← Ch.0500 | Ch.0502 → |
Hoặc là quần áo hoa lệ, hoặc là khí tức cường hãn, hoặc là lạnh lùng cao ngạo, gần ngàn người gồm những khách nhân Vân cấp ở Phi Vân Các cùng với những ở Phi Vân Các bị nghi là cao thủ thần bí đều đứng đó.
La Phong lẫn trong đám người hướng mắt ra xa.
Các chủ Phi Vân Các để lấy lòng đang đứng khúm núm cạnh một tướng quân lực lưỡng bưu hãn, với năng lực cảm ứng khí tức của La Phong, hắn có thể phán định tướng quân đó hẳn là cấp Vũ Trụ bậc chín.
- Thạch Phong tướng quân, mọi người tới cả đây rồi.
Kia Các chủ nói ngay.
- Ừm.
Thạch Phong Chiến hừ mũi, lập tức hai luồng hào quang lạnh lẽo nhìn lướt xuống phía dưới.
"Thạch Phong Chiến? " Phía dưới La Phong lẫn trong đám người lỗ tai máy động, trong lòng vui vẻ. Mình còn chuẩn bị nghĩ biện pháp để biết Thạch Phong Chiến trông như thế nào, đừng để đến lúc đó chọn lầm đối thủ. Bây giờ lại thấy rõ rồi.
- Đêm qua, trong số các ngươi ai xông vào phủ đệ Thuần Vũ gia tộc?
Thạch Phong Chiến quát lạnh.
Phía dưới đám gần ngàn người lai lịch đều không bình thường bảo trì vẻ trầm mặc, không có ai lên tiếng.
Thạch Phong Chiến ngồi trên con thú hoang Thanh Giáp Xà Long, không ngừng nhìn lướt xuống mỗi một người phía dưới. Đột nhiên hắn chỉ về phía một nam tử xa xa, mặc hắc bào, vẻ mặt âm lãnh, quát:
- Tên gia hỏa hắc bào kia, lát nữa đem đi.
- Dạ!
Hai phó tướng đứng cạnh đều đáp.
- Tướng quân!
Nam tử âm lãnh hắc bào trông mặt rất khó chịu, mở lời hô
- Tướng quân, ta vừa đến từ Loạn Dương Lĩnh...
- Đừng nói nhảm nữa.
Thạch Phong Chiến cười lạnh một tiếng
- Thực lực của ngươi, ăn mặc của ngươi, không thể không làm ta hoài nghi ngươi là hung thủ xông vào Thuần Vũ gia tộc. Ừm, tên gia hỏa vóc dáng cao cao, đầu tóc bờm xờm, cũng đưa đi. Tên tiểu gia hỏa trốn ở góc ngoài cùng gầy gò như sắp chết ấy, mang đi luôn.
- Ngươi!
- Hắn!
- Mặc áo bào trắng.
- Tóc lam.
Thạch Phong Chiến liên tục điểm hơn mười người. Hơn mười người đều là những nhân vật thực lực rất mạnh, phần lớn đều là cấp Thiên Không đỉnh cao, thậm chí còn có hai cấp vũ trụ.
- Cả tên thanh niên tóc đen nữa, thực lực mạnh lắm, mang đi.
Thạch Phong Chiến chỉ vào La Phong, làm La Phong nhướng mày. Tại Huyết Lạc Thế Giới, vì không có dụng cụ thăm dò thực lực, thuần túy chỉ dựa vào năng lực cảm ứng, với ý thức và ý chí của La Phong, hắn đã thu liễm che dấu khí tức thực lực, cố ý phóng thích khí tức đại khái cấp Hằng Tinh đỉnh cao.
Không ngờ, vẫn bị điểm danh.
- Được rồi, tổng cộng 58 tên, hung thủ rất có thể trong số 58 người này. Toàn bộ đưa đi, áp về đại lao!
Thạch Phong Chiến vung tay lên.
La Phong cũng không phản kháng, đi theo 57 người khác, cùng bị quân đội áp giải về. Nói về thực lực, La Phong tin chắc có thể tiêu diệt được bọn người Thạch Phong Chiến. Vì chắc chắn mười phần, nên hắn đương nhiên cũng rất thoải mái, không đến thời khắc cuối cùng, căn bản không cần phải đại khai sát giới công khai.
- Thạch Phong tướng quân làm gì thế, như vậy mà là bắt hung thủ à? Chạy đến Phi Vân Các chúng ta tìm được một đám khách nhân, tùy tiện xem ai không vừa mắt, cứ chỉ đại vài người, cái này mà kêu là bắt hung thủ sao?
- Ngươi ngu quá, Thạch Phong tướng quân là Thạch Phong gia tộc, Thuần Vũ gia tộc mất mặt, Thạch Phong gia tộc mừng còn không kịp, sao có thể đi bắt người? Nếu thật sự muốn bắt người, đêm ngày hôm qua nên tra xét chứ, sao chờ tới bây giờ. Thuần túy là ứng phó, làm hình làm dáng mà thôi. Nhưng, 58 người đó đúng là xui xẻo.
Bên trong Phi Vân Các, rất nhiều người đều thảo luận rì rào.
Yến Cương Thành, trong ngục tướng quân phủ.
La Phong và 57 người cứ thế bị chia ra những tốp năm sáu người, lần lượt bị giam vào các nhà tù. Nhà tù ở Huyết Lạc Thế Giới được dùng đá đặc thù kiến tạo, những hòn đá có thể còn sót dưới bản nguyên năng lượng của Vũ trụ và trọng lực siêu cường, đặc biệt được tuyển những loại rất cứng rắn, đủ để chống đỡ được công kích của cao thủ cấp Thiên Không (cấp Hằng Tinh).
- Xui quá. Ngày mai ta còn phải ra ngoài gặp Vương gia chủ. Bây giờ phải làm sao?
Trong nhà tù La Phong, tổng cộng có sáu người. Một tên hán tử mập mạp quần áo hoa quý lắc đầu thở dài, thanh âm rất lớn. Chung quanh cả những nhà tù khác cũng đều nghe được rõ ràng.
- Phiền to rồi, phiền to rồi.
Tên mập mạp không ngừng than thở.
- Câm miệng.
- Tên mập mạp xấu xí, nói nhỏ một chút.
Ở những nhà tù khác nhất thời vang lên những tiếng hét.
Tên mập mạp nhìn nhìn ra ngoài, thấy bọn lính nhìn qua, lại cao cảm thán vài tiếng:
- Không gặp được Vương gia chủ, chuyến làm ăn này của ta coi như tiêu, lần này lỗ to quá! Rõ là xui xẻo. Thuần túy là họa từ trên trời giáng xuống mà.
Gào lên vài tiếng, rồi bị những người khác chửi bới, cuối cùng cũng dừng lại.
La Phong lặng lẽ đứng trong nhà tù, nhìn tất cả mọi việc phát sinh.
Còn đám lính canh ngục thì gật gật đầu, rồi thì thầm điều gì đó.
- Anh em, tướng quân bắt 58 người này cũng thuần túy là làm hình làm dáng, đến cả thẩm vấn cũng chẳng thèm làm. Hơn nữa lúc trước cũng phái thân vệ nói với chúng ta, bảo chúng ta thẩm vấn một phen, sau đó ai không có vấn đề cứ tha ra, lưu lại vài tên trong lao. Làm hình làm dáng là được!
Một binh lính nói nhỏ
- Nghe tên mập mạp đó gọi chưa, tựa hồ là dân buôn bán, hơn nữa còn vội đi gặp người, có thể gõ được một khoản to.
- Ừm, là một cơ hội tốt.
- Dù sao cũng chỉ là làm hình làm dáng, ít đi một tên cũng không sao.
Rất nhiều lính canh ngục cũng gật gù, cười hắc hắc, đồng thời lập tức hạ lệnh:
- Đi, đem tên mập gào to nhất ra đây cho ta, chúng ta phải thẩm vấn hắn.
- Dạ, đại nhân.
Đám lính lập tức kéo tên mập mạp ra.
Trong ngục.
Tên mập mạp đứng tựa cửa ngục, nhìn ra ngoài. Khi hắn thấy một đám lính chạy tới, nhất thời lộ ra nụ cười, một binh sĩ quát to:
- Đại nhân có lệnh, muốn thẩm vấn ngươi, giải đi!
Những rồi lập tức mở cửa, áp giải tên mập mạp đi.
Tên mập mạp quay đầu cười với năm người khác bên trong nhà tù:
- Các vị, ta xin đi trước, không phụng bồi!
Nói rồi, liền tự đắc theo đám lính ra ngoài.
Chỉ một lát sau.
Một binh lính liền chạy về quát:
- Các đại nhân đã thẩm vấn. Người lúc trước không bị hiềm nghi, đã được tha. Những người còn lại tốt nhất lo mà thật thà khai báo, ai không khai thật, cứ chuẩn bị mà ở lại đây lâu dài đi.
Nói xong quay đầu đi thẳng.
- Tên mập mạp đi rồi!
- Khai báo? Khai báo gì, thực ra là muốn lột một món tiền thôi?
- Ta biết, tên mập mạp lúc trước gọi là cố ý đó!
- Ngươi bây giờ mới biết, thật là ngu.
Nhà tù ầm ĩ những thanh âm. Đám lính tránh ở nơi xa xa nghe thế đều nở nụ cười, lập tức hạ lệnh:
- Cả đám theo thứ tự đến đây. Chúng ta phải thẩm vấn
Thẩm vấn?
Thuần túy là giao một khoản tiền, rồi xem có đủ không!
Khi thẩm vấn tới La Phong thì La Phong xuất ra một đồng tiền màu tím, nhất thời làm đám lính mắt tỏa sáng, thái độ lập tức trở nên hữu hảo vô cùng, chẳng mấy chốc đã thả La Phong.
Ban ngày, La Phong lơ ngơ từ nhà ngục tướng quân phủ ra ngoài, dọc theo bức tường tướng quân đi một vòng.
Hoàng hôn, sắc trời đã tối.
Trong một tòa tửu lâu, La Phong thong dong một mình một người ăn uống hồi lâu, rốt cục cũng ly khai tửu lâu, lẫn vào đám người trên đường Yến Cương Thành.
"Tới giờ rồi! "
"Ngày hôm qua tới đêm khuya mới bắt Thuần Vũ Sùng. Vậy hôm nay vừa tối là bắt Thạch Phong Chiến đi." La Phong trong mắt lóe lên tinh quang: "Quả đáng chờ mong Huyết Lạc Tinh? Huyết Lạc Tinh rốt cuộc là cái gì, lại có nhiều chỗ thần kỳ như vậy, có thể làm cả công ty Vũ Trụ Giả Định cũng phải trọng thị?"
Vì ban ngày đi về phía tướng quân phủ (bị bắt vào lao ngục), do đó La Phong cũng khá quen thuộc tướng quân phủ.
"Chẳng trách Thạch Phong gia tộc được gọi là gia tộc nhà giàu mới nổi. Tướng quân phủ này nếu nói về mức đề phòng nghiêm ngặt thì không bằng một phần mười Thuần Vũ gia tộc." La Phong hành tẩu trong tướng quân phủ, giống như đi trong hoa viên nhà mình, thân ảnh ẩn hiện, chợt lóe rồi biến mất, vừa đi vừa lắc đầu " Ta chỉ cảm ứng được ba cao thủ cấp vũ trụ! "
Bằng vào việc quen thuộc sóng, hắn cũng thoáng cảm ứng được ba khí tức cường đại.
Hơn nữa một khí tức làm La Phong rất quen thuộc, nguyên nhân là... ban ngày đã gặp!
"Là Thạch Phong Chiến." La Phong mỉm cười.
Tới!
Ảo ảnh ẩn hiện, thổi qua hòn giả sơn, lướt qua hành lang, cuối cùng dừng lại trước một cung điện ba lầu xa xỉ trong tướng quân.
- Đột phá tới cấp Khu Vực sao khó như vậy. Đại ca nói tu luyện như thế nào, ta cũng làm theo, hơn nữa còn làm rất tốt, sao vẫn không đột phá được cửa khẩu. Hừ, đại ca khẳng định sợ ta đạt tới cấp Khu Vực, uy hiếp tới hắn.
Thạch Phong Chiến vạch ngực, chỉ mặc trường bào theo thang lầu đi lên, trong lòng vẫn hậm hực.
Khi đi đến lầu ba.
Tùy ý ngẩng đầu lên chuẩn bị vào tĩnh thất của mình, hắn đột nhiên run lên, trong mắt có vẻ khó có thể tin, nhìn về phía lầu ba cung điện, nơi đó có một thanh niên tóc đen mặc áo bào rộng rãi đang đứng.
- Ngươi...
Thạch Phong Chiến trong nháy mắt chiến ý tăng vọt đến cực hạn, đồng thời cũng chuẩn bị truyền âm gọi cứu binh, nhưng mặc dù khiếp sợ, Thạch Phong Chiến vẫn có niềm tin nhất định. Vì bản thân hắn là Vân Tiêu cấp đỉnh cao (cấp Vũ Trụ bậc chín), cao thủ trước mắt thực lực mạnh hơn hắn không nhiều. Chỉ cần hơi trì hoãn chút thời gian, đại ca Thạch Phong Hùng có thể sẽ chạy tới rồi!
Rào!
La Phong lúc trước còn đứng ở cửa sổ phía xa xa, lại như thuấn di, trong nháy mắt đã tới trước mặt Thạch Phong Chiến, tốc độ cực nhanh, vượt xa tốc độ cấp Vũ Trụ bậc chín bình thường.
- Phốc!
Một cú chưởng đao, nhanh như thiểm điện.
- Không.
Thạch Phong Chiến trong tay chợt xuất hiện một thanh chiến đao khổng lồ, hắn đưa chiến đao thành thuẫn bài liều mạng muốn chặn lại.
Nhưng chưởng đao của La Phong lại như mộng ảo, trong nháy mắt đã chui vào bụng hắn, rồi sau đó lại rút ra, lá chắn bằng đao của hắn lúc này mới từ từ chặn lại. Tất cả như mộng như ảo, chợt lóe rồi biến mất!
U Ảnh Thất Tuyệt Đao - Đàm Hoa!
Với khu vực và năng lực cảm ngộ quy luật của La Phong bây giờ... đối phó với loại bí pháp yếu ớt tới mức buồn cười này, đến cả khu vực cũng chỉ cần một hai lớp, cộng thêm quy luật căn bản, gặp phải cấp vũ trụ cấp chín quả thực là đồ lục.
- Ta, ta...
Thạch Phong Chiến ôm bụng, trên bụng hắn có một lưỡi dao, máu tươi từ từ chảy ra, lưỡi đao thuần túy do chưởng đao của La Phong phá ra.
- Ngươi, ngươi...
Thạch Phong Chiến hoảng sợ nhìn La Phong.
Đan điền bị hủy rồi!
Hơn nữa linh hồn hắn bị niệm lực vô cùng cường đại áp chế, muốn tản ra chút niệm lực cũng đều không thể.
- Xin chào, Thạch Phong tướng quân.
La Phong mỉm cười nhìn Thạch Phong Chiến.
Thạch Phong Chiến chợt lóe lên một hình ảnh, nhớ tới cảnh ở Phi Vân Các. Nam tử tóc đen trước mắt không phải chính là một trong 58 người mà mình điểm danh sao?
----- o O o -----
← Ch. 0500 | Ch. 0502 → |