← Ch.099 | Ch.101 → |
Doanh Thừa Phong líu lưỡi nhìn lão nhân đang kích động trước mắt, đến lúc này hắn mới hiểu rõ mọi chuyện.
Ở trên thế giới này cũng không có người nào vô duyên vô cớ đối tốt với người khác, ngay cả Phong Huống cũng không như thế.
Lúc còn ở quảng trường ngoài tông môn, Phong Huống sử dụng tinh thần lực lượng áp bách mọi người, Doanh Thừa Phong theo bản năng xuất ra tinh thần lực để chống cự.
Khi hai luồng tinh thần lực tiếp xúc với nhau, Phong Huống đã nhìn ra được điều này.
Trong tinh thần lực lượng của Doanh Thừa Phong ẩn chứa sát khí hung lệ cực kỳ hiếm thấy, mà loại tinh thần lực lượng này và tinh thần lực lượng của lão không ngờ lại tương tự như nhau.
Cũng chính bởi vì như thế cho nên Phong Huống mới có thể coi trọng hắn. Chính bởi thế khi hắn bị trục xuất ra ngoài đã nổi giận lôi đình vì một tiểu bối vô danh mà xuất đầu trừng phạt Trương Minh.
Hết thảy những thứ này lúc trước Doanh Thừa Phong không hề hiểu chút nào, cho đến bây giờ hắn mới hiểu ra.
Cười khổ một tiếng, Doanh Thừa Phong nói:
- Tiền bối! Đa tạ ngài đã yêu quý, chỉ có điều vãn bối phải trở về bẩm báo với sư phụ rồi mới cho ngài đáp án chính xác.
Phong Huống khoát tay chặn lại, khẩn cấp nói:
- Ngươi yên tâm. Trương Minh Vân tuyệt đối không phải là người nhỏ mọn, cũng khẳng định sẽ hiểu được chỉ có để ngươi đi theo ta thì ngày sau mới chân chính bước lên được tới đỉnh cao.
Doanh Thừa Phong chần chờ một chút nói:
- Tiền bối! Thế giới này nhiều Linh Sư như vậy, ngày vì sao lại khăng khăng muốn tìm vãn bối?
Phong Huống biểu hiện càng gấp gáp, trong lòng hắn lại càng cảnh giác hơn.
Hơn nữa đúng như hắn nói, Linh Sư ở trong mắt người thường là cao thủ không thể với tới. Nhưng ở trong nội đường Chú Tạo Đường của Khí Đạo Tông số lượng Linh Sư cũng không phải ít, chính vì thế biểu hiện của Phong Huống liền có chút kỳ quái vô cùng.
Cho dù là lấy lòng tiểu nhân để đo lòng quân tử thì hắn cũng phải hỏi cho biết.
Phong Huống tức giận trừng mắt nhìn hắn nói:
- Linh Sư trên thế giới này quả thật rất nhiều, nhưng ở trong tinh thần lực lượng ẩn chứa sát khí hung lệ lại cực kỳ ít ỏi. Ài. Lão phu cũng không cần phải giấu diếm ngươi, thuộc tính tinh thần giống như ta ở trên thế giới này là người tốt nhất để lựa chọn quán linh cho vũ khí. Hơn nữa chỉ cần là binh khí do chúng ta quán linh thì đều có khả năng xuất hiện biến dị.
- Biến dị?
- Đúng. Binh khí là hung khí, mà điều này lại khớp với tinh thần lực lượng của chúng ta, nếu như trong quá trình quán linh kích phát ra được sát khí hung lệ như vậy uy lực của linh khí sẽ được nâng cao lên, thậm chí còn phát sinh ra một số biến dị khác thường. - Vẻ mặt Phong Huống trở nên nửa điên cuồng, nửa tiếc nuối:
- Lão phu cả đời duyệt người vô số, cũng từng gặp qua một vài người thiên phú Linh Sư có được sát khí hung lệ trong tinh thần lực lượng, nhưng những kẻ đó đều là bảo bối của tông môn khác. Đừng nói là đoạt về, cho dù là gặp mặt bọn chúng thì cũng có vài lão bất tử luôn đứng đằng sau như hổ rình mồi. Hừ! Hiện giờ bổn tông vất vả lắm mới có một người, ngươi nói lão phu nên làm gì?
Doanh Thừa Phong hơi giật mình gật đầu, cảm tình của hắn đối với Phong Huống lại tăng lên rất nhiều.
Lão nhân này cũng không có chút giấu diếm, quanh co nào mà nói rõ nguyên do cho hắn biết. Mặc kệ bản tính ngay thẳng của lão hay là cố ý làm như thế, thì tóm lại giờ phút này lão cũng thành công chiếm được hào cảm của Doanh Thừa Phong.
Hướng về phía Phong Huống thi lễ một cái thật sâu, Doanh Thừa Phong thản nhiên nói:
- Đa tạ ý tốt của tiền bối, vãn bối cam đoan với ngài, chỉ cần gia sư không phản đối sau khi vãn bối gia nhập tông môn nhất định sẽ hướng về phía ngài để học tập quán linh chi đạo.
Phong Huống thở dài một hơi, hơi chút tức giận nói:
- Tiểu tử ngươi thật là bướng bỉnh a.
Doanh Thừa Phong không hề có chút nhượng bộ nói:
- Một ngày là sư phụ, cả đời vẫn là sư phụ. Vãn bối không dám khi sư diệt tổ.
Phong Huống hơi giật mình, nhìn Doanh Thừa Phong nửa ngày thì những tức giận vừa dâng lên cũng biến mất, ngược lại còn vui mừng hơn.
Tiểu tử này không ngờ lại tôn sư trọng đạo như thế, cho dù là lão nhiều lời như thế mà hắn cũng không dễ dàng đáp ứng.
Bởi vậy có thể thấy được tâm tính của hắn mười phần kiên định, nếu là có thể làm cho hắn thành công gia nhập tông môn, hơn nữa dày công bồi dưỡng như vậy ngày sau hắn đối với môn phái sẽ trung thành và tận tâm hết sức.
Nhân vật như vậy so với một ít bạch nhãn lang còn trân quý hơn gấp vạn lần.
Hơi gật đầu, Phong Huống dịu dàng nói:
- Ngươi nói không sai. Tôn sư trọng đạo đúng là điều chúng ta phải tuân thủ. - Lão dừng lại một chút, rồi chuyển câu chuyện, nói:
- Sư phụ ngươi hẳn là đã nói cho ngươi về thuộc tính tinh thần chứ?
Doanh Thừa Phong do dự một chút nói:
- Vãn bối hiện giờ vẫn còn đang đặt nền móng tu luyện, cho nên gia sư cũng chưa nói qua.
Hắn nói những lời này thuần túy chỉ là nói bậy mà thôi.
Trên thực tế thời gian hắn bái sư cũng chỉ vài ngày mà thôi, Trương Minh Vân mặc dù mang tiếng là sư phụ nhưng ngoại trừ truyền thụ tri thức linh văn thì cũng không truyền cho hắn dù chỉ là một ít tri thức linh đạo.
Chỉ có điều, những lời này hắn cũng không thể nói ra, đành phải lập lờ đáp lại.
Phong Huống cười ha hả, nói:
- Ta chỉ biết tiểu tử Trương Minh Vân này tính tình ổn trọng, truyền thụ đệ tử nhất định sẽ rất cẩn thận. Thuộc tính tinh thần lực của ngươi khá kỳ lạ, nhưng cũng không thể không nói với ngươi a. Hừ! Hay là hắn sợ sau khi ngươi gia nhập tông môn sẽ chủ động tìm tới lão phu phải không?
Nghe ngữ khí của lão dường như còn có vài phần trách cứ.
Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, Trương Minh Vân đại sư lòng dạ cũng không hẹp hòi như thế. Hơn nữa, tuy rằng tinh thần lực lượng của Doanh Thừa Phong ở bên trong có ẩn chứa sát khí hung lệ, nhưng ở trong cơ thể hắn cũng còn có sự tồn tại của Trí Linh.
Trí Linh có bản lĩnh đặc thù đem chân khí chuyển hóa thành lực lượng tinh thần, mà trọng yếu chính là nó có thể mô phỏng thuộc tính lực lượng.
Đừng nói là sát khí hung lệ, cho dù là tinh thần lực lượng mang theo hàn ý, nhiệt ý cũng có thể thoải mái mô phỏng được.
Nếu không như thế, nó làm sao có thể dưới tình huống chẳng có gì mà tạo ra Linh?
Phong Huống nói Doanh Thừa Phong chỉ có đi theo lão để tu luyện linh đạo thì mới có khả năng tiến xa. Nhưng trên thực tế, chỉ cần có sự tồn tại của Trí Linh, hơn nữa nó phối hợp ăn ý với Doanh Thừa Phong như vậy bất kể hắn tu luyện cái gì cũng đều có cơ hội đi tới đỉnh cao.
Phong Huống đối với tâm tư của Doanh Thừa Phong hoàn toàn không biết gì cả, lão vẫn nói:
- Linh đạo bao hàm toàn diện, lực lượng tinh thần mặc dù do trời sinh ra, nhưng lại không phải chỉ có một loại, mà có vô vàn các chi nhánh. Nhưng về tổng thể mà nói, tuyệt đại đa số tinh thần lực lượng của con người đều có thiên hướng trung tính. Loại thuộc tính này mặc dù có thể tu luyện tất cả các kỹ xảo của Linh Đạo, nhưng lại không có ưu thế nào, cuối cùng chỉ có thể trở thành những Linh Sư tầm thường.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, hắn hết sức chăm chú lắng nghe.
Đây là lần đầu tiên có Linh Sư giải thích Linh Đạo thường thức cho hắn nghe, hắn tự nhiên là phải chăm chú lắng nghe rồi.
- Ở trong chúng sinh, thủy chung vẫn có những người thi triển tài năng ở trên một phương diện và đi tới đỉnh cao của phương diện đó. Linh Sư chúng ta cũng không ngoại lệ. - Phong Huống thản nhiên nói tiếp:
- Trong những người có thiên phú Linh Sư cũng có một ít những tồn tại khác thường, tuy rằng số lượng cực kỳ ít ỏi nhưng một khi xuất hiện đều là một thời thiên kiêu chi tử. Ít nhất ở cùng cấp bậc thì về một phương diện hắn chính là vô địch.
Thanh âm của Phong Huống tràn ngập sự kiêu ngạo và tự tin, giọng điệu cũng hết sức cuốn hút.
Ngay cả Doanh Thừa Phong cũng nghe như say như mê, cảm xúc mênh mông. Dường như hắn đã tu luyện thành Linh Đạo, biến thành một tồn tại giống như Phong Huống, được người ta kính nể.
Phong Huống nhìn thật sâu vào ánh mắt Doanh Thừa Phong, dặn dò:
- Chẳng qua, dù có được thiên phú không tồi nhưng nếu chọn sai con đường tu luyện thì cũng chỉ giống như những người bình thường. Khụ khụ... Thừa Phong à. Ngươi hãy quay về nói chuyện với Trương Minh Vân đại sư đi, hiểu không?
Doanh Thừa Phong "a" lên một tiếng, vội vàng xác nhận.
Phong Huống đại sư tiêu hao miệng lưỡi một thời gian dài như vậy háo ra là đang lo lắng việc này a.
***************
Bên trong cốc cảnh sắc đẹp đẽ tuyệt trần, cảnh sắc trong trang viên cũng không hề kém chút nào.
Nhưng Doanh Lợi Đức lại chẳng có tâm tư để thưởng thức, hắn đứng ở dưới một gốc cây liễu, hai tay chắp sau lưng đang lo lắng nhìn về phía trước.
Từ lúc Doanh Thừa Phong đi theo Phong Huống lão tổ tông thì bặt vô âm tín, không biết phúc họa thế nào.
Tuy rằng Trương Xuân Hiểu vỗ ngực cam đoan, Lục Mặc từng chính miệng nói qua Phong Huống lão tổ tông muốn thu Doanh Thừa Phong làm đồ đệ. Nhưng chính bởi như thế mới khiến cho Doanh Lợi Đức càng thêm lo lắng.
Doanh Thừa Phong trước khi tiến vào tông môn đã bái Trương Minh Vân làm sư phụ, dựa theo quy củ thì không thể dễ dàng thay đổi chuyện này.
Cho nên hắn rất lo lắng, nếu như Doanh Thừa Phong trong lúc vô tình chọc giận lão tổ tông kia, như vậy thì chẳng còn là việc vui nữa, mà chính là việc buồn a.
Lâm Tiểu Tú, Trương Xuân Hiểu cùng với những đệ tử đồng lứa tụ tập một chỗ, bọn họ đang nghe Trương Xuân Hiểu thao thao bất tuyệt kể lại chuyện xảy ra trong nghi thức nhập môn.
Nghi thức nhập môn lần này so với trước đây cũng không khác nhau quá lớn, nhưng toàn bộ quá trình lại vô cùng phấn khích.
Đặc biệt là đối với bọn hắn mà nói thì không chỉ chuyện Lương Thần bị đào thải, hơn nữa còn giáng tai họa xuống đầu một trưởng lão của phái đối đầu, làm cho vị trưởng lão đó bị trục xuất khỏi tông môn ba năm.
Đây chính là một chuyện rất hãnh diện, bọn họ rất muốn nghe chuyện xưa của Doanh Thừa Phong.
Bỗng nhiên, đại môn của trang viện bị đẩy, Doanh Thừa Phong mỉm cười vui vẻ tiến vào.
- Thừa Phong.... - Vài đạo thanh âm đồng thời vang lên, đám người Lâm Tiểu Tú và Trương Xuân Hiểu nhanh chóng vây lấy hắn.
- Thừa Phong làm không tệ đâu, lấy cho chúng ta rất nhiều mặt mũi a.
- Thừa Phong! Chờ một chút chúng ta bày tiệc rượu mừng, ta muốn mời ngươi ba chén.
- Thừa Phong sư đệ! Chúc mừng, chúc mừng!
Dựa theo quan hệ thân sơ khác nhau, mỗi người mở miệng nói một câu.
Doanh Thừa Phong ứng đối với từng người, không bỏ qua một ai cả. Đây chính là kinh nghiệm hai kiếp người của hắn, quan hệ sành sỏi, cho nên mới ứng phó dễ dàng như thế.
- Tản ra. - Bỗng nhiên, thanh âm bất mãn của Doanh Lợi Đức vang lên.
Mọi người cười a a rời đi, đem không gian để lại cho hai người thúc cháu bọn họ.
- Thừa Phong! Phong thái thượng trưởng lão nói như thế nào? - Doanh Lợi Đức hơi khẩn trương hỏi.
Doanh Thừa Phong trấn an, nói:
- Chú yên tâm, lão nhân gia cho phép cháu trở về bẩm báo với sư phụ, nếu như có thể được Trương sư phục ho phép, như vậy cháu có thể đi theo Phong thái thượng trưởng lão tu luyện linh đạo.
Doanh Lợi Đức lúc này mới thở dài một hơi, hắn rột cục cũng yên tâm, cười to nói:
- Tốt. Tốt. Tốt. Thừa Phong! Tiền đồ ngày sau của Tam Hạp Thôn chúng ta đều ở trên người ngươi cả.
Doanh Thừa Phong gật mạnh đầu, ánh mắt của hắn lóe lên những tia quang mang kiên định.
← Ch. 099 | Ch. 101 → |