← Ch.411 | Ch.413 → |
Sáu người hạ xuống, chính là Thi Bích Dao cùng Ngũ lão.
"Là các ngươi?!"
Trần Hương thấy người đến lập tức đề phòng, Nhạc Phàm ánh mắt lạnh như băng, trong mắt hàn ý xuyên thẳng vào tâm thần!
Chứng kiến ánh mắt khiêu khích của đối phương như thế, bà già áo đỏ quát mắng: "Lý Nhạc Phàm, ngươi vẫn muốn động thủ phải không? Chớ tưởng rằng bà bà sợ ngươi?"
"Hừ!"
Bà già áo đen khí thế dâng lên, áp lực khổng lồ ngầm đánh về phía hai người Nhạc Phàm.
Trần Hương cũng không yếu thế, hoành ngang trúc ngọc, dùng phương thức đồng dạng phản kích, uy thế còn mạnh hơn!
Mắt thấy một trường ác đấu sắp bắt đầu, lúc này bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng kêu kinh ngạc của Thi Bích Dao: "Ối! Thuyền của chúng ta đâu?"
Đám người Ngũ lão nghe vậy nhìn lại, chỉ thấy trên biển một vùng trống trải, nơi đó đâu còn chiếc thuyền nào.
"Trước tiên ngừng tay!"
Bạch bà bà tụ lực mà phát, cứng rắn tách rời khí thế đánh nhau liều mạng giữa Trần Hương cùng bà già áo đen ra.
Mắt thấy Trần Hương bị khí thế đối phương đàn áp, Nhạc Phàm có thể không giận sao?! Một luồng nộ ý thuần túy gộp với sát khí hung bạo phát ra, tuy không khổng lồ bằng thiên địa chi lực, thế nhưng cũng làm phong vân vì thế mà ảm đạm, thẳng đến nơi sâu thẳm trong linh hồn!
"Không hay!"
Ngũ lão chợt cả kinh, vội vàng vận chuyển chân nguyên chống lại hắn!
"Bùng..."
Hai luồng khí thế liều mạng đụng nhau, khiến cho xung quanh kình khí kích động, ven biển sóng lớn càng trùng điệp hơn!
Song phương chỉ chạm một cái rồi lập tức tách rời, mọi người dừng tay, cũng không lo ngại.
Không để ý tới vẻ mặt bực bội của Ngũ lão, Thi Bích Dao hỏi thẳng: "Lý huynh, đây là chuyện gì xảy ra? Thuyền đâu?"
"Chẳng lẽ, thuyền không phải là các ngươi cho người ta lái đi sao?"
Tâm tình bình phục, Nhạc Phàm nhíu chặt đầu mày, trong lòng rối bời. Trong suy nghĩ của hắn, nếu thuyền không phải bị người cướp mất, vậy nhất định là người của Lâu thượng lâu có chỉ thị từ trước. Nhưng theo như quan sát tình huống bây giờ, thật hiển nhiên trong đó có huyền cơ khác.
Ngũ lão từng người nhìn nhau, trong mắt hiện lên một thoáng bất ngờ, uất ức vừa rồi sớm đã quên sạch.
Thuyền như thế nào lại không còn? Người đi nơi đâu? Là tự mình rời đi hay là gặp phải bất ngờ?
Giữa lúc suy nghĩ quay cuồng, năm người đồng thời nhảy lên trên không, tìm kiếm khắp ven biển một vòng, sau đó thất bại trở về.
"Không có! Sao lại không có?!"
Bà già áo đỏ giậm chân bực tức, những người còn lại người đều cúi đầu trầm tư.
Tựa hồ nghĩ đến gì đó, Thi Bích Dao trong đầu vụt lóe lên, đột nhiên hỏi: "Bạch bà bà, có thể còn có người khác biết được nơi chôn dấu bảo tàng hay không, sau đó đi theo chúng ta lên đảo?"
"Điều này sao có thể?!"
Ngũ lão cả kinh, Bạch bà bà trầm giọng nói: "Chuyện bảo tàng cách đây hơn hai trăm năm, chỉ có hậu nhân của Hán vương mới biết được bí mật trong đó, ngoại trừ Tiểu Dao cùng tông chủ, đâu còn ai biết được? Hơn nữa, chúng ta chạy như bay một mạch, phi thường cẩn thận, tuyệt không phát hiện có người theo dõi."
Thi Bích Dao đang định mở miệng, Nhạc Phàm nói giọng lạnh lùng: "Bất luận nguyên nhân phải hay không phải do các ngươi, nhưng toàn bộ sự việc là do các ngươi dựng lên, Minh Hữu cũng là mất tích ở trên thuyền của các ngươi, món nợ này ta sẽ ghi nhớ..."
"Lý Nhạc Phàm..." Bà già áo đỏ càng nghe càng tức giận, nhịn không được quát mắng: "Tiểu tử ngươi tưởng rằng mình là ai? Dám uy hiếp chúng ta..."
"Đủ rồi lão Ngũ!"
Bạch bà bà ngắt lời bà già áo đỏ, trong mắt hàn ý mông lung. Chuyện này đã vượt ra ngoài sự khống chế của nàng, tự nhiên không muốn có thêm rắc rối.
Những người của Lâu thượng lâu chết thì đã chết, đám người Bạch bà bà chẳng để ý chút nào, nhưng sống chết của Tiểu Minh Hữu bọn họ lại không thể không quan tâm... Hơn nữa, không có sự chống đỡ của chiếc thuyền, làm sao vượt qua biển cả mênh mông được? Thiên đạo cao thủ tuy có thể mượn thế của trời đất, nhưng ngự không mà đi dù sao cũng có cực hạn! Vạn nhất trên đường gặp phải phiền toái gì, không nói được một đám người mình tất cả đều phải táng thân nơi đáy biển.
Thi Bích Dao không muốn song phương xung đột, vì vậy nói tránh đi: "Lý huynh, việc này quả thực là quá bất ngờ, bây giờ quan trọng nhất chính là tìm Minh Hữu cùng thuyền trở về, nếu không..."
Nếu không làm sao không cần nói cũng biết!
Mặc dù Nhạc Phàm giờ phút này rất phẫn nộ, nhưng hắn vẫn duy trì tỉnh táo như cũ... Thậm chí tâm lạnh như băng!
Thấy đối phương không nói, Thi Bích Dao xoay về phía đám người Bạch bà bà nói: "Nếu quả thực là tin tức bị rò rỉ, e là hành tung của chúng ta cũng sẽ bại lộ... không biết năm vị bà bà có tính toán gì không?"
Tính toán?
Ngũ lão ngẩn người, bà già áo lam trầm ngâm nói: "Nếu đối phương bởi vì bảo tàng mà đến, khẳng định còn có chuẩn bị bài tẩy, bây giờ chỉ có thật mau chóng tìm thấy bảo tàng, mới nắm được chủ động..."
Gật đầu, Bạch bà bà nhìn lại Nhạc Phàm nói: "Tiểu huynh đệ, bây giờ địch nhân không rõ, chúng ta cùng trên một thuyền, sao không cùng nhau liên thủ, đợi sau khi tìm được bảo tàng, chúng ta lập tức cùng tìm kiếm hài tử đó thế nào?"
"Không cần!" Nhạc Phàm từ chối một câu rồi nói: "Người ta sẽ tự đi tìm, chúng ta không cùng đường." Dứt lời, mang theo Trần Hương xoay người rời đi.
Bà già áo đỏ thấy đối phương nói xong đi ngay thì lửa giận đùng đùng, đang định tiến lên, lại bị bà già áo lam ngăn lại: "Lão Ngũ chớ kích động, bây giờ tình thế không rõ, chúng ta tuyệt không thể xung đột cùng Lý Nhạc Phàm, nếu không sẽ chỉ làm cho người trong bóng tối đắc lợi."
Thực gọi là "đạo bất đồng tương đồng, bất tương vi minh". Thái độ Nhạc Phàm rất dứt khoát, mặc dù Ngũ lão có thể dùng vũ lực ép đối phương ở lại, cũng không nhận được tốt lành gì.
Thi Bích Dao nao nao nhìn bóng lưng hai người rời đi, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.
Bạch bà bà như có điều suy tư, bốn người còn lại cũng không nói một lời.
Không khí đặc biệt nghiêm trọng.
Hai người Nhạc Phàm đi qua bờ biển, để lại hai hàng dấu chân ngay ngắn.
"Ca, chúng ta nên làm gì bây giờ?!"
"Trước tiên tìm người, sau đó nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này."
"Đảo này lớn như vậy, chúng ta tìm thế nào đây?"
"Chỉ cần là thỏ, luôn luôn để lại dấu vết về hang. Có Tiểu Hỏa trông nom Minh Hữu, ta không tin bọn chúng sẽ thúc thủ chịu trói, nói không chừng bọn chúng đã thoát hiểm. Chúng ta bắt đầu từ khu vực gần đây, kiếm xem có manh mối gì không."
Nơi cát biển, những đống đá thỉnh thoảng xuất hiện bóng của Nhạc Phàm cùng Trần Hương, mỗi một chi tiết cũng không có bỏ qua, đáng tiếc tìm thật lâu vẫn không thu hoạch được gì.
Trên tảng đá, Nhạc Phàm trầm mặc không nói, Trần Hương lẳng lặng ngồi ở một bên, trong mắt lộ ra thất vọng. Từ thất vọng đến nghi hoặc, bọn họ rõ ràng cảm giác được đối thủ lần này không đơn giản, không ngờ nửa điểm manh mối cũng không để lại.
Một lúc sau, Trần Hương chầm chậm mở miệng nói: "Ca... ngươi đói chưa? Ta đi làm chút đồ ăn."
Vào lúc này, Trần Hương đột nhiên cảm thấy mình thật chẳng hề có ích, Nhạc Phàm một mình chịu đựng áp lực, mà mình có bận rộn thế nào cũng không thể giúp được.
"Ăn gì ư..." Nhạc Phàm không yên tâm nói: "Ta không đói, Nhã Nhi tự mình ăn đi."
Chứng kiến bộ dạng mất hồn mất vía của đối phương, Trần Hương trong tim đau đớn từng cơn! Đúng vậy, rất đau rất đau, phảng phất cả trái tim bị người ta hung ác vặn xoắn lại.
"Tim của ta... sao lại như vậy?!"
Trần Hương thầm kinh hoảng, cố gắng khắc chế tâm tình xao động của mình, không cho người bên cạnh mình nhìn ra khác lạ... Nàng không chỉ cảm nhận một lần như vậy!
"Ăn cái gì... Ăn cái gì..."
Nhạc Phàm lầm bầm với chính mình, lập tức tâm thần run mạnh, đưa ánh mắt dán chặt vào trong rừng.
← Ch. 411 | Ch. 413 → |