← Ch.214 | Ch.216 → |
"Phốc ~ "
Hỏa khống vừa mới ngã xuống, lại thêm một mũi tên xuyên qua yết hầu một gã nguyên tố thao khống sư khác, tiếp tục miễu sát.
Chỉ trong nháy mắt một vu sư cùng hai nguyên tố thao khống sư tử nạn, đều bị tên xuyên qua yết hầu mà chết. Toàn bộ hỏa lực tầm xa bị tiêu trừ, cộng thêm đạo tặc bị Phá Lỗ Địch giết, đội ngũ liên minh Hắc Ám gồm kiếm sĩ võ sĩ cùng đạo tặc, là chớp mắt đã tiêu hao gần nửa nhân số.
- Hả!
Nhìn ba pháp hệ bị miễu sát, những gã còn lại lập tức ngẩn ra, không còn tâm trí tiếp tục truy kích Pháp Lỗ Địch mà lui lại phòng thủ.
- Cứu tinh, cứu tinh tới rồi!
Nhất Bất Trị hưng phấn kêu lớn, đồng thời chạy nhanh tới cạnh Điềm Diện Bao, bảo hộ pháp hệ yếu ớt.
- Không phải chú bảo là chỉ dọa thôi, sao lại có cứu tinh đến thật?
Pháp Lỗ Địch vẫn còn trong trạng thái biến hóa thành Lang Nhân kiếm sĩ nghi hoặc lùi đến trước người Điềm Diện Bao, tuy rằng kẻ địch tạm thời đình chiến, nhưng hắn cũng không dám thả lỏng, trước hết phải bảo vệ tốt Điềm Diện Bao.
- Là tiểu Ngả, là tên của tiểu Ngả, chỉ anh ta mới sử dụng mũi tên kỳ lạ như vậy!
Điềm Diện Bao vừa mừng vừa sợ nói, ánh mắt sắc bén thoáng cái đã nhận ra mũi tên xuyên thủng yết hầu địch nhân kia, đầu mũi hình thoi không phải bằng kim loại thông thường mà còn khắc ký hiệu kỳ lạ, chinh là Lạc Nguyệt Tiễn mà Dương An sử dụng.
- Lão Dương, là lão Dương sao!
Pháp Lỗ Địch vừa nghe thấy là bằng hữu đến cứu viện, ngay lập tức tràn đầy sinh lực, nhìn theo hướng mũi tên bắn ra nhưng lại không thấy ai, chỉ có một mảnh cỏ dại khô vàng.
Không sai, Điềm Diện Bao đã đoán đúng, vị cứu tinh này chính là Dương An. Giờ hắn đang đứng cách họ gần 200 mét mà cài tên bắn lén. Khoảng cách như vậy nhìn người còn khó, vậy mà Dương An có thể dễ dàng công kích.
- Lão đại, bên kia có viện quân liên minh Quang Minh đến, chúng ta có lui không?
Một gã kiến sĩ tộc Địa Ngục hơi hoảng hỏi Thú Nhân võ sĩ. Vu sư đã chết, hiện giờ Thú Nhân võ sĩ có địa vị cao nhất
- Đúng thế lão đại, tiễn thuật của đối phương quá kinh khủng, chớp mắt đã giết cả 3 pháp hệ bên ta thì phỏng chừng không chỉ có một người đâu.
Một gã kiếm sĩ Vong Linh tộc nói. Hắn không tin được khả năng cả 3 mạng gần như cùng ngã xuống một lúc có thể do một người gây ra.
- Được, chúng ta rút thôi!
Thú Nhân võ sĩ cân nhắc thiệt hơn rồi hạ lệnh rút lui.
Nhưng từ nghĩ đến làm thì cũng đã muộn rồi, thêm một mũi tên từ trên trời giáng xuống trúng mục tiêu vào gã người chơi liên minh Hắc Ám, nhưng kỳ quái là hắn lại không hề bị thương, chỉ là cảm thấy chân như đeo đá không bước nổi nửa bước, mà cả bốn gã đồng bọn còn lại cũng như vậy.
Hoãn Tốc Tiễn!
Hoãn Tốc Tiễn của Dương An đột phá cấp 10 có được hiệu quả làm giảm tốc độ, sinh vật trong phạm vi 5 mét quanh mục tiêu đều bị ảnh hưởng.
"Oành ~ "
Ngay sau Hoãn Tốc Tiễn, một mũi tên khác bay đến rồi nổ tung phía trên đỉnh đầu bọn họ, ánh sáng trắng chói lòa bùng lên, năm gã người chơi liên minh Hắc Ám tức thì tạm thời mất thị giác, sau đó bị một quầng sáng trắng bao phủ.
Bỗng dưng mất đi thị giác, năm tên người chơi liên minh Hắc Ám may mắn còn sống vô cùng hoảng sợ, tựa như cảm giác Tử Thần đang từng bước tiến lại chuẩn bị giơ lưỡi hái chặt xuống. Bọn hắn điên cuồng hét lớn, muốn chạy trốn nhưng chân lại không thể nhúc nhích, dù chỉ một chút.
- Lão Dương, đúng là lão Dương!
Pháp Lỗ Địch đột nhiên vui mừng kêu to lên.
Ngay lúc quầng sáng bùng lên, cách đó 200 mét có một bóng người chầm chậm bay lên cao, gió thổi tung áo choàng đen của hắn, một tay cầm chiếc trường cung như một con chim đang tung cánh, tổng thể tựa như một vị thần hàng lâm giáng thế, lại vừa như là một đại hiệp phiêu du đi trừ gian diệt ác, ngay cả ánh trăng lưỡi liềm cuối chân trời dường như cũng tương liên chiếu ánh sáng vàng ban cho hắn sức mạnh.
- Mãn Nguyệt Tiễn!
Chỉ thấy cung tiễn thủ kia ở giữa không trung khẽ quát, một lực vô cùng hung hãn tràn ra, mũi tên như súng máy mà xả xuống!
"Sưu ~ sưu ~ sưu ~..."
Trận mưa tên diễn ra trong 3 giây, tựa một cơn sóng muốn xé tan tất cả, đập về phía con thuyền độc mộc giữa biển khơi là năm gã người chơi tên liên minh Hắc Ám còn đang mất thị giác kia.
Mười giây sau, quầng sáng tan đi, 5 gã người chơi kia đã biến thành 5 thi thể lạnh băng, cho đến chết còn không biết tại sao mình chết.
Mãn Nguyệt Tiễn vốn là kỹ năng công kích đơn liên tục, nhưng dưới tay Dương An, phần chuôi mũi tên bị tác động làm thay đổi đường bay biến thành kỹ năng quần thể cực mạnh.
Quầng sáng tán đi, tất cả khôi phục lại trạng thái, mà Dương An cũng chạy tới bên cạnh nhóm Pháp Lỗ Địch.
- Lão Dương, cậu tới thật đúng lúc!
Pháp Lỗ Địch hưng phấn nhào lên ôm lấy Dương An, không để ý nét mặt quái dị của đồng đội mà giải trừ Huyễn Thú Dung Hợp, khôi phục diện mạo ban đầu.
- Này lão Địch, tớ chuẩn men 100%, đừng có làm loạn đấy nhé!
Dương An đẩy Pháp Lỗ Địch ra, trêu chọc nói.
- Kích động quá mà thôi, ka cũng là chuẩn men, hừm!
Pháp Lỗ Địch cũng không tức giận, sống sót sau tai nạn quả thật khiến hắn cực kỳ hưng phấn.
- Ha ha ha!
Nhất Bất Trị cũng cười phá theo, nói:
- Hóa ra là anh, không ngờ lại gặp anh ở nơi này.
Nhất Bất Trị cùng Dương An coi như là người quen cũ, cho tới nay chính là hắn làm trung gian liên hệ giúp Dương An cùng vị sư thần may vá thần bí kia.
- Tiểu Ngả!
Điềm Diện Bao mỉm cười gật đầu, bởi vì thời gian dài bị đuổi giết khiến thần kinh căng thẳng, giờ được buông lỏng cũng khiến nàng dịu dàng hơn bình thường.
- Tất cả mọi người không sao chứ?
Dương An thấy bộ dáng 3 người chật vật, lo lắng hỏi.
- Không có việc gì, chỉ là tiêu hao quá độ mà thôi.
Pháp Lỗ Địch cười hì hì nói, có điều hai mắt của hắn lại toát ra thần sắc bi thương, đám triệu hoán thú gần chết sạch đã đả kích hắn không ít.
- Đúng rồi lão Dương, sao cậu lại trùng hợp xuất hiện ở đây?
Pháp Lỗ Địch lại hỏi.
Dương An cười cười, nói:
- Thì là trùng hợp mà, vốn tớ định tiến sâu vào chỗ đầm lầy kia, nhưng lại có một con boss vương giả 5x ngăn đằng trước, cho nên đổi hướng, sau đó thông qua 'Mắt nhỏ' dò đường thì vừa vặn phát hiện mọi người bị đuổi giết.
Dương An giải thích ngắn gọn. Sau khi nghe xong, 3 người Pháp Lỗ Địch cũng thầm kêu may mắn, nếu không phải Dương An vừa vặn đi qua nơi này, hoặc tới chậm một hai phút thì họ đã là thi thể lạnh băng trên mặt đất rồi.
← Ch. 214 | Ch. 216 → |