← Ch.162 | Ch.164 → |
Doanh Thừa Phong bật cười nói:
- Phong sư tổ! Đây là đệ tử dựa theo một loại kỹ xảo trong cổ tịch miêu tả sáng tạo thành, loại kỹ xảo này có thể làm cho chân khí của đệ tử giảm tiêu hao tới mức thấp nhất. - Hắn kiêu ngạo nói:
- Đệ tử có thể đem Hỏa Vân Thạch hoàn toàn luyện hóa chính là bằng vào loại kỹ xảo này.
Trong lòng Phong Huống khẽ động, nói:
- Sách cổ.... Chẳng lẽ là của Trương Minh Vân?
Doanh Thừa Phong hơi gãi gãi đầu, lộ ra nụ cười xấu hổ.
Trong phủ Trương Minh Vân tuy rằng chứa rất nhiều thư tịch, về Linh Văn Chi Đạo và Linh Đạo các loại cũng có không ít bộ thư tịch, nhưng lại không có bộ nào ghi chép về cách quay vòng chân khí như thế này.
Nhưng Doanh Thừa Phong cũng không có khả năng đem sự thật này nói cho Phong Huống biết.
Chẳng qua, biểu hiện của hắn giờ phút này khiến cho hai người Phong Huống hiểu lầm.
Khi biết được loại kỹ xảo này xuất phát từ Trương phủ, ngay cả Phong Huống cũng dập tắt tâm tư hỏi thăm.
Có trời mới biết loại kỹ xảo Linh Đạo thế gia này có thuộc vào loại cấm ngoại truyền hay không, Doanh Thừa Phong là đệ tử của Trương Minh Vân cho nên đạt được truyền thụ cũng là điều đương nhiên, nhưng nếu lão học được chỉ sợ sẽ gặp phải tai họa a.
Nhẹ nhàng vỗ bả vai Doanh Thừa Phong, Phong Huống cảm khái nói:
- Thừa Phong! Tư chất của ngươi vượt xa sự tưởng tượng của lão phu, ha ha.... Lấy thực lực của ngươi mà có thể thành công luyện hóa Hỏa Vân Thạch, đây thật sự.... Là hiếm thấy a.
Lục Mặc trong lúc vô tình liếc mắt nhìn Phong Huống một cái, thầm nghĩ trong lòng: "Cái gì mà hiếm thấy? Chính là trước nay chưa từng có chứ."
Doanh Thừa Phong liên tục xua tay, nói:
- Phong sư tổ! Ngài quá khen, chỉ cần có thể nắm giữ được biện pháp như của đệ tử thì bất kỳ Linh Sư nào cũng có thể thuận lợi hoàn thành quá trình này.
Phong Huống cười to một tiếng nói:
- Nói hươu nói vượn, ngươi cho rằng loại kỹ xảo này ai cũng có thể nắm giữ sao? Ha ha.... Một bên phải phát động chân khí kích phát Hỏa hệ lực lượng đem Hỏa Vân Thạch dung nhập vào bên trong, một bên phải làm cho chân khí có thể quay vòng trở về đan điền, điều này yêu cầu khả năng khống chế vô cùng cao. Đừng nói là người có thiên phú Linh Sư, cho dù là lão phu cũng chưa chắc có thể làm được nữa là.
Trong lòng lão âm thầm bồi thêm một câu, cũng không phải là chưa chắc có thể làm được, mà là khẳng định không thể làm được.
Nhất tâm nhị dụng là chuyện vô cùng khó khăn, muốn làm được điều này ngoại trừ phải liều mạng luyện tập thì còn liên quan tới vấn đề thiên phú.
Hiển nhiên, Doanh Thừa Phong ở phương diện này biểu hiện ra thiên phú kinh thế hãi tục.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình gật đầu, hắn hiểu được Phong Huống khi đưa cho hắn quyển sách vì sao lại không có miêu tả phương pháp luyện chế. Xem ra đây cũng không phải là người ta không muốn, mà là không nghĩ tới sẽ làm được.
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn hơi có chút đắc ý.
Trí Linh tồn tại quả nhiên là chỗ dựa lớn nhất cho hắn, ở trong một vài lĩnh vực ngay cả Phong Huống thái thượng trưởng lão cũng không thể so sánh nổi.
Ánh mắt Phong Huống quét qua thanh trường thương một cái, nhẹ giọng nói:
- Ngươi ở đây nghỉ ngơi một chút, lão phu đi tới nội đường nhìn xem có loại Phong Linh Thạch mà ngươi cần hay không.
Doanh Thừa Phong vội vàng nói:
- Vâng. Đệ tử tuân mệnh.
Phong Huống xoay người, Lục Mặc im lặng đi trước mở cửa phòng cho lão, mà ngay khi một chân lão vừa bước ra ngoài thì đột ngột dừng lại.
Dường như do dự một chút, Phong Huống nói:
- Thừa Phong! Chuyện hôm nay ngươi luyện hóa Hỏa Vân Thạch chớ nói ra ngoài, nếu có người hỏi tới thì nói thanh linh binh này là lão phu tặng cho ngươi.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nhưng cũng khom người nói:
- Đệ tử hiểu.
Phong Huống hài lòng gật đầu, sải bước rời đi. Lục Mặc xoay người lại, nhìn Doanh Thừa Phong một lúc mới thấp giọng nói:
- Thừa Phong! Phong sư thúc chiếu cố và coi trọng ngươi như thế, ngươi cần phải học tập cho tốt, đừng để lão nhân gia thất vọng.
- Vâng. - Doanh Thừa Phong nghiêm nghị nói.
Hắn cũng là một người có ân oán phân minh, có cừu báo cừu, có ân báo ân. Phong Huống đối với hắn rất tốt, điều này hắn sẽ luôn nhớ lỹ trong lòng.
Đi ra khỏi đại viện, Phong Huống đột nhiên dừng bước, nói:
- Lục Mặc! Sự việc ngày hôm nay ngươi không được truyền ra ngoài.
Lục Mặc hơi khom người nói:
- Đệ tử tuân lệnh.
- Hừ! Cho dù là lão quỷ sư phụ của ngươi cũng không được nói.
Lục Mặc sửng sốt nửa ngày, trên mặt hiện lên một tia cười khổ, nói:
- Phong sư thúc! Tính tình sư phục ngài cũng biết, nếu để người biết được đệ tử che giấu việc này, sợ rằng sẽ đánh gẫy chân đệ tử, đem đệ tử đuổi ra khỏi sư môn.
Phong Huống tức giận hừ một tiếng, nói:
- Thế nào? Ngươi chỉ biết sợ tên sư phụ mặt đen của mình, còn lão phu thì không sợ sao?
- Đệ tử không dám. - Lục Mặc cười khổ một tiếng, nói:
- Sư thúc người chỉ cần động một đầu ngón út đủ để giết chết đệ tử ngàn vạn lần a. Ài. Chẳng qua mong ngài nhìn nỗi khổ tâm của đệ tử, đi them làm tùy tùng hầu hạ ngài nhiều năm mà tạm tha cho đệ tử chuyện lần này.
Phong Huống dở khóc dở cười nhìn Lục Mặc, bất đắc dĩ nói:
- Quên đi. Cho dù nói cho Đoạn lão nhi cũng không sao, chẳng qua ngoại trừ hắn thì không được nói cho người khác biết.
Lục Mặc thở phào một hơi nhẹ nhóm, vội vàng thề thốt:
- Đệ tử cam đoan sẽ không lắm mồm.
Phong Huống chậm rãi gật đầu, xoay người định đi tiếp, Lục Mặc lại vội vàng nói:
- Phong sư thúc chậm đã.
Dừng bước, Phong Huống có chút không kiên nhẫn hỏi:
- Chuyện gì?
Lục Mặc do dự một chút, mới cẩn thận hỏi:
- Sư thúc! Ngài từ Trương gia bắt chẹt.... A! Là Trương gia hiếu kính ngài Sinh Linh Chi Thạch, ngài đã ban cho Doanh Thừa Phong rồi sao?
Trong miệng hắn mới nói hai chữ "bắt chẹt" thì nhìn thấy ánh mắt Phong Huống lóe lên một tia thần thái cực kỳ nguy hiểm, vì thế vội vàng sửa lại.
Phong Huống khẽ hừ một tiếng, tựa hồ đối với hắn vừa rồi có một chút bất mãn, nhưng vẫn nói:
- Không sai. Lão phu đã đưa cho Thừa Phong.
Sắc mặt Lục Mặc hơi thay đổi, nói:
- Sư thúc! Thừa Phong thiên phú tuy rằng rất mạnh, nhưng thái độ làm người lại có chút dễ xúc động, nếu ngay cả chuyện luyện hóa Hỏa Vân Thạch cũng dám làm, chỉ sợ hắn cũng không bỏ qua cho Sinh Linh Chi Thạch.
Ý tứ của hắn thập phần rõ ràng, nếu Phong Huống hiện tại rời đi, như vậy có trời mới biết Doanh Thừa Phong còn có thể làm ra chuyện gì. Nếu hắn nghĩ quẩn trong lòng, đi quán linh thử, như vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Nhưng mà, sau khi Phong Huống nghe xong lời của hắn cũng không kích động như dự đoán của hắn, cũng không lập tức quay lại đòi Sinh Linh Chi Thạch, mà lẳng lặng nhìn hắn.
Lục Mặc không hiểu gì cả nói:
- Sư thúc! Ngài không muốn đi lấy Sinh Linh Chi Thạch trở về sao?
Phong Huống chậm rãi cười, nói:
- Lục Mặc! Ngươi nói tư chất của Doanh Thừa Phong trên Linh Đạo như thế nào?
Lục Mặc vội vàng nói:
- Vạn người không được một. Không. Phải nói là vạn năm cũng khó có được thiên tài tuyệt đỉnh như thế.
Những lời này của hắn có lẽ có vài phần khoa trương, nhưng biểu hiện thiên phú của Doanh Thừa Phong trên phương diện Linh Đạo tuyệt đối là cả đời hắn chưa từng thấy bao giờ.
Phong Huống trầm giọng nói:
- Không sai. Hắn đúng là một thiên tài, hơn nữa còn ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người. Ha ha.... Lão phu đã đem lợi và hại của viên Sinh Linh Chi Thạch đó nói cho hắn biết, về phần hắn sẽ có lựa chọn thế nào thì phải xem vào bản thân hắn.
Lục mặc thất thanh "A" lên một tiếng, nói:
- Sư thúc! Ngài cố ý nói cho Thừa Phong sao?
Phong Huống nhẹ nhàng cười, nói:
- Không tồi. Nếu hắn thử quán linh như vậy thì hãy thử một lần đi. Ha ha... Chúng ta ai mà không có một thời trẻ tuổi điên cuồn, chỉ cần có thể làm, không bị khuôn sáo trói buộc, như vậy lãng phí một viên Sinh Linh Chi Thạch cũng không sao cả.
Lục Mặc cười khổ một tiếng, thầm nghĩ trong lòng: "Phong sư thúc! Ngài đối với tiểu tử kia thật quá mức chiều chuộng a."
Sinh Linh Chi Thạch! Đó chính là Sinh Linh Chi Thạch a. Tuy rằng Sinh Linh Chi Lực trong đó cũng không nhiều, nhưng cũng dị thường quý báu, nếu không Trương gia cũng không có khả năng lưu giữ nhiều năm như vậy.
Một vật trân quý như vậy mà Phong Huống lại dễ dàng đưa cho Doanh Thừa Phong.
Hơn nữa nghe khẩu khí của lão thì dường như là đang chờ mong Doanh Thừa Phong sẽ dùng nó để quán linh.
*************
Nhìn theo hai vị trưởng bối rời đi, ánh mắt Doanh Thừa Phong mới dần thu về.
Hắn tự tay lấy hộp gỗ ra, nhìn viên Sinh Linh Chi Thạch phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, trong con ngươi lóe lên một tia quang mang kỳ dị.
Phong Huống sư tổ không cho hắn thử quán linh đó là do ý tốt của lão.
Bởi vì linh tính của Sinh Linh Chi Lực ẩn chứa trong viên Phong Linh Thạch này quá mức ít ỏi, cho nên ngay cả khi mạo hiểm thử một lần thì xác xuất thành công cũng không vượt quá ba thành. Mà Doanh Thừa Phong thậm chí còn hoài nghi, ba thành trong lời Phong Huống chính là bản thân lão tự mình xuất thủ quán linh.
Nếu đổi lại là Doanh Thừa Phong một người mới chỉ được coi là kẻ có thiên phú Linh Sư động thủ, như vậy xác xuất thành công có lẽ ngay cả một thành cũng không tới.
Chính vì nguyên nhân này cho nên Phong Huống sẽ đích thân tới nội đường, muốn vì hắn mà tìm cho Phách Vương Thương một viên Phong Linh Thạch đặc thù.
Nhưng mà, Doanh Thừa Phong lại biết rõ ràng, bất kể Phong Huống tìm được Phong Linh Thạch có thuộc tính nào cũng không làm vừa lòng hắn.
Sinh Linh Chi Thạch! Hiện giờ trong đầu hắn chỉ hiện lên hình ảnh của Sinh Linh Chi Thạch.
Trải qua nhiều lần đấu tranh, Doanh Thừa Phong đối với thuộc tính của linh binh đã có nhận biết nhất định.
Hỏa hệ lực lượng ẩn chứa trong Phách Vương Thương tuy rằng cường đại, nhưng chân chính quý báu lại là Thiết Linh Chi Lực. Nếu không có loại lực lượng này trợ giúp, Doanh Thừa Phong tuyệt đối không đạt được độ cao như hiện nay.
Như vậy Sinh Linh Chi Thạch nổi danh cùng với Thiết Linh Chi Thạch liệu sẽ mang tới cho hắn ngạc nhiên và vui mừng tới mức nào?
Trong lòng hắn nhanh chóng suy nghĩ, Doanh Thừa Phong biết hôm nay việc hắn luyện hóa Hỏa Vân Thạch đã mang tới cho Phong Huống rất nhiều vui mừng và rung động. Nếu hắn tiếp tục đem Sinh Linh Chi Thạch quán linh thành công, như vậy Phong Huống có lẽ sẽ cảm thấy kinh sợ.
Nhưng mà, hắn phải trơ mắt nhìn Phách Vương Thương trong tay bỏ lỡ cơ hội thêm một thuộc tính đặc biệt, điều này hắn tuyệt đối không cam lòng.
Trầm ngâm hồi lâu, Doanh Thừa Phong cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
Phong Huống nhiều lần đề cập tới Truyền Thừa Tháp gì đó, có thể thấy được việc này tương đối trọng yếu. Mà lão còn chủ động đề cập phải giúp Doanh Thừa Phong một lần nữa rèn lại thần binh, truyền thụ công pháp....
Bởi vậy có thể thấy được, Phong Huống rất coi trọng Truyền Thừa Tháp này.
Như vậy, nếu có thể nâng cao thực lực của hắn, Phong Huống sẽ tuyệt đối không quở trách.
Tự an ủi mình một hồi, Doanh Thừa Phong đem chân khí tiến vào trong Sinh Linh Chi Thạch, lực lượng tinh thần của hắn một lần nữa phóng thích ra, lẳng lặng cảm ứng lực lượng dao động cường đại mà thưa thớt ở trong viên Phong Linh Thạch kia.
Một ít Sinh Linh Chi Lực này dùng để quán linh thì còn xa mới đủ, nhưng nếu dùng để nghiên cứu và cảm ứng lực lượng thì lại dư dả.
Trí Linh ở trong não vực của hắn điên cuồng tính toán, đem dao động của loại linh tính lực lượng này hoàn toàn ghi chép lại.
Sau đó, Doanh Thừa Phong đem viên Sinh Linh Thạch đặt lên đầu mũi thương, còn chân khí trong đan điền hắn cũng tràn ra, trong đầu dần xuất hiện một hình ảnh Doanh Thừa Phong nho nhỏ.
← Ch. 162 | Ch. 164 → |