← Ch.1565 | Ch.1567 → |
Lần này Thiên Lộ mở ra không chỉ thành toàn cho một đám đại nhân trẻ tuổi mà cũng thành toàn cho rất nhiều tu sĩ có thiên phú hơi kém một chút. Bởi vậy, tầng Thiên của Huyễn Thần Giới cũng trở nên náo nhiệt hơn trước rất nhiều.
Lúc trước khi thành trì mới được dựng lên, rất nhiều người còn đang hoài nghi có liên quan tới Sở Mặc, hâm mộ ghen tị đủ loại. Bây giờ những kiểu nói đó gần như hoàn toàn biến mất, không hề có người đềcập tới.
Sở Mặc đi vào một tửu lâu đã hẹn từ trước, đi thẳng vào bên trong. Tiểu nhị bên trong ra đón, cười híp mắt nói:
- Khách quan chào ngài.
Sở Mặc nao nao, trước mắt lại là một tu sĩ nhân loại? Hơn nữa còn là một tu sĩ cảnh giới Chân Tiên?
Đây là tình huống gì chứ? Trong cửa hàng của thành mới Huyễn Thần Giới không phải là nên có sinh linh do Giới Linh tìm đến sao? Tại sao còn có tu sĩ nhân loại, còn rõ ràng là một Chân Tiên? Bây giờ ChânTiên đã nghèo đến mức này rồi sao?
Có lẽ là nhìn thấy vẻ mặt bất ngờ của Sở Mặc, tiểu nhị cảnh giới Chân Tiên cũng hơi ngượng ngùng. Gã gãi đầu, vẻ mặt chất phác nói:
- Ta là do cơ duyên xảo hợp, rất may mắn, ha hả, đến đúng lúc Thiên Lộ mở ra mới bước vào cảnh giới Chân Tiên, nhưng gia tộc của ta không có tiền để ta tiếp tục tu luyện, cho nên, ta chỉ có thể tới nơi này.
Tiểu tử tuổi vừa nhìn qua có vẻ không lớn, Sở Mặc dùng Thương Khung Thần Giám quét qua gã, thoáng kinh ngạc. Đây lại là một tu sĩ có huyết mạch màu xanh thượng phẩm, hơn nữa còn có thể chất đạo cảnh. Không trách, có thể từ cảnh giới Đại La Kim Tiên bước thẳng vào cảnhgiới Chân Tiên. Hóa ra cũng là một thiên tài chính cống.
Nhân tài trong Thiên giới quả nhiên nhiều lắm, chẳng qua không phát hiện ra mà thôi.
Sở Mặc ngẫm nghĩ một chút, cười nói:
- Không sao, cho dù dựa vào cách gì, chỉ cần dựa vào hai tay của mình, không làm chuyện ác thì tốt rồi.
Tiểu nhị nở nụ cười thật thà chất phác:
- Cảm ơn ngài đã cổ vũ, chuyện xấu ta không dám làm.
- Ừ, ta tin, một ngày nào đó ngươi sẽ trở thành cao thủ thật sự.
Sở Mặc vỗ vỗ bả vai tiểu nhị, sau đó đi thẳng vào bên trong.
Tiểu nhị nở nụ cười, vui vẻ cực kỳ. Những người trước đó tới nơi này sau khi phát hiện gã là tu sĩ nhân loại, tuy là cũng tò mò với gã nhưng càng nhiều hơn là sự khinh thường khắc sâu tận xương cốt. Cho nên hôm nay nhìn thấy Sở Mặc khiến gã có cảm giác gặp được tri âm.
Nhưng mà sau khi gã phục hồi lại tinh thần mới chợt kinh hãi: Đối phương hình như cũng là một Chân Tiên? Nhưng vì sao ta đối mặt với hắn dường như đang đối mặt với một trưởng bối? Không không không, không chỉ là cảm giác đối mặt với bề trên, thậm chí còn có cảm giác đốimặt với cao thủ tuyệt thế.
Như một tiểu tử không có tiếng nói.
Chính là loại cảm giác này!
Đúng rồi, người kia đi đâu?
Tiểu nhị chuyển mắt nhìn về phía yêu tinh hóa thành bồi bàn, trên mặt của yêu tinh đó nở nụ cười quái dị.
Tiểu nhị không biết thân phận của Sở Mặc, nhưng yêu tinh đó cảmnhận được. Chúng nó vốn dĩ cũng ít nhiều khinh thường tiểu nhị này từ trong xương tủy, nhưng bây giờ, thái độ của cả đám đều đã thay đổi.
- Ngươi đã gặp được đại nhân vật rồi.
Một yêu tinh hóa thành cô gái, mỉm cười nói.
- Đúng vậy đó, hắn vào gian phòng của Thái Điệp Tiên Tử.
Một yêu tinh hóa thành cô gái khác nói.
- Hắn là đại nhân vật thật sự, quen với hắn mới có lợi với ngươi.
Yêu tinh hóa thành cô gái lúc trước nói thêm. Tiểu nhị gãi đầu, trong lòng tự nhủ: Đại nhân vật gì chứ, các người đang nghĩ ta không biết sao?
Trong gian phòng.
Thái Điệp Tiên Tử nhìn Sở Mặc, trên mặt là vẻ phức tạp. Cười nói tự nhiên, tự tay rót một ly trà cho Sở Mặc, nói:
- Năm đó từ biệt, không tưởng được tốc độ tăng lên của Sở công tử không ngờ lại nhanh tới mức này, thiếp thân vẫn là một tu sĩ bình thường nhưng công tử đã đứng trên đỉnh của đỉnh, đã trở thành cự phách trẻ tuổi thật sự rồi. Thật là đáng mừng. Sở Mặc nhìn Thái Điệp Tiên Tử, mỉm cười nói:
- Tiên tử là đang giễu cợt ta sao? Tiên tử đã trở thành Đế Chủ trẻ tuổi, mà ta còn đang là Chân Tiên.
Thái Điệp Tiên tử cười gượng nói:
- Ta đây là tu sĩ cảnh giới Đế Chủ tam trọng thiên, ở trong mắt công tử là cao thủ sao? Cảnh giới Chân Tiên này của công tử ai dám thật sự cho là như vậy chứ?
Sở Mặc cười ha hả:
- Được rồi, chúng ta đều rất ưu tú. Ta hôm nay tìm cô là có chuyện quan trọng.
- Đúng vậy, không có việc quan trọng, công tử sao nghĩ đến Thái Điệp chứ?
Vẻ mặt Thái Điệp Tiên Tử u oán, nói.
Khóe miệng Sở Mặc giật giật, trong lòng tự nhủ: tỷ tỷ ta với cô vẫn không thể nào nghiêm chỉnh được hả? Nhưng lời này Sở Mặc sẽ không nói ra miệng. Hắn nhìn Thái Điệp Tiên Tử, nghiêm túc nói:
- Ta muốn biết Hồ Điệp cốc ở đâu.
Sự u oán trên mặt Thái Điệp Tiên Tử lập tức biến mất không còn, nghiêm túc nhìn Sở Mặc, hơi giật giật đôi mi thanh tú, hạ giọng nói:
- Tuy rằng đã lâu không gặp nhưng ta vẫn luôn quan tâm hướng đi của huynh, trong khoảng thời gian gần đây, huynh hành tung bất định, tin tức không nghe thấy. Nhưng Thiên giới lại xảy ra rất nhiều chuyện. Ta nghe nói... Có một vài gia tộc, đã hoàn toàn nhập ma, sau đó, những gia tộc này hoặc là bị trấn phong, hoặc là bị giết, huynh đang làm chuyện này đúng không?
Thật sự là một người con gái cực kỳ mẫn cảm, cũng rất thông minh, thông qua một ít tin tức đã có thể suy đoán gần đúng với sự thật. Nhưngmà nàng ấy cũng đoán sai dụng ý của Sở Mặc, còn chưa đoán đúng toàn bộ, bởi vì vẫn còn điều khác nữa.
Sở Mặc gượng cười nói:
- Cô yên tâm, ta muốn đi Hồ Điệp cốc, cũng không phải muốn đi tìm phiền toái.
- Hả?
Thái Điệp Tiên Tử nhìn Sở Mặc chăm chú, nhẹ giọng nói:
- Hồ Điệp cốc từ trước đến nay không tranh quyền thế, là sự không tranh quyền thế thật sự, chưa bao giờ tham gia vào những chuyện trong thế tục. Bọn họ xem như hoàn toàn bế quan, công tử muốn tìm Hồ Điệpcốc có thể nói mục đích trước hay không?
Sở Mặc ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Chuyện có liên quan đến một La Thiên Phá Diệt Pháp Trận cuối cùng.
!!!
Thái Điệp Tiên Tử lập tức hít một hơi khí lạnh, trừng lớn hai mắt, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Sở Mặc:
- Huynh đừng làm ta sợ, huynh nói là một La Thiên Phá Diệt Pháp Trận cuối cùng là ở Hồ Điệp cốc?
- Không phải ý đó.
Sở Mặc lắc đầu cười khổ:
- Mà là bên trong Hồ Điệp cốc có người biết tin tức này.
Thái Điệp Tiên Tử nhíu đôi mi thanh tú, nhìn kỹ nét mặt của Sở Mặc, thật lâu sau, mới sâu kín nói:
- Huynh nói là Hồ Điệp Tiên Tử sao?
← Ch. 1565 | Ch. 1567 → |