← Ch.572 | Ch.574 → |
Khụ, nếu đạo Thiên Lôi này không có liên quan gì đến trưởng bối của ngươi, vậy thì ngươi đến đây làm gì?
Thiên Lôi đánh mới tạo thành một lỗ thủng kinh khủng như thế, ông ta cũng không nghi ngờ gì việc này. Nhưng về lai lịch của Doanh Thừa Phong thì vẫn còn có chút băn khoăn.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói:
- Tại hạ muốn đến xem xem thế nào, nên mới tới đây.
Sắc mặt ông ta trầm xuống, hẳn nhiên là câu này không thể tin được rồi. Nhưng khi nhìn lỗ thủng trên ngọn núi đá phía sau, rồi lại nhìn tấm khiên chắn trong tay Doanh Thừa Phong, trong lòng ông ta thật không biết nên làm sao.
Doanh Thừa Phong bật cười, nói:
- Các hạ yên tâm, tại hạ đến đây một mình thôi.
Trong nháy mắt vẻ mặt của ông ta thay đổi, đột nhiên ông ta lấy ra một quả cầu, ném mạnh xuống dưới đất.
- Ba...
Sau khi vang lên một tiếng nổ nhỏ, một làn khói xanh bay lên.
Ông ta hết sức chăm chú nhìn làn khói xanh kia, vẻ mặt hết sức căng thẳng.
Hai hàng lông mày của Doanh Thừa Phong khẽ nhướng lên, khi làn khói xanh này vừa bay lên, trong lòng của hắn đột nhiên có cảm giác rằng bên trong làn khói xanh này chắc chắc có ẩn chứa một cỗ lực lượng khác thường nào đó, mà cỗ lực lượng này lại khá giống với cỗ lực lượng trong đầu của hắn, làm cho hắn có cảm giác dường như có ai đó đang nhìn trộm mình.
Nội tâm khẽ động, Doanh Thừa Phong mơ hồ đã đoán ra.
Làn khói xanh này chắc hẳn là một loại phương thức thần bí dùng để thăm dò tình hình xung quanh. Hơn nữa, nhìn bộ dạng của lão già này, dường như ông ta cực kì tin tưởng vào cỗ lực lượng này.
Một lát sau, sắc mặt khẽ biến, ông ta chợt xoay người lại, thần sắc trên mặt đã trở nên cực kì âm trầm:
- Hừ, tên tuổi bối này, dám nói dối để dọa lão phu, thật là không biết sống chết mà.
Doanh Thừa Phong kinh ngạc nói:
- Xin hỏi tiền bối, vãn bối lừa gạt người điều gì?
Lão già kia lập tức ngẩn ra, không nói được câu nào.
Nhớ lại những lời nói lúc nãy, quả nhiên là Doanh Thừa Phong không có lừa gạt mình. Hắn luôn miệng nói rằng lỗ thủng này không có liên quan đến các bậc trưởng bối của hắn, còn nói là hắn đến đây một mình.
Lúc nãy, ông ta đã dùng một phương thức thần bí để xác định, xung quanh đây quả thật là không có cao thủ nào xuất hiện cả. Điều này cũng đã gián tiếp xác nhận lời nói của tên tiểu tử này là đúng.
Nói như vậy thì không phải là hắn nói linh tinh để dọa mình, mà là do mình đa nghi rồi.
Nét mặt già nua chợt đỏ lên, lão già nổi giận gầm lên một tiếng, nói:
- Tiểu tử, nằm xuống cho ta.
Ông ta vươn bàn tay to như cái quạt, hung hang chụp về phía Doanh Thừa Phong.
Sau khi biết Doanh Thừa Phong trêu đùa mình, ông ta càng căm giận tên tiểu bối không biết lớn nhỏ này hơn. Hơn nữa ông ta còn rất thèm muốn linh khí trong tay của hắn, vì thế cho nên ra tay cũng không hề lưu tình chút nào.
Doanh Thừa Phong cười lạnh một tiếng, giơ tấm khiên chắn lên chắn ở trước ngực, tấm khiên chắn khẽ gợn lên, đầu sói lớn lại như ẩn như hiện.
- Rống...
Tiếng gầm của sói vang vọng khắp trời đất, cho dù phải đối mặt với sự công kích của cao thủ Tử Kim Cảnh, nó cũng không hề sợ hãi.
Trên mặt của lão già đã hiện lên tia do dự, thế công kích linh hoạt, sắc bén kia vì thế cũng yếu đi một chút.
Giờ đây, ông ta đã coi tấm khiên chắn này là đồ vật mà mình phải chiếm được, tất nhiên ông ta sẽ không để cho nó phải chịu chút thương tổn nào rồi. Đồng thời ông ta cũng hiểu được rằng, cho dù mình đem toàn lực ra ứng phó thì cũng rất khó để có thể phá hủy được siêu phẩm linh khí của Hoàng Kim Cảnh. Nhưng vì lòng tham mà nội tâm ông ta bắt đầu băn khoăn lo lắng.
Tay khẽ vung lên, thân hình vụt qua một cái, ông ta hóa thành một dải ánh sáng hồng, bay vòng quanh người Doanh Thừa Phong.
Sức lực của cao thủ Tử Kim Cảnh mạnh mẽ đến mức nào, chỉ trong giây lát ông ta liền hóa thành một làn khói nhẹ, bay đi với tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy được.
Nhưng chỉ một lát sau, sắc mặt của ông ta liền thay đổi.
Bởi vì ông ta phát hiện ra rằng, cho dù thân pháp của ông ta nhanh đến cỡ nào đi chăng nữa, thì tên tiểu tử trước mặt này đều có thể nhìn thấy rõ ràng, tấm khiên chắn trong tay hắn trước sau vẫn luôn chuyển động theo thân hình của mình.
Một tên tiểu tử Bạch Ngân Cảnh mà lại có nhãn lực như vậy, thật sự là không thể tin nổi.
Ông ta đương nhiên không thể biết được, ở trong đầu của Doanh Thừa Phong còn có được siêu trí não có khả năng tính toán thần tốc. Cho dù tốc độ của ông ta có nhanh gấp đôi thế này thì cũng không thể so sánh được với tốc độ tính toán trong trí não hắn.
Một lát sau, trong mắt lão già hiện lên một tia quyết đoán, thân hình của ông ta đột nhiên dừng lại, bàn tay chuyển hướng đánh về phía Doanh Thừa Phong.
Lúc này, nụ cười trên mặt Doanh Thừa Phong cũng lập tức vụt tắt.
Hắn biết rằng, lão già này đã quyết tâm, cho dù phải phá hủy khiên chắn Lang Vương, cũng phải giữ mình lại
Ánh mắt hơi ngưng lại, Doanh Thừa Phong lại giơ khiên chắn Lang Vương lên tiếp đỡ.
Hắn cũng không dùng Hắc Chướng Kỳ, bởi vì hắn muốn thử một lần xem cực hạn của mình rốt cục là thế nào.
- Ầm...
Một chưởng này của lão già oanh kích ngay trên mặt của khiên chắn Lang Vương.
Đầu sói trên tấm khiên chắn lại hiện lên một lần nữa, và chống lại một chưởng đang đánh tới của đối phương.
Sau khi một tiếng nổ vang lên, bước chân Doanh Thừa Phong khẽ lảo đảo lùi về phía sau, mặt hắn khẽ đỏ.
Lang Vương Khí Linh tuy mạnh mẽ, nhưng cũng không thể hóa giải toàn bộ sức lực của cao thủ Tử Kim Cảnh. Mặc dù lực lượng bị tràn ra ngoài chỉ có một chút, nhưng cỗ lực lượng này cũng không phải chỉ dùng chân khí của một Bạch Ngân Cảnh mà có thể chịu đựng được.
Trong mắt lão già hiện lên vẻ vui mừng, ông ta đã thử xuất ra lực lượng mạnh nhất, lực phòng ngự của tấm khiên chắn này mạnh mẽ không gì sánh bằng, nhưng tính chất kết cấu của nó còn mạnh hơn.
Cho dù ông ta dùng toàn lực để công kích, nhưng cũng không thể làm cho tấm khiên chắn bị tổn thương gì.
Đến lúc này, ông ta mới hoàn toàn yên tâm, vẻ mặt trở nên dữ tợn hơn:
- Tiểu bối, đây là do ngươi tự tìm đường chết, không trách bổn tọa được.
Doanh Thừa Phong ổn định lại thân thể, khẽ phì một tiếng, nói:
- Kiêu ngạo, ngông cuồng.
Rốt cục hắn cũng sử dụng Hắc Chướng Kỳ trong tay, một luồng tử khí màu đen đậm từ từ phóng lên cao, tràn ra từ trong lá cờ với một tốc độ không gì sánh nổi.
Lão già đang muốn tiến về phía trước đột nhiên dừng hẳn lại, không biết tại sao, lúc làn khói đen này trào ra, trong lòng của ông ta chợt có một hồi chuông cảnh báo lớn, một cảm giác nguy hiểm nảy sinh trong lòng ông ta.
Loại cảm giác này hết sức mãnh liệt, từ sau khi ông ta thăng tiến lên cấp Tử Kim Cảnh đỉnh cao đến nay, ngoại trừ vị tiền bối được xưng là đệ nhất của Bản vực cũng khiến ông ta có cảm giác tương tự ra, thì cho đến nay vẫn chưa từng xuất hiện lại cái cảm giác đó.
Khẽ nhướng mắt lên, ông ta ngờ vực quan sát một đám hắc khí này.
Chỉ trong một lát, đám tử khí màu đen này đã tràn ngập khuếch tán ra khắp không gian, và phiêu tán lên trên cao.
Mười sáu tên quỷ binh Hoàng Kim Cảnh đủ loại xuất hiện, chúng giương nanh múa vuốt vây quanh lão già.
Sắc mặt lão già đại biến, ông ta kinh hoàng hô lên:
- Quỷ binh Hoàng Kim Cảnh...Điều này không thể nào.
Việc này thật sự là không có khả năng, Quỷ binh Hoàng Kim Cảnh cũng không có trí tuệ, nếu thu chúng làm thuộc hạ dưới trướng, vậy thì một khi thả chúng ra ngoài, thì việc đầu tiên chúng làm sẽ là quay lại cắn trả Kỳ chủ.
Đương nhiên, cũng có những Quỷ binh Hoàng Kim Cảnh biến dị cũng có được trí tuệ, nhưng loại Quỷ binh biến dị như vậy rất hiếm, ngẫu nhiên có được một hai người có trí tuệ như vậy thôi, còn mười sáu tên Quỷ binh Hoàng Kim Cảnh biến dị có được trí tuệ như thế này, chuyện này tuyệt đối không thể nào.
Doanh Thừa Phong mỉm cười, nói:
- Xông lên cho ta.
Hắn không có hứng thú giải thích cho đối phương bất cứ điều gì, mà trực tiếp hạ mệnh lệnh cho Quỷ binh xông lên.
Mười sáu tên quỷ binh kia hét lên vang dội, quơ móng vuốt hướng về phía lão già chộp đến.
Hình thể của chúng lớn hơn nhiều so với những người bình thường, mọi cử động lại hung hãn vô cùng, bởi vậy mà tạo ra một khí phách khủng bố khó có thể hình dung được.
Lão già sắc mặt không đổi, ông ta hô nhỏ một tiếng, giơ tay lên lấy một cây trường tiên màu bạc trên người ra.
- Ba...
Trường tiên vừa vang lên một tiếng, đã biến mất trước mặt mọi người, trong hư không đột nhiên xuất hiện những sợi dây dài hư ảo giống như những lưỡi dao sắc bén.
Cây trường tiên này chính là Linh Binh Tử Kim Cảnh, có uy năng rất hùng mạnh, dưới sự thúc giục toàn lực của lão già, uy năng được phóng thích ra ngoài càng lớn.
Mười sáu tên Quỷ binh Hoàng Kim Cảnh vừa mới xông lên, thân thể ngay lập tức chạm phải những sợi dây hư ảo đó.
Lập tức thân thể của chúng cứng lại, ngay sau đó bị vỡ nát văng tung tóe.
Sợi dây vô hình đó tuy nhỏ nhưng lại có sự hùng mạnh và thuộc tính sắc bén không ngờ, có thể dễ dàng cắt nát những Quỷ binh Hoàng Kim Cảnh.
Đương nhiên, điều này và có liên quan đến năng lượng sinh vật với Quỷ binh. Nếu đổi lại là linh thú Hoàng Kim Cảnh chân chính, vậy thì những sợi dây nhỏ phân tán kia nhiều nhất cũng chỉ có thể cắt linh thú thành máu thịt lẫn lộn chứ không thể nào làm tổn thương đến cội nguồn của nó.
Lão già cười dài, nói:
- Mười sáu tên Quỷ binh Hoàng Kim Cảnh quả thật không tầm thường, nhưng trường tiên trong tay lão phu cũng là khắc tinh của năng lượng sinh vật, ngươi hãy khoanh tay chịu chết đi.
Doanh Thừa Phong khinh thường cười lạnh một tiếng, nói:
- Các hạ quá coi thường Quỷ binh rồi!
Dường như đã giở mặt rồi, nên Doanh Thừa Phong cũng không thèm giả vờ nữa, cũng không thèm xưng hô "tiền bối" như lúc trước nữa.
Ngay sau đó, những quỷ binh vỡ vụn kia đều hóa thành một đám tử khí màu đen, và nhanh chóng ngưng tụ lại lần nữa.
Đây là đặc thù của năng lượng sinh vật, lực phòng ngự của bọn chúng tương đối yếu, nhưng hầu như đều có thân thể bất tử.
Sau một kích toàn lực vừa xong của lão già, hình thể của mười sáu Quỷ binh đã nhỏ đi một chút, nhưng chúng vẫn là cao thủ Hoàng Kim Cảnh như cũ.
Lão già hừ lạnh nói:
- Vẫn chưa từ bỏ ý định ư? Ta sẽ khiến cho tiểu tử ngươi phải tuyệt vọng.
Ông ta vung tay lên một lần nữa, trường tiên lại biến mất lần nữa.
Trong hư không, một dải ánh sáng thần bí xuất hiện, mười sáu quỷ binh lại một lần nữa bị đánh tán thành những mảnh nhỏ.
Tuy nhiên lúc này đây, lão già cũng không đứng để chờ bọn quỷ binh hồi phục như trước nữa, mà khép hai chân lại, khẽ nhún một cái, hóa thành một đạo ánh sáng đánh về phía Doanh Thừa Phong.
Dường như Doanh Thừa Phong cũng đã có chuẩn bị từ sớm, hắn giơ Lang Vương Thuẫn trong tay lên cao, đồng thời cũng phất Hắc Chướng Kỳ.
Lập tức, cuộn sóng màu đen lại chuyển động ở trước mặt hắn, một lát sau lại ngưng tụ thành mười sáu tên Quỷ binh Hoàng Kim Cảnh.
Lão già trợn tròn mắt, không ngờ là lại có đến ba mươi hai tên Quỷ binh Hoàng Kim Cảnh.
Lúc này, trong nội tâm của ông ta chỉ có một ý nghĩ lại là điều này làm sao có thể.
Mười sáu tên quỷ binh đồng loạt lao đến với khí thế hung hãn không sợ chết.
Lão già nổi giận gầm lên một tiếng, múa trường tiên trong tay, toàn bộ sức lực đều bùng nổ, từng sợi dây nhỏ vô hình lấy ông ta làm trung tâm rồi khuếch tán rộng ra xung quanh, lại cắt nát mười sáu tên quỷ binh thành một đám tử khí màu đen một lần nữa.
Nhưng ngay lúc ông ta chạy ra khỏi đám tử khí màu đen này cũng là lúc ông ta không kìm được mà hít một ngụm khí lạnh.
Ở trước mắt ông ta, không biết từ lúc nào lại xuất hiện thêm mười sáu Quỷ binh Hoàng Kim Cảnh đang đứng trước mặt tên tiểu tử kia.
Cơ thể lão già khẽ co lại một chút, ánh mắt ông ta nhìn về phía Hắc Chướng Kỳ trong tay Doanh Thừa Phong rốt cục cũng xuất hiện một tia sợ hãi.
Bên trong linh khí này rốt cục là chứa bao nhiêu tên quỷ binh Hoàng Kim Cảnh đây.
← Ch. 572 | Ch. 574 → |