← Ch.100 | Ch.102 → |
Mặt trời mới mọc đang cố gắng chui ra khỏi những áng mây trùng điệp ở cuối chân trời giống như con người đang cố gắng leo lên một ngọn núi, chinh phục được đỉnh cao của ngọn núi đó. Ánh sáng ấm áp của mặt trời dần lan rộng ra khắp mọi ngõ ngách trên mặt đất.
Trương phủ chiếm diện tích tuy rằng không rộng, nhưng trong phạm vi mười dặm xung quanh lại có tiếng tăm lừng lẫy nhất.
Tôi tớ bên trong phủ số lượng cũng không nhiều, nhưng bởi vì quan hệ tới Trương phủ cho nên đối mặt với người ngoài mà tránh không khỏi có chút kiêu căng.
Chẳng qua, khi Doanh Thừa Phong đi tới Trương phủ, hơn nữa lúc gõ cửa đại môn, vị người hầu trung niên nam tử lập tức cung kính gọi:
- Doanh thiếu gia! Ngài đã trở lại.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nhưng rất nhanh thản nhiên đón nhận thân phận mới này.
Làm môn hạ đệ tử Trương Minh Vân đại sư, địa vị của hắn ở Trương gia cũng không hề nhỏ, đã trở thành nhân vật số ba trong Trương phủ chỉ sau Trương Minh Vân và Trầm Ngọc Kỳ.
Đám tôi tớ không biết hắn thì thôi, nhưng nếu đã gặp mặt qua một lần tự nhiên là không dám chậm trễ.
Đi tới ngoài cửa thư phòng của Trương Minh Vân, Doanh Thừa Phong nói:
- Sư phụ! Đệ tử tới thỉnh an ngài. - Hắn cố ý đề cao thanh âm, chẳng qua ở thời điểm đó ánh mắt cũng vụng trộm liếc về một hướng khác.
Nếu như để cho Trương Minh Vân thấy được bộ dạng chân chờ của hắn như thế này thỉ sợ rằng sẽ một cước đạp ra khỏi cửa.
- Vào đi.
- Vâng.
Khóe mắt Doanh Thừa Phong nhanh chóng bắt được một bóng dáng màu vàng, trong lòng lập tức cảm thấy vui vẻ, nhưng khi tiếng Trương Minh Vân vang lên thì hắn vội vàng thu liễm tâm thần, đầy cửa vào.
Bên trong gian phòng, Trương Minh Vân đang cầm một quyển sách, im lặng đọc. Nhìn thấy Doanh Thừa Phong tiến vào, hắn trầm giọng hỏi:
- Gia nhập Khí Đạo Tông rồi sao?
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:
- Sư phụ! Làm sao ngài biết đồ nhi đến Khí Đạo Tông?
Khóe miệng Trương Minh Vân hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười mỉm nói:
- Chú ngươi Doanh Lợi Đức là môn hạ Khí Đạo Tông, mà Khí Đạo Tông đối với Linh Sư từ trước tới nay có lực hấp dẫn rất lớn. Ha ha... Chú ngươi không biết ngươi có thiên phú Linh Sư thì thôi, nhưng nếu biết được thì làm sao có thể bỏ qua.
Doanh Thừa Phong đưa tay gãi gãi đầu, thật thà nói:
- Sư phụ quả là cao kiến.
Trương Minh Vân cười mắng:
- Đừng lẻo mép, thiên phú của ngươi cũng không.... - Nói được nửa câu, thanh âm của hắn đột ngột dừng lại, bởi vì hắn lúc này mới nghĩ ra thiên phú của Doanh Thừa Phong đâu phải chỉ là không tồi, phải nói là khoa trương mới đúng.
Doanh Thừa Phong lập tức nói:
- Đa tạ sư phụ khích lệ.
Khoát tay áo, Trương Minh Vân tiếp tục nói:
- Trong Khí Đạo Tông nếu có người tài giỏi khi nhìn ra thiên phú của ngươi, hẳn là sẽ để ngươi lập tức tiến vào nội đường của Chú Tạo Đường đi.
Doanh Thừa Phong im lặng một chút, nói:
- Sư phụ! Ngài quả nhiên là đoán như thần, đồ nhi gặp được lão bằng hữu của ngài, người đó muốn đồ nhi gia nhập nội đường của Chú Tạo Đường.
- A? Bằng hữu của vi sư? - Trương Minh Vân không hiểu sao hỏi:
- Là người nào?
- Là Phong Huống thái thượng trưởng lão.
- A? Là Phong Huống tiền bối. - Trương Minh Vân kinh ngạc nói:
- Vị lão nhân này trước nay ánh mắt cao hơn đầu, tiểu tử ngươi cho dù thiên phú có tài giỏi hơn nữa thì sao có thể được lão coi trọng?
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói:
- Sư phụ! Phong tiền bối nói đệ tử có thuộc tính tinh thần lực lượng giống với ngài, cho nên mới có ý định truyền cho đệ tử phương pháp tu luyện linh đạo.
- Cái gì? - Trương Minh Vân kinh ngạc hơn, giờ phút này ánh mắt hắn nhìn về phía Doanh Thừa Phong có vài phần bất đồng:
- Thuộc tính tinh thần của ngươi....
Bọn họ mặc dù danh phận thầy trò, nhưng chưa từng chân chính truyền thụ tài nghệ, Trương Minh Vân cũng không có chân chính cảm thụ lực lượng tinh thần của Doanh Thừa Phong, cho nên mới cảm thấy kỳ quái.
- Thừa Phong! Ngươi đem lực lượng tinh thần của mình phóng thích ra cho ta xem. - Trương Minh Vân nghiêm nghị nói.
Doanh Thừa Phong ứng tiếng, hắn hít sâu một hơi, một cỗ lực lượng thần bí từ sâu trong não vực bắt đầu dâng lên.
Cỗ lực lượng này chính là tại thời khắc hắn đột phá lục tầng chân khí đã kết hợp cùng với sát khí trên người mà sinh ra.
Nếu có Trí Linh dẫn dắt thì sẽ biến hóa thành hàng ngàn, hàng vạn loại khác nhau, biến hóa theo ý của mình thành những lực lượng hắn cần. Nhưng nếu như do một mình Doanh Thừa Phong điều khiển, như vậy sát khí ẩn sâu trong cơ thể cũng không hề được che dấu mà phóng thích ra ngoài.
Chỉ trong nháy mắt, cả gian phòng lập tức tràn ngập một loại lực lượng hung lệ tới cực điểm, dưới sự áp bách của cỗ lực lượng này tuyệt đối có thể làm cho tâm thần người ta dao động, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
- A!!!
Một tiếng kinh hô từ ngoài cửa vang lên, sắc mặt Doanh Thừa Phong hơi thay đổi, vội vàng thu liễm tinh thần lực lượng của mình.
Hắn vừa nghe đã biết được Trầm Ngọc Kỳ đang lén lút đứng ở ngoài cửa nghe lén.
Trầm Ngọc Kỳ cũng là người có thiên phú Linh Sư, cho nên có thể cảm ứng được sự đáng sợ của cỗ tinh thần lực lượng này. Mà nàng ta tử nhỏ đã được cậu che chở, chưa từng trải qua việc bị tinh thần lực lượng tấn công, cho nên mới kinh hô lên một tiếng.
- Ngọc Kỳ! Ngươi cũng vào đi. - Hàng lông mày Trương Minh Vân hơi nhăn lại, cũng không đành lòng quát lên.
Trầm Ngọc Kỳ ứng tiếng, đẩy cửa tiến vào, hướng về phía hai nam nhân trong phòng khẽ lè lưỡi, nói:
- Cậu! Sư đệ đã trở lại.
Doanh Thừa Phong trợn tròn hai mắt, thấp giọng nói:
- Là sư huynh chứ.
Trầm Ngọc Kỳ khẽ cong môi lên, nhẹ giọng nói:
- Ngươi nhập môn muộn, phải là sư đệ.
Trương Minh Vân không khỏi đau đầu nói:
- Đừng cãi cọ nữa, vì chuyện nhỏ này mà cãi nhau ầm ĩ các ngươi không thấy nhàm chán sao?
Doanh Thừa Phong và Trầm Ngọc Kỳ liếc mắt nhìn nhau, hắn đương nhiên sẽ không thấy nhàm chán. Loại cãi nhau giữa một cặp tiểu tình lữ như thế này hai người bọn hắn còn vui mừng không hết nữa là.
Hơi vung tay một cái, Trương Minh Vân nói:
- Thừa Phong! Tinh thần lực của ngươi quả thực không giống người thường, là loại thuộc tính đặc thù khó gặp. - Hắn dừng lại một chút, nói:
- Loại tinh thần lực lượng ẩn chứa sát khí cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa còn là nhân tuyển tốt nhất để quán linh binh khí.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:
- Sư phụ! Ngài nói đệ tử về sau chỉ có thể quán linh binh khí sao?
Trương Minh Vân bật cười, nói:
- Đương nhiên là không phải. Ngươi nếu đã trở thành Linh Sư, có được tinh thần lực lượng như vậy bất kể là binh khí, phòng cụ, thậm chí là trận đồ đều có thể quán linh. Chẳng qua, khi ngươi quán linh cho binh khí thì sẽ đạt được thành tựu cao hơn, hơn nữa lúc quán linh thì phẩm chất của vật phẩm cũng có tỷ lệ nâng cao lên nhất định.
Trầm Ngọc Kỳ đưa ánh mắt tò mò nhìn Doanh Thừa Phong, từ lúc ban đầu Doanh Thừa Phong triển lộ ra thiên phú học tri thức linh văn, nàng vừa hâm mộ cũng vừa đố kỵ. Nhưng giờ phút này, nàng nhìn thấy từ trên người Doanh Thừa Phong quá nhiều kỳ tích, thậm chí còn có chút chết lặng đi mấy lần, cho nên chỉ thoáng kinh ngạc đã khôi phục lại bình thường. Chỉ có điều, ở trong nội tâm nàng lại ẩn chứa một tia vui mừng, kiêu ngạo.
Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu, nói:
- Sư phụ! Vậy đệ tử có thể hay không đi theo Phong đại sư tu luyện linh đạo?
Trương Minh Vân quái lạ nói:
- Đây là lựa chọn của ngươi, vì sao phải hỏi ta?
- Bởi vì ngài là sư phụ. - Doanh Thừa Phong thản nhiên nói:
- Một ngày là sư phụ, cả đời vẫn là sư phụ. Nếu như ngài không đồng ý, đệ tử cũng chỉ có thể từ chối.
Ánh mắt Trương Minh Vân hơi lóe lên một tia quang mang, hắn chăm chú nhìn thẳng vào mắt Doanh Thừa Phong, cho đến khi xác định tiểu tử này nói thật lòng thì mới thở dài một tiếng, nói:
- Thừa Phong! Ngươi và ta tuy mang tiếng thầy trò, nhưng vi sư lại chưa bao giờ chân chính dạy ngươi cái gì. Hiện tại ngươi có thiên phú như thế, hơn nữa còn gặp Phong Huống tiền bối, như vậy đây là một kỳ ngộ không thể bỏ qua.
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, nói:
- Vâng! Đệ tử minh bạch.
Trương Minh Vân mỉm cười nói:
- Chẳng qua, trước hết phải để Phong tiền bối chờ một thời gian.
Ánh mắt Doanh Thừa Phong sáng ngờ lên, nói:
- Sư phụ! Ngài muốn....
Trương Minh Vân cười nói:
- Ngươi nếu đã gọi ta là sư phụ, như vậy vi sư sẽ truyền thụ cho ngươi một ít thứ. Ha ha.... Ít nhất phải cho ngươi cơ sở vững chắc mới được. Nếu như ngươi tiến vào nội đường Chú Tạo Đường mà lại không biết tí gì về Linh Đạo thì chẳng phải sẽ bị người ta chê cười sao? Họ sẽ nói lão phu không có khả năng dạy đồ đệ.
Trong lòng Doanh Thừa Phong vui mừng như điên, hắn biết, bản thân cuối cùng cũng được tiếp xúc với tri thức Linh Đạo chân chính.
Trương Minh Vân trầm ngâm một chút, nói:
- Vi sư sẽ lấy ra một trăm bộ khôi giáp và một trăm bộ binh khí, cho ngươi thời gian ba tháng. Ngươi phải khắc linh văn lên chúng, hơn nữa còn thành công quán linh.
Doanh Thừa Phong ngạc nhiên nói:
- Sư phụ! Ngài vì sao lại muốn đệ tử làm như vậy?
Trương Minh Vân trầm giọng nói:
- Linh Đạo ở trên thế giới này mặc dù quỷ dị khó lường, nhưng trăm sông đổ về một biển. Vô luận là tu luyện theo lối nào thì cơ sở vẫn là thứ quan trọng nhất. Ngươi mới tiếp xúc với Linh Đạo tuy rằng thể hiện ra thiên phú rất mạnh, nhưng lại khuyết thiếu cơ sở. Trong vòng ba tháng này, vi sư sẽ bắt tay truyền thụ cơ sở Linh Đạo cho ngươi, ba tháng với hai trăm khôi giáp và binh khí chỉ cần ngươi hoàn thành một nửa thì cơ sở đã được gây dựng thành công.
Doanh Thừa Phong thật lòng nói:
- Đa tạ sư phụ.
Chỉ có điều, trong lòng hắn không ngừng than thầm, cách làm này đối với Linh Sư bình thường có lẽ là tốt nhất, nhưng đối với một kẻ có Trí Linh ở trong đầu như hắn thì không hề trọng yếu nữa.
Chẳng qua, trong lòng hắn lại nghĩ tới một chuyện, nói:
- Sư phụ! Ngài có trăm bộ áo giáp và binh khí sao?
- Không có. - Trương Minh Vân cười nói:
- Ngươi yên tâm. Việc này rất đơn giản, chỉ cần vi sư nói một tiếng thì người nguyện ý cho ta quán linh cam đoan trong ba ngày sẽ đưa tới đầy đủ các mặt hàng tinh phẩm tới trước mặt.
Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu, hắn đối với điều này hết sức tin tưởng.
Người muốn thỉnh cầu Trương Minh Vân quán linh thì có rất nhiều, chỉ tiếc là không có bao nhiêu người có thể được lão đáp ứng. Nếu như Trương Minh Vân nói một tiếng ra ngoài, như vậy đừng nói là một trăm, cho dù là một ngàn bộ cũng không thành vấn đề.
Chỉ có điều, trong lòng hắn đối với chuyện này cũng có tính toán riêng.
- Sư phụ! Đệ tử quán linh thành công, như vậy linh khí và phòng cụ đó sẽ xử trí thế nào?
- Đương nhiên là trả lại. - Trương Minh Vân lạnh nhạt đáp:
- Thất bại thì thôi, coi như bọn họ không may mắn, nhưng nếu thành công thì có thể thu thù lao nhất định.
Doanh Thừa Phong vui mừng quá đỗi, vội vàng nói:
- Sư phụ! Đệ tử có một phương pháp kiếm đủ số lượng binh khí và áo giáp này. Lão nhân gia ngài không cần tự mình ra mặt làm gì.
Trương Minh Vân kinh ngạc nhìn hắn, cuối cùng cười nói:
- Hảo tiểu tử! Đây là việc làm ăn buôn bán, không thể để người ta lừa, cũng không được làm cu li cho không công cho kẻ khác.
- Vâng. Xin sư phụ yên tâm.
← Ch. 100 | Ch. 102 → |