← Ch.118 | Ch.120 (c) → |
Trong "Ma thần điện" hai năm qua vẫn luôn luôn tử khí trầm trầm hôm nay đột nhiên giống như đã sống lại. Từng trận cười nói khoan khoái vui vẻ từ bên trong không ngừng truyền ra, cả trên khuôn mặt những người hầu đang ra ra vào vào cũng xuất hiện vẻ tươi cười lâu ngày không có.
Trong thẩm cung to lớn, xa hoa nhất của Ngô Lai trong Ma thần điện hôm nay có những bóng hồng thấp thoáng di động, mười mấy tuyệt sắc mỹ nữ thế gian hiếm gặp, mỗi người đều có những nét đẹp độc đáo riêng đang vây chặt phía trước một chiếc giường lớn, những kiều âm nghe vui tai như tiếng chuông bạc không ngừng từ miệng họ phát ra.
Trên chiếc giường có một vị nhân huynh thân hình cao lớn, trên khuôn mặt không anh tuấn lắm có một vết sẹo dài đang yên tĩnh nằm ngủ, được nhiều tuyệt sắc mỹ nữ vây quanh như vậy hắn thật đúng là hồng phúc tề thiên.
Một mỹ nữ thanh lệ tuyệt mỹ thoát tục thân mang một chiếc váy mỏng màu xanh da trời nói với ngân phát mỹ nữ trên người đầy khí tức thánh khiết bất khả xâm phạm đứng bên cạnh nàng: "Không phải đã nói là rất nhanh sẽ tỉnh lại ư? Sao đã lâu như vậy còn..."
Ngân phát mỹ nữ thân thiết vỗ vỗ lên mặt nàng, nói: "Muội yên tâm đi, thần vương đại nhân đã nói như vậy thì tuyệt đối không sai đâu, có thể chủ nhân còn chưa phục nguyên, chàng nhất định sẽ rất nhanh chóng tỉnh lại."
Hắc y hắc phát mỹ nữ đang đứng trước giường vươn ngọn thủ nho nhỏ trắng như ngọc nhẹ nhàng vuốt mái tóc ngắn của nam tử đang nằm trên giường, lẩm bẩm nói: "Chủ nhân chàng tỉnh lại nhanh một chút a, chàng có biết rằng hai năm không có chàng thiếp và các vị tỷ muội sống như thế nào không? Nếu không phải còn có một tia hi vọng thì chúng thiếp sớm đã tự giải quyết bản thân rồi, chàng tỉnh lại mau đi a..."
Dường như là phản ứng lại lời kêu gọi thâm tình của nàng, lông mi của nam tử đang ngủ trên giường đột nhiên run run, trong tiếng hô hoán đầy kinh ngạc vui mừng của các tuyệt sắc mỹ nữ đang vây quanh hắn mở mắt.
Hắn đã tỉnh rồi
"A! Ta còn chưa chết ư, sao còn có thể gặp lại các nàng?"
Lúc ta cố gắng mở mắt thì đập vào tầm mắt trước tiên là hình ảnh các tuyệt sắc mỹ nữ đang vô cùng sung sướng không cầm nổi nước mắt, ta đầu óc còn chưa hòan toàn thanh tỉnh không khỏi lẩm bẩm tự nói.
Ta vừa mới ngồi dậy, một đạo thiến ảnh màu lam đã lao vào trong ngực ta, tiếp đó là một kiều âm vừa nức nở lại vừa sung sướng từ trong ngực truyền ra: "chàng rốt cuộc đã tỉnh rồi, muốn dọa chết người ta..."
"Là... là Tuyết nhi..."
Kiều âm vừa truyền vào tai hắn chính là tiếng nói của tiểu Tuyết nhi tâm ái, cúi đầu nhìn xuống thì quả nhiên là Băng Tuyết nhi, trong vẻ tuyệt mĩ còn có mấy phần tiều tụy đang rúc sâu vào trong lòng ta.
Ta hai tay bận bịu ôm lấy nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, nhưng một loại cảm giác dị dạng từ trong tim trào lên, dường như có chút không đúng
Mỗi một thốn trên người Băng Tuyết Nhi đều bị ta vồ về hôn hít đầy thâm tình, có thể nói ta còn quen thuộc thân thể của nàng hơn chính bản thân nàng, nhưng lúc này ôm nàng ta lại cảm thấy thân thể so với trước kia có chút khác lạ, tuy gầy đi rất nhiều khiến cho càng thêm thanh mảnh nhưng nàng lại lớn hơn không ít, đây là chuyện gì vậy?
Ta nhìn những chúng nữ chung quanh một hồi, chỉ thấy thân thể bọn họ đều hao gầy đi nhiều, trên gương mặt tuyệt mỹ tuy đầy vui mừng và hân hoan nhưng khó che đậy được vẻ tiều tụy.
Ánh mặt của ta cuối cùng dừng lại trên người Vũ y, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Băng Tuyết Nhi đang cuộn trong lòng rồi nói: "Thiên giới và ma giới đã chung sống hòa bình rồi sao? Các nàng sao lại đến tìm ta? Ha, ta còn cho rằng bản thân đã chết rồi, không ngờ còn có thể gặp lại các nàng, Lâm Toa nói không sai, ta đúng là họa hoại di thiên niên a!"
Lâm Toa luôn đứng cạnh ta hô lên một tiếng rồi lao vào trong lòng ta cùng với Bạch Tuyết nhi, nàng vừa xấu hổ vừa giận dữ, đôi môi anh đào run run cả nửa ngày không thốt ra nổi một chữ, cuối cùng nàng vì quá vui mừng mà không thút thít trong lòng ta không chịu rời ra.
Vũ Y bước về phía trước đưa bàn tay ngọc ngà nắm lấy tay ta, trong mỹ mục của nàng lấp lánh lệ quang vui mừng và đầy thâm tình, nói: "Chủ nhân, chàng không biết rằng trận chiến cuối cùng giữa ma vương và thân vương đã là chuyện hai năm trước, chàng đã ở trong dị thứ nguyên không gian phiêu lưu hai năm, mấy ngày trước được hai vị đại nhân tìm về."
Nghe vậy ta trong lòng chấn động, đầu óc mờ mịt không thể hiểu rõ những thứ phức tạp này, vội vàng hỏi: "Rốt cùng là chuyện gì đã xảy ra, nàng mau nói cho ta nghe đi!"
Vũ Y thở dài u oán, nói: "Hai năm trước lúc thấy ma vương và thần vương sẽ đồng quy vũ tận, chủ nhân người liền vứt bỏ an nguy của bản thân đem lực lượng hủy diệt mang vào dị thứ nguyên không gian, tất cả tranh đấu đều kết thúc. Chúng thiếp tin chắc chàng còn sống, sự dũng cảm quên mình của chàng đã khiến hai vị Ma Vương và Thần Vương hòa hảo lại, bọn họ liên thủ xem xét mỗi một dị thứ nguyên không gian, trải qua hai năm cuối cùng cũng tìm lại được chàng. Lúc đó nhục thể của chủ nhân đã hòan toàn tổn hại, là "ám long khải" đã bảo hộ một điểm linh hồn nguyên thần bất diệt của chàng. Sau khi mang chàng quay về, hai vị đại nhân phải dùng hết sức lực mới... mới..."
Nói tới đây nàng đã khóc không thành tiếng, những giọt nước mắt vui sướng chảy xuống cằm rồi rơi xuống áo.
Ta ôm Băng Tuyết Nhi, Lâm Toa nhị nữ từ trên giường bước xuống, cười nói: "Đã như vậy sao các nàng còn khóc? Ta quay về chẳng lẽ các nàng không cao hứng sao? Không bằng chúng ta đại cuồng hoan hảo đi, các nàng cùng nhau bồi tiếp ta!"
Nói xong hắn cúi đầu hôn lấy đôi môi anh đào của Lâm Toa, Lâm Toa đầu tiên cứng đờ nhưng sau đó lại phản ứng say xưa, thân hình uyển chuyển kề sát vào người ta, cực kỳ nhiệt liệt
Chư nữ chung quanh đều hờn dỗi mắng ta là phóng đãng, nhưng trong tâm hồn thiếu nữ là mười phần hi vọng người được ta sủng ái ở trong lòng chính là mình.
Cái hôn này cho đến lúc cánh mũi của Lâm Toa phập phòng tựa hồ như không thở được ta mời chịu rời đôi môi nàng một cách đầy thỏa mãn, thân hình của Lâm Toa mềm như bông không còn chút khí lực ngã trong lòng ta, nếu như không có ta đỡ thì chỉ sợ nàng ngay cả đứng cũng không đứng nổi.
Ta cười đắc ý liếm liếm dư hương vẫn còn đọng trên môi, mục quang tham lam chuyển sang chư nữ khác, cười tà dị: "Tiếp theo là ai? A, ta phải cân nhắc một chút."
Chư nữ nghe vậy lập tức hờn dỗi không thôi, song lúc này trên gương mặt của Vũ Y đột nhiên xuất hiện than thái dứt khoát, nàng mở miệng không hề có chút báo trước: "Chủ nhân, còn có một việc hết sức trọng yếu mà thiếp chưa nói, ta vốn định vĩnh viễn không nói cho chàng..."
Nàng còn chưa kịp nói hết thì Lỵ Vi Nhã ở bên cạnh chợt quát: "Không được nói! Vũ Y tỷ không thể nói! Bằng không...."
Hai hàng lệ từ trong mắt nàng rơi xuống, ta trọng lòng kinh ngạc khi nhìn thấy trên mặt chư nữ đã mất đi vẻ vui mừng và hoan hỉ lúc vừa rồi, thay vào đó là một vẻ ai oán và bi thảm.
"Các nàng làm sao vậy? Ai nói cho ta biết là có chuyện gì trọng yếu đang giấu ta?"
Ta ý thức được tình hình có chút bất thường, nhịn không được hỏi bọn họ.
Ngọc thủ của Vũ Y nhẹ nhàng đưa lên lau nước mặt trên mặt, nói: "thiếp thật sự không muốn nói chuyện này cho chàng nghe, nhưng thiếp không thể không nói, bởi vì thiếp không thể đối với chủ nhân chàng có chút giấu diếm. Chủ nhân trong quá trình đi khắp các dị thứ nguyên không gian để tìm chàng, thần vương đại nhân và ma vương đại nhân đã phát hiện ra thế giới nguyên bản của chàng."
Nói xong chư nữ xung quanh nhất thời phát ra một trận âm thanh "ríu rít", các nàng hiểu rất rõ rằng những lời nói của VŨ Y có ảnh hưởng thế nào đối với ta, ta vẫn luôn luôn nhớ về cố hương của mình.
Ta ngơ ngác đứng đực tại chỗ, cả Băng Tuyết Nhi, Lâm Toa nhị nữ nức nở rời khỏi lòng ta lúc nào cũng không biết, tin tức này đối với ta mà nói thật sự là quá chấn động, cố hương mà ta ngày đêm mong ngóng, nơi đó có cha mẹ ta, người thân của ta, bằng hữu của ta....
"Ngươi thật sự đã quyết định rồi chứ?"
Trong Ngự Thần điện mới lập của thiên giới, Chư Thần Chi Vương cùng Lộ Tay Pháp cùng dắt tay nhau hỏi ta.
Chư Thần Chi Vương và Lộ Tây Pháp sau khi trải qua sinh tử chi kiếp đã vứt bỏ hết tị hiềm trước đây mà quay lại với nhau, Lộ Tây Pháp đã giải tán Hậu cung chỉ còn lại Mị Lan??? Một người mà Chư Thần Chi Vương đã vứt bỏ lại có lòng đố kị với Mị Lan?? Hải thị vì đồng khuê tỉ muội, trong đoạn thời gian này vì tìm ta mà mười phần khổ sở, nhưng Lộ Tây Pháp lại cam chi như di (ngọt như đường; như ăn mật (chịu đựng gian nan, đau khổ- LV từ điển), bởi vì người chung thủy yêu thương nhất ở bên hắn
Ta kiên nghị gật gật đầu trả lời: "Đúng, ta đã quyết định rồi! Tất cả đều nhờ vào các người."
Lộ Tây Pháp nói: "Đây chính là quyết định của bản thân ngươi, sau này vô luận như thế nào đều không được hối hận nhé."
Ta nói: "Ta đã hạ quyết tâm sau này sẽ không hối hận. Nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân, các người giúp ta khai thông cửa không gian đến cố hương của ta đi."
Lộ Tây Pháp cùng Chư Thần Chi Vương nhìn nhau rồi cùng thở dài, thủ chưởng của bọn họ đánh vào nhau, "ba" một tiếng không gian nơi thủ chưởng giao nhau nứt ra thành một khe hở, xuyên qua khe hở có thể thấy một thế giới nhà cao xan xát, xe cộ đông nghịt.
Một trận tiếng bước chân hỗn loạn và vội vã đột nhiên vang lên, trong thính đường nhất thời có bóng của mười mấy tuyệt thế mỹ nữ thở hồng hộc lao vào.
Vừa thấy cánh cửa không gian của dị thế giới trên mặt của đám bị nữ lập tức hiện ra vẻ bi thương thống khổ, Á Dạ bi thương nói: "Chủ nhân, chàng quả nhiên muốn đi, muốn đi..."
Hạ Nông qùy xuống trước mặt ta, nói: "Chủ nhân, mang Hạ Nông theo, bất luận người tới đâu Hạ Nong đều muốn theo! Chủ nhân, Hạ Nông cầu xin chàng."
"Chúng ta cũng muốn đi cùng chàng, mang chúng ta theo đi..."
Ca Ny, Lỵ Vi Nhã, Băng Thanh Ảnh chư nữ đều lệ tuôn như mưa hướng tới ta cầu khẩn, Băng Tuyết Nhi và Phỉ Âu Ấ lại bám chặt lấy y phục của ta như sợ ta sẽ bỏ bọn họ mà đi.
Trong nước mắt và tiếng cầu khẩn của đám mỹ nữ, ta cao giọng nói: "Được rồi, được rồi, các ngươi đừng khóc nữa, khóc khiến tim ta phải đau xót rồi. Các nàng căn bản không cần phải như vậy, ta đính xác là muốn về nhưng tịnh không nói là sẽ không quay lại."
Nghe thấy câu này tiếng ai oán của chư nữ liền ngưng lại, Lâm Toa trong mắt đầy lệ hoa nói: "Vậy, chàng, chàng không gạt chúng ta chứ?"
Ta cười: "Các nàng ngốc này, ta sao có thế bỏ các nàng chứ, hơn nữa ta cũng không thể rời xa được thế giới này. Ta sau khi quay về gặp phụ mẫu rồi sẽ trở lại, ta còn có một ca ca và đệ đệ, bọn họ sẽ thay ta chiếu cố tốt cho phụ mẫu, nhưng ta muốn cho bọn họ biết rằng ta vẫn bình an. Ha, bọn họ nhất định sẽ không tin vào kỳ ngộ của ta đâu."
Chư nữ lúc này mới thật sự yên tâm, Băng Tuyết nhi huy động phấn quyền hung hăng đấm vào ngực ta rồi thút thít nói: "Chàng chút nữa thì dọa chết người ta rồi, phu quân xấu, ta bảo Tiểu Tuyết hoa cắn chết chàng..."
Huyền điêu thú tiểu Tuyết Hoa nằm ở cạnh chân nàng nghe thấy vậy lập tức nghiến răng nghiến lợi tỏ vẻ hung hăng, đương nhiên nó chỉ là làm ra vẻ cáo mượn oai hung mà thôi, những đau khổ mà ta đã gây ra cho nó thì chắc nó vĩnh viễn không bao giờ quên.
Áo Lệ Na nói: "Như vậy chúng ta vẫn muốn đi cùng chàng, làm con dâu sao có thể không đến bái kiến công công bà bà chứ, hơn nữa chúng ta cũng muốn tới thăm thế giới theo lời chàng kể."
Chư nữ đối với lời nàng nói đều đại biểu tán đồng, bọn họ tụ thành một đoàn không ngừng ríu rít, bàn xem lần đầu tiên gặp công bà thì phải làm thế nào để có được ấn tượng tốt, nên tặng trân phẩm gì để diện kiến mới tốt...
Nhìn đám mỹ nữ ta không khỏi lắc đầu cười khổ, tục ngữ có câu hai nữ nhân hợp với nhau thì bằng năm trăm con vịt, vậy bên cạnh ta có tổng cộng bao nhiêu con vịt đây?
Đáng thương a....
← Ch. 118 | Ch. 120 (c) → |