← Ch.100 | Ch.102 → |
Từ lúc tiến vào tầng hai, Dương An cũng không nghĩ sẽ có 'chỗ trống' cho hắn, cho nên dù ngoài ý muốn có cái bãi quái cùi nhất này, Dương An phỏng đoán rất có thể sẽ có người tới cướp, bởi vậy nghe thấy Thiết Đầu đuổi mình đi hắn cũng không kinh ngạc.
Nhưng dù là trong dự liệu, cũng không nhất định phải thuận theo.
Dương An đứng phía trên sườn dốc, từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt tự tin, khinh thường liếc mắt với đám người chơi bên dưới, cũng không lên tiếng, mặc kệ đám hung thần ác sát kia. Bây giờ còn chưa phải lúc chính diện trêu chọc đại gia tộc chiến minh, phương pháp tốt nhất chính là không để ý tới, không phản bác, không để cho Thiết Đầu này có bất cứ cơ hội nào lấy cớ quang minh chính đại bóp chết mình.
Muốn cướp thì cướp đi, có điều đủ bản lĩnh hẵng làm.
Sau khi xóa acc luyện lại Dương An đã không còn là băng khống tùy người ức hiếp lúc trước, bằng vào thực lực hôm nay, đặc biệt là 'tốc độ bắn cung' kinh người và sát thương vượt mức với sinh vật vong linh, Dương An tự tin cho dù đối phương là một tổ đội, thì bốn con Hủ Độc Thực Thi Quỷ mình cũng có thể cướp được hai.
Đây là ưu thế của chức nghiệp cung tiễn thủ, tốc độ công kích nhanh, thời gian nguyên tố thao khống sư bên đối phương niệm chú ma pháp quần thể, Dương An đã có thể bạo phát hai đến ba đợt công kích, chỉ cần đem quái vật đánh quá nửa máu, exp cùng vật phẩm sẽ thuộc về hắn.
Dương An không chủ động phản bác, nhưng mà hắn lại quên một điều rằng ác nhân sẽ không cùng ngươi nói lý, hắn muốn thế nào sẽ làm thế ấy, đó là ác nhân.
- Con bà ngươi chứ, không mau biến cho lão tử, rác rưởi cũng dám dương oai ở nơi này.
Thiết Đầu thấy Dương An không để ý tới mình, hung ác hô.
Có điều Dương An như cũ vẻ mặt lãnh mạc, không có có bất kỳ hành động.
Thấy lão đại hung ác quát to, mấy thành viên trong đội cũng kêu gào phụ họa.
Lúc này, những đội ngũ khác cũng bắt đầu chăm chú nhìn về phía này, dường như hôm nay khi hẻo lánh này đặc biệt náo nhiệt.
Đương nhiên, đội ngũ người chơi trong tam đại chiến minh cũng chỉ là xem náo nhiệt, bọn họ tuyệt đối sẽ không vì một "thái điểu" 3x mà ra mặt, huống chi Thiết Đầu lại còn là người của Hắc Ám Thị Huyết chiến minh. Cho dù tam đại chiến minh là quan hệ đối lập, nhưng vẫn có một cài quy định ngầm, đó là không được tùy tiện ra tay với thành viên chiến minh khác.
Bất quá, trong chuyện này cũng có ngoại lệ, đó chính là đội ngũ Thiên Hành.
- Lam Nhị, cô nói chúng ta có nên giúp Ngả Gia kia một chút không?
Thiên Hành nhìn Dương An bên kia, nhỏ giọng hỏi bên cạnh Lam Nhị. Thiên cảm giác cung tiễn thủ 3x này thật không đơn giản, hơn nữa cốt khí của hắn cũng có điểm tương tự với mình.
- Trước nhìn một chút đi, nếu như không có gì quá mức, em cũng không muốn xung đột cùng người Hắc Ám Thị Huyết.
Lam Nhị thản nhiên nói.
- Ừ, Thiết Đầu này có quan hệ với thành viên trung tâm 'Hắc Tước' của Hắc Ám Thị Huyết, quả thật có chút phiền toái.
Thiên Hành nói, hắn hiện tại đã thối lui khỏi Lam Sắc Quân Đao chiến minh, không thể giống như trước kia, dù muốn mượn thân phận Lam Nhị cũng phải tránh phiền toái cho nàng mới được.
- Yên tâm đi, em hiểu anh muốn gì, nếu Thiết Đầu thật sự thật quá mức, em nhất định sẽ giúp vị tiểu huynh đệ kia của anh.
Lam Nhị khẽ cười nói, đối với nam nhân cùng mình quan hệ vi diệu này, nàng đương nhiên hiểu được lo lắng của hắn.
Góc bên kia.
Dương An như cũ không để ý tới đám người đang chửi loạn phía dưới, lẳng lặng chờ quái vật sinh mới, sau đó ra tay đoạt trước.
Thấy Dương An thờ ơ, Thiết Đầu cũng phát hỏa, mới vừa rồi bị Thiên Hành đuổi đi, hiện tại 'Thái điểu' này cũng dám hung hăng càn quấy, tự nhiên là sôi gan, gầm lên:
- Con bà nó, xú tiểu tử, bà mẹ ngươi, lão tử hôm nay sẽ khiến cho ngươi hối hận vì dám đến nơi này.
Nói xong, Thiết Đầu liền muốn xông lên trước xử lý thái điểu thèm chết kia.
- Hừ!
Dương An sắc mặt trầm xuống, nhướng mày, lửa giận bốc lên.
Ngươi mắng cái gì cũng có thể, có điều chạm đến người nhà, Dương An tuyệt không cho phép, hơn nữa vừa rồi một câu phế vật, một câu cái rác rưởi, cho dù là Nê Bồ Tát còn có ba phần cơn tức, Dương An đã nổi nóng từ lâu, chẳng qua mạnh mẽ kiềm chế mà thôi.
Dương An sắc mặt lạnh lại, từ trên sườn dốc chậm rãi đi xuống.
- Hắc Ám Thị Huyết chiến minh Thiết Đầu phải không?
Dương An không chút để ý nói.
Sớm lúc trước, Dương An đã thi triển Nguyệt Độc xem tư liệu thuộc tính cơ bản của Thiết Đầu, chỉ là một thuẫn giáp chiến sĩ cấp 42, hơn nữa nhìn trên người hắn ngay cả trang bị hoàng kim cũng không có một món, không đủ uy hiếp, nếu một chọi một chí ít có 10 loại phương pháp đem xử lý, mấu chốt là đồng đội của hắn, song quyền nan địch tứ thủ.
Dương An tự tin có thể an toàn chạy trốn, có điều cơn tức này sao có thể bỏ qua, hắn phải nghĩ biện pháp giáo huấn giáo Thiết Đầu, hơn nữa phải quang minh chính đại, đúng lý hợp tình, khiến cho Hắc Ám Thị Huyết chiến minh không thể tìm mình đòi nợ.
- Chính là đại gia ta, biết điều thì mau cút, nơi này là địa phương của tam đại chiến minh, không phải phế vật như ngươi có thể tới.
Thiết Đầu bá đạo nói, bất quá hắn cũng có chút ngạc nhiên, thái điểu này vừa rồi rõ ràng một bộ mặn nhạt không thấm, giờ lại mỉm cười tự động đi xuống.
- À! Nguyên lai trò Phong Vân này là tam đại chiến minh mở ra, ta thật sự là cô lậu quả văn rồi.
Dương An cười nói.
Ý tứ của Dương An rất rõ ràng, cái trò chơi này không phải nhà ngươi mở ra, ai cũng có thể đến chơi.
- Con bà ngươi, cố chấp không biết điều, dám ngang nhiên bôi xấu tam đại chiến minh, đại gia ta hôm nay nhất định dạy dỗ ngươi một phen.
Thiết Đầu tuy rằng không quá thông minh, nhưng cũng thừa hiểu ý tứ của Dương An.
- Không không không, ta cũng không phải thành viên chiến minh, sao lại dám tùy ý vô lý mắng chửi người chứ!
Dương An lại nói:
- Ta chỉ là một cung tiễn thủ 3x bình thường, nghe nói thành viên tam đại chiến minh mỗi người đều là cao thủ, mà thành viên Hắc Ám Thị Huyết chiến minh lại càng là cao thủ trong cao thủ.
- Hừ, coi như tiểu tử ngươi biết hàng, còn không cút cho ta!
Thiết Đầu vênh váo tự đắc nói, dễ dàng chui vào bẫy.
- Ha ha, muốn ta đi cũng rất đơn giản, nghe nói thành viên Hắc Ám Thị Huyết chiến minh mỗi người đều là tinh anh, hôm nay ta muốn hướng 'Thiết Đầu huynh' lãnh giáo một chút, không biết Thiết Đầu huynh có dám cùng ta chơi một chút không?
Dương An như trước mỉm cười nói, ai cũng không nhìn ra dưới bộ dáng dễ thân hòa nhã là tiềm ẩn lửa giận cùng oán hận.
- Con bà ngươi, lãnh giáo cái rắm a, lão đại, chúng ta cùng nhau tiêu diệt tiểu tử này.
Gã đạo tặc phía sau Thiết Đầu kêu gào nói, nghe vậy, mấy nguyên tố thao khống sư cũng mơ hồ ngưng tụ mana, chuẩn bị ra tay.
- Hừ!
Hành động của mấy nguyên tố thao khống sư bị Dương An thu hết vào mắt, có điều hắn vẫn bình tĩnh, cố ý cao giọng nói:
- À, nguyên lai thành viên Hắc Ám Thị Huyết chiến minh là như vậy, ngay cả 'phế vật', 'đồ bỏ đi' như ta khiên chiếu cũng không dám nhận, thật sự là rất để cho ta thất vọng rồi.
Dương An vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu.
Một chiêu khích tướng này tuy cũ, nhưng lại vô cùng hữu hiệu với những kẻ tự đại chết vì sĩ diện.
- Câm miệng!
Thiết Đầu sắc mặt trầm xuống, lớn tiếng quát đạo tặc kia.
- Được lắm tiểu tử, ngày hôm nay ta sẽ hảo hảo giáo huấn 'phế vật' ngươi một chút.
Thiết Đầu chỉ vào Dương An, một bộ cao cao tại thượng, không chút do dự nói, trong mắt hắn, cung tiễn thủ 3x dù biến thái mấy cũng tuyệt đối không phải đối thủ của thuẫn giáp chiến sĩ 4x.
- Hừ, lừa dễ thật, còn gọi cái gì đầu sắt (thiết đầu), đầu heo còn không bằng!
Dương An cười lạnh trong lòng.
← Ch. 100 | Ch. 102 → |