Vay nóng Tinvay

Truyện:Thần Hoàng - Chương 0415

Thần Hoàng
Trọn bộ 1741 chương
Chương 0415: Long ảnh lão nhân
0.00
(0 votes)


Chương (1-1741)

Siêu sale Shopee


Khi tiếng nói vừa dứt, đám người Long Nhược trước tiên ngự khí bay lên không. Mấy chục quang hoa trước sau nhảy vào khu trong nội môn.

Khó khăn lắm đến người thứ hai mươi cửa đá cũng 'Oanh' một tiếng, đóng thật chặt.

Mà rất nhiều bát giai cường giả nơi đây giờ phút này thần sắc khẽ buông lỏng, mặt lộ sự vui vẻ.

Tông Thủ âm thầm cười lạnh biết được những cường giả danh môn đại phái này đến tận đây phải thật sự là hảo tâm duy trì trật tự.

Cũng có hơn phân nửa bởi vì bảo vệ hai mươi người này và đi ngăn cản những người khác tiến vào.

Đám người còn lại chen chúc phía dưới ngoại môn, thực sự phần lớn đều bị ngăn lại, bất quá trước đó danh ngạch được lấy chỉ cần trong phạm vi số trên lệnh bài thì có thể trực tiếp đi vào.

Ngoại môn mặc dù không hạn chế nhưng trình tự tiến vào trước sau có khác biệt.

Tông Thủ là chủ nhân nơi này, căn bản là không cần xuất ra Thương Sinh Đạo cho hắn mấy khối thẻ gỗ. Hai người ngông nghênh đi tới cửa, cũng mực không người nào đến ngăn cản.

Làm cho Tông Thủ cực kỳ tiếc nuối là muốn dùng thân phận địa chủ bán mấy danh ngạch kiếm một số tiền nho nhỏ, nhưng chẳng biết tại sao không người nào đến liên hệ.

Tiếp theo Tông Thủ lại có phần có chút tò mò hỏi Kim Bất Hối:

- Ta còn tưởng rằng Kim huynh lần này là trực tiếp đi từ nội môn vào.

- Hạo Huyền Tông ta lần này chỉ phân có hai cái danh ngạch, mấy sư huynh cảnh giới thất giai cũng không đủ nào có phần của ta?

Vẻ mặt Kim Bất Hối phiền muộn, tiếp theo tay lục lọi trong ngực lấy ra mười lệnh bài xuất nhập Tụ Long Sơn oán hận nói:

- Lần này lỗ lớn rồi, lúc trước ta bỏ ra giá tiền rất lớn mới từ mấy vị sư thúc lấy được mấy cái lệnh bài. Nghe nói trước kia sinh ý này rất lời, vậy mà lần này chẳng ai thèm mua.

Tông Thủ âm thầm tán thưởng, trong lòng thầm nghĩ thật sự là ý tưởng lớn gặp nhau, suy nghĩ chốc lát, Tông Thủ như có điều suy nghĩ nói:

- Người tới quá nhiều, chư tông không ngăn cản được quá lâu.

- Thì là như thế! Những năm qua ít người tự nhiên là theo chư tông xử trí như thế nào, nhưng hôm nay cho dù là Hạo Huyền Tông ta cũng không dám đơn giản đắc tội rất nhiều đồng đạo. Không ai là người ngu!

Kim Bất Hối chấp nhận, trong hai mắt hơi lộ quang trạch nói:

- Những người này không phải là chân chính đến vì Võ Thánh Lưu Ảnh!

Tông Thủ cười cười, đi đầu bước vào. Chỉ cảm thấy càng ngạc nhiên, đến cùng là vật gì mà dẫn nhiều người tới vậy?

Bước qua một hành lang dài, trước mắt Tông Thủ xuất hiện chín chỗ rẽ, có rộng có hẹp, có cao có thấp nhưng đều không ngoại lệ được bao phủ bởi ý niệm võ đạo cường đại. Tới đây, thần hồn Tông Thủ cũng hơi cảm giác áp lực.

Nhưng hắn cũng không ngoài ý muốn, ý niệm võ thánh gặp mạnh tức thì mạnh, gặp nhược tức thì yếu. Hắn nếu là một phế nhân không một chút tu vi thì đoán chừng giờ phút này tình hình cũng không sai biệt lắm.

Đang nhìn những lối rẽ này có gì mê hoặc không thì Kim Bất Hối bên cạnh cười nói một tiếng:

- Nơi đây không cần do dự, chọn đại một cái là được. Trong động quật tương thông với các nơi, trong vạn năm nay cũng có người ý đồ tìm kiếm được ảo diệu trong đó, tuy nhiên không một ai có thể thành công.

Tiếp theo Kim Bất Hối lại đem mấy cái quyển trục đưa qua nói:

- Đây là địa đồ mấy vị sư huynh sư bá ta đã từng tới đây dựa vào trí nhớ vẽ ra. Địa hình bên trong nghe nói là mỗi hơn trăm năm sẽ biến hóa một lần. Mỗi lần Long Môn mở ra đều sẽ bất đồng nhưng mà vẫn có chỗ tương tự nhau.

Tông Thủ mở ra một cái quyển trục chỉ thấy trên con đường này bốn phương thông suốt, phức tạp vô cùng, nơi đây lại có rất nhiều dấu hiệu như là Ngộ Kiếm Xử, Kiếm quyết Tàn Thiên, cỗ khả nghi... Rất nhiều địa phương khả năng chưa từng tìm được thì trống rỗng.

Mà đợi khi hắn ghi nhớ địa đồ rồi ngẩng đầu lên, cũng chỉ thấy Kim Bất Hối đã đi tới một cái ngã rẽ, Tông Thủ liền giật mình hỏi:

- Kim huynh đi đâu vậy?

- Tự nhiên là đi tìm cơ duyên của mình!

Kim Bất Hối quay đầu lại, dùng cái tay toàn thịt mỡ quơ quơ:

- Lão Kim ta độc lai độc vãng đã quen, thích ăn một mình. Mỗi người một loại số mệnh, không ai giống ai. Kim Bất Hối không muốn xâm chiếm phúc duyên của người khác cũng không muốn người khác chia xẻ đồ trong túi của mình. Tóm lại tất cả bằng vận khí là được. Đúng rồi, đã quên nói. Truyền thuyết nói ở trong động quật này có ba khu vực có thể vào nội môn địa vực. Bất quá vạn năm nay chưa từng người có thể làm được, Tông lão đệ có thể cố gắng một phen. Nói không chừng ta và ngươi có thể gặp nhau. Cáo từ!

Nhìn thân ảnh kim quang lóng lánh đi xa, Tông Thủ không khỏi cười cười, Kim Bất Hối rời đi cũng hợp ý hắn. Ngôn ngữ tuy là làm cho người không thích nhưng mất lòng trước được lòng sau, tính tình này khiến người vui vẻ.

Lập tức Tông Thủ cũng thu hồi địa đồ mang theo Tông Nguyên đi vào một ngã rẽ khác.

Sau khi đi vào, chỉ thấy vậy đường nhỏ quanh co khúc khuỷu. Quả nhiên là giống Kim Bất Hối nói hoàn toàn bất đồng với Long Môn mở ra lần trước.

Ngoại trừ lúc tiến vào vừa bắt đầu của chín ngã rẽ giống nhau thì còn lại đều biến hóa.

Bất quá nếu cẩn thận có thể phát hiện một chút dấu vết, ví dụ như một ít vị trí thông đạo cùng thạch thất kỳ thật hạ thấp xuống hoặc nổi lên. Lờ mờ có thể phân biệt mạch lạc đại khái cũng không phải là không biết một chút nào.

Trong lòng Tông Thủ lập tức cảm kích, nếu không có mưu đồ Kim Bất Hối đưa tặng, sau khi hắn đi vào chỉ sợ chẳng biết gì, bị mê quật này làm cho chóng mặt.

Đi nửa khắc đồng hồ, Tông Thủ ẩn ẩn đã lục lọi ra đi chút đầu mối.

- Nơi này có lẽ ở phụ cận không xa.

Tông Thủ tìm kiếm là một thạch thất dựa theo dấu hiệu trên bản đồ là Ngộ kiếm, hẳn là một chân ý kiếm đạo làm cho người ta tìm hiểu.

Tông Thủ gõ thạch bích chỉ nghe tiếng trầm đục Thình thịch, hiển nhiên thạch bích cực kỳ dày đặc.

Khi Tông Thủ dùng Lôi Dực Kiếm chém lại chỉ hoạch xuất ra một vết cắt dài nửa tấc.

Sau đó một lát chỉ thấy vết cắt này đang dần dần khép lại!

Tông Thủ không khỏi khẽ lắc đầu, hắn trước đây thử qua nhiều lần, kết quả đều là như thế. Xem qua không thể xuyên thủng vách tường đả thông những thông đạo được.

Hắn cũng không thấy thất vọng, trái lại nhăn lông mày suy ngẫm một lát.

Có lẽ vẫn có huyền cơ nào đó tồn tại, chỉ là người khác chưa từng phát hiện mà thôi.

Hơn nữa nhất định là có liên quan lớn lao cùng chín ngã rẽ ở lối vào.

- Nơi đây là Tụ Long Sơn, phía dưới tụ tập đầy đủ chín đầu long mạch. Hẳn là địa hình trong động quật biến hóa theo những long mạch này?

Long mạch ở dưới Tụ Long Sơn, Tông Thủ không nhớ rõ lắm, hắn vội vàng đem mấy tấm bản đồ Kim Bất Hối tặng cho mở ra toàn bộ.

Sau đó một lát, hắn cười cười. Suy đoán tuy là không trúng cũng không xa rồi, tự nhiên không thể nào đơn giản như hắn muốn, có lẽ còn thiếu mấy thứ gì đó.

Tông Thủ hơi cảm giác đau đầu, nhớ rõ trước kia trong trò chơi Thần Hoàng hắn ghét nhất đúng là khai hoang phó bản mới.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1741)