ninh Khuyết hôm qua ở thành Trường An giết bao nhiêu người, mặc kệ hắn về sau còn có thể giết bao nhiều người, chẳng lẽ ta sẽ để ý sống chết của những người thường đó? Chờ đợi có ý nghĩa gì?"
Đại sư huynh nói: "Giết chết toàn bộ người Đường cũng không phải kết cục ngươi muốn. Ngươi cũng đang chờ đợi bị người ta thuyết phục, việc tiểu sư đệ làm, chỉ là cho ngươi một cái lý do."
Tửu đồ nói: "Loại lý do này không khỏi quá ngây thơ chút. Chẳng lẽ ngươi giết ta đến ta giết người, cuối cùng đội bên liền không giết nhau nữa? Chẳng lẽ hắn thực không sợ nhân gian đại loạn?"
Đại sư huynh nói: "Hạo Thiên muốn thống trị thế giới, không phải một thế giới bằng lạnh không người, như vậy nàng cũng sẽ diệt vong, cho nên hắn lại càng không muốn nhìn thấy nhân gian hủy diệt."
Ánh mắt tửu đồ đột nhiên sắc bén, quát: "Chẳng lẽ hắn thực dám diệt thế? Không cần nói Hạo Thiên, cho dù là phu tử cũng sẽ trực tiếp diệt hắn! Thật là hoang đường đến cực điểm!"
Đại sư huynh nói: "Quyết định tiểu sư đệ làm ra, chưa từng có ai có thể thay đổi, vô luận ta hay là Quân Mạch cũng không thể thuyết phục hắn, Hạo Thiên đối với hắn cũng không có lực ảnh hưởng, về phần sự phụ duy nhất đại khái có thể quản hắn... Hiện tại tạm thời còn chưa về. Như vậy hắn nếu thật muốn muốn diệt thế, ai có thể ngăn cản?"
Ngay lúc này, xa xa truyền đến tiếng vó ngựa dày đặc. Thanh âm đó lại là ngay cả tiếng mưa rơi trong trời đất cũng đè ép qua, mấy trăm thần điện kỵ binh từ thành Lâm Khang, từ nơi khác hướng núi thu chạy bằng băng mà đến.
Đại sư huynh nhìn hình ảnh này, nhìn những kỵ binh vẻ mặt lo âu kia, nói: "Quan chủ rất rõ quyết định của Ninh Khuyết. Cho nên... Hắn nhất định sẽ nghĩ cách thuyết phục ngươi."
Một ngày nào đó cuối mùa thu, Đại Đường Trừ Châu thái thú lìa trần.
Cùng một ngày, trong thành Trường An giết chết năm trăm ba mươi một người. Trong mấy ngày sau đó, các châu quận của Đường quốc âm thầm xử quyết tập thể một đám tù phạm, nhân số ở ngoài hai ngàn, những người này có già có trẻ, có nam có nữ, là tù phạm lại không phải tử tù, bọn họ bị xử tử chỉ bởi một cái nguyên nhân.
Tửu đồ vung tay áo ái thú, làm Đại Đường tức giận bất an hơn nữa sợ hãi, Ninh Khuyết giết mấy nghìn người này, đó là muốn làm đạo môn tức giận bất an hơn nữa sợ hãi, đây là trả thù ngang nhau, là một loại hình thức tuẫn táng khác.
Tây Lăng thần điện thu được tin tức, quả nhiên như Ninh Khuyết suy tính, lâm vào trong điên cuồng phẫn nộ cùng sợ hãi lạnh như băng, mà lúc thần điện biết được mấy vạn tù binh chiến tranh lần trước ở lại cảnh nội Đường quốc, nay cũng gặp phải cảnh ngộ bị bí mật xử tử, hai loại cảm xúc này nhất thời đến đỉnh.
← Ch. 900 | Ch. 902 → |