← Ch.306 | Ch.308 → |
Dương An vạn lần không nghĩ tới vì quyết định dứt bỏ Nguyệt Ảnh thần cách cứu chữa Trương Bá Luân ngược lại kích thích lực lượng thần cách, khiến Nguyệt chi thần lực mở ra đến 5%. Điều này khiến hắn không chỉ không có thiệt thòi, mà còn cường đại hơn vài phần.
Hơn nữa bề mặt thuộc tính càng biến hóa rõ ràng, bên dưới cột máu và mana có thêm một cột năng lượng màu xanh nhạt. Đây là cột năng lượng Nguyệt chi thần lực, về sau thi triển kỹ năng Nguyệt Ảnh xạ thủ sẽ không còn cần tiêu hao mana, cộng thêm Nguyệt chi thần lực càng nhiều thì hiệu quả kỹ năng cũng sẽ càng mạnh.
- Nguyệt chi thần lực, thật sự là lực lượng kỳ quái!
Dương An mang theo một đầu nghi hoặc đóng lại bảng thuộc tính. Thần cách, thần chi lực đều là những sức mạnh cực kỳ thần bí, chỉ có thể từ từ tìm hiểu.
Chứng kiến Trương Bá Luân cùng Giang Tiểu Ngư rốt cục thoát khỏi nguyền rủa hồi phục thân phận nhân loại, bọn Dương An đều cảm thấy vui mừng và cảm động, người có tình rồi lại được bên nhau, đây chính là kết cục trọn vẹn nhất.
- Nguyền rủa đã được giải trừ, chúng ta mau rời khỏi đây thôi!
Dương An đột nhiên lên tiếng nhắc nhở mọi người, mặc dù là cắt đứt khung cảnh cảm động khó thấy, nhưng hắn biết vừa rồi thần chi lực bộc phát hai lần, rất có khả năng đã kinh động một vài tồn tại cường đại trong Hắc Phong thành, bởi vậy phải mau rời đi.
Tất cả mọi người hiểu được bây giờ còn trong phạm vi nguy hiểm, lập tức nghe theo, triển khai trận hình nhanh chóng tiến vào bí đạo. Dương An đi cuối lần nữa đóng bức tường đá hoa cương dày tới 2 mét lại như ban đầu, rồi thu về pho tượng Phi Điểu, đề phòng còn có lần nữa cần xâm nhập Hắc Phong thành theo bí đạo này.
Quả nhiên, ngay sau lúc bọn Dương An rời đi không lâu, một thân ảnh đen kịt không biết từ đâu hiện lên, nhưng chỉ dừng lại vài giây, âm u cười "hắc hắc" hai tiếng rồi biến mất.
Lúc tiến vào vừa phải thăm dò lại vừa phải xử lý quái vật nên tốc độ chậm, giờ thì đơn giản hơn nhiều, hơn nữa thương thế của Trương Bá Luân cùng Giang Tiểu Ngư đã khôi phục, tuy rằng vẫn không có năng lực chiến đấu, nhưng có thể tự bước đi, khiến tốc độ cũng nhanh hơn.
- Hai vị đại nhân, đây là đồ đạc thuộc về hai người, tôi xin trả lại hai vị!
Vẫn theo đội ngũ đi tới, Dương An lấy Phi Điểu Trường Cung cùng Du Ngư Hạng Liên ra trả lại Trương Bá Luân cùng Giang Tiểu Ngư.
Trương Bá Luân Phi Điểu Trường Cung là trang bị cấp truyền thuyết, giờ cũng không còn bao nhiêu tác dụng đối với Dương An, còn chiếc vòng cổ kia thì không thấy thuộc tính, nhìn qua chỉ là đồ trang sức bình thường, bởi vậy Dương An muốn để vật quy nguyên chủ.
(Dịch: tác giả nó để chỗ này kiểu không có tác dụng mới trả, thất vọng main quá đi:]])
- Ngả Gia huynh đệ, các bạn đều là anh hùng chân chính, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, ân tình của các bạn tôi vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng, ngày sau nếu các bạn có việc gì khó khăn cứ việc tới tìm tôi, vợ chồng tôi nhất định muôn lần chết cũng không chối từ.
Trương Bá Luân cảm kích nói, cũng tiếp nhận trường cung và vòng cổ Dương An đưa. Hai đồ vật này vẫn luôn đi theo hai người, có cảm tình đặc thù trong đó.
- Phi Điểu Trường Cung cùng Du Ngư Hạng Liên đối với hai vợ chồng tôi có ý nghĩa đặc biệt, nên chúng tôi cũng mặt dày mà thu lại.
Trương Bá Luân lại nói:
- Tôi nhớ trong mật thất phía trước vẫn còn một ít đồ vật, tuy giá trị không cao, nhưng xin các bạn nhận lấy coi như để bù đắp đi!
- Ha ha!
Dương An chỉ cười đáp lại. Hắn cũng không nghĩ muốn đòi bồi thường, nhưng có dĩ nhiên là tốt rồi.
(Thất vọng tập 2:]])
Mật thất theo lời Trương Bá Luân chính là căn phòng bày biện đủ loại chai lọ. Căn phòng này từ lần đầu tiên bước vào bí đạo Dương An đã lục soát qua, không thấy có gì đáng giá, chỉ thấy Trương Bá Luân tới góc tường nhặt lên mấy viên đá không hề bắt mắt nằm trên mặt đất.
- May quá, lâu thế rồi vẫn còn!
Trương Bá Luân đưa mấy tảng đá giao cho Dương An:
- Đây là Bách Biến Ma Quáng, có thể dùng để chế tạo hoặc dung hợp vào trang bị, khiến cho trang bị có được công năng biến hóa ngoại hình. Trước kia tôi có thể vụng trộm đưa tin tình báo về liên minh là nhờ thứ này tạo ra trang bị che giấu thân phận.
- Tốt, thứ tốt!
Dương An nhìn mấy viên đá không thể bình thường hơn trong tay, không biết nói gì hơn ngoài mấy lời từ chân tâm. Bách Biến Ma Quáng đối với người chơi khác có thể là vô dụng, nhưng với Tử Thần thì lại là thứ cực phẩm để che giấu thân phận.
Không biết là hệ thống đặc ý an bài, hay là thật trùng hợp, Bách Biến Ma Quáng lớn bằng nắm tay vừa vặn có 6 viên, đủ phân cho sáu người trong đội.
Rời khỏi bí đạo, tiến vào chiến trường Chính Tà, Dương An triệu hoán Cáp Nhĩ Di Động Thành Bảo, cả 8 người cùng tiến vào bên trong bay lên không. Người chơi ở chiến trường Chính Tà có thể sử dụng Hồi Thành Quyển Trục, nhưng NPC lại không được, mà nhiệm vụ là phải đưa bọn họ trở về an toàn, tự nhiên cần đi theo cách này.
Tử hắc cự long sải cánh bay vút trong làn mây, hướng Bạch Vân thành mà tới.
Trương Bá Luân tuy rằng khôi phục bộ dáng nhân loại, nhưng vẫn chưa được minh oan, hiện vẫn là phản đồ của liên minh Quang Minh, nếu tùy tiện tiến vào Bạch Vân thành nhất định sẽ bị bắt, bởi vậy Dương An chỉ huy tử hắc cự long trực tiếp bay vào Bạch Vân thành.
Bạch Vân thành là vùng cấm bay cấm người chơi phi hành đi vào, bọn Dương An còn chưa tiến vào trên không Bạch Vân thành đã bị một đội thiên không kỵ sĩ cưỡi Sư Thứu* to lớn màu vàng bay đến chặn đường, nhưng khi thấy rõ là tòa thành chở bởi tử hắc cự long, mỗi thiên không kỵ sĩ đều cung kính xếp thành hàng hoan nghênh rồi hộ tống cả bọn đi tiếp.
(* Sư Thứu: loại thú phi hành đầu và cánh đại bàng và mình sư tử. )
Cáp Nhĩ Di Động Thành Bảo chính là "vương tọa không trung" của Đức Lan đại công tước, đương nhiên thiên không kỵ sĩ nhận ra sẽ không dám ngăn chặn, hơn nữa còn muốn hộ tống bằng nghi lễ tối cao.
Tử hắc cự long bay trên bầu trời Bạch Vân thành khiến bên dưới náo động một trận, vô số người chơi sôi nổi bàn tán xem là đại nhân vật nào tới Bạch Vân thành, khiến cho thiên không kỵ sĩ đoàn cao cao tại thượng cũng phải xếp thành hàng hộ tống.
Dương An cũng không nghĩ tới sẽ tạo thành náo động như vậy, có điều đã làm rồi thì miễn việc tính hậu quả đi.
Tòa thành di động trực tiếp đáp xuống phủ đệ của đệ ngũ chấp chính quan, nơi đó có một khoảng sân rộng lớn đủ để cự long đáp xuống.
Dương An mang theo mọi người hấp tấp ra khỏi tòa thành, mà Giang Long đã chờ sẵn từ lâu bên ngoài.
- Cha!
Giang Tiểu Ngư tức thì bổ nhào vào lòng Giang Long. Cách xa nhau vạn năm, cha con cuối cùng được gặp lại, nước mắt trên mặt cả hai không thể ngừng mà thi nhau tuôn rơi, khóc không thành tiếng.
Giang Long nhẹ nhàng vuốt tóc con gái, cánh tay không ngừng run rẩy, trên mặt lão lệ không tiếng động chảy xuôi.
← Ch. 306 | Ch. 308 → |