← Ch.150 | Ch.152 → |
Doanh Thừa Phong lúc này đã cuộn tròn thân thể lại núp vào trong một vách đá, hắn suy tính thời gian sau khi các mảnh vỡ bắn đi hết thì thân hình mới hiện ra. Phách Vương Thương trong tay lóe lên ánh sáng màu hồng đâm về phía tên võ sĩ họ Trương đã biến thành người máu.
Mũi trường thương chạm vài da thịt của tên võ sĩ họ Trương không ngờ lại chẳng có chút trở ngại nào.
Linh giáp trên người tên võ sĩ họ Trương đã bị mảnh vỡ của thanh chủy thủ xé rách thành vô số mảnh nhỏ, ngay cả bản thân hắn cũng chỉ còn hấp hối mà thôi.
Hỏa hệ lực lượng mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể của hắn, trong nháy mắt đã lấy đi toàn bộ sinh cơ của tên võ sĩ họ Trương.
Doanh Thừa Phong rút trường thương ra, nhẹ nhàng ở giữa không trung vẽ thành một đường cong tuyệt đẹp. Theo sự di chuyển của cây thương từ trên thân thương phát ra một loại lực lượng quỷ dị khó có thể hình dung, loại lực lượng này tràn ngập trong hư không, theo đó sinh mệnh lực lượng từ trên những xác dơi nằm ở khắp nơi tiến vào trong thân trường thương, hơn nữa còn hóa thành dòng nhiệt lưu tiến vào đan điền của hắn.
Đây là phát hiện bất ngờ của Doanh Thừa Phong, Phách Vương Thương của hắn trải qua mấy lần giết chóc cải tạo dường như đã xảy ra chút biến dị.
Không chỉ những sinh vật chết bởi Phách Vương Thương, mà cả những sinh vật không bị nó trực tiếp giết chết cũng có thể thông qua loại thủ đoạn này ép ra được một ít sinh mệnh lực lượng để chuyển hóa thành chân khí.
Đương nhiên, loại hiệu quả này cũng không cao, còn xa mới so được khi trường thương trực tiếp hút lực lượng sinh mệnh trên cơ thể những sinh mệnh đó.
Chẳng qua, dù nhỏ như con muỗi thì cũng là thịt, tích tiểu thành đại, khi số lượng sinh linh đạt tới trình độ nhất định thì nó cũng không phải là con số nhỏ nữa.
Tiến lên hai bước, Doanh Thừa Phong kiểm tra thi thể của tên võ sĩ họ Trương một chút.
Người này rõ ràng là kẻ cầm đầu, nếu như nói trong đám người này có thứ gì tốt thì cũng chỉ có ở trên thân thể hắn mới tìm được.
Sau một lát, Doanh Thừa Phong ở trên người hắn tìm được một ít lọ.
Kỳ thực cũng chỉ còn một lọ là không bị tổn hại gì, những lọ khác đều đã bị mảnh vụn thanh chủy thủ phá hủy hoàn toàn, Doanh Thừa Phong khẽ lắc đầu, trong lòng có chút tiếc nuối.
Chẳng qua, nghĩ tới việc có thể trong thời gian ngắn có thể giết được địch thủ cường đại như vậy thì chút tổn thất này còn có thể chấp nhận được.
Nhẹ nhàng mở nắp lọ ra, lập tức hắn ngửi được một mùi hương dường như khá quen thuộc.
Đằng xa, lúc này đột nhiên lại vang lên những tiếng kêu sắc bén của đàn dơi.
Doanh Thừa Phong nghe thấy vậy thì lập tức đoán được công dụng của thứ này.
Hắn mỉm cười, đổ chất lỏng ở trong lọ ra một giọt nhỏ xuống xác tên võ sĩ họ Trương, rồi thân hình lập tức di chuyển quay về theo con đường cũ.
Sau một lát, vô số dơi lao tới nơi này, chúng hùng hổ nhào vào thi thể tên võ sĩ họ Trương, chỉ thoáng cái đã che lấp toàn bộ xác hắn.
Bên trong thông đạo tối đen như mực, Đan Siêu nấp trong một hõm nhỏ, hắn cẩn thận quan sát bốn phía, cặp mắt linh động tràn ngập vẻ kinh hãi.
Lần này xuất sư bất lợi, nhưng cũng không phải là bọn hắn không có thu hoạch gì.
Ít nhất, bọn họ biết Doanh Thừa Phong tuyệt đối không phải là một võ sĩ bình thường. Ở trên người thiếu niên có thiên phú Linh Sư này chẳng những có hai bộ đồ linh khí, đồng thời sức dẻo dai của kẻ này không giống với người thường, quả thực giống như yêu quái vậy.
Vào giờ khắc này, hắn thậm chí còn hoài nghi, Doanh Thừa Phong có phải đã sớm tấn chức võ sư, nhưng lại dùng thân phận võ sĩ để tới đây thi luyện.
Nghiêng tai lắng nghe, hắn rõ ràng nghe được Doanh Thừa Phong đuổi theo ba người kia, hơn nữa còn nghe được tiếng gào thảm thiết từ ba hướng khác nhau. Cuối cùng, Doanh Thừa Phong đuổi theo hướng tên võ sĩ họ Trương bỏ chạy.
Đến tận lúc này, tiếng bước chân làm rung động làm người cuối cùng đã biến mất, Đan Siêu yên lặng chờ đợi, mãi một lúc sau cũng không nghe thấy âm thanh nào vang lên.
Trong lòng hắn âm thầm kêu may mắn bản thân ẩn nấp ở đây, nếu không với tốc độ và thực lực của Doanh Thừa Phong, bản thân hắn chưa chắc đã có thể chạy thoát được.
Phải biết rằng trong những người này, Doanh Thừa Phong căm hận nhất chính là hắn.
Nếu khi đó hắn cứ một mực bỏ chạy, như vậy Doanh Thừa Phong khẳng định sẽ bỏ qua tên võ sĩ họ Trương để đổi theo hắn.
Do dự một lúc lâu, hắn chậm rãi bước ra ngoài.
Nếu Doanh Thừa Phong đuổi theo tên võ sĩ họ Trương, như vậy giữa hai người nhất định sẽ xảy ra một trận long tranh hổ đấu, Đan Siêu sẽ nhân cơ hội này để bỏ chạy.
Đánh giá cẩn thận địa hình xung quanh, Đan Siêu đối chiếu với bản đồ ở trong lòng bàn tay một chút, cuối cùng chạy như điên về hướng Doanh Thừa Phong xuất hiện lúc trước.
Phương hướng này mặc dù có rất nhiều dơi, nhưng không thể nghi ngờ gì đây chính là quãng đường ngắn nhất để rời khỏi Cửu Khúc Thập Bát Loan. Chỉ cần hắn có thể dùng tốc nhanh nhất để bỏ chạy, như vậy thì nhất định có thể thoát khỏi ác ma khủng bố trông giống như nam tử bình thường ở phía sau.
Lúc này, ở trong lòng hắn lúc này mong chờ nhất chính là tên võ sĩ họ Trương có thể kéo dài thêm thời gian một chút. Tốt nhất là hai người đuổi nhau ở trong Cửu Khúc Thập Bát Loan rồi lạc luôn ở trong này mới tốt.
Bất quá, hắn cũng biết nguyện vọng của mình rất khó thành sự thật, độ hiểu biết của Doanh Thừa Phong về nơi này hơn xa dự liệu của hắn. Nếu sớm biết hắn có năng lực này, như vậy người dẫn đội sẽ tuyệt đối không phải là bọn hắn, mà là sư cấp cường giả.
Chi... Chi... Chi...
Phía trước truyền lại những tiếng kêu chói tai của đàn dơi, mà những con dơi này đều bị mùi hương kỳ lạ hấp dẫn tới. Tuy rằng nguồn gốc của mùi hương đó là Doanh Thừa Phong đã rời đi, nhưng những con dơi này cũng không lập tức giải tán.
Đan Siêu không chút do dự lao về phía trước, mà trên người hắn lại xuất hiện một đạo ánh sáng màu trắng.
Bởi vì trên người hắn cũng không có loại mùi hương kỳ dị, cho nên tuyệt đại đa số dơi không chú ý tới, chỉ những con bay thấp dưới mặt đất mới phát động công kích về phía hắn.
Nhưng mà, những con dơi này khi chạm vài thân thể hắn liền tự động bị đám ánh sáng màu trắng đánh văng ra, răng nanh sắc nhọn của chúng căn bản không thể xuyên qua được.
Luồng ánh sáng này chính là ánh sáng do linh giáp tạo thành, bảo vệ thân thể hắn để không tới mức bị những con dơi bình thường này cắn cho bị thương.
Chẳng qua một lúc sau, càng nhiều dơi ở trên không chú ý tới tình huống bên dưới, vì thế mà chỉ thoáng cái một loạt dơi ở trên không bắn đầu tấn công về phía hắn.
Đan Siêu hừ nhẹ một tiếng, cổ tay rung nhẹ lên, linh binh lập tức hóa thành vài đạo kiếm hoa, những kiếm hoa này ở xung quanh thân thể hắn tạo thành một tấm lưới dễ dàng giết chết những con dơi đánh úp về phía hắn.
Chỉ có điều, linh binh trong tay hắn tuy rằng lợi hại vô song, nhưng cũng không phải là bộ đồ linh khí, cũng không có quán nhập Thiết Linh Chi Lực vào bên trong. Ngay cả khi chém giết những con dơi này cũng vô pháp có chân khí để bổ sung, hơn nữa trải qua một hồi ẩu đả lúc trước, chân khí trong cơ thể hắn cũng tiêu hao rất nhiều, tuy rằng đã phục dụng một viên hạ phẩm Dưỡng Sinh Đan, nhưng còn xa mới có thể đạt tới mức đỉnh phong, cho nên căn bản không dám ở lâu trong này.
Kiếm quang huy động tạo thành một đường màu, hắn lập tức bỏ chạy, dựa theo địa hình ghi trên bản đồ mà nhanh chóng di chuyển.
Nhưng mà, trình độ quen thuộc Cửu Khúc Thập Bát Loan của hắn so với tên võ sĩ họ Trương còn kém rất xa, không hiểu rõ mọi đường ngang ngõ dọc ở đây vì vậy tốc độ của hắn cũng chậm đi một bậc.
Sau một nén nhang, hắn đi qua một thông đạo, cẩn thận nhìn bốn phía xong quanh, xác định không có cái gì đuổi theo, trên đầu cũng không còn đàn dơi nữa mới thở dài một hơi, hắn biết mình rốt cục cũng thoát khỏi cái tên gia hỏa khủng bố kia.
Đường lối trong Cửu Khúc Thập Bát Loan rất quanh co, dưới tình huống như vậy nếu Doanh Thừa Phong còn có thể tìm được hắn, như vậy tên kia không còn là người nữa, mà là thần tiên rồi.
Tâm tình vốn luôn treo ngược lên không cuối cùng cũng được hạ xuống, Đan Siêu chỉ cảm thấy cả người mỏi mệt như muốn chết, gần như không còn khí lực để đi tiếp nữa.
Trận chiến vừa rồi tuy rằng mỏi mệt, nhưng trọng yếu hơn chính là tâm tình lúc nào cũng phải khẩn trương, cái loại cảm giác bản thân bất cứ lúc nào cũng phải đối mặt với tử thần thật là khó chịu. Hiện giờ chạy thoát được một mạng, như trút được được gánh nặng làm cho hắn gần như ngay lập tức ngồi bệt xuống đất.
Nhưng mà, đúng vào lúc này, hắn mơ hồ nghe được một cỗ thanh âm kỳ quái quen thuộc.
Giống như chim sợ cành cong lập tức lắng tai nghe ngóng, sau một lát sắc mặt thay đổi lớn.
Hắn nhận ra đây là tiếng kêu của đàn dơi, cả ngàn vạn con dơi tụ tập lại một chỗ phát ra những tiếng kêu sắc nhọn.
Cái loại thanh âm này không hề xa lạ, khi Doanh Thừa Phong giống như thiên thần hạ phàm, từ trong một thông đạo lao ra còn mang theo vô số dơi xuất hiện cùng hắn.
Loại thanh âm này đối với hắn mà nói cũng giống như một loại khủng bố tinh thần vậy.
Chi... Chi... Chi...
Dần dần cỗ thanh âm này rất nhanh truyền về chỗ hắn càng lúc càng lớn, sắc mặt Đan Siêu tái nhợt đi, hắn đột nhiên nhảy dựng lên, không biết lấy từ đâu ra sức lực bỏ chạy về phía sau.
Giờ phút này hắn đã bất chấp thông đạo trước mặt sẽ thông tới đâu, trong đầu hắn chỉ còn duy nhất một ý nghĩ đó chính là tận lực không để cho đàn dơi kia tiếp cận.
Nhưng mà, trong hang động tối đen như mực, giơ tay không nhìn thấy bàn tay, hắn tuy rằng vận chân khí giúp thị lực có thể nhìn được một khoảng cách nhất định trong bóng đêm thì cũng chỉ có thể thấy được đại khái mà thôi, điều này ảnh hưởng rất lớn tới thân pháp của hắn.
Mà tiếng kêu của đàn dơi phía sau càng lúc càng gần, hơn nữa còn đuổi theo không ngừng.
Vào giờ phút này, hắn thậm chí còn có một loại ảo giác như ở trên người hắn cũng có mùi hương kỳ lạ, cho nên mới bị đàn dơi có số lượng khủng bố như thế đuổi theo.
- Ha ha... Đan các hạ, đã lâu không gặp.
Một đạo thanh âm quen thuộc từ đằng sau truyền tới tai Đan Siêu truyền tới khiến cho hắn đang chật vật bỏ chạy lại giống như bị định thân ngay lập tức dừng lại.
Đan Siêu quay người lại, đưa ánh mắt khó tin nhìn về phía sau.
Từ đằng sau, rất nhanh hắn thấy được một đoàn ánh sáng màu hồng giống như thượng cổ ma hỏa khủng bố.
- Ngươi.... Doanh Thừa Phong.... - Vẻ mặt Đan Siêu không còn một tia huyết sắc, hắn thất thanh nói:
- Những người khác đâu.
Doanh Thừa Phong dừng chân, trường thương trong tay rung lên, ánh sáng màu hồng tăng vọt lên, đánh chết những con dơi đang đuổi theo ở phía sau.
- Những người khác sao? Tất nhiên là ở dưới mặt đất đợi các hạ tới gặp rồi. - Doanh Thừa Phong cười nhạt nói.
Cơ mặt Đan Siêu hơi co giật, hắn lắc đầu, nói:
- Ngươi làm sao có thể phát hiện hành tung của lão phu?
Doanh Thừa Phong từ xa đuổi tới, trên đường căn bản không dừng lại chút nào đã tìm được hắn, phải nói rằng nếu không có mục tiêu thì đánh chết hắn cũng không tin.
- Ha ha.... - Doanh Thừa Phong cười nói:
- Các hạ đã quên, tại hạ là người có thiên phú Linh Sư sao? Thân là Linh Sư tự nhiên là có thủ đoạn của mình.
Sắc mặt Đan Siêu có chút ảm đạm, hắn thì thào nói:
- Linh sư... Linh sư....
Linh Sư là một chức nghiệp thần bí khó lường nhất trên thế giới này, cho dù là một người có thiên phú Linh Sư thôi cũng không thể dùng ánh mắt bình thường để đánh giá được. Chuyến đi này của bọn hắn không ngờ lại dường như đã quá coi nhẹ, cho nên rơi vào kết cục thê thảm như hiện nay cũng là điều đương nhiên.
Doanh Thừa Phong thu lại nụ cười trên mặt, đột nhiên nói:
- Các hạ dẫn người tiến vào Cửu Khúc Thập Bát Loan, hơn nữa dùng mùi hương hãm hại tại hạ chắc hẳn phải có người sai khiến.
Ánh mắt Đan Siêu đột nhiên trở nên ngưng trọng, nói:
- Nói bậy. Đây là lão phu tự mình chủ trương, căn bản không có ai sai khiến.
Doanh Thừa Phong bật cười nói:
- Cũng được. Dựa vào quan hệ của các hạ và chú của tại hạ, chỉ cần các hạ thúc thủ chịu trói, Doanh mỗ sẽ bảo vệ cho các hạ không chết rời khỏi hang động này.
Đan Siêu hơi giật mình, hắn đưa ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Doanh Thừa Phong, dường như muốn nhìn xem lời này là thật hay giả.
Nửa ngày sau, trên mặt Đan Siêu hiện lên một nụ cười kỳ dị, nói:
- Doanh Thừa Phong! Ngươi muốn bắt ta trở về tông môn sao?
Doanh Thừa Phong mỉm cười, nói:
- Ngươi nếu có gan tập kích ta, tự nhiên phải chịu trừng phạt, chẳng qua chỉ cần ngươi không chống lại, như vậy Doanh mỗ tự nhiên sẽ bảo vệ tính mạng cho ngươi.
Đan Siêu cười ha hả, sắc mặt hồng hảo dị thường, nói:
- Tiểu bối vô tri, không ngờ muốn lão phu phản bội lại Trương gia, quả thật là si tâm vọng tưởng. - Hắn thu lại tiếng cười của mình, khí tức nản lòng trên người trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là sự tàn nhẫn, độc ác:
- Tiểu bối! Lão phu tình nguyện cùng ngươi đồng quy vu tận, cũng không muốn đầu hàng cùng ngươi.
Còn chưa dứt lời, linh binh trong tay hắn lập tức được huy động, mang theo khí tức mạnh mẽ lao về phía trước.
Doanh Thừa Phong thở dài một hơi, Đan Siêu chẳng qua cũng không phải là con cháu của Trương hệ nhất mạch, cho nên hắn mới muốn lưu lại cho đối phương một mạng, hơn nữa còn mượn cơ hội này làm khó dễ Trương gia.
Nhưng không nghĩ tới người này tính tình lại cương liệt như vậy, chẳng những không thể chiêu hàng, ngược lại còn kích phát tính tình của hắn, khiến cho hắn liều mạng tử chiến một trận.
Mặc dù có chút đáng tiếc, không thể mượn cơ hội này trừng trị kẻ đứng ở đằng sau việc này, nhưng đã đến nước này hắn cũng không hạ thủ lưu tình nữa.
Khẽ vẫy tay một cái, một thanh chủy thủ từ trong tay Doanh Thừa Phong bắn ra về phía Đan Siêu đang điên cuồng lao tới. Đồng thời, thân hình Doanh Thừa Phong bay ngược về phía sau, tận lực giữ khoảng cách với nó.
- Ầm....
Một tiếng nổ mạnh vang lên, Đan Siêu đang điên cuồng lao về phía Doanh Thừa Phong để liều mạng đột nhiên biến thành một huyết nhân mà không hiểu rõ tại sao.
Hắn khẽ lay động thân hình, rốt cuộc hiểu được Doanh Thừa Phong vì sao lại có thể nhanh chóng giết chết tên võ sĩ họ Trương như vậy. Ám khí uy lực mạnh mẽ tới mức này đừng nói là không chút nào phòng bị, cho dù là sớm có chuẩn bị thì cũng không thể ngăn cản được a.
Khi sinh mệnh mình chỉ còn tính bằng giây, vẻ mặt Đan Siêu hiện lên vẻ mặt trào phúng.
Chỉ bằng vào mấy người bọn họ không ngờ lại muốn đối phó với nhân vật thần bí này, trên người hắn các loại thần binh, lợi khí xuất hiện tầng tầng lớp lớp, thật sự là chết cũng không oan.
Ánh sáng màu hồng chợt lóe lên, mũi thương đâm vào cơ thể, đại lượng dòng nhiệt lưu từ trên người Đan Siêu tuôn ra, thông qua trường thương tiến vào đan điền Doanh Thừa Phong...
← Ch. 150 | Ch. 152 → |