← Ch.094 | Ch.096 → |
Dương An vừa theo đoàn người dần dần đi tới trạm kiểm soát gần cửa thành, vừa quan sát người chơi xung quanh.
Lúc này, Lý Nhĩ Tư chi nhãn trên vai phát huy tác dụng to lớn.
Nếu như Dương An công nhiên nhìn kỹ người chơi khác, rất có thể sẽ bị người đó chú ý, thậm chí nảy sinh chán ghét, cho rằng hắn có ý đồ không tốt, mà có Lý Nhĩ Tư chi nhãn, hắn có thể không hề kiêng kị nhìn lén, không sợ bị phát hiện.
Tuy trong game, trời đã sáng hơn một giờ, nhưng quảng trường cửa Đông còn có lượng lớn người chơi chờ tổ đội, Dương An thầm quan sát, cứ năm sáu người thì có một người là thành viên gia tộc.
- Không hổ là tổng bộ liên minh Quang Minh, đầy đường là thành viên gia tộc.
Nhìn thấy những thành viên gia tộc này, tâm lý Dương An khẽ nảy sinh ý bài xích.
Kỳ thực Bạch Vân thành long xà hỗn tạp, cho dù không gia nhập gia tộc, cũng có bằng hữu trong gia tộc, nếu là người chơi bình thường sẽ rất khó đặt chân được ở nơi này.
Sắp ra đến trạm kiểm soát, Dương An thu hồi ánh mắt chuẩn bị ra khỏi thành, thì có một thanh âm gọi hắn lại.
- Tiểu huynh đệ, xin chờ chút...
Hình như là gọi mình, Dương An quay đầu, chỉ thấy một trung niên thú huyết cuồng chiến sĩ cười ôn hòa đi tới gần.
Nhìn thấy thú huyết cuồng chiến sĩ này, ánh mắt Dương An không khỏi ngưng trệ, trang bị trên người đối phương rất tốt, còn có thanh đại chùy lấp lánh ánh vàng mờ nữa, chắc chắn là vũ khí cấp ám kim, mà quan trọng nhất là thú huyết cuồng chiến sĩ này chỉ là người chơi bình thường, không có huy chương gia tộc.
Một người chơi bình thường, trừ phi có nguyên nhân đặc thù, nếu không một thân trang bị tốt như vậy, vừa ra khỏi thành có khả năng bị người đồ sát.
- Tôi?
Dương An nghi hoặc chỉ bản thân.
Người này Dương An không quen, mà sau khi chơi lại chỉ có Lô Địch biết thân phận hắn, hẳn không phải bạn bè hoặc kẻ thù trước kia.
Thú huyết cuồng chiến sĩ này chính là Thiên Hành đang khổ sở tìm cung tiễn thủ.
Thiên Hành tới gần Dương An cười nói:
- Tiểu huynh đệ, ta tên là Thiên Hành, đội ngũ chúng ta chuẩn bị tiến vào phụ cận di tích Ngã Nhĩ Đốn, không biết cậu có hứng thú gia nhập đội ngũ chúng ta không?
- Phụ cận di tích Ngã Nhĩ Đốn?
Dương An khẽ kêu lên, cũng đúng nơi hắn định đi, Lô Địch không ở đây, gia nhập một đội ngũ người chơi bình thường cũng là lựa chọn không tồi.
- Không sai, chính là phụ cận di tích Ngã Nhĩ Đốn, nơi đó đã có sẵn bãi quái, cung tiễn thủ đội chúng ta hôm nay không online, cần một cung tiễn thủ thay thế.
Thiên Hành lại nói.
Dương An không khỏi suy xét, Thiên Hành này có đội ngũ cố định, chính mình chỉ là thêm vào nhất thời, như vậy có vài việc phải nói rõ trước.
Thiên Hành cũng hiểu Dương An suy xét gì, không đợi Dương An mở miệng, hắn đã cướp lời nói trước:
- Tiểu huynh đệ, thành viên đội chúng ta đều là chức nghiệp 4x, nếu nhập đội, cậu chỉ cần dẫn quái, không cần đánh giết, chúng ta sẽ đưa cậu 100 vàng làm phí dụng, nhưng cậu sẽ không được chia vật phẩm, như vậy được chứ?
- Ha ha, nghĩ damage của một cung tiễn thủ 3x như mình không đủ sao!
Dương An khẽ cười trong lòng, cũng không cảm thấy gì, đây là cách nghĩ phổ thông, cũng không trách đối phương được.
Nghe được điều kiện Thiên Hành đề ra, Dương An cũng cảm thấy khá hợp lý, dù sao người ta cũng có đội ngũ cố định, tìm người lâm thời đương nhiên không có quyền phân phối vật phẩm, nhưng lại có tiền công, vậy là đủ rồi.
Dương An suy nghĩ một lúc, đang định đáp ứng thì bốn người chơi ba nữ một nam đi đến phía sau Thiên Hành, hẳn là đội của hắn.
- Thiên Hành đại ca, tìm được người rồi sao?
Mỹ nữ hỏa khống cười hỏi, trong ba mỹ nữ, tính tình nàng hoạt bát hiếu động nhất.
- Ừm!
Thiên Hành gật đầu lại hỏi Dương An:
- Tiểu huynh đệ, cậu cảm thấy thế nào?
Nhưng lúc này, ánh mắt Dương An lại dừng trước ngực quang minh mục sư Lam Nhị.
Chính xác là dừng trước huy hiệu 'Lam Sắc Quân Đao' trên ngực Lam Nhị.
Đầu tiên khi nhìn thấy ba mỹ nữ đi tới, Dương An cũng không tránh khỏi ngẩn ngơ, trong trò chơi, tỉ lệ người chơi nam rất cao, trong một đội có ba mỹ nữ quả thực hiếm thấy.
Dương An cũng không phải hạng bỉ ổi háo sắc, nhưng mỗi nam nhân bình thường đều có tâm yêu cái đẹp, ánh mắt tự nhiên dừng lại trên ba người chơi này nhiều một chút.
Nhưng khi nhìn đến huy chương 'Lam Sắc Quân Đao' trên ngực quang minh mục sư, sắc mặt hắn bất giác trầm xuống.
- Lam Sắc Quân Đao, thành viên chiến minh!
Dương An trong long căng thẳng.
Tuy mỹ nữ trước mặt bộ dáng ôn hòa, nhưng huy chương Lam Sắc Quân Đao kia lại gây ra phản cảm trong lòng Dương An.
Hình ảnh thành viên chiến minh gia tộc là những kẻ ức hiếp người chơi bình thường, luôn hoành hành bá đạo đã đi sâu vào tiềm thức Dương An.
Vốn tưởng đáp ứng Thiên Hành, tạm thời gia nhập đến đội ngũ bọn họ, nhưng nhìn thấy quang minh mục sư này, ý niệm này lập tức bị xóa bỏ khỏi đầu Dương An.
Thái độ của Thiên Hành vô cùng thiện ý, Dương An cũng không đến nỗi không nể mặt, sắc mặt hắn chỉ âm trầm xuống, nhàn nhạt đáp lại:
- Không được, tôi còn có việc phải làm, đi trước.
Dương An nói xong, lập tức đội lên mũ liền áo choàng che hơn nửa mặt, chui vào dòng người, tăng nhanh tốc độ ra khỏi thành.
Nghe thấy Dương An cự tuyệt, Thiên Hành cũng sửng sốt, vừa rồi hắn nhìn thấy Dương An đã nảy sinh ý muốn gia nhập, không hiểu vì sao đột nhiên thay đổi.
- Chuyện gì vậy?
Lam Nhị đi tới bên cạnh Thiên Hành khẽ hỏi, nàng cũng không biết vì nàng mà Dương An rời đi.
Thiên Hành lắc lắc đầu nói:
- Không biết, hắn đã định đáp ứng rồi, lại đột nhiên thay đổi.
- Ta biết, nhất định là hắn không đẹp trai bằng ta, cho nên tự ti rời đi.
Vũ Hàn nói đùa.
- Anh đẹp trai, đẹp trai nhất à, vậy anh đi câu dẫn mấy em gái kia đi!
Nữ hỏa khống trừng mắt nhìn hắn, âm trầm nói.
Vũ Hàn phảng phất bị khắc chế, vội vàng cười khổ nói:
- Nào dám, nào dám chứ lão bà đại nhân, trong lòng anh chỉ có mình em thôi.
- Được rồi, Vũ Hàn Vũ Dương, hai người đừng náo loạn nữa.
Sắc mặt Lam Nhị ngưng lại, nghiêm túc nói:
- Đợi mười phút nữa, nếu như không tìm được cung tiễn thủ thì thôi, năm người chúng ta tiến vào phụ cận di tích Ngã Nhĩ Đốn thôi!
Vũ Hàn và nữ hỏa khống Vũ Dương giống như nghe được mệnh lệnh lập tức dừng lại, nữ thổ khống một mực trầm mặc cũng không nhiều lời.
Xuyên qua trạm kiểm soát như đường hầm dài ba mươi mét, Dương An cuối cùng ra khỏi thành, vội vã chạy về phía đông Bạch Vân thành.
← Ch. 094 | Ch. 096 → |