← Ch.410 | Ch.412 → |
Trong bóng tối, một cặp mắt thâm thúy nhìn chằm chằm phía trước, vừa chăm chú vừa bình tĩnh, tựa như muốn xuyên thủng màn đêm yên tĩnh này.
"Ca, ngươi làm sao vậy?"
Trần Hương cũng từ trong minh tưởng tỉnh lại, nhìn thấy cử động khác lạ của Nhạc Phàm, nhất thời hiểu rằng có tình huống phát sinh!
"Xem ra, vận khí của chúng ta rất kém... vừa rồi ta phát giác được có khí tức của người, hơn nữa không phải là ít."
Nhạc Phàm sở hữu linh thức khổng lồ, tình huống mấy trăm trượng xung quanh đều không thoát khỏi nhận thức của tâm. Mặc dù đám người đối phương rất giỏi ẩn nấp, nhưng hắn vẫn có thể tiếp xúc được khí tức mỏng manh đó.
Trần Hương tâm thần khẽ run lên, xung quanh có khác lạ vậy mà mình không phát giác được chút nào!
Chẳng lẽ đối phương là thiên đạo cao thủ rất lợi hại?!
Không kịp nghĩ nhiều, Trần Hương vội vàng rút ngọn trúc ngọc bên hông nắm trong tay, vận chuyển chân nguyên trong cơ thể bảo vệ toàn thân.
"Sột soạt"
"Sột soạt... Sột soạt..."
Trên mặt đất, từng đám vật thể màu đen bắt đầu từ từ chuyển động.
Nhạc Phàm, Trần Hương chăm chú quan sát, lại là bầy kiến tới đánh lén! Chỉ có điều, bầy kiến trước mắt cùng bầy kiến trên núi tuyết có sự khác nhau rõ ràng... Những con này bé hơn nhiều, toàn thân phát ra màu đỏ tía, làm cho người ta có một loại ảo giác lạnh lẽo mờ mịt!
"Ca, đây lại là cái gì?"
"Chưa thấy qua, hẳn là không dễ đối phó hơn so với bầy kiến trên núi tuyết. Đợi một chút, phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để cho vật gì tiến sát đến bên người nàng."
"Ừm, ta biết rồi."
"Mê tung trận" bên ngoài bị đụng vào, đàn kiến vốn chỉnh tề bắt đầu trở nên hỗn loạn bừa bãi, trước sau chen chúc thành một đống.
Nhạc Phàm cùng Trần Hương ẩn mình ở phía sau loạn thạch, lẳng lặng nhìn sự tình phát triển, trên mặt không hề có vẻ nóng vội chút nào.
Hai người bọn họ không vội, thế nhưng có người cũng là không nhẫn nại được nữa rồi.
"Tu huýt..."
Mộtiếng huýt dài vang lên rõ ràng, thế công của những con kiến trên mặt đất càng mãnh liệt! Trước đánh sau tiến, tầng tầng chồng chất! Thậm chí có con kiến dùi xuống dưới đất, trực tiếp vượt qua trận pháp mà vào.
Chứng kiến tình cảnh như thế một, Trần Hương xoay ra nhìn Nhạc Phàm, người sau vẻ mặt lạnh lùng, từ nơi túi da không nhanh không chậm dốc ra một loại bột phấn kỳ quái, sau đó tung ra bốn phía!
"Ca, đây là vật gì vậy?"
"Ta ngày hôm qua ở trong rừng kiếm được một ít bột thảo dược ..."
Nói rồi, Nhạc Phàm lấy ra mồi lửa điểm xuống đống gỗ đã sớm để dành trước đó!
Ngọn lửa tuy nhỏ, nhưng sương khói dày đặc tràn ngập trong không khí, bao phủ cả bốn phía loạn thạch.
Bất luận kiến gì đều sợ khói lửa, huống chi Nhạc Phàm còn bỏ thêm một chút dược liệu ở trong đó, hiệu quả càng rõ ràng.
Một lúc sau, sương khói vẫn dầy đặc như cũ, đàn kiến xung quanh bất đắc dĩ không chịu được đành phải thối lui.
"Đi ra hết cho ta!!"
Nhạc Phàm tiện tay giương trường cung, hướng vào trong rừng bắn mạnh một tên...
"A..."
Một tiếng kêu thảm thiết đau đớn vang vọng trời đêm, trong rừng quả nhiên có một đám người đi tới.
Sương khói tan đi...
Trần Hương đánh giá những người tới không khỏi kinh ngạc, lập tức đỏ bừng mặt, trong mắt vừa thẹn vừa giận. Bởi vì đám người này ai ai cũng tay cầm một đống vũ khí trường mâu, thuẫn bài, cung tên, toàn thân trần truồng ở dưới ánh trăng lộ rõ không thể nghi ngờ, hạ thể chỉ có một ít dây mây che lại. May mà lúc này đêm khuya nhìn không quá rõ, nếu không Trần Hương còn không tìm lấy một chỗ mà chui vào?
Đối với bề ngoài của những người này làm sao, Nhạc Phàm trái lại không để ý như thế nào, hắn chỉ cảm thấy được dã tính cùng chiến ý trong mắt của đối phương, bên trong cơ thể còn có bạo phát lực nguyên thủy nhất. Có thể nói không khoa trương chút nào, so sánh với Nhạc Phàm mà nói, đối phương những người này mới là những kẻ săn thú chân chính. Nếu như Nhạc Phàm chỉ là một thợ săn bình thường, vậy hôm nay, hắn tuyệt đối không thoát khỏi được sự đuổi bắt của đối phương thậm chí bị giết chết!
"Các... ngươi, là ai?"
Một thanh âm khàn khàn truyền đến, giọng nói phát ra rất vụng về.
Xa xa nhìn lại, chỉ thấy người cầm đầu đối phương tiến lên thăm dò. Trong đám người phía sau hắn, một gã thiếu niên vai bị xuyên thủng, không ngừng chảy máu.
Nhạc Phàm có chút trầm ngâm, sau đó từ phía sau đống loạn thạch đi ra: "Các ngươi là ai? Tại sao xua những con kiến độc này đối phó chúng ta?"
Người cầm đầu người thấy đối phương không đáp mà còn hỏi lại, cho nên cả giận nói: "Chúng ta... sống ở đây, các ngươi... tự tiện xông vào, ta phải bắt về..."
Trần Hương đôi mày thanh tú nhíu lại, phản bác: "Các ngươi nói đây là địa phương của các ngươi? Chẳng lẽ nơi này phải chăng có khắc tên các ngươi? Nếu không có, vậy chúng ta không phải tự tiện xông vào, các ngươi lại dựa vào cái gì mà bắt chúng ta?"
Người cầm đầu không nói, cúi đầu suy nghĩ một chút, tựa hồ có vài phần đạo lý, nhưng vẫn nói: "Bất kể như thế nào... các ngươi xông vào Thánh sơn ... kinh động Thánh thú, ta phải mang bọn ngươi ... gặp tộc trường."
Nhạc Phàm không chút nghĩ ngợi liền quyết định. Mặc dù hắn đối với những "thợ săn" trước mắt này cũng không có ác cảm gì, thế nhưng ở địa phương xa lạ, tự mình như thế nào có thể đi theo người xa lạ được? Nhất là còn Trần Hương bên người, hắn đương nhiên phải bận tâm tới sự an toàn của Trần Hương.
Gặp phải cự tuyệt, người đầu lĩnh nọ mặt bỗng biến sắc, vung tay lên, đám đông phía sau lập tức hành động!
"Lên!"
Tay phóng trường mâu, vai giương trường cung...
Trong khoảng thời gian ngắn trường mâu đánh tới, mưa tên đầy trời!
Mưa tên từ trên trời cao hạ xuống, trận pháp tự nhiên không cách nào ngăn cản. Chỉ có điều, với lực lượng của hai người Nhạc Phàm ngày hôm nay, cung tên bình thường như vậy làm sao có thể thương tổn bọn họ?
Bên ngoài, người đầu lĩnh nọ nhìn từng đợt mưa tên không công hiệu còn bật ngược lại, vẻ mặt phẫn nộ chuyển sang trầm tĩnh, đôi mắt suy nghĩ sâu xa không biết là đang lo lắng cái gì.
Một lát sau, Nhạc Phàm không muốn dây dưa nhiều, vì vậy chấn mạnh thân thể, một luồng cương kình màu lam toát ra khỏi cơ thể, nhấc bổng loạn thạch xung quanh lên công kích.
ình lình xảy ra biến hóa làm một đám người đối phương luống cuống tay chân...
Nhạc Phàm cùng Trần Hương mượn khe hở phi thân ra, mấy cái nhô hụp liền biến mất trong màn đêm, chỉ để lại một đám người trợn mắt há hốc mồm.
"Đầu lĩnh, chúng ta có phải phóng dơi đuổi theo bọn họ hay không?"
"Phóng cái rắm! Bọn họ ... lợi hại, đã thủ... lưu tình rồi." (*)
"Vậy chúng ta bây giờ nên làm gì?"
"Trở về, gặp tộc trường."
Chân trời bắt đầu sáng lên, phảng phất cùng kết nối với biển cả vô tận.
Nhạc Phàm, Trần Hương men theo bên bờ chạy vùn vụt một đường, sắc mặt đột nhiên...
"Thuyền... thuyền đâu?" Trần Hương đứng ở trên tảng đá nhìn phía trước mờ mịt, thế nhưng trên biển một vùng trống trải, đâu có cái thuyền nào.
Nhạc Phàm đầu mày chăm chú, trong lòng hiện lên một loại dự cảm không hay.
"Ca, ta đến gần đây tìm kiếm."
Trần Hương rút trúc ngọc ra liền ngự không mà bay, Nhạc Phàm chộp một cái nắm được nàng, nói: "Không, một mình càng nguy hiểm..."
Giờ phút này, điều Nhạc Phàm có thể làm duy nhất đó là làm cho bản thân mình tỉnh táo, làm cho Trần Hương tỉnh táo!
"Ca, ta cuối cùng cảm giác được toàn bộ sự việc đều lộ ra vẻ đáng ngờ."
"Ừ."
Trần Hương nói ra chính là suy nghĩ trong lòng Nhạc Phàm.
Người của Lâu thượng lâu ngay từ đầu thì vì bảo tàng mà đến, thế nhưng rất rõ ràng trong đó còn có mục đích gì khác. Về phần "Liệp nhân tộc" (**) kia như thế nào lại xuất hiện ở trên cô đảo này? Trên đảo còn có những người khác hay không? Tiểu Minh Hữu rốt cuộc ở nơi đâu? Là bị người của Lâu thượng lâu giam cầm trở lại, hay là bị "Liệp nhân tộc" bắt đi rồi, hoặc là gặp phải biến cố khác...
Mà những điều không biết này, thật khéo là lại đồng thời hội tụ đến, vậy tất nhiên sẽ không phải chuyện tốt lành gì.
Đúng vào lúc hai người đang trầm tư, ở chỗ sâu trong đảo có mấy luồng sáng lướt tới, rơi thẳng xuống trước mặt Nhạc Phàm, Trần Hương.
"Là các ngươi?"
(*) Đối phương nói ngọng câu "thủ hạ lưu tình" - nghĩa là nương tay.
(**) "Liệp nhân tộc": Tộc thợ săn
← Ch. 410 | Ch. 412 → |