← Ch.161 | Ch.163 → |
Theo Hỏa Vân Thạch không ngừng thu nhỏ lại, chỗ còn sót lại giống như trở nên quyết tử phòng thủ, chống cự lại lực lượng bên ngoài thiêu đốt. Cho dù cung là Hỏa hệ lực lượng cũng vô pháp khiến nó dễ dàng đầu hàng.
Càng nhiều chân khí cuồn cuộn không ngừng tiến vào trong Phách Vương Thương, đem Hỏa hệ lực lượng mà nó sở hữu kích phát tới mức tận cùng.
Doanh Thừa Phong rõ ràng có thể cảm ứng được biến hóa to lớn của Phách Vương Thương. Sau khi bột phấn Hỏa Vân Thạch dung nhập vào trong trường thương, khiến cho Phách Vương Thương phát sinh thay đổi, Hỏa hệ lực lượng ẩn chứa bên trong nó đã gia tăng lên rất nhiều.
Khi chân khí đưa vào bên trong, hắn thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng rất ngày một nhiều Hỏa hệ lực lượng từ bên ngoài mạnh mẽ tiến vào trong trường thương, hơn nữa còn đọng lại ở đầu mũi thương. Tới giờ phút này, đầu thương phóng thích ra nhiệt độ tuyệt đối hơn xa so với cực hạn lúc ban đầu.
Hơn nữa, làm cho Doanh Thừa Phong cảm thấy vui mừng chính là, uy lực của thanh trường thương tăng lên cũng chưa tới cực hạn, dung nhập càng nhiều bột phấn Hỏa Vân Thạch thì nó lại càng gia tăng hơn nữa.
Hỏa Vân Thạch - Quả nhiên là chí bảo Hỏa hệ lực lượng mạnh mẽ trong thiên hạ, có thể khiến cho uy lực của linh khí tăng lên nhiều như thế.
Đương nhiên, muốn thành công làm nó dung nhập vào trong linh binh cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Hít sâu một hơi, Doanh Thừa Phong thò tay vào trong người lấy ra một chiếc bình ngọc, hắn nhanh chóng phục dụng một viên thượng phẩm Dưỡng Sinh Đan.
Lập tức một cỗ nhiệt lượng mênh mông xuất hiện ở trong bụng hắn, hơn nữa nó nhanh chóng chuyển hóa thành chân khí tiến vào trong đan điền. Bên trong đan điền, chân khí gần như tiêu hao không còn bỗng trở nên
Tuy nói Trí Linh làm ra một cái lưới lửa tạo ra đường quay về cho chân khí, có thể làm cho chân khí của hắn kéo dài được thêm một khoảng thời gian.
Nhưng tạo ra cái này cũng không phải là không tiêu hao chân khí, trong lúc thi triển sẽ có một bộ phận chân khí bị tiêu hao. Nếu ở trong thời gian ngắn duy trì thì với tu vi bát tầng chân khí của Doanh Thừa Phong sẽ không thèm để ý, nhưng từng chút chân khí tiêu hao trong một thời gian dài tích lũy lại sẽ không phải là con số nhỏ nữa.
Huống chi, Trí Linh ngay từ đầu cũng không ngưng tụ lưới lửa để cho chân khí có thể quay vòng, mà sau khi cân nhắc thử nghiệm hồi lâu mới chậm rãi thành hình. Chính vì ngay từ đầu đã tiêu hao một lượng chân khí rất lớn như vậy, cho nên lúc này hắn mới phải vận dụng đan dược để bổ sung.
Khi chân khí khôi phục lại, Doanh Thừa Phong không chút do dự tăng tốc độ vận chuyển chân khí, đem một lượng lớn chân khí trong thời gian ngắn nhất tiến vào Phách Vương Thương.
Đầu mũi thương xuất hiện Hỏa hệ lực lượng cường đại, nó dần đem lực chống cự của Hỏa Vân Thạch chậm rãi bào mòn đi.
Cũng không biết bao lâu, Hỏa Vân Thạch vốn vẫn ngoan cố cuối cùng cũng tiêu biến mất trong hư vô, tất cả lực lượng của nó dung nhập vào trong Phách Vương Thương. Hơn nữa còn dùng phương thức khó tin trải đều khắp mọi chỗ trên trường thương.
Doanh Thừa Phong thở dài một hơi, lưới lửa do hắn tạo ra cũng theo đó chậm rãi được thu lại vào trong cơ thể.
Hai mắt hắn mở ra, vui mừng nhìn thanh trường thương ở trong tay.
Trải qua lần rèn lại này, sự ăn ý giữa hắn và Phách Vương Thương lại được gia tăng một bước lớn. Nắm trong tay Phách Vương Thương giống như cánh tay của mình được kéo dài ra, cơ hồ cùng với thân thể của hắn trở thành một thể thống nhất.
Đặc biệt khi hắn giơ Phách Vương Thương lên, trường thương nặng nề không ngờ lại chẳng tạo ra chút ảnh hưởng nào đối với hắn. Ở trong tay hắn, thanh trường thương này không ngờ lại không trở thành gánh nặng cho bản thân hắn.
Trong lòng liên tục lấy làm kỳ lại, linh khí quả nhiên là linh khí, thứ này ẩn chứa lực lượng thần bí khó có thể tưởng tượng được. Ngay cả là người rèn ra chúng cũng vô pháp có thể đem toàn bộ ảo diệu trong linh khí thấu hiểu.
Suy nghĩ thoáng thay đổi, một luồng chân khí tiến vào trong trường thương.
Ngay sau đó, không gian chung quanh trường thương xuất hiện dao động kịch liệt.
Một lượng lớn Hỏa hệ lực lượng từ trong hư không tiến vào trường thương, mà bộ trường thương giống như sống lại, vô số điểm sáng màu đỏ ở trên thân trường thương lóe sáng lên rồi tụ tập lại giống như một dòng sống chảy về phía đầu mũi thương. Trên đầu mũi trường thương nở rộ ánh sáng màu đỏ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể phóng ra ngoài.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong hơi thay đổi, hắn đối với hiện tượng trước mắt này không hề cảm thấy xa lạ.
Mỗi khi bản thân hắn muốn phóng xuất ra bức tường lửa, Phách Vương Thương đều có phản ứng tương tự. Mà bức tưởng lửa uy lực thế nào so với người ta hắn là kẻ rõ ràng nhất, nó có thể giết chết ngay lập tức một cường giả cùng giai.
Chẳng qua, trước kia lúc Doanh Thừa Phong muốn phóng thích cỗ lực lượng này cần phải chém giết một lúc lâu, nhờ vào Thiết Linh Chi Lực đem Hỏa hệ lực lượng dần ngưng tụ lại, sau đó mới có thể phóng thích ra ngoài.
Mà giờ phút này, hắn căn bản không cùng người khác giao thủ, chỉ đem một luồng chân khí đưa vào trong Phách Vương Thương, vậy mà lại có hiệu quả tương tự. Bởi vậy có thể thấy được, Hỏa Vân Thạch mang lại cho Phách Vương Thương uy lực vượt trội.
Trong lòng hắn không khỏi suy nghĩ, nếu như lúc này hắn tiến vào Bức Huyệt, giết chết một lượng lớn dơi, tích tụ càng nhiều Hỏa hệ lực lượng, như vậy tới lúc bạo phát sẽ đạt tới trình độ nào a?
Điểm này chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ khiến cho Doanh Thừa Phong phải không ngừng động tâm.
Bỗng nhiên, lỗ tay Doanh Thừa Phong nghe thấy tiếng động nhỏ, một luồng tinh thần lực lượng nhanh chóng phóng ra ngoài căn phòng.
Hắn lập tức cảm ứng được bên ngoài cửa đang có hai cỗ khí tức vô cùng quen thuộc. Đảo mắt một vòng, Doanh Thừa Phong rút chân khí trong trường thương ra, hơn nữa còn đứng lên đi ra mở cửa, hắn cung kính nói:
- Phong sư tổ! Lục sư thúc!
Phong Huống và Lục Mặc im lặng nhìn hắn, hai cặp mắt kia không hề che giấu sắc thái kỵ dị.
Tuy rằng, Doanh Thừa Phong có thể nói là kẻ to gan lớn mật, nhưng bị hai đạo ánh mắt nhìn như vậy trong lòng cũng không tránh khỏi hiện lên một cỗ sợ hãi. Hắn cố gắng cười nói:
- Hai người.... Mời hai người vào phòng vãn bối nói chuyện.
Phong Huống hít sâu một hơi, nói:
- Thừa Phong! Ngươi vừa mới dung hợp Hỏa Vân Thạch và linh khí trường thương của mình?
Doanh Thừa Phong vừa nghe vậy lập tức không thay đổi sắc mặt nói:
- Vâng, thưa Phong sư tổ. Ngài đưa cho đệ tử bí pháp quả nhiên lợi hại, đệ tử sau khi dung hợp Hỏa Vân Thạch cùng trường thương đã đề cao được uy lực của nó lên mấy lần.
Khóe miệng Phong Huống hơi giật giật vài cái, lão lúc trước có thể cảm ứng được chân khí quay vòng một cách kỳ dị trong gian phòng, cho nên cũng không đến mức giật mình, nhưng Lục Mặc thì hoàn toàn chấn động.
Một kẻ mới chỉ là người có thiên phú Linh Sư mà lại có thể hoàn thành loại bí pháp dung hợp, tên tiểu tử này đến tột cùng là làm như thế nào?
Phong Huống trầm ngâm một lát, rồi dẫn đần tiến vào phòng.
Lão liếc mắt nhìn về phía sau, nói:
- Đóng cửa.
Lục Mặc hơi ngẩn ra, nhưng một tay cũng nhẹ nhàng phất lên, dùng chân khí nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại.
- Thừa Phong! Đem thanh trường thương của ngươi ra cho ta nhìn một chút. - Phong Huống trầm giọng nói.
Doanh Thừa Phong lập tức nhanh chóng ghép Phách Vương Thương lại rồi mới dùng hai tay dâng lên.
Giờ phút này, trong lòng hắn có chút không yên, giống như một bài luận văn do mình tỉ mỉ viết ra đem cho thầy giáo chấm điểm, chờ mong sẽ có đánh giá tốt cho mình.
Tinh thần lực lượng của Phong Huống khẽ quét qua thanh trường thương, rồi lão dùng một tia chân khí rất nhỏ truyền vào bên trong nó.
Trong hư không cũng xuất hiện Hỏa hệ lực lượng mạnh mẽ hội tụ về thanh trường thương, chẳng qua so với lúc ở trong Doanh Thừa Phong thì còn kém rất xa.
Hai hàng lông mày của Doanh Thừa Phong hơi dương lên, hẳn dường như cảm giác được đây là vì quan hệ thân cận giữa hắn và trường thương tạo thành.
Trong lòng hắn nhanh chóng suy nghĩ, chẳng lẽ linh khí thật sự có ẩn chứa linh tính sao?
Sau một lát, Phong Huống thu tay lại, lão thở dài, thật lòng nói:
- Không tồi. Thật sự là rất tốt.
Lão cảm khái nói:
- Thanh trường thương này mặc dù chỉ là sĩ cấp bộ đồ, nhưng lại thuộc vào hàng cực phẩm đỉnh phong, uy lực của nó không hề thấp hơn sư cấp hạ phẩm bộ đồ.
Ánh mắt Lục Mặc quét nhìn trường thương, ngay cả với định lực của hắn cũng không thể tránh khỏi một tia hâm mộ và đố kỵ.
Bộ đồ ở trong cùng cấp bậc uy lực vượt xa trang bị bình thường, mà linh binh bộ đồ lại càng là thứ trọng yếu nhất.
Một kiện sư cấp hạ phẩm bộ đồ linh binh uy lực tuyệt đối có thể so sánh với thượng phẩm linh binh. Mà càng trọng yếu là, để có thể dẫn phát được một bộ đồ hạ phẩm linh binh sẽ tiêu hao ít hơn nhiều so với một thanh thượng phẩm linh binh.
Doanh Thừa Phong dùng thân phận là sĩ cấp võ sĩ mà lại có thể cầm trong tay một kiện linh binh bộ đồ cường đại như thế đủ khiến cho bất cứ kẻ nào cũng đỏ mắt.
Nhìn thật sâu vào mắt Doanh Thừa Phong, Phong Huống lại tiếp tục nói:
- Ngươi chẳng những đem Hỏa Vân Thạch hoàn toàn dung nhập vào trong thanh trường thương, hơn nữa còn làm cho đồ án linh văn xảy ra biến hóa tinh tế, đủ để cất chứa thêm một loại thuộc tính.
Hai mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời lên, hắn vừa rồi chỉ cảm khái uy lực Phách Vương Thương tăng lên, chứ không hề nghĩ tới điểm này.
Chẳng qua, khi được Phong Huống nhắc tới, lòng hắn không khỏi rục rịch dao động.
Phong Huống đem thanh trường thương trả lại cho hắn, nói:
- Binh khí đối với một người luyện võ là bảo vật quan trọng nhất, trường thương của ngươi mặc dù đã có ba thuộc tính, nhưng nếu có thể tăng thêm một loại thì tuyệt đối không thể lãng phí.
Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu, nếu có thể mà nói, hắn thậm chí còn muốn trực tiếp đem tất cả thuộc tính nhét vào thanh trường thương.
Phong Huống trầm giọng nói:
- Từ nay tới lúc tham gia tư cách tiến vào Truyền Thừa Tháp còn rất xa, ngươi cũng không cần vội vàng, lão phu cho ngươi cân nhắc thật kỹ một chút xem loại thuộc tính nào quán linh vào đây mới có thể đem năng lực của ngươi toàn bộ phóng thích ra ngoài.
Hai mắt Doanh Thừa Phong trở nên ngưng trọng, nói:
- Phong sư tổ! Người quên mất Sinh Linh Chi Thạch rồi sao?
Dựa theo ý tưởng của Doanh Thừa Phong, bất kể đem linh tính lực lượng nào quán linh vào cũng còn xa mới thực dụng bằng Sinh Linh Chi Thạch.
Phong Huống cười khổ một tiếng, nói:
- Thừa Phong! Viên Sinh Linh Chi Thạch này ẩn chứa lực lượng linh tính quá ít, nếu như là một viên đầy đủ thì lão phu tự nhiên sẽ đề nghị ngươi thử quán linh. Nhưng hiện giờ Sinh Linh Chi Lực quá mức ít ỏi, xác xuất thành công sẽ không cao hơn ba thành. Ha ha... Nếu quán linh thất bại không chỉ có Sinh Linh Thạch tan biến, mà ngay cả thuộc tính thứ bốn ngươi chật vật có được này cũng sẽ bị lãng phí một cách vô ích.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong hơi thay đổi, hắn cúi đầu trầm tư một lát, nói:
- Vâng. Đệ tử hiểu.
Phong Huống chậm rãi gật đầu, đột nhiên nói:
- Thừa Phong! Ngươi vừa rồi thi triển loại thủ đoạn đó là từ đâu học được?
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, hỏi:
- Thủ đoạn gì ạ?
Phong Huống giơ một bàn tay lên, từ trên bàn tay của lão xuất hiện luồng ánh sáng màu đỏ nhạt dần khuếch tán ra ngoài, hơn nữa nó ở trong hư không hình thành một tấm lưới. Nhìn động tác của lão thì rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên lão thi triển a.
← Ch. 161 | Ch. 163 → |