← Ch.1766 | Ch.1768 → |
Bốn Chí Tôn trẻ tuổi giống như bốn đường cầu vồng, đạp trên hư không đuổi theo hướng của Sở Mặc.
Sở Mặc quay đầu liếc nhìn hư không xa xa, trong lòng lặng lẽ tính toán một chút, từ chỗ của hắn đến hung địa thứ năm, chí ít còn cần thời gian nửa ngày. Nhưng bốn người ở phía sau kia, muốn đuổi kịp hắn, phỏng chừng hơn một canh giờ là đủ rồi.
Nếu là một... cho dù là hai kẻ, ta cũng dám đọ sức với bọn họ một chút. Sở Mặc tiếc nuối nghĩ. Vấn đề là đối phương có bốn người! Bốn Chí Tôn trẻ tuổi! Dù gì, đó cũng là tu sĩ thành đạo. Nếu bốn người cộng lại, một mình hắn căn bản không thể ứng phó nổi. Cho dù có thể liều chết với một hai người, cuối cùng cũng chắc chắn gặp nạn. Phải mạo hiểm sử dụng phân thân.
Nhưng Sở Mặc không muốn tần suất sử dụng phân thân quá cao, như vậy khó bảo đảm lúc nào đó lỡ tay để một người chạy thoát, vậy sẽ gây nên náo nhiệt rất lớn. Phân thân này của hắn là Chí Tôn đỉnh cao, có tư cách bước vào danh sách mười cao thủ mạnh nhất Thiên bảng. Một khi truyền ra ngoài, hắn sẽ tiếng tăm lẫy lừng.
Sở Mặc không sợ gì khác, chỉ sợ bản thân quá nổi danh. Bởi vì những người có ý đồ riêng ở nơi này thật sự quá nhiều. Chỉ riêng con cháu của La Thiên hoàng tộc, đã không biết là bao nhiêu! Người có quan hệ với bọn họ càng nhiều vô số kể.
Cho dù Sở Mặc nhìn ra tấm lòng chiêu dụ của Lưu Vân Phong và Tử Đạo, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể làm bằng hữu với bọn họ. Về phần gia nhập vào thế lực của đối phương... vẫn là đừng lừa bịp người ta. Những người đó căn bản không biết có quan hệ với hắn thì sẽ đối mặt với cái gì.
Đối với Sở Mặc mà nói, thân phận của hắn vẫn là có thể giấu được một ngày thì tính một ngày. Nhưng trong lòng Sở Mặc biết rõ, thân phậnthực sự của hắn sớm muộn cũng có một ngày không giấu được nữa. Trừ phi bắt đầu từ bây giờ hắn không tu luyện nữa, cũng không đi đột phá, tìm một nơi ở vũ trụ xa xôi, một nơi chỉ có phàm nhân thế tục, phá bỏ một thân đạo hạnh của chính mình, sống cả đời trong yên lặng.
Nhưng đối với Sở Mặc sống như thế khác gì đã chết?
Trong mắt những đấng tối cao kia hiện tại hắn vẫn còn quá non yếu, không thể gây nên sự chú ý quá lớn, cho dù lần đó hắn thành đạo, cũng chỉ cần một đấng tối cao triển khai một đạo sát niệm là xong. Trong mắt những bọn họ hắn chỉ giống như con kiến. Đấng tối cao chân chính căn bản sẽ không quá để hắn ở trong lòng. Cho dù hắn thành đạo bước vàocảnh giới Chí Tôn, cũng sẽ không gây nên động tĩnh lớn.
Nhưng nếu như hắn thành Thánh... vậy thì không giống với lúc trước nữa!
Đến lúc đó, đừng nói La Thiên hoàng tộc sẽ đưa ra lựa chọn thế nào, nói không chừng ngay cả những đấng tối cao kia cũng sẽ đích thân ra tay. Cho dù bọn họ không ra tay, thì những cao nhân cảnh giới Đại Thánh kia cũng nhất định sẽ ra tay.
Sở Mặc chỉ hy vọng ngày đó đến muộn một chút. Chí ít cũng để hắn tìm kiếm một cơ hội tự vệ. Hắn không tin Thần Phật khắp nơi đều muốngiết hắn! Cho dù đã đạt tới loại cảnh giới tối cao kia, cũng chưa chắc đều có chung một quan điểm về tương lai?
Nói sự xuất hiện của hắn có thể làm hỏng đạo hạnh của đấng tối cao, làm sụp đổ thế giới này.
Đây không phải là bịa đặt sao?
Thái thượng trong truyền thuyết, chỉ cần một ý niệm trong đầu thì có thể phá vỡ toàn bộ La Thiên đại vũ trụ. Nhưng ngài đã làm như vậy sao? Lẽ nào thành tựu tương lai của Sở Mặc ta còn có thể vượt qua Thái thượng hay sao? Có lý nào ta lại ra tay với các ngươi? Lý do gì khiến taphải phá huỷ đạo hạnh của các ngươi?
Thật là không hiểu ra sao cả!
Chuyện bi ai nhất trong đời người cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi, ngươi còn chưa ra đời, đã có người nói về sau ngươi sẽ huỷ diệt cả thế giới... chuyện này quả thực quá sai lầm rồi.
Trong lòng Sở Mặc nghĩ đến những việc này, chân lại không hề chậm chạp, cả thân thể nhanh chóng xẹt qua hư không, không để lại chút dấu vết nào!
- Tên tiểu tử kia nhanh thật!
Con ngươi của Chí Tôn bộ dạng thiếu niên mười bảy mười tám tuổi loé ra vẻ kinh ngạc:
- Cái tên Lâm Hắc này, tuy rằng thích tìm đường chết, nhưng thực lực thật không tầm thường!
- Lâm Hắc cái con khỉ, ngươi thấy qua có người tên thế này sao?
Thanh niên mũi ưng cười lạnh.
Chí Tôn bộ dạng thiếu niên hơi ngẩn ra, nói:
- Cũng đúng, nhưng ta nghe nói Tử Đạo đệ nhất Thiên bảng cũng là một cái tên giả. Hắn không phải họ Tử.
- Không phải ai cũng có thể mang họ Tử đâu.
Chí Tôn dáng vẻ có phần gầy gò kia dường như biết chút gì đó.
Y cùng mũi ưng đều đến từ La Thiên Tiên Vực. Chí Tôn bộ dạng thiếu niên và Chí Tôn tuấn mỹ có chút nữ tính kia thì đến từ bảy đại vực phía dưới, xem như là nương nhờ vào hai người Chí Tôn mũi ưng và Chí Tôn gầy gò.
Mũi ưng gật gật đầu, nói:
- Có điều, ta nghe nói, mẫu thân y họ Tử!
Chí tôn bộ dạng thiếu niên và Chí Tôn dung mạo tuấn mỹ đều nhịnkhông được hít một hơi khí lạnh, sau đó khoé miệng giật giật, liếc mắt nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy một chút dao động từ trong mắt của đối phương.
Họ Tử, dường như cũng chẳng có gì đặc biệt, thoạt nhìn không khác gì những họ lớn như Trương, Vương, Lý, Triệu, thậm chí nó còn có chút xa lạ, một số người cũng chưa từng nghe qua dòng họ này. Nhưng đám thiên kiêu trẻ tuổi đỉnh cao đến từ các đại vực này sao có thể chưa từng nghe qua?
Họ Tử cùng với các họ Cơ, Khương, Chung đều là dòng họ quý tộc ở La Thiên Tiên Vực. Quý tộc này không phải là quý tộc của phàm nhânthế tục. Mà là kể từ ngày khai thiên lập địa thì đã có những dòng họ này rồi. Mấu chốt là những dòng họ này luôn đại diện cho sự tồn tại mạnh nhất của toàn bộ La Thiên đại vũ trụ!
Nghe nói hiện giờ những đấng tối cao kia hầu như đều là những người xuất thân từ mấy dòng họ quý tộc này. Đương nhiên, dính đến đấng tối cao, thì sự thật giả của chuyện này rất khó khảo chứng rồi. Nhưng không ai có thể phủ nhận, những dòng họ quý tộc này đều có ảnh hưởng cực lớn ở La Thiên đại vũ trụ.
Sân thí luyện kỳ thực rất tàn khốc, giết chóc khắp nơi, nhưng một khi gặp phải người của những dòng họ này, tuyệt đại đa số thiên kiêu trẻtuổi, cho dù thắng trong lúc chiến đấu, cũng chưa từng hạ tử thủ.
- Được rồi, chúng ta đừng thảo luận mấy chuyện vô vị này nữa, chẳng liên quan gì đến chúng ta.
Con ngươi của mũi ưng loé lên, thế giới trong mắt y đang biến đổi, hiện giờ, trong đôi mắt y hai thế giới kia đang bị huỷ diệt.
- Trong thời gian một nén nhang, thì có thể đuổi kịp hắn.
Chí Tôn gầy gò lạnh lùng nói.
← Ch. 1766 | Ch. 1768 → |