← Ch.149 | Ch.151 → |
Quỷ Ảnh bộ pháp - Loại bộ pháp quỷ dị này được Doanh Thừa Phong thi triển ra một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Chỉ vài cái nhấp nhô, hắn đã đuổi theo được một người, trường thương trong tay hóa thành một dải màu đỏ dài mang theo khí thế không gì sánh nổi đâm về phía trước.
Người nọ đưa lưng về phía Doanh Thừa Phong, rồi đột nhiên cảm nhận được một luồng kình phong tập kích, hắn vội vàng cúi người xuống đất để lăn đi mấy vòng rồi bỏ chạy tiếp. Nhưng thân thể hắn vừa mới hạ xuống, mũi nhọn của thanh trường thương đã chạm vào tới đầu hắn.
"Bộp" - Một tiếng vang nhỏ xuất hiện, chiếc đầu hoàn chỉnh của người kia vỡ tung ra.
Trên mặt Doanh Thừa Phong thoáng đỏ ửng lên, khi đánh chết người này, chân khí trong cơ thể hắn vốn đã trầm ổn thì đột nhiên gia tăng lên, không ngờ lại khiến cho đan điền hơi có chút căng ra.
Chẳng qua, lúc này cũng không phải là lúc tốt nhất để ngồi xuống điều tức, cho dù là Doanh Thừa Phong nguyện ý buông tha cho những người khác, nhưng cũng phải hỏi xem đàn dơi trên đầu có nguyện ý hay không mới được.
Mũi chân hơi dùng sức một chút, thân thể hắn đã giống như quỷ mị ở giữa không trung thay đổi phương hướng tiến vào một thông đạo khác.
Mặc dù ở quanh thân người Doanh Thừa Phong luôn có sự tồn tại của đàn dơi, nhưng giờ phút này chân khí trong cơ thể hắn cực kỳ dư thừa cho nên đã đem toàn bộ uy lực của Băng hệ bộ áo giáp da kích phát ra hoàn toàn. Quanh thân hắn trong vòng một trượng là một vùng không gian lạnh giá, những con dơi kia khi tiến vào trong phạm vi này lập tức thân thể bị chậm lại rất nhiều, huy động được đôi cánh là chuyện cực kỳ khó khăn. Hơn nữa, Phách Vương Thương trong tay Doanh Thừa Phong thi thoảng lại quét ngang một vòng làm cho đàn dơi không thể nào áp sát tới thân thể hắn.
Đi sang một thông đạo khác, cước bộ của Doanh Thừa Phong trở nên nhanh hơn, thân hình hắn giống như quỷ mị liên tục chớp động, chỉ lát sau đã đuổi theo được một người nữa.
Đồng dạng đâm ra một thương, người kia vốn đang kiệt lực chạy trốn, ngay cả ngăn cản một thương này cũng không dám, cho nên dễ dàng bị Phách Vương Thương đánh gục.
Doanh Thừa Phong hề dừng lại, hắn tiếp tục xoay người truy đuổi theo tên thứ ba, hơn nữa chỉ sau thời gian một chén trà cũng hạ gục được người này.
Sau khi liên tiếp giết chết ba người, Doanh Thừa Phong mới âm thầm cảm khái, có thể thoải mái giết chết ba người này ngay cả là hắn thì trước đó cũng không dự đoán được.
Những người này đã bị hắn làm cho sợ hãi tới vỡ mật, nếu không tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị hắn giết chết như thế.
Không thể chiến thắng, khi mất đi dũng khí chiến đấu, mười thành thực lực của bọn chúng ngay cả một thành cũng không thể phát huy được, ngược lại nếu như dũng khí có thừa thì mười thành thực lực có khi còn phát huy được tới mười hai thành cũng chưa biết chừng.
Lực lượng tinh thần của Doanh Thừa Phong một lần nữa tiến vào trong kiện linh khí hình cây sáo, khóe miệng hắn nhanh chóng hiện lên một nụ cười lạnh.
Năm người còn sống bỏ chạy về năm hướng khác nhau, trong đó có bốn người là kiệt lực bỏ chạy, nhưng còn có một người sau khi thoát khỏi đàn dơi vây công lại tìm một chỗ để ẩn nấp.
Hắn tự cho rằng mình ẩn nấp không để lại chút dấu vết nào, nhưng đáng tiếc chính là hắn không ngờ được trong tay Doanh Thừa Phong lại có kiện linh khí hình cây sáo và Trí Linh.
Dưới sự đối chiếu của cả hai thứ, Doanh Thừa Phong nhanh chóng phán đoán được vị trí ẩn thân của Đan Siêu.
Chẳng qua, nếu tên này ẩn nấp đi thì là chuyện tốt, Doanh Thừa Phong tự nhiên chừa hắn lại tới cuối cùng. Thân hình hắn nhanh chóng động, đuổi theo phương hướng tên võ sĩ họ Trương đang bỏ chạy.
Ở trong đám người này, tên võ sĩ họ Trương đó có thực lực mạnh nhất.
Tu vi thập tầng chân khí cơ hồ không kém bao nhiêu so với Đặng Hạ, cho nên tốc độ bỏ trốn của hắn không nghi ngờ gì là nhanh nhất.
Nếu ở trong địa hình bằng phẳng, Doanh Thừa Phong có lẽ sẽ không đuổi kịp được hắn, nhưng đáng tiếc đây lại là Cửu Khúc Thập Bát Loan.
Tên võ sĩ họ Trương mặc dù đang bỏ chạy trối chết, nhưng không phải là bỏ chạy bất kể phương hướng. Ngay cả với tu vi võ đạo của hắn cũng không dám lệch khỏi quỹ đạo thông đạo mà mình biết. Bởi vì nếu hắn làm được như vậy thì cho dù có tránh được độc thủ của Doanh Thừa Phong thì mười phần thì tới chín là cũng vĩnh viễn lưu lại trong Cửu Khúc Thập Bát Loan, cuối cùng trở thành một bộ hài cốt.
Cho nên, lúc đầu thì hắn vội vàng bỏ chạy, nhưng chỉ lúc sau là dừng lại để định hướng, nhằm tìm được phương hướng chuẩn xác nhất cho mình.
Vài lần trì hoãn như vậy, lại thêm thông đạo ở trong này có rất nhiều, vì vậy tới tận bây giờ vẫn chưa thoát khỏi phạm vi cảm ứng của Doanh Thừa Phong.
Trí Linh thoáng tính toán kế hoạch, sau đó lập tức đưa ra được lộ tuyến tốt nhất.
Doanh Thừa Phong không chút do dự dùng tốc độ nhanh nhất di chuyển theo lộ tuyến mà Trí Linh vẽ ra.
Khi hắn thi triển Quỷ Ảnh bộ pháp tới mức tận cùng, ngay cả đàn dơi trên đỉnh đầu cũng không theo kịp được tốc độ của hắn.
Nhưng mà, ở trên người hắn lại có mùi hương kỳ lạ, loại mùi hương này có lực hấp dẫn trí mạng đối với đàn dơi ở trong Cửu Khúc Thập Bát Loan.
Cho nên, tuy rằng hắn nhanh chóng bỏ lại đàn dơi ở phía sau, nhưng ở đằng trước rất mau sẽ xuất hiện một đàn dơi mới bay đến.
Doanh Thừa Phong đối với điều này hết sức vui mừng, nếu không có nguồn bổ sung chân khí cuồn cuộn không dứt ở trên đỉnh đầu, hắn chưa chắc đã có can đảm một mình đấu với nhiều cường giả như vậy.
**********
Chi... Chi... Chi....
Từ phía trước đột nhiên vang lên vô số tiếng kêu chói tai, tên võ sĩ họ Trương biến sắc, hắn dường như có dự cảm không tốt, cả người tự nhiên nổi hết da gà.
Quả nhiên, một cỗ thanh âm quen thuộc do Phách Vương Thương phá gió vang lên lao về phía tên võ sĩ họ Trương.
Tên võ sĩ họ Trương cắn chặt răng, thân hình hắn đột nhiên chuyển động, thanh kiếm trong tạo thành vô số điểm sáng, trong nháy mắt đã điểm trúng mấy trăm lần lên mũi trường thương
Một thương lăng lệ kia cuối cùng cũng bị dừng lại, còn tên võ sĩ họ Trương thì nhân cơ hội đó vội vàng né đi.
Hắn trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào Doanh Thừa Phong, khó tin nói:
- Không có khả năng. Ngươi làm sao có thể quen thuộc Cửu Khúc Thập Bát Loan hơn so với ta....
Doanh Thừa Phong bật cười, hắn trêu tức nhìn đối phương, nói:
- Ngươi và ta đều có bản đồ Cửu Khúc Thập Bát Loan, ta vì sao lại không thể quen thuộc hơn ngươi?
- Bản đồ trong tông môn chỉ là một bộ phận nhỏ mà thôi. - Tên võ sĩ họ Trương lớn tiếng nói:
- Cho dù ngươi có được toàn bộ bản đồ, nhưng lão phu ở trong này thí luyện vô số năm, ngươi làm sao có thể so sánh được?
Doanh Thừa Phong mỉm cười, nói:
- Chỉ có mấy năm mà cũng coi là giỏi sao? Còn có người ở lại trong này hơn mười năm.... - Hắn đột nhiên nói:
- Trương gia các ngươi có võ sư nào gọi là Lâm Đào không?
Tên võ sĩ họ Trương hơi giật mình, nói:
- Đó là cường giả mạnh nhất trong đám họ hàng xa Trương gia chúng ta, hắn mất tích đã hơn mười năm, ngươi hỏi hắn làm gì?
Doanh Thừa Phong nghĩ thầm trong lòng: "Bản thân và Trương gia thật có duyên, thế nào mà vừa tiến vào Bức Huyệt đã giết chết người của Trương gia."
Hắn cười nhạt một tiếng, nói:
- Không có gì. Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, Lâm Đào kỳ thực cũng ở trong Cửu Khúc Thập Bát Loan, hơn nữa còn ở đây hơn mười năm, hắn nắm giữ bản đồ địa hình so với ngươi còn phong phú hơn nhiều.
Tên võ sĩ họ Trương há to miệng, hắn lúc này mới hiểu được, nói:
- Bản đồ địa hình của hắn rơi vào trong tay của ngươi?
Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói:
- Đúng mà cũng không đúng, ngươi hãy tự đi mà hỏi hắn đi.
Dứt lời, cánh tay Doanh Thừa Phong vung lên, một thanh chủy thủ nhanh như tia chớp lao về phía tên võ sĩ họ Trương.
Tên võ sĩ họ Trương hừ lạnh một tiếng, nếu như Doanh Thừa Phong thi triển Hỏa hệ lực lượng cường đại ẩn chứa trong bộ trường thương kia thì hắn còn có vài phần kiêng kỵ, nhưng chỉ là một thanh chủy thủ thì hắn không để vào trong mắt.
Ánh mắt hắn hơi nheo lại, thanh chủy thủ này lao thẳng tới trước ngực hắn, hắn tùy ý vung kiếm lên để gạt thanh chủy thủ ra. Một kiếm này của hắn thời điểm rất đúng lúc, điểm đúng vào nhược điểm trên thanh chủy thủ.
Nhưng mà, ngay giờ phút này, tóc gáy hắn dựng ngược cả lên.
Cảm giác nguy cơ mãnh liệt không thể hình dung được bỗng nhiên xuất hiện trong lòng hắn, đây chính là dự cảm do hắn tích lũy vài chục năm vào sinh ra tử mới có được. Cảm giác này càng mãnh liệt thì nguy cơ hắn gặp phải cũng càng lớn.
Chẳng qua, ngay khi cảm giác này xuất hiện, trước mặt hắn đã xuất hiện đạo ánh sáng chói mắt, mà hai tai thì cũng nghe được tiếng nổ rất lớn.
- Bùm.... .
← Ch. 149 | Ch. 151 → |