← Ch.915 | Ch.917 → |
Ngay lúc này, trước tường thành lần nữa vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất. Hắn gạt bụi cây hướng nơi đó nhìn lại, chỉ thấy có người nằm trên mặt đất, trên thân người nọ tất cả là vết máu, rõ ràng đã chết.
Trên tường thành vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó có mấy chục cây đuốc bị đốt cháy, chỉ nháy mắt, bóng đêm tối đen liền bị xua đi sạch, trên dưới đầu thành bị soi giống như ban ngày.
Người nọ không nhúc nhích nằm ở trên mặt đất, cũng bị đuốc soi rõ mặt, trên mặt tràn đầy máu, nhưng miễn cưỡng có thể thấy rõ ngũ quan. Thân thể Vương Cảnh Lược khẽ run, tay cầm cành cây run nhè nhẹ lên, sắc mặt trở nên càng thêm tái nhợt, bởi vì hắn nhận ra người nọ, nói đúng hơn, hắn rất quen thuộc với người nọ.
Trong mấy năm nay, Vương Cảnh Lược đại biểu triều đình, ở trong thành Dương Châu âm thầm liên lạc những người trẻ tuổi lòng hướng về
Đường, đạt được rất nhiều tiến triển, lúc này người trẻ tuổi chết đi kia, là một người trong đó.
Đầu thành Dương Châu trở nên ồn ào lên, có tiếng hô giết, có tiếng binh khí và chạm. Vương Cảnh Lược gian nan ngẩng đầu nhìn, biết trên tường thành, những người trẻ tuổi trung với Trường An đang bị các cường giả thần điện đuổi giết, hắn siết nắm tay càng lúc càng chặt, lại không thể làm được chút gì, không khỏi sinh lòng tuyệt vọng.
Lại có người rơi xuống, nặng nề nện ở trên ruộng hoang bị động cứng, đập ra bùn đất, máu bắn tung tóe, ngay sau đó có càng lúc càng nhiều bóng người rơi xuống, không ngừng chết đi.
Trên khuôn mặt tái nhợt của hắn tràn đầy tuyệt vọng cùng thống khổ, trong ánh mắt tràn đầy hối hận. Hắn hối hận không thể phát hiện, kế hoạch của mình bị thần điện nắm giữ toàn bộ, hối hận không thể dự tính được thần điện đột nhiên ra tay.
Hắn hối hận để cho những người tuổi trẻ này chết đi.
Tối nay những người chết đi này, là viện thủ của hắn ở trong các phiệt, đều là người trẻ tuổi quận Thanh Hà, dùng lời của Ninh Khuyết mà nói, là hy vọng thật sự. Chỉ là... Người trẻ tuổi xương cốt cứng rắn nữa, chung quy vẫn là ngã nát rồi.
Vương Cảnh Lược đó vành mắt, môi bị cắn nát, bắt đầu chảy máu.
Hắn nhìn chằm chằm những thần điện kỵ binh đầu thành Dương Châu, nhìn bóng người dưới những cây đuốc chiếu rọi, thân thể thống khổ run run, tựa như một con chó nhà có tang bị thương, lại không dám viếng.
Hắn xoay người, giống như con chó bò trên mặt đất, hướng cho bóng đêm sâu nhất bò đi, vừa bò vừa chảy máu. Hắn phải sống rời khỏi quận Thanh Hà, hắn phải đem chuyện xảy ra tối nay, nói cho quân Đường mặt kia của Thanh Hạp, nói cho Ninh Khuyết, kế hoạch của thư viện đã thất bại, nói cho Trường An, chiến tranh đã bắt đầu.
Ninh Khuyết không thể ngờ đến, hắn cũng chưa ngờ đến, Tây Lăng thần điện, sẽ ở dưới tình huống như vậy đột nhiên ra tay. Sự nghiệp của bọn họ, những người quận Thanh Hà trẻ tuổi kia, đã gặp tổn thất khó có thể tưởng tượng.
Nhưng, ta sẽ trở về.
Ngày đó khi ta trở về, gót sắt sẽ đạp nát cánh đồng hoang gian nan rét lạnh này, cây đuốc sẽ cắm đầy trang viên bờ sông Phú Xuân, anh linh người trẻ tuổi chết đi, sẽ được tế điện long trọng nhất.
Vương Cảnh Lược hướng về ban đêm tối đen bò đi, rời bỏ ánh sáng cây đuốc trong thành Dương Châu..
Có tuyết bỗng nhiên bay xuống, rơi ở thân thân những người trẻ tuổi đã chết đó.
Cũng rơi ở trên thân giống như con chó của hắn.
Con phố dài thẳng nhất của thành Dương Châu kia bị đèn đuốc chiếu một mảng sáng sủa.
Thần liên thong thả di động ở giữa phố, mười mấy thị nữ bên xe kéo không ngừng hướng trong bầu trời đêm tung hoa, những cánh hoa đó cùng tuyết mới rơi trộn lẫn, sau đó cùng nhau rơi xuống, thánh khiết tinh thuần.
Gió tuyết hơi nổi lên, nhấc lên màn che trước xe kéo, lộ ra khuôn mặt còn nét trẻ con của Hoành Mộc Lập Nhân.
Hai bên con phố dài, ngàn vạn dân chúng Dương Châu đều quỳ lạy dưới đất, dẫn đầu, phiệt chủ các phiệt quận Thanh Hà hai đầu gối quỳ xuống đất tương tự, không ai dám nhìn thẳng mặt hắn.
Tối nay, thành Dương Châu nơi nơi đều đang đuổi giết, nơi nơi đều đang chết người, máu tươi trút vào khe hở phiến đá, chảy vào sông Phú Xuân trong suốt, là một đêm tanh máu nhất từ sau phản loạn mấy năm trước.
Người trẻ tuổi trung với thành Trường An, ở tối nay đã chết rất nhiều, về phần những kẻ chưa thể bị thần điện phát hiện, nghĩ hắn ở sau khi nhìn thấy hình ảnh tanh máu như thế, cũng sẽ trầm mặc hơn rất nhiều.
Hoành Mộc Lập Nhân tối nay chỉ ra tay một lần, mười mấy tên cường giả Thiên Xu Xử của Đường quốc chết hết, trên tay hắn dính máu tươi, ý chí của hắn càng khiến máu tươi bối khắp quận Thanh Hà.
Vẻ mặt hắn lại vẫn là bình tĩnh như vậy, ngây thơ vui vẻ.
Hắn không phải Tây Lăng đại thần quan, nhưng quyền bính cùng uy nghiệm của hắn không hề dưới Tây Lăng đại thần quan.
Hắn là món quà Hạo Thiên để lại cho nhân gian, hắn tự cho mình là người phát ngôn của Hạo Thiên, hắn ngồi thần liên, ở trong hoa cùng tuyết rắc thong thả tiến lên, hưởng thụ người phàm kính sợ cùng yêu.
Hắn rất thích loại cảm giác này.
Chiến tranh với Đường quốc rốt cuộc bắt đầu. Người tên Ninh Khuyết kia còn có thể ngồi yên thành Trường An sao?
Ninh Khuyết, ngươi chừng nào đi ra?
Người chừng nào tới gặp ta?
Mời đến chiến với ta một trận.
Mời đến bị ta giết chết.
Ánh lửa đem tuyết đêm chiếu rọi như phấn màu trắng, hoặc như là tơ liễu mùa xuân.
Ánh mắt Hoành Mộc Lập Nhân xuyên thấu gió tuyết đầy trời, lướt qua Thanh Hạp, dừng ở thành Trường An, mỉm cười nghĩ.
Trung Nguyên khắp nơi đều có tuyết. Vô luận Đào sơn hay thành Dương Châu, đều bị tuyết hoặc mỏng hoặc dày bao phủ, sau đó Tổng quốc cũng sắp có một trận tuyết. Trận tuyết đó chắc chắn lưu tên sử sách, mà ở trước đó, thảo nguyên vốn gió tuyết tận trời, lại đột nhiên dừng tuyết, mây tan tuyết tan, lộ ra vầng trăng sáng ngời kia.
Phương bắc Vị thành, mấy ngàn lều trại đang bị dỡ bỏ, vô số súc vật đang bị xua đuổi, các dũng sĩ Kim trường vương đình đang mang yên cho ngựa, mấy vạn kỵ binh tinh nhuệ sắp lên đường, khung cảnh rất đồ sộ, lại không nghe thấy tiếng động gì trừ súc vật bất an kêu, không khí tỏ ra có chút áp lực.
Làm thế lực cường đại nhất phương bắc đại lục, ở mấy năm qua chiến tranh với Đường quốc liên tục thắng lợi, con dân quý tộc Kim trướng vương đình có đủ tư cách kiêu ngạo đặc ý, nhưng tình huống lần này khác.
Tối nay, Kim trường vương đình sắp chinh thể dời về phương nam. Dời về phương nam đó là xâm lược phương nam.
Cái này ý nghĩa quyết chiến cuối cùng sắp bắt đầu, ý nghĩa sắp cùng Đường quốc thống trị thế giới ngàn năm người chết ta sống, dù là dũng sĩ Kim trường kiêu ngạo nhất, cũng bắt đầu khẩn trương hẳn lên.
Trước hết rời khỏi vị thành nam hạ, là một đoàn xe nhìn qua rất bình thường, đoàn xe do hơn mười cái xe ngựa tạo thành, nhân thủ không nhiều, cũng không có độ quân nhu gì, cho nên đi nhẹ nhàng.
Đối với Kim trường vương đình mà nói, đây lại là đoàn xe quan trọng nhất.
Mười ba thảo nguyên đại tế ti, phân biệt ngồi ở trong xe của mình, trước ngực treo vòng cổ xương đầu khô, ở dưới ánh trăng cửa sổ chui vào chiếu rọi, trắng bóc như là ngọc thuần khiết.
← Ch. 915 | Ch. 917 → |