← Ch.0308 | Ch.0310 → |
- Sao ngươi không chết đi?
Sau một nén nhang, Sở Mặc khiêng hai cây gỗ tròn đặt lên chỗ hẹp nhất của thượng du, ước chừng vị trí rồi quát một tiếng, dùng sức quăng vèo một cái, thanh gỗ xoay trong trong hư không, bay đi rất xa!
Giống như một cái lao chuẩn xác rơi xuống khoảng cách một phần ba chiều dài, sau đó đi xuôi dòng. Tiếp theo, Sở Mặc lại quăng tiếp, quăng tới lấp hai phần ba chiều rộng.
Làm xong, Sở Mặc bay tới chỗ hẹp nhất hạ du, lui về phía sau mấy bước. Khi hai cây gỗ tròn đáp xuống thì lăng không như bay lên, trực tiếp bay về phía lòng sông.
Huyễn Ảnh Tật Phong Bộ đang thể hiện ra uy lực vượt xa thế gian này. Đổi lại là thân pháp mạnh nhất Tứ Tượng đại lục cũng không có khả năng khiến một hoàng cấp tầng bốn đỉnh cao có biểu hiện này. Càng không cho người ta loại dũng khí này.
Khi Sở Mặc cảm thấy kiệt lực, thân hình rơi xuống thì cũng vừa lúc dừng trên một cây gỗ tròn, Sở Mặc hít một hơi, chạy vài bước rồi thân hình lại bay lên trời!
Tiếp theo, lại dừng ở một cây gỗ khác, chạy vài bước lại bay lên không... Lúc này đây, Sở Mặc đã vững vàng đứng ở bờ bên kia. Sau đó quay đầu lại, có chút đắc ý nhìn Đại Công Kê.
- Không tồi!
Đại Công Kê lẩm bẩm một câu, nó đang tán dương Sở Mặc, dù đó là chuyện không thể nào.
Tương phản, có cơ hội để đả kích Sở Mặc, nó cũng không bỏ qua.
Dường như chỉ như vậy mới có thể xoay chuyển sự thật một sinh linh cao cấp như nó đang ở bên một nhân loại.
Tỷ như hiện tại.
Đại Công Kê vẻ mặt kiêu ngạo giương hai cánh, sau đó, hai cánh nhẹ nhàng runlên.
Nó trực tiếp bay lên, nếu không nhìn kỹ dáng người, thật sự có cảm giác của Phượng Vũ Cửu Thiên.
Trong chớp mắt, Đại Công Kê dùng một tư thế duyên dáng hạ trước mặt Sở Mặc. Sau đó nghiêng đầu, thu cánh, vẻ mặt ngạo nghễ.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Đại Công Kê, Sở Mặc lẩm bẩm nói:
- Có gì đặc biệt hơn người? Biết bay thì ngầu lắm sao?
- Uông!
Đúng lúc này, bên kia bờ truyền tới tiếng chó sủa. Sở Mặc:
-...
Đại Công Kê:
-...
Sau đó bọn họ nhìn nhau, lập tức bỏ chạy như điên.
- Gâu gâu...
Tiểu Sài Khuyển ở bờ bên kia ủy khuất sủa hai tiếng, sau đó trực tiếp nhảy xuống dòng sông lớn, vẫy vùng đôi chân ngắn bơi về phía này. Dường như không đạt được mục đích thì quyết không bỏ qua.
Trong sông có một loài cá ăn thịt đang theo dõi tiểu tử này, chậm rãi bơi tới trước Tiểu Sài Khuyển, mở cái miệng lớn định cắn xuống thì toàn thân Tiểu Sài Khuyển bộc phát một cỗ khí thế vô cùng kinh khủng!Con cá lớn hơn một trượng lật bụng, bị dòng nước chảy xiết cuốn đi... Đúng là đã bị hù chết!
Đại Công Kê nói không sai, tiểu tử này khủng bố tới làm người ta sợ hãi.
Tuy nhiên nó vẫn tỉnh tỉnh mê mê cố gắng bơi sang bờ bên kia. Nhưng bị dòng nước chảy xiết đẩy đi rất xa.
Nhìn bóng dáng đã biến mất, Tiểu Sài Khuyển phát ra tiếng nức nở rất bi thương.
Sở Mặc và Đại Công Kê một hơi chạy mấy trăm dặm, sau đó mới dừng lại, Sở Mặc thở hổn hển, nói:
- Lúc này... Hẳn là không tìm được nữa chứ?
- Xem nó có muốn tìm nữa không.
Đại Công Kê buồn bực nói:
- Tuy rằng nó phong ấn trí nhớ của mình, phong ấn rất nhiều năng lực, nhưng cuối cùng vẫn là nguyên thú cửu giai, bản năng vẫn còn. Đừng nói vài trăm dặm. Cho dù là mây van dăm. Nó mà muốn tìm ngươi thì ngươi vẫn không thể trốn thoát! Hơn nữa, ngươi đừng quên loài cho am hiểu nhất món gì....
- À? Vậy làm sao bây giờ?
Sở Mặc có chút há hốc mồm, lẩm bẩm nói:
- Hơn nữa chúng ta tới nơi này là có chính sự cần làm mà.
Đại Công Kê uể oải nói:
- Nếu như vậy ngươi thu dưỡng nó đi. Tương lai có ngày khôi phục trí nhớ, hẳn là sẽ nghiêm chỉnh xuống tay với ngươi.
- À?
Miệng Sở Mặc giật giật, nhìn Đại Công Kê:
- Đúng là ngại quá, nhưng mà ngươi xác định chứ?
Đại Công Kê ngẩng đầu nhìn lên trời, vẻ mặt vô cùng tịch liêu, thản nhiên nói:
- Loại sự tình này, kê gia chưa dám xác định.
Sở Mặc nhìn Đại Công Kê nói:
- Ta nhớ ngươi có nói, nguyên thú cửu giai cảm nhận được khí tức của ngươi đều trực tiếp quỳ xuống?
Đại Công Kê vẻ mặt vô tội:
- Kê gia từng nói thế sao?
Sở Mặc thật sự mặc kệ Đại Công Kê thích khoác lác, trầm tư một chút, trong lòng không muốn bỏ qua cơ hội này mà nghĩ: Nếu tên tiểu tử kia đuổi tới thì thu dưỡng nó, ngại gì chứ?
Sau đó Sở Mặc cùng Đại Công Kê tiếp tục ra đi. Lúc này xem như đã tiến vào cảnh nội Đại Tề, phóng mắt nhìn lại là vùng quê mênh mông. Mặt trời màu vỏ quýt treo ở chân trời, lúc này màu trời đã chạng vạng.
Nhưng hai người không có ý dừng lại, tiếp tục đi theo hướng tới đô thành Đại Tề.
Ba ngày sau, Sở Mặc cùng Đại Công Kê tiến vào tòa thành đầu tiên của Đại Tề. Đây là một cổ trấn không lớn nhưng phong cảnh rất đẹp. Khắp nơi là hương vị cổ kính, người trên đường phố vẻ mặt bình tĩnh như trải qua cuộc sống an tường.
Sở Mặc tìm một gian khách điếm, Đại Công Kê biến hình ở bên cạnh Sở Mặc. Ngẩng đầu ưỡn ngực tỏ vẻ hiên ngang vẫn khiến không ít người chú ý. Tuy nhiên đại đa số đều cho Đại Công Kê là sủng vật Sở Mặc nuôi dưỡng. Tuy rằng rất ít người coi gà trống là sủng vật những cũng không có ai quá mức kinh ngạc, nhiều lắm chỉ là nhìn thêm vài lần.
Đêm đó, Sở Mặc gọi đồ ăn bảo tiểu nhị đưa lên phòng.
Đại Công Kê không có hứng thú với đồ ăn của nhân loại, nhưng lại khá thích rượu. Sở Mặc cho nó một chậu, Đại Công Kê chỉ mất vài giây đã uống cạn sạch. Ánh mắt lộ ra vẻ say sưa, nhìn Sở Mặc nói:
- Tiểu tử, ngươi tính đợi ở phàm trần bao nhiêu năm?
Sở Mặc cười khổ nói:
- Chuyện này không phải do ta muốn ở lại bao lâu mà phải xem khi nào thực lực của ta có thể đạt tới tiêu chuẩn phá giới.
Đại Công Kê có chút khinh thường nói:
- Phá giới? Tiên Thiên đỉnh cao dễ vậy sao, lấy tốc độ bây giờ, tối đa cũng phải ba mươi năm năm.
- Không dễ dàng như vậy sao.
Sở Mặc uống một chén rượu, nói:
- Ta muốn nhanh chóng đạt tới cảnh giới kia, nhưng cuối cùng cũng phải đi từng bước.
Đại Công Kê nháy mắt, nói:
- Nói cho ngươi, Hỗn Độn Hồng Lô luyện chế đan dược hoàn mỹ nhất thiên hạ! Chỗ Kê gia có phối phương, dùng xong có thể thoải mái đột phá đến Tiên Thiên!
Sở Mặc nhìn Đại Công Kê đang say, lắc đầu nói:
- Ta không có hứng thú nâng cao kiểu đó.
- Cổ hủ!
Đại Công Kê lắc đầu:
- Ngươi cũng biết, Tiên Thiên cảnh giới ở Thiên giới đều là chuyện tiểu hài tử ba năm tuổi trải qua. Bọn chúng từ nhỏ đã dùng đan dược trực tiếp cắt bỏ những giai đoạn trước Tiên Thiên.
← Ch. 0308 | Ch. 0310 → |