← Ch.0307 | Ch.0309 → |
- Ngươi nói nó vì bảo vệ mình, mà phong ấn trí nhớ?
Sở Mặc có chút hồ nghi nhìn Đại Công Kê:
- Nhưng sao lại nhỏ như vậy? Nhìn qua chỉ như một tiểu cẩu mới cai sữa không lâu!Đại Công Kê lắc đầu:
- Vấn đề này kê gia cũng không rõ. Phỏng chừng cũng là một cách tự bảo vệ mình. Dù sao một vật nhỏ như vậy, dù là ai thấy cũng chẳng để tâm tới nó. Nhưng kê gia có thể khẳng định, thân thể của nó vẫn mạnh mẽ vô cùng! Không tin kê gia làm mẫu cho ngươi xem.
Đại Công Kê nói xong, đi tới nâng một chân đá Tiểu Sài Khuyển.
Ầm!
Thân thể của Tiểu Sài Khuyển bay vèo lên, ở giữa không trung phát ra tiếng thê lương, bay xa mấy trăm trượng, hung hăng ngã trên mặt đất.
Sở Mặc nhìn Đại Công Kê:
- Ngươi muốn đá chết nó sao?
Đại Công Kê cạc cạc cười quái dị nói:
- Không chết được! Yên tâm đi, nếu là cho thế tục thì đã bị kê gia đá thành bã vụn rồi!
Sở Mặc vận chuyển bộ pháp, trong chớp mắt tới chỗ Tiểu Sài Khuyển ngã xuống, phát hiện quả nhiên tiểu tử kia không bị sao, nhưng trong mắt lại tràn đầy phẫn nộ nhìn Đại Công Kê.
- Ngươi xem, thế nào hả? Kê gia nói không sai chứ?
Đại Công Kê vẻ mặt đắc ý.
- Uông!Tiểu Sài Khuyển phát ra âm thanh như trẻ đang bú, sau đó lao về phía Đại Công Kê.
Lại bị Sở Mặc cúi người cầm lên, bốn chân của tiểu tử chuyển động trong hư không, trong cổ họng phát ra âm thanh hừ hừ không phục.
- Được rồi được rồi, ngươi muốn báo thù thì bây giờ vẫn chưa được đâu.
Sở Mặc cười tủm tỉm cất Tiểu Sài Khuyển vào túi sách của mình.
Đại Công Kê trừng mắt nhìn Sở Mặc:
- Ngươi muốn thu dưỡng thứ này sao?
Sở Mặc gật gật đầu:
- Đúng vậy, không được sao?Đại Công Kê cười lạnh nói:
- Kê gia thấy ngươi đúng là chán sống! Ngươi có biết tự tôn của nguyên thú cửu giai còn cao hơn nhân loại các ngươi! Nếu có một ngày nó khôi phục trí nhớ, việc đầu tiên nó làm là giết người! Khiến chuyện này vĩnh viễn được giấu kín!
- Ngươi làm ta sợ đấy!
Sở Mặc trừng Đại Công Kê.
Đại Công Kê cười lạnh:
- Kê gia thật không có dọa ngươi, tự ngươi suy nghĩ kỹ đi. Nó là nguyên thú cửu giai! Có lực lượng mạnh nhất, trí tuệ cao nhất! Nó thậm chí có thể xé mở hư không, tiến vào Linh giới bất cứ lúc nào! Vật như vậy lại có thể là bị ngươi nuôi dưỡng như sủng vật?
- Ngươi không phải lợi hại hơn sao?
Sở Mặc nhìn Đại Công Kê nói.
- Kê gia không giống chúng...
Đại Công Kê nói được một nửa, trong giây lát kịp phản ứng cả giận nói:
- Tiểu tử, ngươi nói kê gia là sủng vật của ngươi? Kê gia liều mạng với ngươi!
Một người một kê lại tiếp tục đánh lộn.
Một hồi lâu, mãi khi mây đen hoàn toàn tiêu tan, ánh mặt trời chiếu sáng mặt đất. Mặt sông cũng gió êm sóng lặng.
Cuộc chiến bên này mới chấm dứt.
- Ngươi bỏ móng vuốt ra!
- Ngươi thu Thí Thiên trước đi!
- Ta không tin ngươi!
Song phương cũng đồng thanh.
Cuối cùng, Sở Mặc nói:
- Ta đếm một hai ba, chúng ta cùng thu!
- Một... Hai... Ba!
Móng vuốt Đại Công Kê vẫn đặt trên ngực Sở Mặc. Thí Thiên trong tay Sở Mặc vẫn còn kề trên cổ của Đại Công Kê.
- Ngươi không trọng chữ tín!
- Ngươi là con gà vô sỉ!
Một lúc lâu sau, song phương cũng mất kiên nhẫn, lúc này mới không tình nguyện thu hồi vũ khí.
Từ đầu đến cuối, Tiểu Sài Khuyển ở trong túi Sở Mặc, có nhiều lần còn ý đồ đi đánh lén Đại Công Kê. Tuy nhiên đều bị cái mỏ sắc của Đại Công Kê dọa trở về.
Khi Sở Mặc thay quần áo sạch sẽ, cùng Đại Công Kê ngồi xổm bên bờ sông, có chút bất đắc dĩ nói:
- Thật sự không thể nhận nuôi sao?
- Muốn chết thì thử xem!
Đại Công Kê cười lạnh nói.
- Nói không chừng, nó sẽ cảm kích ta, còn có thể báo ân thì sao?
Sở Mặc chưa từ bỏ ý định nói.
- Thôi ngay!
Lúc này, Đại Công Kê cũng lười trả lời hắn.
- Vậy coi như...
Sở Mặc vẻ mặt tiếc nuối thở dài một tiếng, sau đó bỏ Tiểu Sài Khuyển ra khỏi túi, thả trên mặt đất. Nhìn ánh mờ mịt của Tiểu Sài Khuyển, Sở Mặc thật lòng có chút luyến tiếc.
Không phải vì Tiểu Sài Khuyển là một nguyên thú cửu giai, quan trọng hơn là Sở Mặc rất thích chó.
Tuy nhiên Đại Công Kê nói cũng có đạo lý, khi nguyên thú bậc cao khôi phục trí nhớ, phát hiện mình bị một nhân loại coi là sủng vật thì sẽ thẹn quá hóa giận mà giết người. Chuyện này đối với tồn tại có sức mạnh như nó mà nói thì chẳng phải vấn đề to tát gì.
- Tiểu tử kia... Không phải ta không thu dưỡng ngươi mà là không có biện pháp. Sinh linh hùng mạnh như ngươi, tin là có ở nơi này cũng không ai có thể xúc phạm tới ngươi.
Sở Mặc lưu luyến nói.
Đại Công Kê ở một bên giễu cợt:
- Được rồi, khẩn trương bỏ lại nó rồi đi thôi. Ngươi cho là ai dám đả thương nó? Chỉ cần chút khí tức của nguyên thú cửu giai lộ ra sẽ khiến tất cả sinh linh đánh chủ ý lên nó bị hù chết!
Tiểu Sài Khuyển sắc mặt không tốt nhìn Đại Công Kê uông hai tiếng, thù một cước xem ra đã kết.
Sở Mặc xoa đầu Tiểu Sài Khuyển, lắc đầu, đứng lên nói:
- Chúng ta đi thôi!
Nói xong đi dọc theo bờ sông xuống hạ du. Hơn mười dặm hạ du có thể thấy mặt sông đổi hẹp. Lấy thực lực của Sở Mặc, mượn dùng mấy cây gỗ tròn là có thể trực tiếp vượt qua.
Ai ngờTiểu Sài Khuyển lại theo sau Sở Mặc.
Sở Mặc nhìn thoáng qua Đại Công Kê.
Đại Công Kê lắc đầu nói:
- Khẳng định không được, chúng ta nhanh lên đi, bỏ nó lại là được rồi!
Trong lòng Sở Mặc có chút không cam lòng nhưng cũng chỉ phải gật đầu. Vậnchuyển thân pháp, chân đạp Huyễn Ảnh Tật Phong Bộ, thân hình biến mất tại chỗ.
Đại Công Kê quác quác mấy tiếng rồi cũng nhanh chóng biến mất.
- Uông!
Tiểu Sài Khuyển như đứa trẻ kêu ô ô, thanh âm đầy sự bất lực.
Sở Mặc muốn dừng lại nhặt nó về thì đều bị Đại Công Kê dùng vẻ mặt nghiêm túc ngăn trở.
- Kê gia không phải người tốt, nhưng ngươi phải tin kê gia tuyệt không muốn ngươi chết! Ngươi muốn chết, kê gia sẽ rất lâu không được ăn Tạo Hóa Ngư!
Đại Công Kê chăm chú nhìn Sở Mặc:
- Sinh vật cấp bậc đó không phải thứ ngươi có thể nuôi dưỡng! Kê gia hoàn toàn không lừa ngươi!
- Vậy sao nó vẫn đi theo ta không rời?
Sở Mặc hỏi.
Tốc độ Tiểu Sài Khuyển không bằng Sở Mặc cùng Đại Công Kê, nhưng cũng cố gắng điên cuồng đuổi theo.
- Sao Kê gia biết được? Đại khái là trên người ngươi có mùi của chó sao?
Đại Công Kê có chút không xác định nói, vẻ mặt khá chân thành.
Sở Mặc cả giận nói:
- Lại muốn đánh nhau phải không?
Đại Công Kê cười lạnh:
- Không lấy Thí Thiên ra, kê gia cho ngươi một cái móng vuốt!
- Có gan ngươi để cho ta hai cái móng vuốt!
← Ch. 0307 | Ch. 0309 → |