Vay nóng Tima

Truyện:Thánh Vương - Chương 0210

Thánh Vương
Trọn bộ 1602 chương
Chương 0210: Cắt đầu
0.00
(0 votes)


Chương (1-1602)

Siêu sale Shopee


Tịch Diệt độc vương kêu lên một tiếng thảm thiết, kinh thiên động địa. Hắn trơ mắt nhìn đầu mình rời khỏi thân thể, cảm giác kịch liệt đau đớn tràn vào trong não.

"Đầu của ta, thân thể của ta!"

Khí công toàn thân hắn trong nháy mắt bùng nổ, chuẩn bị giãy dụa đào thoát, cường giả chín lần Đoạt Mệnh cho dù bị cắt đầu cũng không chết ngay.

Người bình thường bị cắt mất đầu vẫn có thể nói thêm một thời gian ngắn, huống chi là cao thủ Đoạt Mệnh lần 9 có lực lượng sinh mệnh mạnh mẽ? Những cao thủ kiểu này có tuổi thọ đến 3000 năm.

"Còn muốn phản kháng?"

Dương Kỳ tóm lấy cái đầu của Tịch Diệt độc vương, thân hình hắn thì nổ tung, nhất thời một cỗ lực lượng vô bờ từ trên trời giáng xuống, Tịch Diệt độc vương còn chưa kịp thi triển toàn bộ lực lượng thì đầu và cơ thể đã nổ tung thành bột phấn, ba viên yêu hạch bay ra, một lần nữa rơi vào trong tay Dương Kỳ.

"Vạn Pháp hội đem thứ này cho các ngươi ư? Đáng tiếc là yếu hạch của ta có lưu chân khí lạc ấn của mình, các ngươi làm sao mà xóa được. Chờ ta giải quyết xong các ngươi sẽ tới diệt Vạn Pháp hội." Dương Kỳ thản nhiên nói, hắn nhìn thân thể Tịch Diệt độc vương hóa thành bột phấn, rồi xoay đầu lại nhìn Thiên Sát độc hoàng và các cao thủ Ảnh Độc môn khác.

"Có chuyện gì vậy?"

Lúc này Thiên Sát độc hoàng mới cảm thấy sợ hãi, ngơ ngác nhìn Dương Kỳ, hắn vạn lần không ngờ, chỉ trong nháy mắt Tịch Diệt độc vương đã bị người ta cắt đầu, thân thể nổ tung, chết ngay lập tức.

Việc này quá nhanh, với thực lực của Tịch Diệt độc vương, Thiên Sát độc hoàng có ra tay cũng phải mất năm ba chiều mới có thể đánh bại, về phần giết được đối phương cũng phải mất một số thủ đoạn.

Thế nhưng bây giờ chỉ trong nháy mắt Tịch Diệt độc vương đã chết, hoàn toàn biến mất trong thiên địa, loại tình huống này thật sự là quá mức chấn động.

Nếu không tận mắt nhìn thấy thì dù chết hắn cũng không tin.

"Giết! Bố trí độc trận, vây khốn bốn phía, không cho hắn đào tẩu, ta sẽ tự mình tới giết hắn!".

Thiên Sát độc hoàng bùng nổ, chân khí quanh cơ thể chấn động, chân khí ngưng tụ thành một con ma quỷ thật lớn sau lưng hắn, tà khí tận trời.

Con ma quỷ kia mặc chiến giáp, cầm trong tay độc mâu, mặt xanh nanh vàng, há miệng phun ra độc khí.

Sau đó, Thiên Sát độc hoàng tung chưởng đánh tới, cự chương trùm thiên, trời cao chấn động, toàn bộ ngọn núi xuất hiện vô số vết nứt.

"Vạn Độc Đại Thủ Ấn!"

Bàn tay của hắn có uy lực long trời lở đất, muốn đem nhân gian biến thành một thế giới kịch độc.

Cùng lúc đó, có rất nhiều hơn cao thủ Ảnh Độc môn tản ra, xuất pháp bảo là những cái cờ xí, trên cờ có thêu theo các loại độc thú, rết, bọ cạp, con nhện, rắn độc, rồng độc, ong độc...

Những cái cờ này bay tới giữa không trung lập tức hóa thành trăm nghìn con thú độc, tập trung vào một chỗ, biến thành một cái mạng lưới độc vật thật lớn, bao phủ cả ngọn núi.

Lập tức, trên ngọn núi xuất hiện vô số vũng bùn đen kịt, thậm chí ngay cả bùn đất cũng biến thành dịch thể kịch độc.

Đây là đại trận của Ảnh Độc môn, một khi bị nhốt ở trong đó thì cái gì cũng bị hóa thành vũng máu, tên nó là "Đại trận Hóa Huyết".

Thế nhưng, đại trận Hóa Huyết này vừa ngưng tụ thành hình, Dương Kỳ đột nhiên xông lên, tránh thoát khỏi chưởng phong của Thiên Sát độc hoàng, sau đó hai tay giao vào nhau cắt một cái!

Nhất thời, ở trong đại trận xuất hiện hai bàn tay chân khí khổng lồ, giống như thượng cổ đại đế phủ xuống thi triển thần phạt.

"Vỡ đi!"

Dương Kỳ quát một tiếng, nhất thời ầm ầm ầm ầm... vô số tiếng nổ khiến cho ngọn núi liên tục chấn động, cờ xí ngưng tụ kịch độc bị hắn đánh nát, tất cả cao thủ Ảnh Độc môn bố trí đại trận đều phun máu.

"Đây là lực lượng gì vậy?"

Một cao thủ Đoạt Mệnh lần 8 tỏ ra sợ hãi.

Thế nhưng, trong lúc này ở mi tâm của Dương Kỳ xuất hiện một con mắt dựng 2 đứng, vô số thần ngữ vang lên bên tai mỗi người:

"Người ruồng bỏ quang vinh của Chủ nhất định sẽ bị đánh chết."

Sau đó, "Chủ chi nhãn" mở ra, một luồng sáng óng ánh thần bí trong thiên địa vũ trụ, mang theo ý chí của các vị thần trên trời cao công kích đám cao thủ Ảnh Độc môn.

Tia sáng này mang theo thần uy không thể chống cự, giống như mang theo lực lượng "chư thần thẩm phán"xuyên qua quá khứ và tương lai, xuyên thủng cao thủ Đoạt Mệnh lần 8.

A!

Cao thủ Ảnh Độc môn Đoạt Mệnh lần 8 kia toàn thân bốc cháy, trở thành một ngọn đuốc sống, tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra, sau đó thân hình hắn biến thành tro tàn, hoàn toàn biến mất trong thiên địa.

"Cái gì vậy?"

Những cao thủ Ảnh Độc môn khác đều muốn bỏ chạy, thế nhưng "Chủ chi nhãn" của Dương Kỳ đã nhìn vào trên người bọn họ, to thanh âm vang vọng trong linh hồn đối phương:

"Sự thẩm phán của Chủ có mặt khắp nơi, những thứ tà ác biến chất kiểu gì cũng bị sự thẩm phán xét xử..."

Ngay lập tức, linh hồn của bọn họ bốc cháy, tạo thành vô số ngọn lửa trên bầu trời, cuối cùng biến thành tro tàn.

Chỉ trong 10 hô hấp hô hấp, hơn 10 cường giả Đoạt Mệnh của Ảnh Độc môn toàn bộ ngã xuống.

Chỉ còn lại một cao thủ truyền kỳ duy nhất, Thiên Sát độc hoàng.

"Thiên Sát độc hoàng, bây giờ đến phiên người. Ta ở đây câu cá, nhưng mà không ngờ rằng lại câu được 1 Truyền Kỳ."

Dương Kỳ nhìn Thiên Sát độc hoàng nói:

"Nói đi, tổng đà của Ảnh độc môn các ngươi ở địa phương nào? Môn chủ có tu vị gì? Ngươi là Phó môn chủ thứ 9, vậy thì trước ngươi chắc chắn có 8 đại cao thủ."

"Ngươi..."

Thiên Sát độc hoàng nói không ra lời, hắn còn tưởng mình đang ở trong mộng.

Hắn là cao thủ Truyền Kỳ, thế nhưng vẫn chưa thấy ai trong nháy mắt phá vỡ đại trận, chỉ dùng ánh mắt đã thiêu cháy người khác, nhất là đối phương chỉ là cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh, không phải Truyền Kỳ.

"Ta là Truyền Kỳ, nhưng chẳng qua chỉ là Đoạt Mệnh, cho dù có tu luyện kỳ công gì, nhưng mà khoảng cách cảnh giới vẫn là khoảng cách, không thể tránh khỏi, chết đi! Thiên Sát độc chưởng thức thứ nhất, Câu Hồn Đoạt Mệnh!"

Hắn rống lên giận dữ, tầng tầng chưởng ảnh, bài sơn đảo hải, công kích Dương Kỳ.

Dương Kỳ cứ đứng tại chỗ như vậy, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, trên người xuất hiện một luồng chân khí bảo hộ. chân khí của Thiên Sát độc hoàng đánh vào vòng bảo hộ nhưng lại không phá rách được chân khí phòng thân của Dương Kỳ.

"Thức thứ hai, Tàn Chi Đoạn Ti!"

"Đệ tam thức, Thi Sơn Huyết Hải!"

"Thức thứ tư, Phá Sát Thiên Quân!"

"Thức thứ năm, Độc Thần hàng thế!"

Thiên Sát độc hoàng thân thể như gió xoáy, chân khí cường đại hoàn toàn bảng nổ, võ học cường đại nhất của hắn đã được thi triển, trong thiên địa độc khí hình thành những cơn lốc, muốn đánh chết Dương Kỳ.

Thế nhưng Dương Kỳ vẫn giống như một tảng đá, đứng sừng sững ở giữa không trung, mặc cho ngàn vạn lần thủy triều vỗ bờ, vẫn không nhúc nhích chút nào.

Ngay khi khí tức của Thiên Sát độc hoàng lên tới đỉnh điểm, võ học được thi triển tới tận cùng, thì đột nhiên Dương Kỳ xuất thủ. Cánh tay hắn chấn động, lao ra khỏi vòng chân khí bảo hộ.

Một cánh tay cực lớn.

Máu thịt tinh thuần không có một tỳ vết, bất kỳ mỹ ngọc nào trên thế giới cũng kém xa, thậm chí là Cửu Thiên Thần Ngọc chế tạo Đại Thiên Kính cũng còn lâu mới bằng được làn da của Dương Kỳ.

Nó đã không thuộc về nhân loại, trên da của hắn xuất hiện ánh sáng thần thánh, một khi hiển thị ra ngoài, trong thiên địa đều vang lên những thanh âm thần thánh.

. Cho dù ai nhìn thấy bàn tay Dương Kỳ cũng muốn quỳ xuống cúng bái, ý niệm 8 cầu khẩn xuất hiện trong đầu.

Ngọc Tuyết

Bàn tay của hắn giống như phụ mẫu của chúng sinh đang xoa đứa con của mình, giống như chúa tể thi triển chư thần chúc phúc, sinh ra vô số phúc âm giáo hóa thiên địa.

Bàn tay của hắn chính là bàn tay của "Chú", đập xuống thì nghiêm phạt, nhưng cũng có thể diệt thế sống lại.

Thiên Sát độc hoàng mở to hai mắt nhìn bàn tay chộp tới, hắn chẳng nhìn rõ chuyện gì xảy ra thì tất cả chiếu số của hắn đều bị đánh tan.

Ầm ầm!

Bàn tay to lớn này chụp vào đỉnh đầu của hắn, khiến cho tất cả chân khí phong ấn trên người đều bị đánh tan, chân khí khổng lồ của cảnh giới Truyền Kỳ bị phong ấn trong đan điền, không cách nào vận chuyển.

Hắn bị Dương Kỳ tóm đầu, nhấc bổng lên không trung.

Hắn có cảm giác đầu mình như một quả dưa hấu, lúc nào cũng có thể bị Dương Kỳ cắt mất.

"Nói cho ta biết, sơn môn của Ảnh Độc môn ở địa phương nào? Tổng đà ở đâu? Nói!"

Thanh âm của Dương Kỳ rất ôn hòa, thế nhưng khi Thiên Sát độc hoàng nghe thấy lại giống như âm phù đòi mạng, hắn khó khăn hỏi:

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

"Dương Kỳ..."

Dương Kỳ không còn giấu diếm thân phận mình, mà thể hiện diện mạo thật, thản nhiên nói:

"Ta chính là Dương Kỳ, chắc là người cũng nghe nói tới tên ta, cũng biết ta là người như thế nào."

"Ngươi chính là quán quân đại hội luận võ của bốn đại học viện, thiên tài Dương Kỳ! Ngươi... Ngươi sao có thể đối kháng Truyền Kỳ."

Thiên Sát độc hoàng cả kinh nói:

"Ngươi tu luyện khí công gì vậy, trên đại hội luận võ mới là Đoạt Mệnh lần 6, vậy mà hiện giờ đã Đoạt Mệnh lần 9."

"bây giờ ngươi không có tư cách hỏi ta, trả lời đi." Dương Kỳ tiếp tục nói.

"Nói ra thì người sẽ bỏ qua cho ta ư?" Thiên Sát độc hoàng bình tĩnh hỏi ngược lại.

Bụp!

Ngay khi hắn vừa dứt lời, đột nhiên một cái cánh tay của hắn bị gãy lìa, máu thịt văng tứ vung, rõ ràng là bị Dương Kỳ kéo đứt, hắn kêu lên thảm thiết thế lương:

"Đau chết bản tọa..."

"Ngươi cũng có thể không nói, Vạn Pháp hội kiểu gì chẳng nói." Dương Kỳ nói: "Ta cho ngươi thêm một cơ hội, ngươi có nói hay không?"

"Chờ một chút, chờ một chút...." Thiên Sát độc hoàng đầu đổ mồ hôi, tìm cách kéo dài thời gian.

Ầm ầm!

Trong lúc hắn đang tận dụng thời gian thì một cánh tay khác của hắn bùng cháy, máu thịt bốc lên mùi khét lẹt, sau đó thân thể của hắn bắt đầu co lại, trợn mắt nhìn cánh tay bị đốt cháy biến thành tro tàn.

Trừ phi tu luyện đạt tới Bất Tử biến, bằng không không thể tái sinh được tay chân, bây giờ mà tàn phế có nghĩa là tàn phế suốt đời.

Hơn nữa, hắn là cao thủ Truyền Kỳ biến thứ nhất Huyết Phách biến, cánh tay đã được cải tạo, cho dù có chặt cánh tay của người khác gắn vào cũng vô ích, nó không hợp với cơ thể mình cho nên sẽ lập tức bài xích.

"Ta nói, ta nói!"

Thiên Sát độc hoàng hoàn toàn sợ hãi, hắn không dám... kéo dài thời gian nữa, nói liền một hơi:

"Tổng đà của Ảnh độc môn chúng ta ở trên một hòn đảo ở biển phía tây, tên là đảo Huyên, nó là một đại lục nhỏ tự di động, mục tiêu bất định, hơn nữa xung quanh có ảo ảnh, nhưng mà ta có linh phù định vị hòn đảo này."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1602)