Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tử Thần Chi Tiễn - Chương 252

Tử Thần Chi Tiễn
Trọn bộ 349 chương
Chương 252: Bái phỏng
0.00
(0 votes)


Chương (1-349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Đã đáp ứng Mạnh Tử Lăng từ trước, sau khi hoạt động Thần Chi Thí Luyện kết thúc thì cùng nàng hẹn hò "bồi dưỡng" tình cảm, bởi vậy sau khi giao dịch với Tế Vũ xong Dương An liền logout.

Đến khoảng 10 giờ, Mạnh Tử Lăng đến nhà Dương An, vẫn trang phục giản đơn, áo thun quần bò, giản dị mà vẫn thật đẹp.

(Dịch: có gấu vậy mới thích đơn giản và không màu mè)

Biên: chú thích khéo thế:))

Dương An rất thích cách ăn mặc đơn giản như vậy của nàng, bởi hắn vốn ghét mấy loại trang phục gợi cảm màu mè. Có thể là do tuổi đã lớn, tâm lý trưởng thành nên suy nghĩ khác.

Từng có người nói qua: lúc còn nhỏ hạnh phúc rất giản đơn, đến khi lớn lên đơn giản mới chính là hạnh phúc!

Dương An dẫn Mạnh Tử Lăng đến đến khu chợ gần nhà mua thức ăn về làm bữa trưa. Trong bữa cơm, Dương An chính thức xác nhận mối quan hệ yêu đương giữa hai người khiến cho mẹ và em gái hắn vui mừng không thôi, đặc biệt là mẹ Dương An, bà cười vui luôn miệng suốt buổi, bởi bà vốn rất mong chờ nàng dâu vừa ý này.

Dương An thấy mẹ vui vẻ như vậy, liền thừa cơ khuyên nhủ bà thôi việc ở phân xưởng vệ sinh. Thu hoạch của hắn trong đợt hoạt động Thần Chi Thí Luyện Tràng đã đủ để gia đình sinh sống khá giả sau này, nhưng bà vẫn từ chối, bà muốn đợi thêm vài tháng nữa đủ tuổi mới về hưu để có thể lĩnh được chút tiền lương hưu.

Dương An cũng không phản đối nữa, dù sao mẹ mình làm ở phân xưởng nhiều năm như vậy, hiện tại mà nghỉ ngang thì có lợi cho lão giám đốc kia quá. Không phải Dương An để ý đến chút tiền lương hưu kia, nhưng những gì xứng đáng được thì nhất định phải có.

Cơm trưa xong, sau khi nghỉ ngơi Dương An liền dẫn Mạnh Tử Lăng đi ra ngoài dạo phố, mẹ hắn buổi chiều còn phải đi làm, mà em gái Dương Lâm ở nhà ôn bài chuẩn bị cho bài kiểm tra hai ngày sau.

Sau khi ra dường, Dương An đến ngân hàng chuyển cho Pháp Lỗ Địch năm trăm vạn nhân dân tệ, đó là phần của hắn khi bán vật phẩm hai người đoạt được trong Thần Chi Thí Luyện Tràng, không thiếu một đồng.

(Biên: 500 vạn đổi ra hơn 17 tỷ VNĐ, điêu thế nhờ o_0)

Lần này, lợi nhuận thu được từ việc bán trang bị đoạt từ Thần Chi Thí Luyện Tràng vượt quá 2 ngàn vạn nhân dân tệ, cũng vượt quá số tiền Dương An dự đoán trước, hơn nữa đa phần lợi nhuận thu được từ hai trăm kiện trang bị cực phẩm ám kim, chiếm đến 90%, còn hai kiện trang bị truyền thuyết lại không đáng giá bằng.

Tính cả tiền thù lao của Lam Sắc Quân Đao và Kiếm Vũ Phong Vân, tổng công Dương An nhận được 4 ngàn vạn, trừ phần của Pháp Lỗ Địch còn hơn ba nghìn vạn nữa, trong con mắt người bình thường là một số tiền khổng lồ.

Nghe nhân viên phụ trách thông báo tình hình tài khoản, Dương An muốn hét lên một tiếng 'Ta rốt cục đổi vận', từ khi về nhà đến nay chưa được bao lâu mà thành tựu đã thay đổi triệt để, Dương An lại càng cảm thấy may mắn vì đã quyết định về nhà của mình.

Sau khi giao dịch, Dương An cùng Tử Lăng đến một đại lý bán xe ô tô, Dương An tính toán mua một chiếc xe con. Tuy chiếc xe máy "cà tàng" màu đen kia có vẻ lãng mạn nhưng muốn cả nhà đi ra ngoài thì có chút bất tiện, có một chiếc xe ô tô phù hợp hơn.

Dương An hiện tại coi như có tiền nhưng không phải là người hay tiêu pha hoang phí, lại thêm Mạnh Tử Lăng có tư chất của một bà "quản gia", cho nên quyết định mua một chiếc xe giá hơn hai mươi bảy vạn, tuy không phải là loại xe nhập khẩu nhãn hiệu nổi tiếng gì nhưng chất lượng không tồi, bởi vì vướng thù tục giấy tờ nên vài ngày sau mới lấy được xe về.

Xử lý xong hết mọi chuyện, Dương An toàn tâm toàn ý đưa Mạnh Tử Lăng đi dạo phố.

Vô luận là phụ nữ, không biết tuổi tác ra sao, các nàng đều có thiên tính thích đi dạo phố, mà khi đã đi rồi là tiến vào trạng thái "vong ngã" miễn dịch mọi tác động bên ngoài. (Dịch: điều này các bạn trai có gấu rồi sẽ hiểu)

Dương An và Mạnh Tử Lăng không ngừng dạo qua các cửa hàng trong trung tâm bách hoá, nhưng Tử Lăng không mua nhiều, cchỉ có chút ít đồ trang điểm và quần áo, đúng với hai chữ "đi dạo". Cuối cùng, Dương An lại là người mua nhiều thứ nhất, đặc biệt hắn mua hai cái ghế mát xa, một cái mang về nhà còn một cái mang đến nhà Tử Lăng, phụ mẫu hai nhà đã khổ cực nửa đời người, đây coi như một chút hiếu tâm.

Đi dạo phố xong, thấy thời gian còn sớm, hai người liền đến rạp chiếu phim, xem một bộ phim mới ra mắt tên là "Vịnh Xuân Quyền". Đây là một bộ phim có đề tài võ thuật dân tộc, có đặc điểm lớn nhất là hoàn toàn cảnh thật, không có chút kỹ xảo điện ảnh nào. Ở thời điểm này, "Real- Action" rất hiếm, cực kỳ thu hút người xem.

(Dịch: Real- Action..... trong sáng nha, mấy độc giả đừng có suy diễn đen tối mà đổ oan dịch giả, dịch hơi trong sáng đó)

Dạo phố chán chê, Dương An liền đưa Mạnh Tử Lăng về nhà, đương nhiên là nhà của Mạnh Tử Lăng.

Đã hứa từ trước, sau khi hoạt động kết thúc thì Dương An sẽ đến nhà Mạnh Tử Lăng thăm bố mẹ nàng, coi như là lễ ra mắt nhà gái, công khai quan hệ giữa hai người.

Khi còn học trung học, Dương An cũng không ít lần đến nhà Mạnh Tử Lăng chơi, bởi vậy cũng không xa lạ gì người nhà của nàng, bố mẹ và anh trai nàng rất hiếu khách, khi đó Dương An cũng thích đến nhà họ chơi.

- Người nhà em anh cũng quen hết rồi, chỉ có chị dâu thì hơi chút khó gần, nếu chị ấy có nói gì khó nghe anh đừng để bụng nhé!

Trước khi vào nhà, Mạnh Tử Lăng nhắc nhở Dương An một chút, cho hắn chuẩn bị tâm lý. Trên thực tế nàng cũng có chút khẩn trương, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng dẫn bạn trai về ra mắt.

- Em yên tâm đi!

Dương An nói, sau đó cùng Mạnh Tử Lăng mở cửa đi vào.

- Cha, mẹ, chúng con đã về!

Mạnh Tử Lăng nói, buổi sáng nàng cũng đã nói với mọi người là buổi tối sẽ dẫn bạn trai về ăn cơm.

- Ha ha, về rồi hả, mẹ con đang ở trong bếp chuẩn bị cơm chiều, con mau vào giúp một tay đi!

Tiếng cha của Mạnh Tử Lăng từ phòng khách truyền ra, cha nàng đã qua tuổi sáu mươi mà giọng nói vẫn oang oang mạnh mẽ, ông đang nghiên cứu chiếc ghế mát xa, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười giống như rất thích thú với nó.

Chính là chiếc ghế mát xa mà Dương An mua lúc chiều khi đi dạo phố, nhân viên công tác dựa theo địa chỉ mà đưa hàng, rất nhanh chóng và thuận tiện.

Ghế mát xa này lấy danh nghĩa của Mạnh Tử Lăng mua, đây là chủ ý của Dương An.

- Cha, đây là bạn trai của con, Dương An!

Mạnh Tử Lăng đưa Dương An vào phòng khách rồi giới thiệu, mặc dù mọi người đã quen biết nhau từ trước nhưng thân phận bây giờ khác xưa nên phải giới thiệu lại lần nữa.

- Thầy Mạnh, thầy khỏe chứ ạ, đây là chút lòng thành thể hiện thành ý của em!

Dương An cung kính nói sau đó đưa lên ít hoa quả trà rượu đã chuẩn bị từ trước làm quà gặp mặt.

Có lẽ sẽ có người nói Dương An cổ lỗ, không thức thời nhưng đây là một truyền thống thể hiện sự lễ phép.

Cha của Mạnh Tử Lăng là một thầy giáo sơ trung mà trùng hợp là ông từng là giáo viên ngữ văn của Dương An, bởi vậy từ trước đến nay đều xưng hô như thế, nhất thời không đổi được.

(Dịch: bậc học bên Tung Của chia ra làm 2 cấp là tiểu học và trung học. Tiểu học kéo dài 6 năm, trung học lại được chia ra làm hai cấp là sơ trung và cao trung, mỗi cấp dài 3 năm)

*****

Ngày xưa, giáo viên rất có trách nhiệm, ngoài việc dạy kiến thức còn dạy học sinh cách đối nhân xử thế cũng như cách làm người, khiến cho học sinh vô cùng yêu quý và nể trọng.

Còn bây giờ, giáo viên đi dạy chỉ vì hoàn thành trách nhiệm, không có ý thức giáo dục học sinh sao cho xứng hai chữ người thầy, có người, trên lớp giảng bài chỉ hời hợt qua loa cho xong, sau đó yêu cầu học sinh phải tới học thêm học nếm đủ loại mới thì mới giảng đủ kiến thức, những người như vậy thật không xứng đáng hai chữ "người thầy" một chút nào.

(Dịch: m dịch chương này vào ngày 20/11, tự nhiên cũng thấy xót xa, không chỉ ở bên TQ mà bên mình cũng có nhiều trường hợp như vậy, những chuyện xảy ra được nói rất nhiều trên báo chí, các phương tiện truyền thông. Chỉ vì một chữ TIỀN mà vô số "người thầy" nhẫn tâm cho đứa trẻ mới học tiểu học đứng giữa trưa nắng vì cha mẹ nộp tiền ăn muộn, rồi thì .... còn nhiều lắm.. Mình cũng chả muốn nói ra, đau lòng lắm...XH quay xung quanh đồng tiền, có khi nào bạn nghĩ rằng bạn đã đang và sẽ là nô lệ cho nó chưa...miên man quá, đây chỉ là ý kiến cá nhân của mình thôi, mọi người tiếp tục đọc truyện vui vẻ. )

Thầy Mạnh tận tình chỉ bảo, luôn luôn quan tâm, chiếu cố đến học sinh của mình, bởi vậy đến giờ Dương An vẫn luôn tôn kính người thầy giáo cũ này.

- Ha ha, đến ăn bữa cơm là được rồi, sao lại bày vẽ lãng phí! Qua đây, tiểu Dương ngồi đây đi, Tử Lăng xuống kêu mẹ con pha ấm trà mang lên nào.

Thầy Mạnh nói rất vui vẻ giống như rất hài lòng với người con rể này vậy.

Thật ra, thầy Mạnh cũng nhìn Dương An lớn lên, biết tính cách hắn thành thật, tốt bụng có thể yên tâm gửi gắm con gái cho hắn. Mà con gái mình cũng không còn nhỏ nữa, lần này khi nghe cô dẫn người yêu về, hai vợ chồng ông cũng rất mừng.

Có thể là do thân phận thay đổi, hoặc là do nhiều năm cách xa hay cũng có thể là sự kính sợ vĩnh viễn tồn tại của một người học sinh với người thầy mà Dương An cũng có chút khần trương, ngồi xuống mà không biết nên nói cái gì cho phải.

- Cha, ghế mát xa mới mua thế nào ạ? Có thoải mái không vậy!

Tử Lăng bưng trà ra, thấy bộ dáng khẩn trương của Dương An liền lên tiếng phá vỡ tình cảnh xấu hổ này.

- Rất thoải mái, nhưng những đồ công nghệ cao như thế này thì chắc rất đắt tiền, lần sau không cần mua nữa.

Tuy Mạnh lão sư nói thế nhưng trên khuôn mặt vẫn hiện rõ sự tươi cười.

- Cha mẹ thật là, thích là được rồi. Thật ra cái ghế này là...

Mạnh Tử Lăng đang muốn nói cái ghế này là do Dương An bỏ tiền ra mua liền bị ánh mắt của Dương An ngăn lại.

Dương An không muốn người nhà của Mạnh Tử Lăng nghĩ rằng hắn lấy tiền mua chuộc nhân tâm, hơn nữa mua ghế mát xa là để hiếu kính cha mẹ hai nhà, muốn bọn họ được thoải mái, về phần ai bỏ tiền ra cũng không quan trọng.

Mạnh Tử Lăng cũng hiều ý nên nhìn Dương An cười.

- Cha con nói không sai đâu, lần sau không nên tiêu tiền bậy bạ. Sau này khi hai con kết hôn, sinh em bé rồi thì cần rất nhiều tiền!

Mẹ Tử Lăng đi từ trong phòng bếp nói, nhìn thấy Dương An thì cũng tỏ ra vui mừng:

- Tiểu Dương đến rồi à, ngồi đợi một lúc nhé, đợi vợ chồng anh Tử Lăng về là có thể dọn cơm được.

- Mẹ, sao mẹ đã nghĩ đến chuyện đó rồi, nhanh như vậy muốn đẩy con ra khỏi nhà!

Mạnh Tử Lăng da mặt vẫn mỏng, nghe được chuyện kết hôn, sinh em bé vẫn có chút ngượng ngùng.

- Mẹ con nói không đúng sao, tuổi con cũng không còn nhỏ nữa. Nếu hôm nay con không mang tiểu Dương về thì chúng ta cũng bắt đầu lo lắng rồi!

Mạnh lão sư nói.

- Hừ! Ngay cả cha cũng trêu con, con không nói chuyện với hai người nữa.

Mạnh Tử Lăng phụng phịu, xoay người đi vào phòng bếp.

- Ha ha!

Dương An cười cười, hắn không nghĩ tới chuyện lần đầu tiên lấy thân phận bạn trai đến làm khách, cha mẹ Tử Lăng đã nói đến chuyện kết hôn, nhưng hắn cũng nhẹ nhàng thở phào, như thế này nghĩa là cha mẹ nàng không phản đối chuyện yêu đương.

Tâm tình Dương An được thả lỏng, bắt đầu cùng thầy Mạnh nói chuyện. Một lúc sau, hai vợ chồng anh trai Tử Lăng trở về, anh trai Tử Lăng tên là Mạnh Giang, Dương An cũng có quen biết nên cũng không xa lạ gì, nhưng vợ của anh ta thì Dương An chưa gặp bao giờ.

- Mọi người đã về đông đủ, có thể dọn cơm.

Có người sẽ cảm thấy mời khách về nhà ăn cơm không sang trọng như ở ngoài nhà hàng. Nhưng trong truyền thống Trung Quốc, nhà là một nơi thiêng liêng có vị trí quan trọng trong tâm trí mỗi người, chỉ có những người có quan hệ thân thiết mới được mời về nhà ăn cơm.

Trên bàn cơm, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, đa số là chuyện liên quan đến Dương An, mà hắn cũng hiểu được ý tứ nhắc nhở của Tử Lăng về chị dâu của nàng.

- Đúng rồi tiểu An, nghe nói trước kia em làm ở thủ đô, công việc cũng không tồi sao lại quay về đây vậy?

Đang ăn, Mạnh Giang buột miệng hỏi.

- Chắc là ở thành phố không chen chân được, đành phải về quê thôi. Thủ đô không phải là nơi ai muốn sống cũng được!

Dương An chưa kịp trả lời, vợ của Mạnh Giang đã dửng dưng chế giễu, cô ta thấy Dương An ăn mặc bình thường, nghĩ rằng hắn cũng chỉ là người làm thuê trên thành phố.

- Ha ha, bởi vì nơi đây có một người đang chờ em nên em quay về thôi!

Dương An nhìn Tử Lăng bên người, khéo léo trả lời Mạnh Giang, cũng tránh lời trào phúng của chị dâu.

Dương An không để ý những lời nói kia ở trong lòng.

- Ha ha!

Tất cả mọi người đều hiểu ý tứ trong lời nói của Dương An, hắn quay về là vì Tử Lăng, cũng là vui vẻ cười rộ lên, tất nhiên là trừ bà "chị dâu" kia.

Mạnh Tử Lăng ngượng ngùng cúi đầu ăn cơm, không dám lên tiếng. Tuy nàng biết nguyên nhân thực sự Dương An trở về nhưng nghe những lời của hắn thì nội tâm nàng vẫn cảm thấy thật hạnh phúc.

- Em định về quê làm việc gì, đã tìm được công việc phù hợp chưa?

Mạnh Giang lại hỏi.

- Em coi như có việc làm rồi ạ, em chơi game cũng kiếm được ít tiền!

Dương An trả lời, hắn không có nói qua về việc trong vòng vài ngày đã buôn bán kiếm được hơn ba nghìn vạn.

- Tôi không nghe nhầm chứ... chơi game mà cũng có thể kiếm ra tiền á? Hừ, không có tiền đồ, sau này chỉ khổ vợ con thôi!

Chị dâu lại nói.

- Sao lại không được!

Dương An cười nói.

- Hừ...còn chày cối...

Chị dâu cười lạnh, muốn phát tác liền bị Mạnh Giang giữ lại.

- Kỳ thật Dương An...

Tử Lăng nhìn thấy chị dâu mình coi thường Dương An liền muốn ra mặt giải thích, nàng không muốn người nhà có hiều nhầm với Dương An, ảnh hưởng đến quan hệ của hai người, nhưng vừa mới mở miệng ra đã bị Dương An ngăn trở.

Dương An đá nhẹ lên chân Tử Lăng và khẽ lắc đầu, ý bảo nàng không cần giải thích gì cả.

- Kỳ thật, hiện tại em có thể kiếm được không kém, sau này khi cùng Tử Lăng kết hôn cũng không để cô ấy phải chịu khổ.

Dương An nói, hắn cũng không để ý đến những lời chị dâu nói, hắn chưa nhỏ nhen đến như vậy.

- Ha ha, việc nào cũng là việc, không cần phải quá cứng nhắc, chỉ cần không trái pháp luật là được.

Lúc này thầy Mạnh lên tiếng, nửa đời đi gõ đầu trẻ như ông lại không nhìn ra Dương An đang khiêm tốn, không muốn khoe khoang nhiều.

Bữa cơm cũng coi như vui vẻ, dưới sự nhiệt tình của thầy Mạnh và Mạnh Giang, Dương An cũng uống hai chén. Tử Lăng biết hắn không thể uống được rượu khéo léo ngăn cản nhưng hắn không muốn làm mất nhã hứng của mọi người nên cũng cố gắng uống hết.

Sau khi ăn xong, Tử Lăng lặng lẽ đưa cho Dương An hai viên thuốc giảm đau.

Sau mỗi lần uống rượu, Dương An luôn bị đau đầu, đây là di chứng từ nhiều năm trước khi cha Dương An đột ngột qua đời tạo thành cú sốc với hắn.

Sau khi nói chuyện với mọi người ở phòng khách một lúc, Dương An cảm thấy đầu càng lúc càng đau, không muốn mọi người trong nhà lo lắng vì vậy kiếm cớ đưa Tử Lăng ra ngoài tản bộ mà rời đi.

- Sao rồi anh, đầu còn đau không?

Ngồi trên thềm cỏ trong công viên cạnh bờ sông, Tử Lăng khẩn trương hỏi.

- Anh không sao!

Dương An không muốn nàng lo lắng quá mức nên tươi cười nói, nhưng khuôn mặt lại tái nhợt đến dọa người.

- Còn giấu nữa!

Tử Lăng nhẹ nhàng nói, sau đó xoay người về phía hắn, đôi tay nhỏ bé mềm mại xoa bóp hai huyệt thái dương của Dương An.

- Tại sao ban nãy anh không cho em giải thích, số tiền anh kiếm được có người cả đời mơ ước cũng không có, mà chị dâu em cũng thật là, tự cho rằng anh của em làm trưởng phòng ngân hàng có lương cao liền khinh thường người khác.

Vừa xoa bóp, Mạnh Tử Lăng nhẹ giọng hỏi, lúc chiều nàng xem qua thẻ ngân hàng, biết Dương An cũng không thiếu tiền.

- Không cần thiết!

Dương An thản nhiên nói, không biết là do tác dụng của thuốc giảm đau hay nhờ Tử Lăng mát xa, cơn đau đầu của hắn đã giảm dần, sắc mặt cũng khá hơn:

- Em có còn nhớ cha em đã nói gì không, hồi học cấp hai cha em đã dạy rằng, thứ không đáng khoe khoang nhất trên thế giới này chính là địa vị, tiền bạc... những thứ này chỉ là vật ngoài thân không nói nên được giá trị thực sự của một con người.

- Hơn nữa, không phải em đã nói hạnh phúc là do hai người cùng tạo dựng nên sao, cho dù anh không có tiền em vẫn yêu anh mà!

Dương An nói.

- Hừ, anh còn nói, cái tên đầu gỗ này còn bắt em thổ lộ trước cơ mà!

Mạnh Tử Lăng giả vờ giận dỗi.

- Anh xin lỗi, để em chờ đợi nhiều năm như vậy, anh thề sau này sẽ không làm em thương tâm thêm một lần nào nữa.

Dương An dịu dàng nói, hai tay ôm Mạnh Tử Lăng vào trong lòng.

- Vâng!

Mạnh Tử Lăng khẽ dựa vào Dương An, lẳng lặng hưởng thụ giờ phút hạnh phúc này, trong lòng ngọt ngào như ăn mật.

Ngồi ở công viên thêm một lúc, cơn đau đầu đã hết, Dương An đưa Mạnh Tử Lăng về nhà, chào hỏi người nhà nàng xong rồi ra về.

Crypto.com Exchange

Chương (1-349)