Vay nóng Tima

Truyện:Tướng Dạ - Chương 917

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 917: Giữa bầu trời cùng đại địa, là Đường Tiểu
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Shopee


Đường Từ Kha Hạo Nhiên bắt đầu, lại đến Liêu Bạch, lịch sử kiếm đạo đã thay đổi, người dùng kiếm đích thực, không chịu dễ dàng để kiếm rời tay mình nữa, nhất là lúc đối mặt cường địch thật sự.

Lưỡi kiếm lạnh như băng, chiếu tuyết đọng mặt đất quảng trường, đâm thẳng mắt Đường Tiểu Đường.

Đường Tiểu Đường chưa nhắm mắt, chớp cũng không chớp, nhìn chằm chằm đạo kiếm giống như mang theo hương vị gió biển mặn ẩm mà đến, cảm thụ được trong đó cất dấu ý vị biển trời mưa gió, trầm mặc vung côn ra.

Đối mặt Tiểu Ngư Tri Mệnh cảnh, nàng không giữ tay, thân thể nhỏ nhắn biến thành tảng đá nóng rực, công pháp Minh tổng ép mỗi một tia lực lượng trong cơ thể, rót hết đến trên cây côn sắt kia.

Cây côn sắt này trong tay nàng, ban đầu là đao, là thanh đao lớn màu máu thánh vật Ma tông, ở trong một trận chiến Trường An năm đó, Dư Liêm dùng thanh đao này chặt đứt cầu vồng của quan chủ, huyết đao bị hòa tan thành côn sắt.

Nàng dấn thân vào thư viện, bái Dư Liêm làm thầy, trở thành đại sự tỷ thư viện đời thứ ba, sau đó cây côn sắt này liền luôn nằm ở trong tay nàng. Nhìn giống côn sắt, trên bản chất vẫn là đao, đao ý ẩn sâu trong đó, từng ở vách núi hậu sơn đào thang trời, cũng từng đem cái bàn cờ kia đập vang trời, từng ở lúc quang minh tế, ở trên Đào sơn giết cho kỵ binh Tây Lăng thần điện loạn thành một đoàn, giết quần hùng phải liếc nhìn, không dám lộn xộn, cũng từng ở trong căn nhà lụp xụp nơi ngõ hẹp cắt cải trắng.

Lúc này côn sắt lần nữa toàn lực vung ra, cho dù đạo kiếm của Tiểu Ngư mang theo biển trời mưa gió cũng chợt bị phá, ngàn vạn hạt mưa rơi không thấy, trời gió mềm dẻo bị cắt thành vô số sợi nát.

Đạo kiếm hơi lệch đi, đâm trúng vai trái Đường Tiểu Đường, sau đó cực sắc bén chọc xuống đất.

Trên khuôn mặt vẫn non nớt thanh lệ của Đường Tiểu Đường, vẻ mặt không thay đổi, côn sắt tiếp tục tiến lên.

Tiểu Ngư thét lớn một tiếng, trong đôi mắt hiện lên một tia sợ hãi, cấp tốc lướt về phía sau, đạo kiếm trong tay cong đi biến hình, trên mặt tái nhợt che kín đỏ ửng không bình thường, máu tươi đọng ở trong cổ họng.

Chi là gặp nhau nháy mắt, nàng đã thất bại, bị thương.

Kiếm cong mà chưa gãy, kình ý khủng bố thuận thân kiếm mà lên, rơi ở trên thân thể Tiểu Ngư, nhất thời đem nàng đánh bay, lướt qua đám người ùa lên phía dưới, hướng về phía sau rơi xuống.

Đường Tiểu Đường chưa thu tay lại, bàn chân đạp đất một cái, đạp vỡ mười bảy viên gạch quanh mình, thân thể chợt bay lên không, như đá bay đi đuổi giết, côn sắt trong tay đánh thắng ngực nàng.

Nhìn hình ảnh này, rất nhiều thần quan chấp sự bị dọa, mặt lộ vẻ sợ hãi, đều hướng chỗ Tiểu Ngư rơi xuống đất trào đi, trong lúc nhất thời, trong biển người quảng trường chật chội lại nhô lên mấy cơn thủy triều.

Tiểu Ngư là con gái của Triệu Nam Hải, là cấp dưới thân tín nhất của quan chủ, thân phận địa vị đặc thù, mọi người nào dám để nàng chịu bất cứ tổn thương nào, không biết bao nhiêu đạo kiếm bay lên không trung, muốn ngăn lại Đường Tiểu Đường.

Vẻ mặt Đường Tiểu Đường không thay đổi, chuyên chú nhìn nữ tử đạo môn bay vút phía trước, mặc kệ những phi kiếm kia chém ở trên người mình, tựa như chỉ là muốn một côn đem đối phương đập chết, một lòng một dạ đập qua.

Xẹt xẹt xẹt xẹt, vô số tiếng vang sắc bén vang lên ở không trung, chỉ là nháy mắt, đã ít nhất có bảy phi kiếm rơi ở trên người nàng, cắt rách bộ quần áo bình thường kia.

Nhưng chưa có máu rơi xuống.

Thân là thánh nữ Ma tông, thân thể nàng được thiên địa nguyên khí thổi luyện vững như sắt thép.

Những đạo kiếm kia sắc bén như thế nào nữa, cũng chỉ có thể cắt rách da thịt nàng, lưu lại chút vết thương rất nhỏ mà nhạt, kiếm ý vào người, khiến khóe môi nàng trào máu, lại không thể ngăn cản thế đi của nàng.

Côn sắt giơ lên, thành liệu thiên chi thế (thế thiêu đốt trời). Côn sắt hạ xuống, liền muốn đem Tiểu Ngư đập chết tươi.

Tiểu Ngư rơi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, không có màu máu nữa, lúc trước trào ra những đỏ ửng kia sớm bị nguy hiểm lúc này bức tan.

Nhưng trong mắt nàng, lại không có quá nhiều ý sợ hãi.

Đường Tiểu Đường vẻ mặt yên tĩnh, tựa như cũng đoán được sẽ có chuyện gì khác sắp sửa xảy ra.

Quả nhiên, có dị biến phát sinh.

Một đóa hoa đào màu đen bỗng nhiên nở rộ ở không trung quảng trường.

Đóa hoa đào đó không phải thực chất, hoàn toàn do thiên địa nguyên khí ngưng kết thành, đẹp đến cực điểm, lại không kiều mỵ, chỉ là một kiểu lạnh lẽo. Trong cánh hoa màu đen tản ra hương vị hủy diệt tất cả, tỏ ra cực kỳ cường đại. 

Hoa đào màu đen xuất hiện, hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Ánh mắt Đường Tiểu Đường càng là dùng hết ở bên trên nó, bởi vì nó vừa vặn nở rộ ở trước mặt nàng.

Nàng cũng không ngoài ý muốn, đột nhiên nện xuống một công

Từ hôm qua đến sáng nay, đạo môn biểu hiện ra thái độ rất quyết tuyệt, theo làn khói trắng kia dâng lên, chiến tranh chính thức bắt đầu, hòa bình không có khả năng trở lại nhân gian, đạo môn chí ở nhất định phải làm được.

Cô gái Nam Hải Trí Mệnh thượng cảnh, cộng thêm những cường giả đạo môn kia, còn có kỵ binh Tống quốc, trận thể nhìn như cường đại, nhưng nào xứng với bốn chữ nhất định phải được?

Đường Tiểu Đường biết, Tây Lăng thần điện tất nhiên có cường gia thật sự ở bên cạnh nhìn trộm, nàng thậm chí đoán được người nọ là ai.

Chỉ là thời gian đã qua một ngày một đêm, người kia chưa từng xuất hiện, điều này làm bất an trong lòng nàng càng lúc càng mãnh liệt, nàng làm ra tư thái thề giết Tiểu Ngư, muốn bức ra người nọ.

Toàn bộ chuyên chú, thật ra căn bản không ở trên người Tiểu Ngư.

Nàng chờ chính là khoảnh khắc đóa hoa đào màu đen đó nở rộ.

"Oành một tiếng vang lớn.

Côn sắt ngăm đen, chuẩn xác mà thô bạo nện ở trên đóa hoa đào màu đen kia.

Hoa đào màu đen vô hình vô chất lên tiếng trả lời mà tan, nháy mắt hóa thành thiên địa nguyên khí vô chú, hướng về chung quanh quảng trường tản mạn khắp nơi, như mây như hơi nước biến mất không thấy.

Sắc mặt Đường Tiểu Đường hơi tái đi, một ngụm máu tươi sắp phun ra.

Nháy mắt côn sắt đập trúng hoa đào màu đen, nàng liền biết mình sai rồi, cho nên nàng đã thua.

Người kia không phải ẩn nấp đi, chuẩn bị một đòn cuối cùng. Người kia hiện tại rất cường đại, cường đại đến không cần chờ đợi thời cơ, hắn chỉ là lăng lặng chờ, sau đó ra màn chiến thắng mọi người.

Đường Tiểu Đường rơi trên mặt đất, đạp vỡ gạch, cánh tay phải run nhè nhẹ, nhìn phía mảng tường sân nào đó.

Ngực nàng hơi phập phồng, hai bím tóc đuôi ngựa màu đen ở sau người hơi lung lay.

Sắc mặt nàng rất tái nhợt, rõ ràng đã bị thương nặng.

Mười mấy tên thần quan chấp sự hướng về Đường Tiểu Đường đánh tới.

Tiểu Ngư lướt nhanh về phía trước, đạo kiểm cong chợt một lần nữa thẳng tắp, lại một kiếm đâm hướng mắt nàng.

Không ai có thể ở trong thời gian ngắn như thế, từ trong thương thế nặng như vậy phục hồi như cũ.

Đây là cơ hội tốt nhất giết chết Đường Tiểu Đường.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-981)