← Ch.1765 | Ch.1767 → |
Theo lời của Tử Đạo, thứ này rất đắt? Tâm tư Sở Mặc lay động, chắp tay:
- Đa tạ Tử Đạo huynh nhắc nhở
Tử Đạo khoát tay:
- Đừng ngại, theo lời bọn họ thì có thể thấy huynh cũng là người khá thú vị, ta đây rất thích kết bằng hữu với những người thú vị. Nhưng Lưu Vân Phong đã giành trước một bước, nhưng không sao, khi nào huynh thành đạo rồi, ta lại đến tìm huynh!
Tử Đạo nói xong, thân hình loé lên một cái, biến mất trong nháy mắt.
- Tử Đạo...
Sở Mặc lẩm bẩm cái tên này, sau đó thở phào một hơi, nói thật, vừa rồi hắn luôn đề phòng, chỉ sợ đối phương đột nhiên ra tay với hắn. Đây không phải là lòng dạ tiểu nhân gì đó, đối phương thực sự quá hùng mạnh! Ở một nơi như sân thí luyện này, thật sự chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Nhưng mà người này quả thực khá thú vị, lại công khai nói tên của hắn là tên giả, còn cười nhạo cái tên giả của chính mình nữa.
Lâm Hắc! Cái tên này không hay sao? Sở Mặc mặt nhăn mày nhíu, bản thân hắn cảm thấy rất hay mà. Sở Mặc ngẩng đầu nhìn thoáng qua, hồi lâu cũng không thấy có động tĩnh gì, phía dưới hồ Luân Hồi cũng dần khôi phục lại sự yên ả, trong lòng hắn phỏng đoán có lẽ sẽ không có sinh linh gì đó lại tấn công một lần nữa. Vì thế lại lấy ra Thương Khung Thần Giám, bắt đầu hút nước từ hồ Luân Hồi.
Vừa rồi may mà hắn không nghe lời Thương Khung Thần Giám, nếu không hiện tại hắn đã bị Tử Đạo thu phục rồi. Nếu như vậy, ngay cả Thương Khung Thần Giám cũng sẽ rơi vào tay đối phương!
Sở Mặc không dám liên tưởng hậu quả ra sao, kết quả của việc thử nhân tính thường sẽ chuốc lấy kết cục thất vọng. Hắn không dám hyvọng gì vào việc người khác nhìn thấy Thương Khung Thần Giám cấp tổ khí mà không động tâm.
Quả nhiên nơi này yên ả hơn rất nhiều rồi, sau khi Thương Khung Thần Giám hút nước hơn nửa canh giờ, bên trong đã hình thành mặt nước giống như biển lớn mênh mông.
Tất cả đều là nước của hồ Luân Hồi!
- Thế này có lẽ là đủ rồi.
Sở Mặc lẩm bẩm một câu, nếu để người khác nhìn thấy hắn lấy đi nhiều nước hồ Luân Hồi như vậy, nhất định sẽ bị cả kinh đến mứckhông nói nên lời. Nhất định sẽ nghĩ: Huynh đệ, huynh đây là muốn làm gì thế? Muốn tự mình làm ra một cái biển Luân Hồi sao?
Nước hồ Luân Hồi vô cùng vô tận. Bị Sở Mặc lấy đi nhiều như vậy, nước ở nơi này lại không vơi đi chút nào. Quả nhiên ẩn chứa huyền ảo.
Nhưng Sở Mặc tạm thời cũng không có hứng thú đi tìm hiểu nghiên cứu về bí mật ẩn giấu trong hồ Luân Hồi, hắn bay thẳng về phía sông Luân Hồi.
Không còn kẻ chắn đường Lưu Vân Phong, sông Luân Hồi cũng khôi phục bình thường, đám Chí Tôn trẻ tuổi liên tục bay về phía bênnày, đại đa số đều tập trung ở chỗ Nhân bảng, nghiên cứu tỉ mỉ, chỉ có rất ít người tụ tập ở trước bia đá của Địa bảng. Chỗ Thiên bảng căn bản chẳng có ai tới.
Lúc Sở Mặc đi ra từ vực thẳm Luân Hồi, cũng dẫn tới sự chú ý của một vài người, nhưng đại đa số, sau khi liếc mắt nhìn hắn, liền chuyển mục tiêu về hướng khác.
Sân thí luyện quả thực rất tàn khốc, giết chóc là chuyện rất bình thường. Nhưng nói thật, tuyệt đại đa số Chí Tôn trẻ tuổi cũng chẳng có bao nhiêu hứng thú đối với việc giết Chuẩn Chí Tôn cấp bậc không bằng mình. Bọn họ muốn đấu với người cùng cảnh giới với mình, hoặc tốtnhất là cao hơn mình một chút!
Chỉ có như vậy mới có thể có được thu hoạch khổng lồ giữa lúc nguy hiểm sống chết! Mới có thể hoàn toàn phát huy tiềm lực của bản thân một cách triệt để. Mới có thể tìm ra thứ còn thiếu trong đạo hạnh của bản thân.
Nhưng cũng có vài Chí Tôn sau khi nhìn thấy Sở Mặc xuất hiện, đã trao đổi ánh mắt với nhau.
Sở Mặc cũng chú ý đến mấy người đó, nhưng hắn vờ như không thấy, bay thẳng ra khỏi sông Luân Hồi. Hắn đã lấy được nước hồ LuânHồi, xem như là đã thực hiện được một tâm nguyện từ rất lâu rồi. Hiện giờ lại nghe Tử Đạo nói Tạo Hoá Ngư rất đắt tiền, cho nên, Sở Mặc muốn tìm hiểu cụ thể một chút. Nhưng chuyện này cũng có thể thư thả để sau này làm. Dù sao Tạo Hoá Ngư ở trong tay mình, cũng không trốn thoát được. Hiện tại việc quan trọng nhất đối với Sở Mặc chính là thành đạo!
Trừ chuyện đó ra, tất cả đều là chuyện nhỏ.
Sở Mặc đã cảm nhận, cũng như đã trải qua sự tàn khốc của sân thí luyện. Cảnh giới Chuẩn Chí Tôn ở nơi này quả thực rất bất tiện. Dường như lúc đối mặt với hắn, bất cứ Chí Tôn trẻ tuổi nào cũng sẽ có cảm giácưu việt cao cao tại thượng.
Sở Mặc không hề để ý đến chuyện này, nhưng hắn lại không muốn đi đến đâu, cũng bị người khác quấy rầy đến đó.
Tựa như hiện tại!
Sở Mặc vừa mới bay ra khỏi sông Luân Hồi còn chưa đến một nén nhang, phía sau liền có ba bốn thân ảnh bám theo.
Những người này đều là những người lúc trước chưa rời đi, luôn chờ hắn ở sông Luân Hồi. Đương nhiên mục đích là gì không cần nói cũngbiết.
Trong chớp mắt, Sở Mặc bay ra rất xa, tựa như hoàn toàn không nhận thấy sự tồn tại của đám người kia. Phương hướng của hắn chính là hung địa thứ năm!
Trong lòng Sở mặc hơi tức giận, cau mày, tăng tốc bay về phía hung địa thứ năm. Gần như là chỉ trong nháy mắt, thân hình của hắn đã biến mất trong hư không.
- Hắn phát hiện ra rồi!
- Hắn muốn chạy!
- Ngăn hắn lại!
- Thế này có gần quá không?
Trong con ngươi của bốn tu sĩ trẻ tuổi cảnh giới Chí Tôn loé lên hào quang âm u lạnh lẽo, bọn họ cũng lập tức tăng tốc, nhưng lại trao đổi với nhau.
- Trông chừng hắn đấy, trấn áp loại tu sĩ cảnh giới này, đối với mấy huynh đệ chúng ta, cùng lắm là chuyện trong giây lát. Một thanh niên có cái mũi ưng lạnh lùng cao ngạo nói.
- Hắn cũng đâu có yếu như vậy.
Một Chí Tôn trẻ tuổi thoạt nhìn chỉ khoảng mười bảy mười tám nhíu mày nói.
- Chúng ta cùng ra tay, căn bản không để hắn có cơ hội phản kháng.
Thanh niên mũi ưng nói.
- Nếu như bị người khác phát hiện... nói cho Lưu Vân Phong biết...
Một người khoảng hai tư hai lăm tuổi, tướng mạo tuấn mỹ thậm chí nhìn qua có chút giống nữ tử cũng lo lắng góp lời.
- Huynh đệ, nếu như ngươi không dám, thì có thể rút lui!
Thanh niên mũi ưng lạnh lùng nói.
- Ta cũng chỉ nói vậy thôi.
Thanh niên tuấn mỹ cười ngại ngùng, dường như không hề tức giận.
Lúc này một nam tử gầy gò khá trầm mặc ít lời nhìn về hướng Sở Mặc chạy trốn, nhíu mày:
- Tên tiểu tử kia, thật đúng là loại đi tìm đường chết bằng đủ mọi cách, để thoát khỏi chúng ta, không ngờ lại đi tới hung địa thứ năm rồi.
- Hắn tưởng rằng hắn có thể bước vào hung địa thứ năm trước chúngta sao?
Chí Tôn mười bảy mười tám tuổi cười lạnh.
Thanh niên mũi ưng hừ lạnh một tiếng:
- Tăng tốc, trước khi hắn trốn đi, phải chặn giết được hắn!
← Ch. 1765 | Ch. 1767 → |