← Ch.917 | Ch.919 → |
Đó là một bóng người.
" Trên bầu trời bỗng nhiên có tiếng xé gió bén nhọn vang lên, thanh âm đó truyền tới trên mặt đất, phá vỡ ngói lưu ly trong vương cung Tống quốc, làm điếc cái chuông cổ kia trong đạo điện, kinh ngạc vô số chim ngủ trong rừng.
Rất nhiều người nghe được tiếng rít đó, thống khổ ôm lỗ tai ngồi xuống.
Tiếng rít đó là tiếng ma sát, là tiếng vật cũng không khí ma sát tốc độ cao, vật đó tất nhiên cực kỳ cứng rắn, bằng không ở dưới tốc độ khủng bố như vậy, đã sớm vỡ vụn không thấy.
Rất khó tưởng tượng, đó là thân thể con người.
Điểm đen nhanh chóng mở rộng, đó là một bóng người.
Bóng người Đường Tiểu Đường.
Tựa như huynh trưởng nàng từng làm.
Tựa như sự phụ nàng từng làm.
Nàng, từ trên bầu trời nhảy xuống.
Nàng giơ lên côn sắt, mang theo một lực lượng khó có thể tưởng tượng, nện hướng đỉnh đầu Long Khánh.
Lực lượng đó, đến từ khoảng cách giữa bầu trời cùng mặt đất.
Không ai có thể không nhìn đoạn khoảng cách này, cũng nên không có ai có thể không nhìn lực lượng này.
Lúc tiếng xé gió bén nhọn đó đến lớn nhất, Đường Tiểu Đường về tới mặt đất.
Nàng tựa như ngôi sao băng, đánh hướng Long Khánh trước chỗ hổng tường sân.
Giày da của nàng đã bắt đầu thiêu đốt, mang theo đốm lửa, ở không trung kéo ra mười mấy đường lửa nhỏ.
Ngay sau đó, bầu trời và mặt đất gặp nhau.
Mặt đất vặn vẹo biến hình, những viên gạch kia giống như mạng nhện vỡ ra, ở dưới chân Long Khánh biến thành vô số đá vụn thật nhỏ lại uy lực cực kì, kèm theo tiếng xé rách thê lương, bắn vít đi khắp nơi.
Một cái cây mùa đông không biết tên bên tường sân nháy mắt bị bắn thành vụn gỗ, theo gió bay múa.
Đất nứt, cây nát, sau đó thanh âm mới kịp bắt đầu truyền bá.
Tiếng va chạm kịch liệt quanh quẩn ở không trung.
Tiếng gầm rú khủng bố, trực tiếp đem bộ phận cây còn sót lại nghiền nát lần nữa, thuận đường đè phẳng tường sân còn sót lại, những người cách hơi gần, trực tiếp bị hất tới ngoài hơn mười trượng, hôn mê bất tỉnh.
May mắn mọi người ở đây đều bịt tai, bằng không bọn họ có thể bị tiếng gầm va chạm hình thành trực tiếp đánh chết, dù là như thế, cũng có rất nhiều người bị chấn hôn mê bất tỉnh. ít nhất mấy vạn cân đá vụn cùng bùn đất bị va chạm khủng bố hất lên, ném hướng bầu trời, nháy mắt che khuất ánh sáng mặt trời xa xa, một mảng tối om, hoàn toàn không thấy rõ hình ảnh nơi đây.
Trong một mảng tối tăm, đá vụn như mưa rào rào rơi xuống, đánh cho lá tàn vang lên ba ba, vỡ thành dạng sợi, đánh đống củi trong tường sân có chút hỗn độn, có rơi vào trong giếng, như là mấy trăm con ếch đang nhảy xuống nước.
Không biết qua bao lâu, mưa đá dần tạnh, khói bụi dần thu lại.
Trước tường sân đã có thêm một cái hố.
Mặt sàn đá rất cứng rắn, phía dưới là bùn đất tương đối xốp, nhưng chỗ sâu hơn là đá hoa cương càng cứng rắn hơn, lúc này lại xuất hiện một cái hố, một cái hố rất sâu.
Khói bụi dần thu lại, hai bóng người dần dần hiện ra ở đáy hố.
Trong tay Đường Tiểu Đường cầm côn sắt, côn sắt có chút biến hình.
Trước côn sắt, là một bàn tay, một cái tay tản ra màu xám nhàn nhạt, giống như không phải con người.
Long Khánh lấy tay cầm côn, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt u ám đến cực điểm, khóe môi có máu chảy ra, nửa quỳ ở đáy hố, nhìn có chút chật vật, nhưng chung quy chưa ngã xuống.
Sắc mặt Đường Tiểu Đường cũng rất tái nhợt, côn sắt thành vật Ma tông cũng đã biến hình, xương cổ tay nàng càng là bị trực tiếp chấn vỡ, cánh tay phải càng không ngừng run rẩy, tựa như ngay sau đó sẽ không cầm được.
Tiếng rắc rắc vang lên, Long Khánh chậm rãi đứng lên, vạt đạo sam rách hết, đầy người bụi đất.
Hắn nhìn Đường Tiểu Đường nói: Ngươi không nên cường đại như vậy."
Đường Tiểu Đường không nói gì, mím chặt đôi môi, chỉ có như vậy, mới có thể không để máu tươi đọng trong ngực bụng phun ra, chỉ có như vậy mới có thể tiếp tục cầm côn sắt, mà không bị nhìn ra chân tướng suy yếu.
Long Khánh bỗng nhiên cười lên. Giữa răng tất cả là máu tươi, hình dung nhìn có chút khủng bố, lông mày như kiếm cũng nhướng lên, phụ trợ đôi mắt u ám. Rất đẹp, cũng rất quỷ dị.
"Những người mạnh nữa cũng không có ý nghĩa."
Long Khánh mỉm cười nói: "Bởi vì... Ta cường đại hơn. Ngươi thậm chí không có khả năng tìm được người mạnh hơn ta nữa, bởi vì, tiểu cô nương thân ái, ta đã sớm không là một người nữa."
Thanh âm hắn có chút run nhè nhẹ, không phải bởi vì thương thế, mà tỏ ra có chút hưng phấn, thậm chí có chút điên. Hắn cảm thấy trong thân thể mình, thực có rất nhiều thanh âm đang hòa cùng mình.
Nhiều năm trước, hắn ở trong Trị Thủ Quan luyện được tu thân, đánh cắp quyền thiên thư chữ Sa, học công pháp Hội Mâu tà ác trong quyển, sau đó hắn đoạt tu vi suốt đời của Bán Tiệt đạo nhân, lấy được cuộc đời mới. Sau đó hắn phản bội đạo môn, một đường đào vong, một đường hít nuốt công pháp của cường giả đạo môn, cho đến sâu trong đồng hoang, lại hít tinh phách rất nhiều cường giả của tả trướng vương đình, rốt cuộc tu tới Trị Mệnh thượng cảnh, khi đó trong thân thể hắn đã có rất nhiều người.
Sau đó, hắn một lần nữa được đạo môn tiếp nhận, trở lại Đào sơn, khi đó cảnh giới của hắn đã bắt đầu bất ổn như Diệp Hồng Ngự suy tính, thậm chí có dấu hiệu sụp đổ, lúc ấy lựa chọn để lại cho hắn không nhiều, hoặc là tán đi công pháp, từ nay về sau biến thành một người bình thường, hoặc là tiếp tục mạnh mẽ cướp lấy tu vi của người khác, đem thuốc độc coi là rượu ngon uống sảng khoái, sẽ có một ngày xảy ra vấn đề, nhưng ít ra có thể giúp hắn chống đỡ qua nhiều thời gian hơn.
Long Khánh không chút do dự lựa chọn cái sau, bởi vì hắn cần cường đại, bởi vì hắn từng ở giữa quang minh cùng hắc ám bồi hồi quá nhiều thời gian, hắn đã chán ghét loại cuộc sống đó.
Với hắn mà nói, cực kỳ may mắn là, lúc ấy Tây Lăng thần điện đang lĩnh phụng ý chí quan chủ, bắt đầu chỉnh đốn thế lực trong đạo môn,
trong Quang Minh thần điện và Thiên Dụ thần điện cùng với thế lực trung với chưởng giáo, không biết bao nhiêu người bị nhốt vào U Các vì thế những cường giả đạo môn đó, cuối cùng đều trở thành vật hi sinh cho đôi mắt xám đó của hắn.
Ma tông sáng tạo Thao Thiết đại pháp, sau đó bị đạo môn đổi thành Hội Mâu, trước sau trong mấy trăm năm, chỉ có Long Khánh đem công pháp này tu đến mức tận cùng, bởi vì chỉ có hắn có được cơ duyên như thế, có được nhiều "thức ăn như vậy, hiện tại cảnh giới của hắn là Tri Mệnh đỉnh phong, lại có được tu vi cường đại khó có thể tưởng tượng, trở thành tồn tại đặc thù nhất trong lịch sử tu hành.
Lúc trước ở trước hoàng cung thành Lâm Khang, đại sư huynh đã nhìn ra Long Khánh cường đại, có chút không hiểu, thậm chí có chút kinh ngạc, lại không thể nhìn ra hán cường đại đến từ nơi nào.
Long Khánh cường đại, chính như hắn giờ này khắc này nói với Đường Tiểu Đường, bởi vì hắn... Đã không là một người nữa, hắn là rất nhiều người, hoặc là nói hắn đã là một tồn tại không phải con người.
← Ch. 917 | Ch. 919 → |