Vay nóng Tima

Truyện:Thần Hoàng - Chương 0417

Thần Hoàng
Trọn bộ 1741 chương
Chương 0417: Nắm vững thắng lợi? (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1741)

Siêu sale Shopee


- Thạch huynh cần gì uể oải như thế? Bản thân ta nghe nói hai mươi sáu cái vết kiếm có non nửa là giả, chỉ có mười tám đạo là thật. Thạch huynh có thể ở trong nửa ngày lĩnh ngộ sáu cái đã được một phần ba. Ngộ tính như thế đã không kém đích truyền của đại phái tông môn rồi.

Thần sắc Tông Thủ lộ vẻ giật mình, hai mươi sáu cái vết kiếm, có tám cái là giả sao? Nói như vậy mình toàn bộ lĩnh ngộ mười tám cái.

Thạch thất thứ ba là nơi có kiếm quyết không trọn vẹn theo như địa đồ.

Tông Thủ lúc này cũng không nhìn chữ viết thạch bích bên phải và trái mà kín đáo nhìn bên trên, không có hoa văn gì.

Lông mày Tông Thủ chau lại, hắn nhìn sang hai bên.

Chỉ thấy câu đầu tiên chính là: Long chiến vu dã, kỳ huyết huyền hoàng!

Câu thứ hai: Có thể lớn có thể nhỏ, có thể thăng có thể ẩn: đại tức thì hưng vân thổ vụ, tiểu tức thì ẩn giới tàng hình; thăng tức thì bay vút lên vũ trụ, ẩn tức thì ẩn núp ở trong sóng lớn!

Câu thứ ba: long hành đạp giáng khí, thiên bán ngữ tương văn. Hỗn độn nghi sơ phán, vân hoang nhược thủy phân.

Tông Thủ nhìn mà không hiểu gì, nhưng lại chỉ cảm giác chữ viết tựa như có những con rồng ẩn núp chạy khắp bốn phía.

Trong lòng Tông Thủ khẽ nhúc nhích, lấy vết kiếm cùng đồ án xác minh, quả nhiên là có chút huyền dị.

Bất quá cũng trách không được Hạo Huyền Tông xưng là không trọn vẹn. Chắc chắn là không thể nhìn được điều gì kỳ diệu.

Khi Tông Thủ đọc từng câu thì phân biệt ra được thực giả của hai mươi sáu câu này, lúc ngẩng đầu lên thì hắn ngơ ngác một hồi. Chỉ thấy phía trên rõ ràng cũng có chín cái hoa văn, mà lúc trước rõ ràng không có gì.

- Hẳn là hoa văn này cần lĩnh hội đồ án mới xuất hiện.

Trong lòng Tông Thủ giật mình, hắn không chút lựa chọn lập tức cất bước đi tới chỗ tiếp theo.

Trên bản đồ này đánh dấu tám nơi, đợi tới túc Tông Thủ nhìn bảy cái dấu hiệu thì thần sắc của hắn trở nên ngưng trọng.

Quả nhiên là có liên quan, cơ hồ mỗi khi tìm hiểu hai loại thì phía trên sẽ xuất hiện một cái hoa văn.

Chỉ là mãi tới giờ, hắn không cách nào biết rõ bảy thứ hoa văn này liên quan ra sao, bày ra khắp nơi vẫn không thấy mối quan hệ nào.

Tông Nguyên bên cạnh thì thấy âm thầm kỳ quái. Phát giác Tông Thủ đối với đường nhỏ trong động quật càng lúc càng quen thuộc. Vô luận là nơi chưa từng đi qua cũng không cần nghĩ ngợi một đường đi nhanh.

Dùng niên kỉ của Tông Thủ trước kia tự nhiên không có khả năng tới được nơi này, như vậy giải thích duy nhất chính là Tông Thủ đã phát hiện huyền cơ của mê quật này. Chỉ là thật sự như thế sao?

Đến thạch thất thứ bảy khoảng năm trượng, nơi đây đã có vài chục người lách vào, chật như nêm cối. Cũng may phần lớn đều là không tìm hiểu đạo nên cũng khắc chế bớt phần nào.

Tông Nguyên lại ẩn ẩn cảm giác mấy ánh mắt nhìn về phía mình mang theo ác ý sâm lãnh.

Kỳ thật ở trong thạch thất thứ năm đã như vậy.

Chỉ là giờ phút này Tông Thủ phảng phất giống như nhập ma không hề phát giác, chỉ là trong lòng cảnh giác, đề phòng bốn phía.

Địa phương thứ tám là một con đường lớn rộng ba trăm trượng, có thể coi đây là đại sảnh của mê quật này, chỉ cần men theo động quật rộng lớn nhất có thể bị ngăn cản cũng có thể là lựa chọn tốt nhất ly khai Long Môn mê quật.

Lúc trước Tông Thủ đoán nơi này sẽ tụ tập rất nhiều người, vì thế không muốn dẫn đầu, giờ phút này lại không thể không đi.

Trong lòng như đang phát điên tìn kiếm liên quan giữa bảy cái hoa văn thì chợt thấy trước người cảm giác rùng mình đánh úp lại.

Khi tâm thần Tông Thủ bừng tỉnh nhìn chăm chú trước mắt chỉ thấy trước mắt vô số điểm hàn mang nổ bắn ra tới.

Đang muốn tránh né thì một đạo thương ảnh phía sau đánh ra, một thương đâm tới đánh bay phi châm đầy trời.

Tiếp theo trong nháy mắt, Tông Thủ chợt nghe được một tiếng chân ngôn.

- Di Tinh Hoán Đấu! Dời!

Trong lòng Tông Thủ hơi trầm xuống đang muốn làm phép thì cảm giác một cỗ dị lực bỗng nhiên gia trì trên người mình. Trong tích tắc, hắn cảm giác trước mắt trời đất quay cuồng. Lúc hình ảnh ổn định lại thì Tông Thủ đã xuất hiện trong một địa quật rộng lớn.

Mười mấy người trước mắt dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn mình, Việt Quan Vân, Hùng Ngọc cùng với thuộc hạ của hai người. Tông Dương lần trước đào tẩu từ Càn Thiên Sơn cũng ở trong đó, vẻ mặt hắn vô cùng đắc ý.

Sau lưng người này là ba lục giai cường giả mặc hắc y, sau nữa là hai linh sư, mỗi người chủ trì linh trận, sắc mặt tái nhợt, xem ra là tiêu hao không ít. Tông Thủ nhìn kiểu dáng thì là trận pháp Di Chuyển Không Gian.

Phía trước một người phía trước là Võ sư Huyền Võ đỉnh phong cười cúi người thi lễ:

- Tuyết gia Tuyết Toái Phàm, bái kiến điện hạ. Dùng ám khí khiến cho Tông Nguyên phân tâm, dùng linh pháp chuyển điện hạ tới đây. Không biết điện hạ cho rằng kế này như thế nào?

Tông Thủ không nói một câu, hắn biết mình sơ suất bị Long ảnh kiếm triệt để mê hoặc. Kỳ thật nếu như những người này thi triển đối với hắn không phải chuyển di không gian mà là những sát pháp khác thì hắn đã có cảm ứng.

Đối với kế sách của họ, hắn không để vào mắt nhưng vô luận như thế nào, đối phương đều đã thành công, thật sự không thể chỉ trích.

Đang đưa mắt nhìn chung quanh thì Tuyết Toái Phàm cười cười:

- Điện hạ muốn tìm người giúp đỡ sao? Nơi đây chính là biên giới của mê quật. Mấy vị huynh trưởng của ta có chút ít pháp môn Thiên Hồ ảo thuật. Chắc hẳn ở trong nhất thời nửa khắc không người nào có thể đến tận đây. Nói cách khác, nếu chúng ta lúc này giết điện hạ sẽ không có người biết được.

- Nói nhảm nhiều quá làm gì?

Việt Linh Hoàn xanh mặt, hừ lạnh một tiếng:

- Sớm chấm dứt một chút, ta cần đầu người để tế linh hồn cha ta trên trời.

- Ha ha, lời này không thể nói như vậy. Chẳng lẽ Việt huynh không muốn lấy lại ba tỉnh?

Tuyết Toái Phàm lắc đầu nói xong chỉ thấy Tông Thủ cười tà:

- Cô ghét nhất đúng là loại người như ngươi! Thực cho là mình nắm chắc thắng lợi hả?

Tâm thần hắn liền giật mình, chỉ thấy thân hình Tông Thủ bỗng nhiên hóa thành tàn ảnh phóng tới.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, bên cạnh Hùng Ngọc hét lên một tiếng giận dữ, một thân ảnh cao lớn bay ra. Đúng vào lúc này trong tay áo Tông Thủ bắn ra một ánh đao.

Tuyết Toái Phàm vô thức lấy Tông Dương ngăn đón trước người. Sau đó cũng chỉ nghe "Bồng!!!" một tiếng, ngực bụng Tông Dương đã bị một nắm đấm nhỏ gầy đánh cho nát thịt.

Bóng đao theo một đường cong bất khả tư nghị lăng không trảm vào cổ hắn.

Khi trường kiếm màu tím kia mang theo kiếm khí lạnh thấu xương vô thanh vô tức phóng tới, huyết nhục toái ra, Tuyết Toái Phàm chỉ thấy trong lòng lạnh toát.

Lập tức phóng đao cơ hồ là trong một sát na kiếm quang lóe lên, chỉ thấy sau khi Tông Thủ đánh nát lồng ngực của Tông Dương thì nắm đấm máu chảy đầm đìa của hắn tiếp tục đánh tới.

Cơ hồ là không hề do dự, Tuyết Toái Phàm vung đao lại ngăn cản, sau đó hắn cảm giác toàn bộ thân đao phảng phất bị triệt để đánh nát chấn động không dứt.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1741)