← Ch.0156 | Ch.0158 → |
Thanh âm kia theo gió nhẹ trong đường hầm dưới lòng đất truyền đến, khoảng cách vẫn còn ở ngoài hơn hai mươi dặm. Cũng không biết là dùng bao nhiêu Bạo Viêm Phù mở đường mới phát ra tiếng nổ như vậy nữa.
Tốc độ tiến lên bên kia cũng có chút nhanh, chỉ trong khoảnh khắc đã tiếp cận bên này gần trăm trượng.
Tông Thủ thần sắc không thay đổi, vẫn bình tĩnh tự nhiên, im im lặng lặng chờ Hắc Ám Đàm Hoa trước mắt héo tàn.
Đến cuối cùng khi cánh hoa cuối cũng héo tàn, trong tâm hoa rốt cục có ba quả trái cây màu đen tựa như ô mai từng chút một thò ra ngoài.
Ngay khi ba khỏa Hắc Đàm Quả này sắp rơi xuống mặt đất thì Tông Thủ mới tiếp lấy.
Hắc Ám Đàm Hoa chứa kịch độc, bất quá linh quả này lại không có độc tính. Ngược lại là mùi thơm ngát xông vào mũi, màu sắc mê người.
Tông Thủ tiếp vào tay liền lập tức để vào trong một bình sứ. Sau đó liền không chút do dự sử xuất hai cái linh pháp chuyên dùng để trừ khử âm chấn và mùi, mang theo Sơ Tuyết xoay người rời đi.
Chỉ là mới vừa rời đi được năm sáu dặm đường, còn chưa đến được cái hố hắn đào thì tiếng người lúc trước truyền đến đã gần trong gang tấc, từ một nhánh đường khác đang nhanh chóng tới gần, khoảng cách chỉ chừng hai dặm.
Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần này, Tông Thủ nhíu mày, rồi sau đó liền cảm thấy bất đắc dĩ.
Dùng tốc độ những người này thì muốn tránh cũng không được nữa, cứ đi như vậy sớm muộn cũng phải bị phát hiện.
Những khí tức không ngừng tiếp cận kia cũng chưa từng che lấp chút nào, trong đó cường giả không ít. Ngoại trừ mấy vị võ giả Tiên Thiên ra, thậm chí còn có Linh Sư Xuất Khiếu cảnh và cường giả Võ Tông.
Hắn giờ phút này thân mang trọng bảo, tới tiếp xúc, hiển nhiên không hề sáng suốt.
Đưa mắt nhìn quanh, nội tâm Tông Thủ khẽ động. Nhìn về phía trên, trên mái vòm nơi này, thình lình có một chỗ lõm tự nhiên.
Chỉ thoáng suy ngẫm, Tông Thủ đã lần nữa thi triển ra một cái Tuyệt âm thuật, một tấm Tịch linh phù. Khiến cho chấn động Linh Năng và tiếng vang ở nơi này đều tạm thời biến mất, sau đó nhấc Sơ Tuyết lên, dọc theo mái vòm kia. Mà cái ba con thạch khôi lôi leo lên thì cắm tay chân vào trong đất đá, về sau thân hình lại biến hóa, chỉ qua một lát đã giống hệt đá hoa cương, che khuất lấy thân ảnh cua hai người.
Hai người vừa nấp kĩ, che dấu khí cơ bản thân thì liền từ trong khe hỡ chỗ ẩn nấp trông thấy một đám nhân ảnh, lục tục từ một góc khác rẽ qua.
Hai người phía trước nhất toàn bộ người mặc thiết giáp trầm trọng, bộ dáng phảng phất như là võ tướng, đi lại cực kỳ trầm trọng, nhưng đều là Tiên Thiên.
Phía sau hai người, lại có một trung niên nam tử mặc áo bào xanh, hai tay và chỗ cổ đều có Linh vân màu đen nhàn nhạt, xem xu thế thì phảng phất giống như một cái linh trận kéo dài đến tận hai gò má.
Trên đỉnh đầu tro lấy một đóa hỏa diễm màu xanh da trời pha lẫn xanh lá cây khiến cho huyệt động này được chiếu sáng bừng tựa như ban ngày, bất quá lại lộ ra vài khí tức u ám.
Bên cạnh người này là một vị lão giả năm mươi tuổi, bộ râu đỏ thẫm, trong mắt phảng phất như bao hàm dòng điện, lộ ra mấy phần dũng mãnh phỉ khí.
Mà sau lưng mấy người này còn đi theo hai mươi vị Bí Võ sư cửu mạch. Lại có một đám người bộ dáng chật vật không chịu nổi bị những Võ sư này dùng xiềng xích trói lại lôi đi.
Phần lớn đều là thân có đặc thù yêu thú, trình độ không đồng nhất. Hoặc là có thêm thú tai, người lại có thêm thú vĩ, hoặc là bộ lông rậm, trên người người nào cũng vết thương chồng chất, chỉ có một chút phá bước che thể. Tay chân xiềng xích đều đủ. Một ít người thân hình tương đối khôi ngô lại càng bị gắm vào đinh thép xuyên qua tiết cốt, hoặc là trực tiếp bị đánh gãy tay chân.
Phần lớn đều chỉ có thể là tay chân cùng sử dụng, mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp, tốc độ thoáng chậm hơn một chút thì sẽ bị những Bí Võ sư kia dùng sức quất roi.
Thân hình Sơ Tuyết lập tức kéo căng. Tông Thủ cũng nhướng mày, những người bị xiềng xích khóa lại này, tất cả đều là Yêu tộc.
Tiếp theo ánh mắt, lại chuyển tới mấy người phía trước. Hai gã Tiên Thiên Võ sư kia ngược lại không có gì đáng chú ý.
Chẳng những là so ra kém Thập Vạn Huyết Sát Lý Tà Linh, mà so với mấy người Quỷ Kiếm Nhậm Thiên Sầu cũng chênh lệch khá xa.
Nhiều nhất chỉ là cùng tiêu chuẩn với vị lão nhân không biết tên của Huyết Linh Cốc Ma Thi Sơn kia thôi.
Chỉ có vị cường giả Võ Tông và Linh Sư kia là cần phải chú ý. Khí cơ người trước cương liệt và vững vàng, khí huyết cường hoành, võ đạo rõ ràng đã có cảnh giới nhất định.
Mà Linh Sư thì nhất định xuất thân từ danh môn đại phái, hoặc là sư trưởng cũng là cường giả đương thời.
Linh trận trên người rõ ràng cho thấy xuất từ tay Linh Sư trên Dạ Du cảnh, vẽ thiên phù trên thân, một khi đến Dạ Du chi cảnh liền có thể sớm nắm giữ được thiên phù linh pháp một cách nhất định.
Cái này cùng Thiên Phù linh chủng và Lăng Vân tổ sư lưu lại có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, bất quá thủ đoạn sau lại càng thêm cao minh.
Mà người thay hắn vẽ linh phu ngoài thâǹ, trừ phi là người thân cận cực tín nhiệm, nếu không tuyệt đối không thể! Không phải sư trưởng thì cũng là thân nhân của hắn.
Hai người này có phần không dễ ứng phó, hai mươi vị Bí Võ sư ở đằng sau cũng hành động như một, vũ khí tốt.
Hắn có thể tru sát Lý Tà Linh, nhưng lại không nắm chắc được bao nhiêu phần có thể ứng phó được sự vây giết từ những người này.
Trung niên Linh Sư kia mới đi ra đường rẽ liền chợt ngừng chân, lại có chút ít nghi hoặc nhìn bốn phía.
Mà lão nhân kia, cũng theo đó dừng lại, mặt hàm vẻ chờ mong:
- Minh Quyết tiên sinh vì sao dừng bước, có phát hiện gì sao?
Minh Quyết kia lắc đầu, vẫn cẩn thận quan sát, sau một lát, mới lắc đầu nói:
- Có thể là ta ảo giác, biến hóa Linh Năng ở đây tựa hồ có mất tự nhiên. Ở chỗ rẽ, nơi khí lưu giao hội thực sự quá mức tĩnh lặng.
Lão nhân kia hơi có vẻ thất vọng, tiếp theo có điều suy nghĩ:
- Nói đến vừa rồi Linh Giác cảm ứng của ta cũng thấy nơi này có chút không đúng. Về sau cẩn thận dùng thần niệm dao cảm, nơi đây ngoại trừ Linh Năng yên tĩnh ra thì cũng không có gì dị thường. Hơn phân nửa là tự nhiên hình thành, xem phân bố linh thạch nơi này, tựa hồ cũng có chút thưa thớt.
Minh Quyết kia vẫn không yên lòng, lông mày vẫn nhíu chặt, tựa hồ đang mở rộng ý niệm quét khắp mọi nơi, tiếp theo lại chỉ nghe ngữ khí lão nhân kia biến đổi, vô cùng cảm khái nói:
- Bất quá lúc này thật đúng là thua lỗ Minh Quyết tiên sinh, nếu không có tiên sinh thi triển Huyết Nguyên Chỉ Linh Thuật. Đậu Linh Chân ta đã thiếu chút nữa mơ mơ màng màng, thiếu chút nữa liền cho rằng nơi này thật là chỉ có một mạch khoáng nhất giai cỡ nhỏ. Hắc hắc, trách không được Sư Liên Hải kia lại hạ vốn lớn như vậy để tranh giành với ta. Hợp tung liên hoành, vận dụng hùng binh hơn năm mươi vạn, lại mời đến mấy chục cường giả tiên thiên đến công Phong Hoa Thành ta! Lần này thật phải đa tạ Minh Quyết tiên sinh.
Nghe được lời ấy, Minh Quyết lúc này mới rụt rè cười:
- Tạ ngược lại không cần, Ma Kỳ Tông chúng ta cũng không phải không duyên cớ tương trợ thành chủ. Chỉ cần Đậu thành chủ nhớ kỹ hiệp nghị lúc trước là được!
Tông Thủ ánh mắt chớp lên, lão nhân tự xưng là Đậu Linh Chân này nếu là thành chủ Phong Hoa Thành, như vậy Sư Liên Hải trong lời người này nhất định là thành chủ Liên Hải Thành rồi.
Ma Kỳ Tông này cũng có chút ít địa vị, dù chưa được liệt vào thập thánh địa cửu linh phủ, nhưng thực lực tông môn lại cũng không yếu. Chiếm cứ mấy chỗ Linh Địa, hiệu quả cộng lại không kém hơn mấy chỗ bài danh cuối cùng trong thập thánh địa cửu linh trong. Trong môn cũng rất có mấy vị Linh Sư Tố Thể Cảnh và cường giả cấp Võ Tôn.
Bất quá tông này lại là một trong những Ma Môn chính tông nhất, chỉ nghe Đậu Linh Chân kia cười ha ha, lộ ra vẻ hào sảng:
- Cái này hiển nhiên! Mỏ linh thạch này hẳn là trên nhị giai, là mạch khoảng trung đẳng. Ngày sau tất cả sản xuất, đều phân 2-8. Phong Hoa Thành ta hai, Ma Kỳ Tông tám! Tuyệt không nuốt lời. Bất quá Liên Hải Thành, còn có Tàng Kiếm Sơn Trang, còn cần quý tông giúp ta đánh lui mới được.
Vài câu cuối cùng, rõ ràng lộ ra vài phần ý điều tra, Minh Quyết lạnh lùng mỉm cười một cái, cũng không quan tâm. Bỗng nhiên trực tiếp dùng tay một trảo, bắt lấy mấy yêu tộc có Hổ Văn trên trước mặt, trong tay áo mấy cái trảo liệm xuyên ra, khẽ bóp nhếch lên, liền phá vỡ đầu mấy người kia, trong tuỷ não của họ thình lình phảng phất có một con côn trùng huyết sắc đang vặn vẹo.
Minh Quyết lại linh quyết một dẫn, đầu vài tên Yêu tộc này lập tức dấy lên huyết diễm. Trong lúc nhất thời, trong đường hầm tất cả đều là tiếng rên thảm thống khổ.
Bất quá một lát, huyết diễm lại lan tràn toàn thân. Mà trong tay Minh Quyết cũng nhiều ra một đoàn Huyết Quang, quay quanh bất định trong lòng bàn tay hắn.
Mấy tức sau, trong mắt Minh Quyết lại lộ ra vẻ thất vọng:
- Cổ quái, ta lúc trước điều tra, mỏ hạch kia ở gần chỗ này. Nhưng dùng Huyết Nguyên Chỉ Linh Thuật dò xét mấy lần, hết lần này tới lần khác lại không phân biệt được phương hướng.
Lại quét mắt sau lưng, Minh Quyết nhíu mày, càng hiện ra một tia lo lắng:
- Nguyên liệu đã không nhiều lắm, nhiều nhất chỉ có thể thi triển hai lần mà thôi. Nếu tìm không được, cũng chỉ có thể tạm thời buông tha.
Đậu Linh Chân cũng nhướng mày:
- Nếu tiên sinh cần Huyết Linh, bên ngoài Phong Hoa Thành ta hôm nay còn nhiều dân đói không lao động, đều sẽ cấp cho tiên sinh dùng.
- Hậu ý của Đậu thành chủ Minh Quyết tâm lĩnh! Bất quá Huyết Nguyên Chỉ Linh Thuật này của ta lại không phải đơn giản như vậy.
Minh Quyết nhàn nhạt lắc đầu:
- Phương pháp này Huyết Linh tế phẩm, nhất định phải có tu vị nhất định, linh tính tài liệu càng mạnh lại càng linh nghiệm. Vì vậy tuyển những Yêu tộc này là tốt nhất, những người này dung hợp huyết mạch Thượng Cổ thần thú, hơn nữa bảo tồn cực kỳ nguyên vẹn, dùng để thi triển Huyết Nguyên Chỉ Linh Thuật, mới được là lựa chọn tốt nhất.
- Thì ra là thế!
Đậu Linh Chân lộ ra vẻ chợt hiểu, sau đó nhịn không được cười lên:
- Nói đến những Yêu tộc này thật đúng là buồn cười. Không hảo hảo làm người, lại hết lần này tới lần khác muốn cùng những thú loại kia làm bạn, dung hợp những máu huyết thần thú kia, chẳng phải đều giống súc sinh sao? Mà ngay cả tính tình cũng không khác dã thú, hung bạo dã man. Nói đến lão phu một mực liền đang kỳ quái, vì sao chư tông không hợp lực liên thủ diệt sạch những yêu loại này chứ?
Hắn còn chưa dứt lời, những Bí Võ sư, ở chung quanh đều lộ ra một tiếng cười khẽ, hơi hàm trào ý.
Sơ Tuyết vốn nghe thấy lời trước thân hình run rẩy, khống chế không nổi, giờ phút này càng thiếu chút nữa tức điên. Trong mắt bốc lên hỏa diễm, lại mang theo vài phần bi phẫn vô lực.
Tông Thủ cũng một hồi im lặng, dựa theo những tàn sử ký tái kia, thời đại Vân Hoang, Thượng Cổ Nhân tộc kỳ thật cũng không có ưu thế, vô số thú loại hoành hành Vân Hoang, còn có dị tộc xâm nhập.
Lúc đầu ở Vân Hoang, Nhân tộc cơ hồ bị diệt sạch. Trong đó một ít cường giả nhân loại, không cam lòng vận mệnh diệt vong liền chủ động dung hợp các loại máu huyết thần thú, mới miễn cưỡng thoát khỏi hoàn cảnh xấu.
Về sau trải qua mấy chục thế hệ, hậu nhân những người này cùng với cường giả lục tục gia nhập tử thương đạt hàng tỉ, chinh chiến tứ phương, lúc này mới đạt được địa vị độc tôn cho Nhân tộc.
← Ch. 0156 | Ch. 0158 → |